Edit: Mạt Cơ
Beta: Hiên
Hai người lên bờ ngồi song song dưới đất, mặt đối mặt như vậy thì Tạ Liên mới nhìn rõ bộ dáng Hoa Thành ở đối diện mình. Thật ra hai người cũng mới chỉ mấy ngày không gặp, song Tạ Liên đã cảm thấy bọn họ như là xa cách hồi lâu.
Mỗi lần gặp mặt, Hoa Thành đều đeo lên một khuôn mặt khác nhau, hình dáng thật của hắn vốn đã đẹp trai, xuống nước rồi lại càng thêm chói mắt. Sợi tóc đen nhánh mỹ lệ, da trắng như tuyết, lọn tóc bên má phải kết thành bím nhỏ, sợi chỉ đỏ tỉ mỉ đan vào, rủ xuống viên ngọc san hô huyết sắc diễm lệ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Liên phát hiện ra trên trán Hoa Thành có mỹ nhân tiêm, tô điểm gương mặt khôi ngô của hắn thêm phần tinh xảo đẹp mắt. Mà cái bịt mắt màu đen kia che khuất một con mắt chất chứa vài phần sát khí, hoà lẫn với chút tinh xảo này khiến cho vẻ đẹp của Hoa Thành đạt đến sự cân bằng gần như hoàn mỹ.
Hoa Thành thấy Thái tử điện hạ đang mê muội nhìn mình, ngược lại cũng có chút thất thần. Hơn nữa, bờ môi Tạ Liên vừa mới bị mình hôn, lúc này phơn phớt hồng nhuận. Cơn đói khát của Thiên Càn đã sắp nghiền nát lý trí của Hoa Thành, cưỡng ép đè xuống phần du͙ƈ vọиɠ này quả thực không dễ dàng với hắn.
Hoa Thành nhíu mày, ẩn nhẫn khẽ thở ra mấy lần, âm thanh trầm thấp mở miệng: "Điện hạ, ta..."
Ta quá phận... Mạo phạm ca ca.
Từ ngọn tóc đến trên người, toàn thân Tạ Liên đều đẫm nước. Môi y sưng đỏ, ngây người một hồi lâu mới ngập ngừng: "Ta... Ta... Ta hơi đói."
Nghe vậy, Hoa Thành ngẩn ra.
Tạ Liên còn chưa bình tĩnh lại sau khi bị hôn, y quay đầu, mơ mơ hồ hồ nói: "Không phải. Ta... Ta... Ta hơi buồn ngủ..."
Hoa Thành uể oải đáp: "Thật xin lỗi."
Cảm thấy âm thanh Hoa Thành tới gần, Tạ Liên lập tức nhảy dựng kêu lên: "Ta đi đây!"
Giọng nói này giống như đang hô cứu mạng... Hoa Thành ngăn lại, nói: "Không được!"
Tạ Liên cấp bách muốn chạy, còn chưa được vài bước đã trượt chân, lần nữa ngã xuống. Nhìn lại dấu vết trên đất, vậy mà tất cả đều là máu, một cây châm đâm vào bàn chân y, đã xuyên vào toàn bộ.
Hoa Thành chặn ngang bắt được mắt cá chân Tạ Liên, ngữ khí cũng thay đổi: "Huynh sao vậy?"
... Ca ca bị thương rồi!
Tạ Liên vội vã rút chân lại, nói: "Không có việc gì không có việc gì không có việc gì, ta không đau chút nào, không sao!"
Hoa Thành hơi giận, khẽ quát: "Sao huynh có thể không đau được!"
Hắn vừa dứt lời đã muốn động thủ, tháo bỏ giày Thái tử điện hạ, doạ cho Tạ Liên sợ bò lên trước, vừa bò vừa la: "Không muốn không muốn, bỏ ra!"
... Ca ca, ta chỉ muốn nhìn huynh một chút... Huynh thế này, ta sẽ lại hiểu lầm...
Tạ Liên muốn bò lên trước, Hoa Thành lại nắm chặt không buông. Nơi này ồn ào nhốn nháo, cuối cùng cũng kinh động đến những kẻ khác trên bờ.
Có người quát "To gan! Kẻ nào! Không biết đây là chỗ nào hả? Chán sống hay là muốn chết thêm lần nữa? Ta... Má ơi, đây không phải là Thành chủ sao?"
Một đám quỷ lập tức lớn giọng đồng thanh: "Kính chào Thành chủ lão nhân gia!"
Tạ Liên kêu thảm một tiếng trong lòng, hận không thể lấy tay che mặt. Nơi này thế mà là Quỷ thị.
Hai người bọn họ ướt sũng, bị vô số người người quỷ quỷ vây xem, Hoa Thành còn đang nắm cổ chân y không buông, cảnh tượng này có lực công kích rất lớn, rốt cuộc cũng khiến Tạ Liên tỉnh táo hơn chút.
Ai ngờ, bầy quỷ sau khi thấy rõ một người trong đó là Hoa Thành lại càng hưng phấn, hét ầm lên: "Thành chủ! Ngài có phải muốn hấp diêm không? Có cần giúp một tay không! Chúng ta giúp ngài đè lại!"
Hoa Thành: "Cút!"
... Bản thân ta nghĩ lại còn hoảng... Sao có thể để các ngươi lắm lời, khinh nhờn điện hạ...
Bầy quỷ lục tục rời đi, nhưng cho dù bọn chúng chỉ từ xa nhìn vào, không dám tới gần thì Tạ Liên cũng đã nghĩ đến chuyện ngất đi cho xong, bởi vì Hoa Thành đã đứng lên, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy y, vững vàng đi đến bên bờ.
Trên người Tạ Liên còn mặc quần áo của nữ tử, chỉ có thể nói may mắn cái gối kia không còn trong bụng, bằng không thì cảnh tượng này còn đáng sợ hơn nữa. Có điều, nhờ đó mà y cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Y giãy giụa trong lòng Hoa Thành vài lần cũng không thoát được, ho nhẹ một tiếng, nói: "... Tam Lang, xin lỗi, vừa rồi ta hơi thất lễ, để đệ chê cười rồi."
Nhớ lại hàng loạt phản ứng mới đây của mình, Tạ Liên có chút xấu hổ, cảm thấy hơi quá khích. Nghĩ thầm Hoa Thành vốn là có ý tốt, y lại bị doạ thành thế này. Đối với người đã giúp đỡ mình mà nói, thật đúng là thất lễ.
... Nhưng... cũng không còn cách nào khác... Đây là lần đầu tiên ta với người khác... loại chuyện này...
Hoa Thành đáp: "Không có gì, là ta xằng bậy. Mạo phạm ca ca, đương nhiên là Tam Lang xin lỗi mới phải."
... Là Tam Lang nóng lòng, nghĩ rằng có thể ca ca cũng muốn gần gũi thân thể nên mới...
Thấy Hoa Thành không để ý, Tạ Liên âm thầm thở phào, nói: "Tình thế lúc ấy cấp bách, đệ cũng chỉ đến hỗ trợ, vốn chẳng phải việc gì ghê gớm. Đúng rồi, Tam Lang, sao bỗng dưng đệ lại xuất hiện? Linh hồn thai quỷ kia đâu?"
Hoa Thành lại nhất mực kiên quyết: "Trị thương trước đã."
Chỉ chốc lát sau, hai người tới trước cửa một toà hoa lâu, Tạ Liên ngẩng đầu nhìn một cái, bên trên đúng là viết ba chữ "Cực Lạc Phường". Y giật nảy mình, Cực Lạc Phường lúc trước bị bọn họ đốt trụi chẳng lẽ tu sửa xong nhanh như vậy? Hơn nữa còn vô cùng giống với ban đầu, nhưng bởi vì lương tâm cắn rứt, Tạ Liên ngượng ngùng không thốt nên lời.
Hoa Thành ôm Thái tử điện hạ mặc nữ trang đi vào bên giường kim mặc ngọc, đặt Tạ Liên ngồi lên trên còn hắn thì quỳ dưới giường, nâng bàn chân bị thương của Tạ Liên lên, nhìn lỗ nhỏ dưới lòng bàn chân bị máu nhuộm đỏ. Tư thế này làm Tạ Liên cực kỳ không có cảm giác an toàn, y lên tiếng nói "Không được!"
Hoa Thành kéo đối phương trở về, nhanh nhẹn đưa tay cởi hết giày và tất của Tạ Liên ra. Ánh mắt của Hoa Thành chỉ dừng ở chú gông bên trên mắt cá chân trắng nõn của Tạ Liên trong chốc lát, lòng bàn tay hắn áp sát vào vết thương của y, nói: "Sẽ hơi đau một chút, ca ca đừng chịu đựng, nếu đau thì cứ kêu lên."
Tạ Liên: "Ta..."
Lời còn chưa dứt, y đã cảm thấy Hoa Thành mạnh tay hơn một chút, một trận đau nhức lập tức lan ra, Tạ Liên không nhịn được rụt chân lại. Mặc dù động tác của Hoa Thành đã kiềm chế hết mức, đau nhức cỏn con ấy đối với y căn bản không tính là gì, nhưng chẳng biết tại sao trước mặt Hoa Thành, y tựa hồ không giấu được.
Cảm thấy Tạ Liên rụt lại, Hoa Thành lập tức giữ chặt mắt cá chân y, thấp giọng: "Không sao cả, xong ngay đây. Đừng sợ."
... Ca ca, ta đã ở đây rồi.
Tạ Liên lắc đầu, động tác Hoa Thành càng khẽ hơn nữa, ra tay nhanh chóng, lúc giơ tay lên đã rút được cây châm nho nhỏ, nói: "Được rồi, không sao."
Tạ Liên ngơ ngác nhìn bóng lưng Hoa Thành xoay đi, y trông thấy Hoa Thành thiêu huỷ cây châm đả thương y, một sợi khói đen toát ra. Sau đó, Hoa Thành mở một cái hộp, lấy hai viên thuốc nuốt xuống rồi mới trở lại bên cạnh Tạ Liên.
Hoa Thành do dự mở miệng: "Điện hạ... có mang theo... Thanh Tâm Đan?"
Tạ Liên lấy lại tinh thần, y ngửi thấy hương trà của mình. Đây dường như là lần đầu tiên y ngửi thấy tin hương nồng nặc dày đặc như thế sau khi chia tay. Tạ Liên vội vàng tìm kiếm trong tay áo, Sư Thanh Huyền cho y túi gấm không thấm nước, y cũng lấy hai viên thuốc từ đó ra rồi nuốt xuống.
Rõ ràng đã nói tự quản bản thân cho tốt, không đi "mê hoặc" Hoa Thành, thế mà Tạ Liên không hề ý thức được tin hương của mình đã tiết hết ra ngoài. Còn phải để Hoa Thành nhắc nhở y, cảm giác thất bại xông thẳng lên đầu.
Hoa Thành tự biết bản thân làm điện hạ hỗn loạn, mà tin hương vừa rồi cũng hoàn toàn không bị khống chế. Vừa nãy trị thương cho điện hạ, tin hương của hai người dây dưa trong điện, Hoa Thành ước gì thời khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn.
Hơn nữa, Hoa Thành không biết là do chính mình có vấn đề hay là bởi bản năng của Thiên Càn. Hôm nay hắn xúc động hôn ca ca, nụ hôn say đắm không thể kiềm chế, mặc dù quá phận... vẫn giữ vững loại ranh giới cuối cùng nào đó, không hề tiến sâu hơn.
Nhưng chính vì vậy, nội tâm hắn khó có thể thoả mãn, vẫn luôn có khoảng trống tồn tại, tham vọng nhiệt độ nóng bỏng đôi môi đỏ mọng kia, như khát cầu nguồn dinh dưỡng ẩm ướt thấm nhuần từ vị quý nhân kim chi ngọc diệp.
Về phần Tạ Liên, trước lúc Thanh Tâm Đan bắt đầu phát huy tác dụng, y luôn cảm thấy có chất lỏng chảy ra từ hạ thể của mình, may mà toàn thân ẩm ướt từ trên xuống dưới, trong suốt nên cũng không bị người khác nhìn thấy. Tạ Liên vô thức liếm môi, hương hoa thoang thoảng làm y thanh thản...