Càn Song Khôn Đối

Chương 16




Edit: Fy

Hoa Thành ở phía sau màn che cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói:

“Dám đến chỗ ta làm loạn, lá gan của ngươi cũng thật lớn.”

Lang Thiên Thu xoay người sang bên kia, hai mắt sáng ngời nói:

“Ngươi chính là chủ nhân của sòng bạc này?”

Chúng quỷ tứ phía sôi nổi xì xào:

“Thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì à, biết chính mình đang nói chuyện với ai không? Đây là thành chủ của bọn ta.”

Cũng có người cười lạnh:

“Đâu chỉ là cái sòng bạc này. Toàn bộ chợ Quỷ đều là của ngài ấy!”

Nghe vậy, Lang Thiên Thu vẫn không có phản ứng gì, Sư Thanh Huyền lại lắp bắp kinh hãi, nói;

“Mẹ ơi, người phía sau đó chính là vị Huyết Vũ Thám Hoa kia?!”

Tạ Liên nói: “Phải, là đệ ấy.”

Sư Thanh Huyền: “Huynh chắc chứ?!”

Tạ Liên: “Ta chắc chắn.”

——— là Tam Lang….Sẽ không sai.

Sư Thanh Huyền nói:

“Chết rồi chết rồi. Lang Thiên Thu phải làm sao đây?!”

Tạ Liên: “… Chúng ta nghĩ cách cứu đi.”

Lang Thiên Thu nhìn khắp nơi một vòng, càng nhìn càng cả giận:

“Cái nơi quỷ quái này chướng khí mù mịt, những người đến đây đều là cái thứ gì? Làm toàn những việc gì? Các ngươi mở một chỗ thế này, quả thật không còn một chút nhân tính nào để nói!”

Chúng quỷ đua nhau hừ lạnh, nói:

“Bọn ta vốn dĩ đã không phải người, còn cần nhân tính cái khỉ gì? Thứ đó ai muốn thì cầm đi, đây không thèm!”

“Ngươi lại là cái quỷ gì, dám chạy tới đây khua tay múa chân!”

Hoa thành cười nói:

“Chỗ này của ta, vốn dĩ đã là địa ngục cuồng hoan. Thiên giới có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn xông vào, còn cách nào khác?”

Nghe tới hai chữ "thiên giới",  Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền nháy mắt hiểu ra. Hoa thành quả nhiên đã biết Lang Thiên Thu từ đâu tới!

Nhưng Lang Thiên Thu căn bản không đọc được hàm ý trong câu này, lại tung ra một chưởng, bổ vào chiếc bàn dài phía trên. Cả người lẫn quỷ vây quanh cái bàn lũ lượt né tránh, chiếc bàn dài bay thẳng về phía bóng đỏ sau màn che. Chỉ thấy bóng người phía sau không hề động đậy, chỉ hơi vung tay lên, bàn dài lại bay ngược trở về, phóng về phía Lang Thiên Thu.

Sau đó, thân ảnh phía sau tấm lụa đỏ thay đổi thủ thế, năm ngón tay khép lại, hơi hướng về phía trước. Cả người Lang Thiên Thu theo động tác của hắn mà bay lên không trung, tạo thành hình chữ đại (大), lơ lửng trên nóc sòng bạc!

Sau khi bị vây hãm, có lẽ Lang Thiên Thu vẫn chưa hiểu được tại sao bản thân đột nhiên lại bay lên, vẻ mặt ngây ngốc giãy dụa vài cái. Tạ liên đau đầu, nói:

“Lang Thiên Thu bị phong tỏa pháp lực, lần này muốn biến ra pháp thân cũng không được nữa.”

Sư Thanh Huyền nói:

“Quỷ thị là địa bàn của Hoa Thành, muốn phong tỏa thì phong tỏa thôi.”

Lúc này, một cô nương lại gần tấm lụa đỏ, hơi cúi người, gật gật đầu như đang nghe người phía sau nói gì đó, đến khi ngẩng đầu lên lại, nàng cất cao giọng:

“Chư vị, thỉnh yên lặng một chút, thành chủ có chuyện. Thành chủ nói, hôm nay tâm tình ngài ấy rất tốt, muốn cùng mọi người chơi đùa một chút. Mọi người có thể cùng ngài ấy đánh cược, cược thắng thì có thể đem thứ này đi. Muốn đem về chứng nấu xào luộc rán, đều cho người thắng toàn quyền xử lí.”

Lang Thiên Thu vẫn luôn ở phía trên nỗ lực giãy dụa, hắn cả giận nói:

“Cái gì gọi là thứ này? Các ngươi dựa vào cái gì lấy ta ra làm tiền đặt cược?”

Không một ai để ý tới hắn, nhưng cũng không ai đứng lên đánh cược. Tạ Liên và Sư Thanh Huyền liếc nhìn nhau, bọn họ cũng không thể mặc kệ Lang Thiên Thu. Sư Thanh Huyền nói vận may của lúc tốt lúc xấu, không thể đảm bảo sẽ thắng cược.

Thật ra trước giờ vận may của Tạ Liên chưa từng tốt, nhưng người trước mặt là Hoa Thành. Tạ Liên muốn chạy qua đó, lại gần hương hoa khiến người khác an tâm mà y tìm kiếm bấy lâu..... Giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù phải tan xương nát thịt cũng đáng giá. Đây là cảm giác mà trước giờ Tạ Liên chưa từng có, y cũng không rõ bản thân ở trong trạng thái gì.

Tạ Liên tiến lên một bước, ôn thanh nói:

“Một khi đã vậy, thì tại hạ xin phép tạm thử một lần.”

Nghe xong, thân ảnh phía sau màn che thoáng sửng sốt, sau đó chậm rãi đứng dậy.

——— ca ca…

Cô nương kia cười nói:

“Thế thì làm phiền công tử lên đây.”

Đám người và quỷ trong đại đường tự động tránh ra một khoảng trống, nhường đường cho vị dũng sĩ này. Tạ Liên đi ra phía trước, cô nương kia đưa cho y một cái chung lắc xí ngầu đen tuyền bóng loáng, nói:

“Mời ngài trước.”

Tạ Liên tiếp nhận chung lắc xí ngầu tùy tiên lắc hai cái, bởi vì bất luận lắc như thế nào, kết quả đều có thể đoán được. Khi y vừa định mở ra công bố kết quả, cô nương kia lại nói: "Chậm đã. Thành chủ nói, tư thế lắc chung của ngài không đúng lắm. Mời ngài lên đây, thành chủ sẵn lòng dạy ngài.”

Vì thế, Tạ Liên ôm chung lắc xí ngầu đen tuyền, khoan thai đi lên trước tấm lụa đỏ. Màn lụa lung lay, bóng đỏ thấp thoáng. Hoa Thành đang đứng ngay đối diện, hai người chỉ cách nhau nửa cánh tay. Nín thở trong chốc lát, một bàn tay duỗi ra từ phía sau lớp lụa đỏ, phủ lên mu bàn tay Tạ Liên, cầm lấy chung lắc.

Đây là một bàn tay phải, thon dài mà tái nhợt, đốt ngón tay rõ ràng, ngón thứ ba thắt một sợi chỉ đỏ. Dưới sự phụ trợ của chung gỗ đen nhánh, bàn tay càng thêm nhợt nhạt, màu đỏ cũng càng thêm diễm lệ. Tạ Liên chậm rãi nâng mi mắt, phía sau màn lụa như mây đỏ, một thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi lẳng lặng đứng đó.

——— Tam Lang….

Vẫn là y phục đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết, vẫn là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú chẳng dám nhìn gần, chỉ là hình dáng càng thêm sắc sảo, rũ bỏ sự ngây ngô của thiếu niên, càng hiện rõ vẻ trầm ổn thong dong. Có thể nói đây là một thiếu niên, cũng có thể nói, đây là một nam nhân.

Giữa đôi lông mày là khí chất ngông cuồng hoang dại, kiêu ngạo vô biên. Vẫn là đôi mắt sáng như sao, con ngươi sâu thẳm, đang nhìn chằm chằm Tạ Liên không chớp mắt. Nhưng mà, sáng như trăng sao cũng chỉ có một con mắt trái mà thôi, một miếng bịt mắt màu đen đã che khuất mắt phải của hắn.

Con mắt trái kia nhìn Tạ Liên chăm chú, mà tạ liên cũng nhìn chăm chú hắn, hai người đều hơi xuất thần. Hương hoa dần trở nên đậm đặc, pha lẫn một chút trà hương nhàn nhạt..

——— đây là bộ dạng thật của Tam Lang.…Thật đẹp……

Ngón tay trắng nõn thon dài của đối phương đặt trên mu bàn tay Tạ Liên, trái tim Tạ Liên không khỏi gia tăng tốc độ. Tuy rằng chúng quỷ bên dưới nhìn không thấy phía này, nhưng Sư Thanh Huyền tiến lên cùng với y, lúc này đứng ngay dưới, thu hết một màn này vào mắt.

Ngay lúc Sư Thanh Huyền nhìn thấy bàn tay vươn ra từ tấm lựa đỏ, cũng không khỏi xuất thần. Không lâu lúc trước tới chợ Quỷ, cũng từng có một bàn tay trắng nõn chạm vào mình. Còn sờ soạng vào chỗ kia..…

——— Minh huynh…..Huynh đang ở đâu……

Trong địa lao của Cực Lạc phường, Hạ Huyền ngồi trong bóng tối. Hắn nhớ lại lời của Hoa Thành, biết Sư Thanh Huyền cũng tới. Cũng không biết người nọ có biết người bị nhốt ở đây là hắn hay không. Nhớ tới người mỗi ngày đến điện Địa sư rất nhiều lần, Hạ Huyền âm thầm siết chặt tay.

Tiểu thần quan trong điện Địa sư, đều là phân thân của Hạ Huyền. Bởi vì hắn là Địa sư giả, không có cách nào điểm tướng. Kỳ thật phân thân và điểm tướng cũng không quá khác nhau, đều là dùng pháp lực của Hạ Huyền

Xuyên qua mắt của một phân thân, mỗi khi nhìn thấy Sư Thanh Huyền không ngại phiền phức tới tìm mình. Trong lòng Hạ Huyền như bị mèo cào, có  chút đau chút ngứa....

Ánh sáng trên đường cái chói lóa, thấy Sư Thanh Huyền chờ lâu rồi. Tiểu thần quan sẽ "tự chủ" mời Sư Thanh Huyền vào trong, rót cho y một ly trà. Nhưng lần nào người nọ cũng không ngồi lâu, rất nhanh đã rời đi.…Sau đó....lại đến lần nữa..…

Hạ Huyền cúi đầu nhìn "vết thương" trên người một chút, đây là hắn và Hoa Thành cố tình chuẩn bị, thủ thuật che mắt đám người trên Thiên giới. Lại nhớ tới Hoa Thành từng nói: “Vị kia của ngươi, hình như rất bất mãn ngươi đó….Sau khi về dỗ dành một chút, xong việc lần này càng phiền toái……”

Lại nói, hình như trước giờ Hạ Huyền chưa từng bị thương trước mặt Sư Thanh Huyền, người nọ nhìn thấy bộ dạng thương tích đầy người của hắn, chắc là sẽ cười nhạo hắn.…Rõ ràng ở đây cái gì cũng không có, nhưng Hạ Huyền nhắm mắt lại hít sâu một hơi, phảng phất như có thể ngửi thấy cỗ hương vị kia...