Ngày xưa thuận buồm xuôi gió dễ như trở bàn tay, làm hắn tự tin không ai bằng, nay cũng thế.
Một ly rượu sủi bọt đặt trước mặt cậu bé xinh đẹp, Tôn Lợi Thanh cười nhăn hàm răng trắng bóng: “Mời cậu.”
Cậu bé có một đôi mắt to trong sáng, nhìn hắn với vẻ mê man.
Có cửa rồi! Tôn Lợi Thanh vui sướng, kiểu thế này vừa nhìn đã biết là vừa thất tình, hơn nữa chưa chịu đau khổ gì nhiều, cực dễ ra tay. Hơn nữa dù xảy ra chuyện gì thì đều có thể dùng tiền giải quyết.
“Tôi không có ý gì đâu, chỉ là nhìn cậu một mình uống rượu giải sầu, không tốt…” Tôn Lợi Thanh nâng ly rượu của hắn lên: “Cùng nhau uống một ly nhé.”
Cậu bé nâng chén rượu lên, ngón tay xinh đẹp tựa như trong suốt trên nền màu ly rượu.
Cậu ta cúi đầu ngửi thử: “Tôi, tôi không biết uống rượu lắm…”
“Không sao, tôi cũng không biết uống, chỉ là công việc bận rộn quá, cho nên tới đây giải lao tí chút, còn cậu?” Tôn Lợi Thanh nhấp hớp rượu, ánh mắt mê ly nhìn con mồi mê người trước mắt.
“Tôi à…” Cậu bé vươn đầu lưỡi, liếm thử giọt rượu, sau đó híp mắt: “Tôi đang thất tình, cho nên phải tới đây tán gẫu giải sầu.”
Tôn Lợi Thanh mỉm cười: “Hì hì, thất tình à… Con trai phải thất tình một lần mới trở thành đàn ông được, không cần đau lòng quá.” Yên tâm, qua đêm nay, anh đây sẽ biến cậu em từ cậu bé thành đàn ông, hừ hừ ha ha ha.
Cậu bé không phải người nhiều lời, chỉ mỉm cười từ tốn với Tôn Lợi Thanh, cười đến mức Tôn Lợi Thanh ngứa ngáy tâm can, hận không thể lập tức áp đảo con mồi, tận tình hưởng dụng một phen. Cậu bé cười ngại ngùng, mặt hơi nghiêng, làn mi dày nhẹ nhàng rung rung, thỉnh thoảng sẽ cười lộ một chiếc răng trắng bóng dễ thương.
Tôn Lợi Thanh liếm liếm môi, uống rượu trong chiếc ly trống không, lại gọi thêm ly nữa. Hắn cảm thấy mỗi một phần cơ thể mình đang rục rịch nổi lên, đang kêu gào đòi phát tiết.
Cậu bé nói cậu ta tên Tiểu Thập, ngón tay thon dài dính rượu, viết lên mặt bàn đá cẩm thạch của quầy bar: Tiểu Thập.
Tôn Lợi Thanh sờ lên tay kia: “Tiểu Thập? Tên rất hay…”
Tiểu Thập mỉm cười: “Cảm ơn anh, hôm nay tôi rất vui.”
Nét cười của Tiểu Thập trở nên mơ màng trong mắt Tôn Lợi Thanh, hắn hoang mang lắc đầu, nhưng trước mặt là một mảng mờ mịt: “Ấy, tôi có hơi say…” Hắn lung lay đứng lên, cảm thấy có chút không ổn, lẽ ra hai ly rượu chẳng là gì với hắn mới phải, ấy mà…
Thôi rồi, lẽ nào?
Hắn ngẩng phắt đầu, lại đột nhiên choáng váng, trước khi ngất xỉu, chỉ có ánh sáng của chiếc răng nanh Tiểu Thập lóe vào mắt hắn.
“Cậu coi, cậu như vậy sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.” Bartender lười biếng cầm lấy cái ly lưu giữ chứng cứ phạm tội, đặt dưới vòi nước tẩy rửa.
“Sai!” Cảnh Thập đá nam nhân dưới chân: “Tôi là sứ giả chính nghĩa!”
“Mau lôi đi đi.” Bartender nhìn Tôn Lợi Thanh bất tỉnh nhân sự: “Mau kéo đi đi, cái đống lù lù như vậy, tôi còn buôn bán thế nào được?”
“Không thành vấn đề.” Cảnh Thập khom lưng, móc ví từ trong túi quần Tôn Lợi Thanh ra, rút tờ tiền màu phấn hồng (100 tệ) đưa cho bartender: “Chà, bảo bối thân ái, thưởng cho cậu nè.”
Bartender làm ra vẻ buồn nôn, vươn tay ra lấy tiền: “Anh gọi tôi tên đầy đủ không được sao?”
“Ha ha ha ha ha…” Cảnh Thập cười không ngừng được, lúc này từ cửa tiến vào hai người đàn ông lực lưỡng, Cảnh Thập vội vã ngoắc: “Ở đây ở đây.”
“Anh Hạ bảo chúng tôi tới.” Một người đàn ông đi đằng trước gật đầu, nhìn Tôn Lợi Thanh trên sàn nhà: “Là hắn à?”
“Chính hắn, mang về đi, làm phiền hai người rồi.” Cảnh Thập lại rút một tờ tiền từ trong ví của Tôn Lợi Thanh ra: “Cầm mua thuốc hút.”
Hạ Khải Minh cúp điện thoại, nhếch miệng cười với những người chung quanh: “Xong rồi, đang mang về đấy.”
Khương Nham có hơi bất an: “Đây… Đây là phạm pháp…”
“Cưỡng J đàn ông không phạm pháp, cậu yên tâm.” Qúy Hoằng Hòa mặt lạnh nói.
Hạ Khải Minh cười ha ha: “Í cha í cha, thân ái ơi, em đừng nói thế mà, hại người ta dù sao cũng ngại lắm.”
“Biến!” Qúy Hoằng Hòa liếc một cái sắc lẻm.
“Cảnh Thập sẽ làm gì thế?” Kiều Vân Phi chưa rõ lắm, anh cảm thấy như vậy có hơi mạo hiểm.
Dương Sóc cười hừ hừ: “Anh ta? Biện pháp của anh ta anh có nghĩ nát đầu cũng không ra được đâu.” Thấy ánh mắt hỏi thăm của lão Kiều, anh lại khoát tay: “Những cái khác anh không cần lo, coi cái nhánh gừng nhà anh là được.”
Khương Nham đỏ mặt.
Kiều Vân Phi cũng đỏ mặt.
Tần Việt cảm thấy thế giới này không chân thực lắm, đàn ông bên cạnh y hình như đều bị lây cả rồi… Y phải cách đám người này xa một chút, kẻo bị trở thành nguyên nhân lây nhiễm thì chết.
Di động Dương Sóc vang lên, anh lấy ra nhìn qua: “Được, tôi sẽ chờ tin tức cuối cùng, Trần Mặc gọi về ngủ rồi.”
“Trần Mặc gọi về ngủ… cơ đấy.” Hạ Khải Minh nói léo nhéo: “Cảnh sát Dương à, được đấy.”
Dương Sóc lười so đo với hắn, đứng lên vội vã chạy về.
Tần Việt lấy ra một phong thư từ trong ví, đưa cho Khương Nham: “Cầm đi, cậu giúp lão Kiều nhiều như vậy, chúng tôi cũng phải giúp cậu cái gì đó… Nhưng mà tiền nên đưa vẫn phải đưa, tôi cũng không phải kẻ giàu có.”
Khương Nham nhận lấy phong thư với vẻ nghi ngờ, vừa mở ra thì thoáng ngây dại: “A… đây là …”
Kiều Vân Phi rướn người nhìn thử: “A, Tần Việt, cậu có biện pháp thật à, bao nhiêu tiền đấy?”
Tần Việt không khách sáo tí nào, vươn một ngón tay lên: “Một tháng cơm tối cho tôi và Diêu Dương.”
“Tôi cũng muốn!” Hạ Khải Minh không chịu thua kém: “Một tháng cơm tối, tôi, vợ và con tôi nữa!”
Qúy Hoằng Hòa im lặng đẩy gọng kính.
“Được, được! Không thành vấn đề, đừng nói một tháng, nửa năm một năm cũng không sao hết!” Lão Kiều cười ha hả.
“Vậy còn Dương Sóc?” Khương Nham hỏi.
“Cậu ta? Cậu ta có người làm cơm rồi, không đói chết được.” Tần Việt mỉm cười: “Vậy cứ thế đi, chúng tôi về đây, không làm phiền hai người nữa.”
Mấy người đều đứng dậy cáo từ, Kiều Vân Phi vội vã tiễn khách.
Khương Nham rút từ trong phong bì ra một tờ giấy cứng, nhìn mãi dưới ngọn đèn, nước mắt bất giác rơi xuống.
·····
Tôn Lợi Thanh mơ màng tỉnh lại, cảm thấy hơi chóng mặt buồn nôn, hắn há hốc miệng, lập tức có người đỡ đầu hắn, kề miệng cái cốc lành lạnh vào bờ môi hắn.
Uống mấy hớp nước, cuối cùng không còn khó chịu nữa. Hắn muốn nhúc nhích tay chân, nhưng phát hiện cả người đều không thể nhúc nhích.
Đây là sao thế nhỉ? Tôn Lợi Thanh cảm thấy khủng hoảng, hắn dùng sức giãy dụa đôi chút, phát hiện không những người hắn bị trói, mà hắn còn không có mảnh vải che thân nào!!
Da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí làm hắn nổi da gà.
Tôn Lợi Thanh thấy mơ màng, hắn cố nhớ lại sự việc trước đó, sau đó nhớ tới khuôn mặt tươi cười của cậu bé xinh đẹp kia.
“Tiểu Thập!” Hắn giận dữ hô lên.
“Ở đây ở đây, gọi cái gì mà gọi!” Cảnh Thập ngồi trên ghế ở bên cạnh giường, lật sơ yếu lí lịch của Tôn Lợi Thanh xem: “Ái chà, cậu mới 27 sao? Tôi còn tưởng cậu lớn lắm chứ, thì ra còn không lớn bằng tôi.”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tôn Lợi Thanh dựa theo tiếng nói tìm tới người nói, quả nhiên là cậu bé xinh đẹp tên Cảnh Thập kia. Không, vừa nghe lời hắn nói, người đó ắt hẳn phải là một người đàn ông!
Một người đàn ông chết tiệt lớn tuổi còn mang khuôn mặt trẻ đẹp! (câu dẫn người ta hà:”>)
“Mịa nó, anh muốn làm gì?” Tôn Lợi Thanh tức lắm, hắn không nhớ đã từng đắc tội với người đàn ông này hay chưa, không, trước khi vào quán bar, hắn căn bản chưa từng gặp qua người đàn ông này!
“Làm gì ư?” Cảnh Thập mỉm cười, hàm răng trắng lấp lóa: “Dĩ nhiên là ‘làm’ cậu rồi, không thì đem cậu về làm gì?”
‘làm’… ‘làm’ hắn ư? Sét đánh ngang tai, đánh cho Tôn Lợi Thanh thành từng mảnh: “Anh, anh…”
“Chính tôi…” Cảnh Thập mỉm cười đứng dậy, kéo mành “xoạt” một phát, lộ ra thứ treo trên tường: “Con người của tôi ấy, mặt mũi trông rất đĩnh đạc, nhưng mà, có ham mê không tốt, giống như cậu ấy, thích cưỡng em họ của mình phải không? Tôi cũng thế, tôi thích dằn vặt đàn ông, à, chính là Sadism Masochism trong truyền thuyết ấy, tên gọi tắt là S M. Nhưng mà, tôi là một S, cho nên…” Tay hắn lướt qua những đạo cụ trên tường, sau đó tháo một chiếc roi xuống, vỗ vỗ mấy cái: “Còn nữa, vừa khéo tôi rất thích loại hình như cậu, cuồng vọng tự tin không biết xấu hổ, quan trọng nữa là, mặt mũi không tệ lắm, vóc người cũng dễ nhìn…” Nói xong, con mắt vốn trong suốt của hắn bỗng trở nên sáng rực, nhìn qua tựa như con hồ ly đạt được mục đích.
Tôn Lợi Thanh trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, hắn cơ hồ có thể nghe thấy tiếng răng nghiến kèn kẹt: “Anh, anh quen Khương Nham?”
“Khương Nham?” Cảnh Thập vê cằm suy ngẫm: “À, cậu nói tới cậu thu ngân đáng yêu kia á? Tôi cũng hay qua đó ăn, coi như là quen đi.”
“Anh không quen với hắn, đây là chuyện phạm pháp… bị tù!” Tôn Lợi Thanh nói không nên lời.
Cảnh Thập che nửa bên mặt, vui không để đâu cho hết: “Yên tâm đi, trải qua đêm nay, đảm bảo cậu tuyệt đối không nói tôi phạm pháp… Kỳ thực tôi cũng không muốn giúp Khương Nham, nhưng ai bảo nam nhân của hắn làm cơm ngon như vậy chứ, hơn nữa…” Hắn dùng roi nâng cằm Tôn Lợi Thanh lên: “Cậu rất hợp với sở thích của tôi, thật đó, lúc đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ… nhất định phải nắm được cậu trong tay, biến cậu trở thành người của tôi.”