Hồi lâu sau Sư Thanh Huyền cũng vẫn chưa bình tĩnh lại được, y ngồi ở mép giường Hạ Huyền, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Nhưng y cũng không còn run rẩy nữa, sự bất an vừa cuộn trào ban nãy bây giờ đã tan thành mây khói. Vì vừa mới đây thôi, Sư Thanh Huyền lại nghe thấy mùi mặc hương thoang thoảng làm y an tâm...
Vừa rồi... có phải Minh huynh mới hôn ta không?
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Sư Thanh Huyền, khiến y thấy mình như đang nằm mơ.
... Minh huynh bị thương nặng như vậy, sao có thể nhỏm dậy chứ, ha ha ha ha...
Mãi đến khi tiểu thần quan chạy vào thông báo y sư đã tới, Sư Thanh Huyền mới thôi suy nghĩ miên man mà đứng dậy đi ra ngoài. Khi y đi rồi Hạ Huyền mới mở to mắt, không biết có phải hiệu quả Thanh Tâm đan hay không mà trên màn, trên giường hắn vẫn còn lưu lại lan hương làm cho máu huyết hắn có chút sôi trào.
Y sư sẽ lập tức bước vào, không có cách nào, Hạ Huyền đành tự đấm vào ngực mình một chưởng, phun ra một ngụm máu tươi rồi trở lại trạng thái hơi thở mong manh. Sau đó, Sư Thanh Huyền túm y sư lại quay về phòng.
"Phong sư đại nhân, lão không đi nhanh như vậy được... Thông cảm một chút, lão đã có tuổi rồi...""Y sư, ông đi cứu mạng người ta đó... Tranh thủ thời gian đi chứ sao có thể cọ tới cọ lui được... Minh huynh mà có mệnh hệ nào... Biết phải làm sao đây..."
Hai người lôi lôi kéo kéo đến bên giường Hạ Huyền, sau khi ấn lão y sư ngồi xuống, Sư Thanh Huyền bắt đầu giúp lão mở hòm thuốc.
Lão y sư vội la lên: "Đại nhân đại nhân, ngươi đừng vội... Đợi lão hủ vọng, văn, vấn, thiết một phen mới có thể bắt đầu châm cứu được..."
Sư Thanh Huyền càng vội vã nói lớn: "Vậy ông nhanh lên đi... thật là gấp chết ta rồi..."
Hai người ồn ào khiến cho Hạ Huyền đau cả đầu, nếu không phải bây giờ hắn cần phải tỏ ra suy yếu thì thật muốn ném hai người này ra Địa sư điện. Vẫn là khi nãy tốt hơn, "trả thù" hôn tên kia một chút, y lập tức trở nên yên tĩnh, trong lòng Hạ Huyền khó tránh khỏi dâng lên cảm giác "suиɠ sướиɠ".
Thành Tuyệt nhiều năm như vậy, Hạ Huyền sớm đã quên mất cái gì gọi là "vui vẻ", nhưng cái người khiến hắn "hận" đến ngứa răng kia lại khiên hắn cảm thấy cũng khá là thoải mái.
Lão y sư bắt đầu bắt mạch cho vị Địa sư Nghi đang "hôn mê bất tỉnh" kia, vừa bắt mạch vừa vuốt râu, lão nói: "Địa sư đại nhân vừa bị nội thương lẫn ngoại thương, hơn nữa nguyên khí bị ảnh hưởng nặng nề, nguyên thần cũng có hơi lung lay... Cần phải điều dưỡng một thời gian."
Sư Thanh Huyền tiếp lời: "Ý ông là nguyên thần của Minh huynh rung chuyển, thần trí không rõ, đầu óc lộn xộn?"
Lão y sư gật đầu nói: "Đúng thế, để lão kê đơn thuốc cho ngài, chữa trị nguyên thần bồi bổ khí huyết... Nhớ dùng đúng giờ đó."
... Thì ra... thì ra là đầu óc lẫn lộn... Ta còn tưởng là...
Sư Thanh Huyền thầm thấy hơi thất vọng, y nghiêm túc ghi nhớ lời dặn dò của y sư.
Hạ Huyền cảm thấy y sư này rất hữu dụng, hắn và Hoa Thành đào hố là ông ta liền nhảy xuống. Song Quỷ vương rõ ràng đã chuẩn bị kỹ, bày ra bộ dạng thân thể bị thương. Hơn nữa ban nãy Hạ Huyền còn tự chưởng mình một cái, như thế chẩn ra bệnh còn chính xác hơn.
Tuy rằng trên thực tế, Hạ Huyền là Quỷ vương tu hồn phách, khác với thần tiên tu luyện nguyên thần. Do vậy nên chén thuốc bồi bổ nguyên thần kia không có tác dụng gì với hắn, hơn nữa hắn cũng chẳng bị thương gì...
Sư Thanh Huyền lại không như thế, y dựa theo đơn thuốc của y sư, đi tìm dược liệu tốt nhất. Y vào phòng bếp Địa sư điện, tự mình trông coi sắc thuốc, sau đó cũng bưng tới tự mình đút cho Minh Nghi uống. Mấy tiểu thần quan ở Địa sư điện nói với y họ có thể tự làm tốt việc này nhưng Sư Thanh Huyền muốn tự mình làm mới có thể an tâm.
Hạ Huyền vốn dĩ không định uống thứ thuốc kia, nhưng Sư Thanh Huyền cứ đút cho hắn uống. Là một "người bệnh", hắn chỉ có thể để y muốn làm gì thì làm. Có điều nói thật thì thứ thuốc kia muốn có bao nhiêu khó uống thì có bấy nhiêu. Hạ Huyền nằm trên giường, Sư Thanh Huyền thổi từng ngụm từng ngụm, nghiêm túc đút cho hắn.
Bây giờ Hạ Huyền vừa là một người không có sức nâng chén thuốc, vừa là người bị thương. Hắn chỉ có thể dời lực chú ý để quên đi thuốc đắng. Vì thế, mặt Hạ Huyền lạnh như băng, chăm chú quan sát Sư Thanh Huyền ở sát bên mình.
Người này không biết đã thay đạo bào khi nào, giờ nó lại lần nữa trắng tinh không nhiễm chút bụi. Rõ ràng lúc ở Quỷ thị còn dính đầy bụi đất vô cùng chật vật. Hạ Huyền vô cùng vừa lòng, nhưng tầm mắt quét đến mặt Sư Thanh Huyền thig phát hiện ngoài vẻ quan tâm trên mặt y còn lộ ra nét uể oải, Hạ Huyền vô cùng khó hiểu.
Người này sao vậy nhỉ, sáng nắng chiều mưa...
Cuối cùng uống thuốc xong, Hạ Huyền mang cả một miệng đầy vị thuốc chua xót dựa vào mép giường. Hắn chăm chú nhìn Sư Thanh Huyền cạnh mình nhẹ nhàng thu dọn chén thuốc. Khoảng cách gần đến mức hắn chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào đối phương.
Đến khi hắn hồi phục lại tinh thần thì phát hiện ngón tay mình đã chạm đến cằm Sư Thanh Huyền. Hắn chỉ chậm rãi di chuyển, cúi người như ở tửu lầu hoàng thành, Sư Thanh Huyền từng làm như vậy với hắn, hôn khóe miệng đối phương.
... Ngọt...
Không biết có phải ngọt từ nơi đó hay không, tóm lại cái đắng trong miệng Hạ Huyền đều bị thổi bay hết. Nhìn lại Sư Thanh Huyền lần nữ bị sửng sờ tại chỗ, ngây ngây dại dại, Hạ Huyền vừa lòng lại nằm xuống, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Rõ ràng lần này càng giống "trả thù", nhưng Hạ Huyền quên mất chuyện này. Hắn nhớ lại lời Hoa Thành nói: "Lần này xong việc càng phiền hơn, phải dỗ dành cho tốt..."
Cuối cùng thì ai dỗ ai đây...
Sư Thanh Huyền không cách nào điều khiển não hoạt động bình thường, lần lượt phóng đại xúc cảm rõ ràng lúc nãy. Môi Minh huynh hơi lạnh, đụng vào mềm nhẹ, có hơi ngứa, cùng với mặc hương trên người. Sư Thanh Huyền hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết đêm nay đêm nào...
... Chẳng lẽ... đầu óc Minh huynh lại lẫn lộn sao?
Nhưng nhịp tim chấn động trong lòng ngực cùng đôi tai không kiềm chế được mà ửng đỏ đều cho Sư Thanh Huyền biết dù Minh huynh thần trí không rõ ràng mới làm vậy, y cũng vui mừng. Rốt cuộc, y đối với Minh huynh nhất kiến chung tình, yêu thầm mấy trăm năm mới có một lần kề cận như thế.
Trong lòng Sư Thanh Huyền dâng lên cảm giác mơ màng, không tự chủ nhếch khỏe miệng...
Đến khi Hạ Huyền lại mở to mắt, chỉ thấy bóng dáng Sư Thanh Huyền bưng thuốc ra ngoài. Lát sau, Sư Thanh Huyền đã trở lại, ghé vào bàn tròn trong phòng Hạ Huyền rồi cũng nhắm mắt lại.
Y... định cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi, vẫn luôn ở chỗ này?!
Hạ Huyền khó có thể tin, trừng mắt nhìn người mặc áo trắng đang ghé vào bàn tròn hô hấp đều đều. Sau khi Sư Thanh Huyền ngủ say, Hạ Huyền nhịn không được, đứng dậy bước xuống giường.
Hạ Huyền định theo thói quen bế người lên đặt trên giường, bỗng nhiên hắn nhớ đến, nào có chuyện người "trọng thương" ngủ trên bàn, người chăm sóc lại lên giường ngủ? Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Huyền quyết định lấy ra một cái áo ngoài sạch sẽ màu đen, nhẹ nhàng khoác lên người Sư Thanh Huyền.
Tự mình điều chình lại suy nghĩ trong chốc láy, nhìn tóc đen của người đang ngủ say trong tay, Hạ Huyền lần nữa quay lại giường. Hắn không nhận ra ánh mắt của mình vẫn luôn hướng về người đang ngủ bên bàn, thậm chí mắt chưa từng chớp. Hắn càng không để ý, trong mắt mình chẳng hề có một chút khói mù hay thù hận... Nó giống như nước, thanh khiếu mà không thấy đáy, yên tĩnh lại triền miên.