Không chỉ là mấy vị lão nhân ở bàn này nhìn chằm chằm phản ứng của Trầm Mặc Nùng. Một số người ở mấy bàn này liền nhau cạnh đấy cũng đều ở im lặng quan sát, nếu nói đây là đám hỏi giữa Trầm gia cùng Bối gia, thì như vậy trên thương trường các loại mặt hàng tơ lụa, trà diệp, khách sạn cùng với một vài lĩnh vực có thể kết hợp với nhau tạo thành quy mô lớn.
Đây là thời đại cạnh tranh buôn bán. Kết hợp với nhau hình thành quy mô, hình thành lũng đoạn mới có thể có lợi. Mỗi một ngành sản xuất. chỉ có một ít người đứng ở trên đỉnh kim tự tháp mới có thể chân chánh kiếm được tiền lời lớn.
Trầm lão gia tử nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Trầm Mặc Nùng, trong lòng nhẹ giọng thở dài, cũng có chút trách cứ Bối lão gia tử quá nóng lòng, tuy nói là do bởi vì yêu thích nha đầu kia, nhưng cũng lo lắng sợ Mặc Nùng không chịu tiếp nhận. Chỉ là ngay bây giờ chính mình lại không thể mở miệng cản trở, như vậy sự tình này có thể sẽ càng thêm không xong.
Bối Khắc Tùng tâm tình kích động không thôi. Còn phải nỗ lực khống chế để không hiện ra vẻ vui mừng lộ liễu, chỉ là trên mặt có một tầng ý cười biểu đạt thái độ tán thành của hắn đối với việc này, hắn không nghĩ tới gia gia sẽ trợ giúp mình như vậy, dĩ nhiên thay mặt Bối gia đem vòng tay gia truyền vốn luôn đeo trên tay mẹ mình lại đây, hơn nữa muốn tự tay giao cho cháu dâu tương lai. Vốn chuyện này phải là do mẹ làm mới đúng.
Nếu như có thể, Bối Khắc Tùng rất muốn tự mình nhận lấy đem vòng tay đeo vào tay Trầm Mặc Nùng.
Bởi vì là đại thọ của Bối lão gia tử. Cho nên Diệp Thu và huynh đệ Trầm Nhi Hiền, Trầm Nhi Lập, cùng với phu nhân bọn họ cũng đều đi theo Trầm lão gia tử lại đây. Nhưng chưa từng nghĩ đến bọn họ còn chưa kịp nói lời chúc phúc, Bối lão gia tử đã trước tiên xuất ra màn diễn như vậy.
Không chỉ là Trầm Mặc Nùng. Tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Tào Tuyết Cầm sẽ vô cùng vui vẻ khi thấy Trầm Mặc Nùng được gả cho Bối gia, cùng lúc có thể làm cho nữ nhân chướng mắt ở trước mặt mình rời đi, ở một phương diện khác còn có thể đạt được "nhân mạch tư nguyên" to lớn của Bối gia, nàng là bà mối của Bối Khắc Tùng và Trầm Mặc Nùng, nếu sự tình này thành công, không thể nghi ngờ nàng chính là người được lợi lớn nhất.
Bối gia thích Trầm Mặc Nùng như vậy. Chẳng lẽ còn có thể bạc đãi chính mình?
"Mặc Nùng, cao hứng nên choáng váng sao? Bối lão gia tử tặng quà cho cháu kìa. Mau nhận lấy" Tào Tuyết Cầm vỗ vỗ cánh tay Trầm Mặc Nùng nhắc nhở.
Trầm Mặc Nùng xoay chuyển cả trăm suy nghĩ. Rất nhanh cô đọng lựa chọn lại ngôn ngữ. Lúc này mới khôi phục trấn định biểu tình tự nhiên, cười nói: "Bối gia gia. Hôm nay là lễ mừng thọ của người, cháu đây làm vãn bối đưa vật lễ vật cho người là việc nên làm, Mặc Nùng làm sao có thể thu lễ vật của người được? Việc này không phù hợp với quy định mà, người xem. Chú hai, thím hai bọn họ cũng đều mang theo lễ vật lại đây, Bối gia gia nếu cứ như vậy một người mà nói, thì phía sau người sẽ không còn có lễ vật tặng lại đâu"
"Ha ha. Mặc Nùng! Hôm nay lễ vật này cũng cũng chỉ có cháu mới có. Những người khác đều không có đâu, ta chính là một lão già keo kiệt, mau tới. Nhận lấy đi, nhiều tân khách nhìn như vậy, ta ngay cả phần lễ vật cũng không tặng được. Thì cái mặt già này mất hết" Bối lão gia vẻ mặt tươi cười nói,
Bối lão gia tử ý tứ rất rõ ràng, lão lần này chính là muốn ngay tại đây đem Trầm Mặc Nùng định sẵn làm cháu dâu.
Hôm nay là ngày đại thọ của lão, hơn nữa tân khách tứ phương tập hợp, lúc này lão lấy thân phận của mình hướng Trầm Mặc Nùng nhắc tới chuyện này. Cũng là cấp mặt mũi cho Trầm gia cùng Trầm Mặc Nùng. Mà Trầm Mặc Nùng trong hoàn cảnh này, cũng sẽ không quá mức cự tuyệt chính mình.
Nếu nàng hôm nay nhận vòng tay này, như vậy hai nhà kết thông gia đã được định. Về sau nếu Trầm Mặc Nùng muốn đổi ý. Người của Trầm gia cũng sẽ không nguyện ý.
"Mặc Nùng, mau nhận lấy, đừng để Bối lão gia tử đứng lâu." Tào Tuyết Cầm hận không thể tiến lên tát cho Trầm Mặc Nùng mấy cái. Đánh cho nàng thanh tỉnh lại.
"Thím hai. Vô công bất thụ lộc, Bối gia gia đột nhiên tặng đại lễ như vậy, cháu có chút không biết phải làm sao." Trầm Mặc Nùng cười khổ nói.
"Tại sao là vô công bất thụ lộc? Đây là Bối lão gia tử thích cháu, cho nên mới tặng cháu phần lễ vật này, chúng ta muốn còn không có đâu, mau nhận lấy" Tào Tuyết Cầm cười nói.
Diệp Thu đứng ở phía sau Tào Tuyết Cầm hận không thể đá nàng mấy đá. Đúng là một nữ nhân chỉ vì tiền tài và lợi ích, nàng dễ dàng làm cho lòng người lạnh giá.
"Thím hai, thím đã nói muốn có, cháu nghĩ tặng cho thím là tốt nhất, Bối gia gia phần tâm ý này của ông cháu xin nhận" Trầm Mặc Nùng nhẹ cười nói.
Tào Tuyết Cầm sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay, nói: "Thím sao có thể nhận được? Đây là Bối lão gia tử tặng cho cháu mà, nếu không như vậy. Thím tới nhận giúp cháu"
Tào Tuyết Cầm nói xong liền đưa tay lên đón vòng ngọc trong tay Bối lão thái gia, Bối lão gia tử do dự một chút. Rồi mỉm cười đưa tay vòng tay giao cho Tào Tuyết Cầm.
"Oa. Vòng tay này thật xinh đẹp,. Mặc Nùng, thím hai giúp cháu đeo." Sau khi Tào Tuyết Cầm lưu luyến quan sát chiếc vòng tay trân quý này, liền lôi kéo tay Trầm Mặc Nùng muốn đeo cho nàng luôn tại đây.
"Thím hai. Như vậy không tốt đâu. Trước tiên thím nên giữ lại đi." Trầm Mặc Nùng cự tuyệt.
"Đứa nhỏ ngốc, nên đeo lên trước đã. Để cho Bối lão gia tử cùng Khắc Tùng nhìn xem có xinh đẹp hay không." Tào Tuyết Cầm cười nói, lôi kéo cánh tay Trầm Mặc Nùng sẽ để nàng đeo vào.
Hả!
Đinh-- đương--.
Phanh --. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ở giữa đám nữ nhân vang lên tiếng chói tai, mới vừa rồi chiếc vòng ngọc còn nằm trong tay Tào Tuyết Cầm đột nhiên rơi ra. Sau đó rơi thẳng xuống bàn ăn, một tiếng kêu thanh thúy dễ nghe vang lên, đem chén trà đập bể tạo thành một lỗ hổng. Vòng ngọc cũng vỡ ra thành hai phần.
Toàn trường ồ lên!
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho chấn kinh. Vòng tay tổ truyền của Bối lão thái gia tổ đã người làm cho bị bể vỡ.
Tào Tuyết Cầm mặt xám như tro tàn, sắc mặt tái nhợt nói: "Không phải tôi ——— không phải tôi ——— tôi —— chỉ là —— ai ở phía sau đẩy lưng tôi ——— ai ở phía sau đẩy tôi nên vòng tay mới từ trên tay rơi xuống —— chuyện này thật sự không liên quan tới tôi—_ chuyện này không liên quan tôi—— "
Nói xong lời cuối cùng. Tào Tuyết Cầm bụm mặt đau đớn khóc thành tiếng.
Trầm lão gia tử sớm đối với cảnh bức bách Trầm Mặc Nùng làm con dâu đã xem không vừa mắt, mới vừa rồi không có lý do phát tác, hiện tại không nghĩ tới nàng lại gây ra sự tình lớn như vậy. Rống lớn nói: "Cút ra ngoài cho ta, còn không ngại dọa người sao?"
Trầm Nhi Lập thấy vợ mình gây ra họa lớn như vậy cũng đã như nằm mộng. Nghe được phụ thân quở trách, lại bị đại ca đẩy bả vai hắn, mới giật mình nhận ra mình nên làm gì. Liền nắm tay Tào Tuyết Cầm kéo ra ngoài.
Mắng: "Yêu tinh này, thành sự thì không đủ mà bại sự thì có thừa, theo ta trở về "
Bối lão gia tử hai mắt ngây ngốc nhìn vòng ngọc bị vỡ làm hai, cả người đều run nhè nhẹ. Đây là đồ vật tổ truyền của Bối gia, cứ như vậy bị hủy ở trong tay mình?
Hơn nữa hôm nay là ngày đại thọ của mình. Đột nhiên xuất hiện điềm xấu như vậy. Lại là truyền lại đời sau vòng ngọc bị vỡ, lại có nữ nhân khóc. Điều này có phải là điềm báo trước không tốt? Lửa giận công tâm. Cả người lảo đảo thiếu chút nữa té lăn trên đất.
"Gia gia ——— gia gia — ông không sao chứ?" Bối Khắc Tùng cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, vốn đang đau lòng nhìn bảo vật gia truyền, lại thấy ông đột nhiên lung lay sắp ngã. Chạy nhanh tới đỡ lấy lão.
"Bối lão. Là tôi xin lỗi ông. Đứa con dâu của tôi chọc giận ông —— Bối lão. Ông đừng nóng giận, chuyện này lão đệ thực xin lỗi ông ——" Trầm lão gia tử nắm tay Bối lão thái gia nói.
"Đúng vậy. Bối lão, người thế hệ trước không phải đã nói sao? Toái toái bình an (vỡ nát sẽ yên lành), hôm nay là điềm báo trước sẽ tốt lành —— "
"Bối lão, xin lão bớt giận. Đồ vật không có chúng ta có thể mua lại. Thân thể mới đại sự hàng đầu —— "
Bối lão gia tử nằm ở ghế trên nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau đó mới đem cơn giận trong lòng nén xuống, chắp tay nói: "Không cần lo lắng. Nhiều tuổi rồi sóng gió đều đã trải qua. Tôi còn có thể quan tâm đến việc nhỏ này sao? Tôi có chút không thoải mái, để cho Khắc Tùng đưa tôi đi nghỉ ngơi chốc lát, mọi người dùng cơm trước. Tôi sẽ lập tức đi ra phụng bồi. Các vị. Thất lễ. Thất lễ."
Giữa một đám người củng đưa tiễn. Bối lão thái gia được Bối Khắc Tùng dìu đỡ tiến vào hậu viện nghỉ ngơi.
Trầm lão gia tử nhìn thoáng qua Trầm Mặc Nùng, trong lòng có chút than thở. Cô nàng này, thật đúng là quật cường. Vốn tưởng nàng đáp ứng rồi, không nghĩ tới tại thời điểm này lại mở ra tâm kết (khúc mắc/vướng mắc trong lòng khó gỡ).
Trầm Mặc Nùng quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái. Nhìn thấy hắn nhếch môi nhìn mình mỉm cười quỷ dị. Trầm Mặc Nùng giật mình, chẳng lẽ Thím hai đột nhiên đem vòng ngọc đánh rơi xuống là do hắn động tay chân
Quả thật. Vừa rồi đúng là Diệp Thu bắn một viên đá vào trên vai của Tào Tuyết Cầm. Lúc này mới khiến nàng đánh rơi vòng ngọc trên tay xuống, chỉ là hòn đá kia sau khi bắn đúng mục tiêu lại lập tức bắn ngược lại. Hiện đang bị hắn cầm ở trong tay. Cái động tác nhỏ này trừ hắn ra, không ai có thể phát hiện thấy.
Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu cười cười, trong lòng đối với hắn còn có cảm kích. Nếu không phải hắn xuất thủ trợ giúp. Thì bản mình thật sự không biết xử lý như thế nào mới tốt.