Càn Song Khôn Đối

Chương 14




Tạ Liên sớm đã tập thành thói quen thích ứng được trong mọi tình huống, mặc dù vậy khả năng gặp được Tam Lang ở đây cũng rất cao. Nếu y trong hình dạng nữ mà gặp được hắn, quả thật là sẽ xấu hổ chết người.

Nhưng ngẫm lại lần trước Sư Thanh Huyền đi cạnh cô gái hắc y kia, Tạ Liên cho rằng tiêu chuẩn để đi cùng Phong sư đại nhân hẳn là phải hóa nữa tướng…

Hai người ngồi chờ bên ngoài Quỷ thị đến khi có tiểu quỷ đi ngang đây mà trà trộn đi theo bọn họ. Ngồi cạnh nấm mồ hoang, Tạ Liên bèn tìm đề tài nói chuyện:

“Phong sư đại nhân, ta nghe Linh Văn nói… Ngươi lần này thay ta tố cáo Tiểu Bùi tướng quân, thật là ngại quá.”

Sư Thanh Huyền lắc lắc phong sư phiến, trả lời:

“Cho dù ta không quen Bùi Minh thì chuyện lần này cũng là Tiểu Bùi sai, Bùi Minh muốn kéo Bán Nguyệt quốc sư gánh tội thay, bảo vệ Tiểu Bùi, không thể để hắn thành công được. Bất kể là thần hay quỷ thì cũng phải gánh trách nhiệm việc do mình làm ra. Bắt nạt một tiểu cô nương thì có bản lĩnh gì?”

Tạ Liên nghe xong, cười nói:

“Phong sư đại nhân thật là có tấm lòng hiệp nghĩa.”

Sư Thanh Huyền cũng cười đáp lời:

“Ngươi cũng không tồi. Ta từng nghe tin tức về Bán Nguyệt quan, nhưng không lập tức đến đó. Phải biết rằng mọi người đều sợ đắc tội Bùi Minh… Ngày đó nghe ngươi ở thông linh trận hỏi đến, ta mới hành động… Không ngờ ngươi không âm thầm điều tra, lại còn đến đó trước ta. Ta liền nghĩ “ồ, người này không tồi”.”

Sư Thanh Huyền là người có tính tình ngay thẳng lại thú vị, Tạ Liên hoàn toàn có thê hiểu được lý do vì sao y ở Thượng Thiên Đình có nhân duyên tốt đến thế. Lần thứ ba phi thăng thì quen được một người như vậy ở Thượng Thiên Đình, Tạ Liên không khỏi nhoẻn miệng cười. Ai ngờ câu nói tiếp theo của Phong sư đại nhân lại khiến Tạ Liên cười không nổi. Sư Thanh Huyền nói:

“Hừm… Thái Tử điện hạ, ta hỏi một câu có chút khong nên hỏi, ngươi đừng trách ta nha. Ngươi không phải Cùng Nghi phải không? Nếu không tiện thì ngươi có thể không trả lời.”

Tạ Liên hỏi ngược lại:

“Phong sư đại nhân sao lại hỏi như thế?”

Sư Thanh Huyền do dự nói:

“Ta từng gặp rất nhiều Cùng Nghi… Ngươi so với bọn họ đều không quá giống nhau, tạo cho ta một cảm giác rất thân cận … Hơn nữa, hương trà này… chắc là tin hương của ngươi?”

Tạ Liên giật mình mở to đôi mắt, không thể tưởng tượng nói:

“Ngươi có thể ngửi được?”

Chính y còn không ngửi được tin hương của mình, Sư Thanh Huyền lại có thể ngửi được!? Chẳng lẽ Sư Thanh Huyền là Thiên Càn sao?!

Sư Thanh Huyền hơi hơi gật gật đầu, Tạ Liên chậm rãi nói:

“Phong sư đại nhân… Ngươi là Thiên Càn?”

Sư Thanh Huyền vội vàng xua tay nói:

“Ha ha ha không phải, không phải… Ta sao có thể là Thiên Càn ha ha ha…”

Tạ Liên khôi phục bình tĩnh cẩn thận tưởng tượng, xác thật Sư Thanh Huyền thoạt nhìn không giống Thien Càn cho lắm. Trong truyền thuyết Thiên Càn đều là nhân thượng chi nhân, từ khi sinh ra đã là người có năng lực làm lãnh đạo. Nếu không phải Thiên Càn mà đứng gần họ sẽ bị luồng khí mạnh mẽ của họ uy áp. Mà khí tức của Sư Thanh Huyền lại vô cùng nhẹ nhàng gần gũi…

Tạ Liên từ lúc nãy đã mơ hồ có thể ngửi được lan hương nhè nhẹ, y hỏi để xác nhận lại một lần nữa:

“Phong sư đại nhân, ngươi có dùng mấy đồ vật linh tinh như hương phấn, huân hương hay hương liệu không?”

Sư Thanh Huyền lắc lắc đầu, Tạ Liên không mơ hồ nói:

“Vậy lan hương này…?”

Sư Thanh Huyền cười khổ nói:

“Quả nhiên ngươi cũng có thể ngửi được… Mũi của Cùng Nghi không linh, mùi này cũng chỉ Thiên Càn và Địa Khôn mới có thể ngửi ra… Chúng ta giống nhau sao?”

Tạ Liên mở trừng mắt nhìn về phía đối phương, chần chừ nói:

“Ta chưa từng nghĩ tới thần quan Thượng Thiên Đình lại có một vị Địa Khôn…”

Sư Thanh Huyền tán đồng gật đầu nói:

“Đúng thế! Ta cũng vẫn luôn cho rằng Địa Khôn là không thể phi thăng… Ha ha ha xem ra là ta lo lắng quá rồi ha ha…”

Tạ Liên hổ thẹn nói:

“Ha ha, thật không dám giấu giếm… Ta chỉ mới phân hóa gần đây thôi…”

Sư Thanh Huyền giật mình:

“Ta cứ thắc mắc mãi, lần trước gặp mặt ta không nhận ra… Nhưng ngươi cũng không cần để ý, không chỉ mỗi ngươi… Võ thần trấn thủ phương Tây Kỳ Anh Điện hạ Quyền Nhất Chân cũng là người phân hóa sau khi phi thăng. Nhưng hắn lại phân hóa thành Thiên Càn…”

Tạ Liên yên lặng ghi nhớ, Thượng Thiên Đình trừ Quân Ngô ra còn có một vị Thiên Càn. Y phải để ý tránh xa họ ra mới được, không thể để Càn Khôn loạn xạ.

Sư Thanh Huyền lại thân thiết nói:

“Đúng rồi, Thái Tử điện hạ… Ngươi gần đây mới phân hóa, vậy chắc vẫn chưa chế Thanh Tâm Đan. Ở đây ta có, chia ngươi một ít nè.”

Đoạn Sư Thanh Huyền bắt đầu lục tìm trong tay áo rồi móc ra một cái túi gấm tinh xảo, sau đó y nhét nó vào tay Tạ Liên. Tạ Liên vô cùng cảm động, nhưng vẫn từ chối nói:

“Trăm triệu lần không được, Phong sư đại nhân ngươi còn cần dùng mà… Hơn nữa cái này rất quý trọng, ta làm sao có thể…”

Sư Thanh Huyền vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Liên, cười nói:

“Ngươi nếu xem ta là bằng hữu thì mau nhận lấy, cứ yên tâm ta có rất nhiều… Hơn nữa ca ca ta là Thủy sư Vô Độ, chính là Thần Tài! Cho nên ta đương nhiên không thiếu tiền…”

Thịnh tình không thể chối từ, Tạ Liên chỉ có thể khó khăn lắm nhận lấy. Hai người không biết những chuyện này hết thảy đều bị Hoa Thành ẩn thân nơi đó không xa dùng ngân điệp thu hết vào mắt. Hoa Thành giật mình nhìn về phía Hắc Thủy, hỏi:

“Phong sư kia của ngươi lại là Địa Khôn?!”

Hắc Thủy Trầm Chu nhíu mày, chuyện duy nhất mà hắn che giấu, Hoa Thành sao lại biết được… Hoa Thành nhanh chóng giải đáp thắc mắc đó của hắn:

“Y cho ca ca Địa Khôn dùng Thanh Tâm Đan! Ta nơi này còn chưa có thứ đó, vậy mà y lại có!”

Trước đây Hạ Huyền cũng chỉ là suy đoán, hiện tại hắn hoàn toàn khẳng định,thì ra Thái tử Tiên Lạc cũng là Địa Khôn. Lúc này Hạ Huyền không sợ Hoa Thành đoạt người với hắn. Nhưng Sư Thanh Huyền sao lại thế này, y không phải đã đáp ứng với ca ca y sẽ bảo mật chuyện này sao?

Kỳ thực, Hạ Huyền lo lắng quá dư thừa. Cho dù Tạ Liên không phải Địa Khôn, mà Hoa Thành đã biết Sư Thanh Huyền là Địa Khôn, cũng sẽ không có gì thay đổi. Trừ Thái Tử điện hạ ra, trong mắt Hoa Thành ai nấy cũng đều giống nhau. Hắn vừa không sẽ để ý, cũng không có tâm tư quan tâm đến.

Hoa Thành bừng tỉnh đại ngộ, Hắc Thủy đối với Phong sư rõ rang không phải đối với kẻ thù. Sau đó, Hoa Thành cũng từ trong tay áo lấy ra một cái túi gấm, hắn thay ca ca trả ân tình này. Đem túi gấm ném cho Hạ Huyền, Hoa Thành nói:

“Lưu lại đi, Thiên Càn Thanh Tâm Đan… Dùng hay không tùy ngươi…”

Hạ Huyền không nghĩ tới Hoa Thành sẽ có thái độ này, hắn lúc nãy cũng định hỉ mượn một chút. Dù sao hắn cũng nợ Hoa Thành nhiều tiền như vậy, chút ít này cũng không tính làm gì. Vì thế, Hạ Huyền gật gật đầu, nhận lấy túi gấm.

Mặt khác bên kia, Sư Thanh Huyền thấy Tạ Liên nhận lấy Thanh Tâm Đan, tâm tình vui vẻ nói:

“Thật tốt, cuối cùng cũng có một tri kỉ Địa Khôn… Thái Tử điện hạ, từ nay về sau ngươi chính là bằng hữu tốt thứ nhì của Sư Thanh Huyền ta!”

Tạ Liên nhoẻn miệng cười, cũng vui vẻ nói:

“Đa tạ phong sư đại nhân nâng đỡ, vậy bằng hữu tốt nhất của ngươi là nữ nhân hắc y lần trước sao?”

Sư Thanh Huyền mở to mắt, hai má hiện lên một rặng mây đỏ, thẹn thùng gật gật đầu.Mắt Tạ Liên cũng mở to không kém, y phảng phất thấy được bộ dáng vốn có của Địa Khôn. Giống hệt như trong truyền thuyết, thật là vừa mị nhân, vừa quyến rũ…

Tạ Liên buột miệng thốt ra:

“Là người ngươi thích à…”

Sư Thanh Huyền ngẩng đầu lên nhìn về phía y, nói:

“… Ta thể hiện rõ ràng như vậy sao?”

Tạ Liên không khỏi gật gật đầu, Sư Thanh Huyền cuối cùng tìm được người để mà kể khổ. Y chu lên miệng nói với Tạ Liên:

“Nhưng ngươi biết không? Minh huynh thật quá đáng! Trước nay huynh ấy đi đâu cũng không nói với ta, mỗi lần đều để ta đau khổ chờ huynh ấy trở về…”

Tạ Liên tuy rằng không biết “Minh huynh” trong miệng Sư Thanh Huyền rốt cuộc là người nào. Nhưng y cảm thấy người tính cách tốt như Phong sư, lại có bề ngoài xinh đẹp là rất đáng để yêu thương. Chỉ có thể nói vị kia “Minh huynh” kia có phúc mà không biết hưởng.

Hoa Thành nãy giờ vẫn nghe lén bọn họ, mấy lời này tất cả đều thu vào tai. Hắn quay sang Hắc Thủy, biểu tình phức tạp nói:

“Ái chà…Vị kia của ngươi hình như đối với ngươi có rất nhiều bất mãn… Sau khi trở về cưng chiều y cho tốt, lần này xong việc càng phiền toái…”

Hạ Huyền không hiểu ra sao, hắn nhìn Hoa Thành nói:

“Vị kia của ngươi”… “Đã là kẻ thù, sao lại còn “cưng chiều”?

Lại nói tiếp, y sống hay chết thì có lien quan gì đến hắn đâu. Nghĩ đến đây Hạ Huyền lại tự mình phủ định suy nghĩ này, y dùng mệnh của hắn, sống hay chết đều phải để hắn quyết định!

Mỗi khi nghĩ đến Sư Thanh Huyền, long Hạ Huyền liền loạn thành một đoàn.Hắn vừa muốn hung hăng bóp chết y, vừa muốn dịu dàng chạm vào y, hai loại cảm xúc này cùng nhau hòa lẫn khiến hắn vô cùng khó chịu, không cách nào dừng lại được.