Càn Quấy

Chương 57: Đối mặt càng khó khăn thêm






Dương Sóc khẩn trương lắm rồi, không biết người mà Tần Việt sắp xếp ở đâu, vì sao bây giờ còn chưa xuất hiện.

Thấy Trần Mặc nửa xỉu bị Vương Đại Liễu kéo lê cùng vệt máu chảy dài trên đất, tim anh đau đớn như bị xé rách – Trần Mặc, em nhất định phải kiên trì đấy!

“Chìa khóa xe.” Vương Đại Liễu hô lên: “Cảnh sát Dương, xe anh đẹp đấy, cho thằng bạn mượn chơi cái nhể, lát nữa lại trả lại cho anh.”

Dương Sóc lấy chìa khóa xe ra, ném xuống chân bọn họ, một gã to con trong bọn xoay người lại nhặt.

Đúng lúc này, tiếng súng vang lên.

Vương Đại Liễu giật nảy mình, tay cầm đao buông xuống: “Con mịa nó! Có mai phục!”

Tiếng súng liên tiếp nổi lên, bay tới mấy tên tép riu. Dương Sóc nhân cơ hội dồn ép, muốn cướp Trần Mặc.

Vương Đại Liễu bị bức quá đâm cáu, cắn răng túm Trần Mặc mấy bước lui về phía hàng rào bảo vệ: “Con mịa nó mày mà đến gần là tao đêm tên thỏ nhị gia này ném xuống!”

Dương Sóc sốt ruột ướt đẫm mồ hôi: “Mày mà làm cậu ấy bị thương, mày cũng không có gì tốt đẹp, tao khuyên mày nên thả cậu ấy ra…. Dù là bán đĩa ***, cũng không giam mấy năm đâu, mày chưa phạm tội đến mức đó.”

“Cút mẹ tên cảnh sát chó chết mày đi!” Vương Đại Liễu nhổ một miếng nước bọt: “Ông mày bán đĩa hay không liên quan chó gì đến mày? Mịa nó đừng giả vờ giả vịt với tao, cũng khó trách thôi, cảnh sát Dương có cái thú vui này, thích xỏ vào mông đàn ông, há há há… Tao nói cho mày biết, mông thằng này đã bị mấy tên anh em chúng tao hưởng qua hết rồi, kể ra thì tư vị không tồi đâu, bảo sao mày lại chịu mang một trăm vạn tới đổi.” Hắn nhìn về người xuất hiện phía sau Dương Sóc: “Tao biết mà, mấy tên chó săn chúng mày nói không tin được, mịa, trang bị toàn bộ! Tao nói cho tụi mày hay, hôm nay dù tao bị tèo, nhưng tao tèo rồi tao cũng muốn kéo một tên đến chịu tội thay tao!” Ánh mắt hắn có phần rã rời, thân hình không ổn, chỉ là cười hí hí quái dị, sau đó kéo theo Trần Mặc lật khỏi hàng rào bảo hộ.

Dương Sóc thiếu chút thì sụp đổ, anh không hề nghĩ ngợi gì đã phi thân nhào tới, thoáng cái đã ôm lấy Trần Mặc đang rơi xuống dưới.

Tiếng vật nặng rơi xuống đất cơ hồ làm Tần Việt phát run: “Mau, cứu người!!”

Bên dưới là một đống đồ xây dựng lộn xộn, Vương Đại Liễu ngã lên một đống gạch vỡ vừa được khoan lên, bỏ mạng tại chỗ; Dương Sóc gắt gao bảo vệ Trần Mặc, tuy rằng lúc rơi xuống có sử dụng vài biện pháp, giảm bớt được lực va đập, song đầu đụng vào khối xi măng hỗn độn, thế là hôn mê bất tỉnh.

Trần Mặc!! Ý nghĩ cuối cùng trong đầu anh chính là: Trần Mặc, không thể xảy ra chuyện!

Tiếng kêu chói tai của xe cứu thương vang lên, ở trên xe, Tần Việt im lặng nắm tay đồng đội của anh, cùng với người trong lòng đồng đội của anh. Cánh tay Dương Sóc rất cứng, ôm chặt Trần Mặc ở trong lòng anh, dù đã mê man cũng không buông.

Hai người cả người đều là máu, không phân biệt được rõ đó là máu của ai.

Tần Việt lấy tay che mặt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm khẽ.

Trên người Dương Sóc chỉ bị trầy da, cơ bản là không có trở ngại gì, nhưng bởi vì đụng phải đầu, cho nên vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói bởi vì đầu bị tụ máu, không thể xác định có thể tỉnh lại hay không, nhưng bọn họ sẽ vẫn cố gắng hết sức.

Tần Việt thở dài, tiếp đó cầm lấy phiếu kết quả xét nghiệm của Trần Mặc. Trần Mặc bị thương rất nặng, ngoại trừ vết tích cả người bị đánh đạp ra, ngay cả trực tràng cũng bị thương tổn; còn có tay trái của cậu… Lúc đến bệnh viện, Tần Việt nhớ tới chuyện này đầu tiên, vội vàng thu xếp người đi tìm ngón út của cậu, nhưng đoạn tay ấy có vẻ như đã bị ai giẫm lên, hệ thống đốt ngón tay bị hư hại, đã không thể nối lại được nữa.

Tần Việt thấy mắt cay cay, cay đến mức khiến cả người anh phát run.

Ngoại trừ Vương Đại Liễu mất mạng tại chỗ ra, ba người kia chỉ bị thương bên ngoài, không bị thương ở vị trí nguy hiểm gì, cũng không nguy hiểm tới sự sống. Pháp y giao cho anh báo cáo giám định, nói mấy người đó cùng có dấu hiệu hít thuốc phiện.

Trách không được bọn họ phải bí quá hóa liều…

Mại ***, ma túy, bắt cóc tống tiền.

Tần Việt cười lạnh: đủ cho chúng tù mọt gông rồi, đời này đừng nghĩ ra được nữa!

Trần Mặc đã tỉnh lại, vì đau quá mà tỉnh.

Cậu muốn gào lên: Dương Sóc, em đau a, đau quá! Nhưng mà cậu chẳng làm gì, tiếng gì cũng không phát ra được.

“Ôi, tỉnh tỉnh! Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ! Mau tới đây, Trần Mặc tỉnh rồi!!” Tiếng người liên tiếp vang lên bên cậu, Trần Mặc đau đầu tỉnh lại, vừa mở mắt còn chưa thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh đã bị khuôn mặt phóng to trước mặt dọa nhảy dựng.

Diêu Dương lắc cái đầu tóc xoăn trước mặt cậu: “Tiểu Mặc Mặc, còn nhận ra em không?”

Trần Mặc giật giật khóe miệng, miễn cưỡng mỉm cười một cái.

“Tiểu Mặc Mặc này, anh đúng là ngủ tài thật, ngủ phát là bốn ngày liền!! Nếu anh không tỉnh lại, em cũng bị hù chết đấy!!” Diêu Dương cằn nhằn oán giận.

Bác sĩ và y tá đi vào, ý bảo Diêu Dương phải im lặng, sau đó cẩn thận kiểm tra cơ thể Trần Mặc: “Đã hạ sốt rồi, còn lại phải từ từ chăm sóc, cậu yên tâm, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”

Trần Mặc mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh: đây là bệnh viện? Nói vậy, mình… đã được cứu rồi? Đúng rồi, khi đó, hình như mình có nghe thấy tiếng Dương Sóc, Dương Sóc đâu rồi?

Cậu vội nhìn về phía Diêu Dương, cố gắng mấp máy môi: Dương Sóc, Dương Sóc đâu rồi?

Diêu Dương giống như không nhìn thấy, chỉ nói rằng: “Trần Mặc, anh khát nước à? Đúng lúc em đổ đầy nước rồi, nhưng bây giờ anh không thể di chuyển được, em lấy cho anh bình sữa nhé, ha ha, em thông minh chứ?”

Một chiếc bình sữa màu hồng nhạt in hình con thỏ, bên trong đựng nước ấm, Diêu Dương đưa phần núm cao su vào miệng Trần Mặc: “Anh uống đi, em có bỏ thêm chút mật ong đấy, tốt cho thân thể ha.”

Trần Mặc xấu hổ ngậm núm cao su, mất tự nhiên mút vào mấy miếng. Nước mật ong ngòn ngọt chảy vào miệng cậu, từ từ trôi xuống họng. Cậu nhả núm cao su ra, thử ê a vài tiếng: “Ừm… A a… này, Dương Sóc đâu?”

Diêu Dương sầm mặt lại: “Anh đừng có mở miệng ra là Dương Sóc chứ? Tên không có tiểu kê kê kia có chỗ nào tốt? Anh coi anh, cả người đều bị thương…” Hắn nói bằng giọng hơi nghẹn ngào: “Đám cảnh sát dở tệ kia, bắt người cũng chẳng nên thân, ngốc muốn chết… Trần Mặc, anh có đau không?”

Đau? Trần Mặc muốn nhích người, nhưng phát hiện chỉ hơi khẽ động là cả người đã đau ghê gớm, đặc biệt là chỗ ấy của cậu, còn cả tay… Cậu cố giơ tay trái lên, phát hiện tay trái bị quấn như bánh bao. Cậu nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu: “Ngón… ngón tay anh đâu?”

Diêu Dương sắp khóc thành tiếng rồi, hắn đỡ tay Trần Mặc, nhẹ nhàng buông ra, dùng chăn che lên: “Ây ya, không có gì… Sau này dù làm việc cũng sẽ không sao cả… Chính là gõ bàn phím thì sẽ hơi phiền phức thôi, có điều em biết anh sẽ làm được mà.”

Trần Mặc ngơ ngác nhìn Diêu Dương: “Là sao? Ngón tay của anh… không còn à?”

Diêu Dương day mũi: “Ừ, thiếu mất ngón út… Anh yên tâm, em sẽ không cười anh đâu, a ha ha ha!”

Trần Mặc nhìn trần nhà, mặt đơ ra. Qua hồi lâu, cậu mới nói một câu: “Dương Sóc đâu?”

Diêu Dương há hốc miệng, không biết phải nói thế nào, đúng lúc này có người gõ cửa, giải vây cho Diêu Dương.

“Ai đấy? Vào đi.” Diêu Dương vội đứng lên nhìn về phía cửa ── là Cảnh Thập.

Anh Cảnh đẹp trai mang theo một làn hoa quả, cười hì hì đi vào: “Ai yo, Trần Mặc, tỉnh rồi à?”

“Vừa tỉnh được một lát.” Diêu Dương cười gượng, sau đó đi tới cuối giường chỉnh lại giường cho Trần Mặc, để Trần Mặc ngồi dựa thoải mái hơn.

“Ồ, phòng một người à? Tên họ Hạ có bản lĩnh ghê.” Cảnh Thập ngồi vào chiếc ghế kê bên giường: “Có thể ăn chút hoa quả không?”

“Bác sĩ nói phải từ từ, để truyền nước xong đã.” Diêu Dương cẩn thận nhắc lại lời bác sĩ.

Trần Mặc chờ mong nhìn Trần Mặc: “Dương Sóc đâu? Đi làm rồi à?”

Cảnh Thập lựa một quả táo, gặm kêu răng rắc: “Dương Sóc? Hắn cũng như cậu, đang nằm thôi.”

Diêu Dương nghe Cảnh Thập nói vậy, nháy mắt ý bảo gã, tiếc là gã không để ý lại: “Từ trên cao như vậy nhảy xuống, tên ấy lại không gãy xương, đúng là may ghê… Cậu coi cậu, trầy da, bầm tím, gãy xương… Ái chà chà.”

“Anh ấy không sao là tốt rồi…” Trần Mặc cười cười: “Chờ tôi tốt hơn sẽ thăm anh ấy.”

Lại nằm thêm mấy hôm, bọn lão Kiều, Khương Nham, Tần Việt, Diêu Dương, Cảnh Thập, Hạ Khải Minh đều mang tiền thăm biếu và hoa quả đến thăm cậu, nhưng vẫn không có Dương Sóc.

Trần Mặc nằm không yên được: “Anh Qúy, tôi muốn gặp Dương Sóc.”

Hiện tại, người đang trông Trần Mặc là Qúy Hoằng Hòa, bên cạnh còn có tiểu mỹ nữ Qúy Duyệt Duyệt, chủ yếu là ngồi nói chuyện phiếm với Trần Mặc, sợ cậu nằm đây lại nghĩ bậy.

Qúy Hoằng Hòa đút Trần Mặc ăn miếng táo: “Đợi lát nữa tôi hỏi bác sĩ, xem cậu có thể xuống giường không đã, nếu có thể thì mới đi được.”

“Ừa…” Trần Mặc ngoan ngoãn trả lời. Cậu hơi lo lắng, lo Dương Sóc có phải bị thương nặng hơn, lo Dương Sóc… có thể không còn để ý tới cậu, bởi vì cậu… Trần Mặc cắn cắn môi, cậu phải tin Dương Sóc, không nên nghĩ nhiều, đúng, phải tin Dương Sóc…

Qúy Hoằng Hòa liên hệ với bác sĩ, đẩy một chiếc xe lăn tới, sau đó nhờ có sự giúp đỡ của y tá ôm Trần Mặc lên xe lăn: “Tôi mang cậu đi.”

Xe lăn chậm rãi lăn bánh trên hành lang của bệnh viện, Hạ Khải Minh từ xa chạy tới: “Ấy, có thể hoạt động rồi à?”

Trần Mặc gật đầu: “Anh Qúy mang tôi đi gặp Dương Sóc.”

Hạ Khải Minh liếc nhìn Qúy Hoằng Hòa bằng ánh mắt khó hiểu: “Cứ đi như thế được à?”

“Không có gì không được hết, nếu không thể chung hoạn nạn, vậy còn có thể làm gì?” Qúy Hoằng Hòa cười nhàn nhạt, ý cười chẳng hiện khóe mắt.

Hạ Khải Minh thở dài: “Đi đi, đi đi, tôi cũng đi cùng.”

Cửa phòng bệnh Dương Sóc nằm bị đẩy ra, Trần Mặc vừa nhìn đã thấy Dương Sóc nằm trên giường, trông rất yếu ớt, không hề có chút sức sống nào, bên cạnh còn có một chiếc máy đang tích tích: “Dương Sóc, Dương Sóc?” Cậu sợ lắm, sợ run cả người.

“Cút ra ngoài, ai cho cậu vào?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên.

Trần Mặc nhìn về phía phát ra âm thanh, là mẹ Dương Sóc.

“Bác gái…” Trần Mặc lúng túng.

“Ai là bác cậu? Tôi không có cái phúc đấy!” Mẹ Dương mặt mày uể oải, cảnh giác và tức giận: “Cậu hại con tôi thành như này, cậu còn có mặt mũi tới đây sao?”