Hạ Khải Minh ấm ức gặm cắn bờ vai trơn mềm lộ ra bên ngoài chăn của ‘chồng’: “Đáng ghét, em không chuyên tâm.”
“Mệt.” Thốt ra một từ ngắn gọn, Qúy Hoằng Hòa không thèm nhắc lại. Y nhớ tới một năm trước, lúc hai người vừa mới quen nhau, cảm thấy ấy vậy mà đã qua hơn một năm rồi, có hơi khó tin.
•••
Hạ Khải Minh lúc ấy vô tâm vô phế từ chối cánh tay cứu trợ từ anh cả, mà chạy đi tự nhuộm đen mình, lên làm một anh cả thật sự tự do tự tại. Giờ thì mỗi ngày đưa đón Qúy Duyệt Duyệt đi nhà trẻ, hoặc là đưa đón Qúy Hoằng Hòa đi làm, nếu không thì làm mấy công việc tạm thời đơn giản, kiếm chút tiền tiêu vặt.
Hắn không thiếu tiền, cho nên không muốn lao lực quá mức, thầm nghĩ đi theo bên cạnh người mình thích, gọi thì đến bảo thì đi.
Hạ Khải Minh vuốt ve thắt lưng người đàn ông trong lòng, nhìn y thoải mái giãn mày ra: “Vợ à… Anh nghĩ anh đã đợi được em rồi!”
Trải qua một năm, Qúy Hoằng Hòa cũng lười trả lời, chỉ dùng giọng mũi ừm một tiếng, tỏ vẻ đang nghe.
Hạ Khải Minh cười si ngốc: “Em nói đi, anh sao lại đợi được thấy em chứ? Em nhất định là hồ ly tinh, lúc ấy chỉ liếc mắt như vậy, xong đời, hồn lão tử cũng bị câu rồi.”
Qúy Hoằng Hòa cảm thấy buồn cười, lúc ấy y ngay cả nhìn cũng lười nhìn hắn, sao có thể nói y là hồ ly tinh: “Im miệng đê.”
“Không nên!” Tay Hạ Khải Minh xoa xoa lại mang theo ý mờ ám: “Dù sao ngày mai em cũng còn một ngày nghỉ, anh tới lần nữa nhé?”
Qúy Hoằng Hòa giả chết.
“Tới lần nữa đi tới lần nữa đi…” Hạ Khải Minh chơi xấu: “Em không nói lời nào coi như em đồng ý rồi đấy nhé? Úi vợ ơi, em thật là thương anh…” Hắn vui vẻ bò lên, bắt đầu phen chạy nước rút mới.
Qúy Hoằng Hòa lay lay tựa như con thuyền nhỏ nhộn nhạo giữa mặt hồ lăn tăn gợn sóng, y cảm thấy y thực sự có hơi già rồi, chênh lệch năm tuổi xác thực là có hơi lớn.
•••
Trần Mặc phải đi về đi làm, Dương Sóc dặn dò rằng: “Buổi tối tan ca phải đi về nhà, nếu như tăng ca quá muộn thì gọi xe, anh không xót chút tiền này đâu, sau khi về nếu em đói bụng thì đi tiệm lão Kiều mà ăn chực nhé, sau đó chờ anh về làm cơm… À, em làm cơm cũng được, nhưng mà trừ phi về sớm, không thì trời tối là không an toàn đâu…”
Dương Sóc đếm trên đầu ngón tay tính xem mình còn cái gì quên không, Trần Mặc lại cười như hoa nở từ sớm rồi: “Biết rồi biết rồi mà, em tan ca rồi nhất định sẽ trở về đúng hạn, anh đừng lo!”
Dương Sóc thở dài, anh nghĩ mình sắp giống mẹ già rồi, nói liên miên cằn nhằn mãi không thôi.
Trần Mặc đi làm, không còn ngày nghỉ cuối tuần nữa. Một tháng bốn ngày nghỉ không phải thứ hai chính là thứ ba. Lúc này sẽ ít thời gian ở cùng nhau hơn, điều này khiến Dương Sóc cảm thấy buồn bực vô cùng.
Tần Việt nhìn Dương Sóc đang tức giận bất bình nói với anh về chế độ nghỉ ca, cảm thấy vừa lo lắng lại vừa buồn cười, lo lắng chính là Dương Sóc cậu đã hãm quá sâu, con đường sau này nhất định sẽ rất khó đi; buồn cười chính là Dương Sóc lại là số 1! Bởi bất luận kẻ nào nhìn thấy cái kiểu lề mề dong dài của hắn, cũng không thể liên hệ hắn với bốn chữ dũng mãnh trên giường được…
Ngày tháng từng ngày từng ngày trôi qua như nước chảy, đảo mắt đã tới thời kỳ xuân về hoa nở.
Trần Mặc mang toàn bộ quần áo mùa đông dày kịch ra phơi nắng rồi cất lại, chăn và áo bông mềm mại chất đầy tủ áo, tràn trề mùi nắng mới.
Dương Sóc tan ca về nhà, thấy căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ, còn có cơm nước thơm ngào ngạt, cảm thấy đời này không còn gì hơn nữa. Anh đã từng muốn nuôi một con chó, cái loại chó Chow Chow ngây ngô lông xù to đùng. Mỗi ngày tan ca vừa mở cửa ra, đầu tiên là con chó ngốc bổ nhào lên người anh, tiếp đó sẽ đến lượt Trần Mặc…
Anh càng nghĩ càng thấy tươi đẹp, vì thế nhịn không được bàn bạc với Trần Mặc, ai ngờ Trần Mặc sợ chó, nghe anh nói thế đã lắc đầu liên hồi: “Không muốn không muốn, em đã từng bị chó cắn, nhìn thấy nó là đã sợ rồi.”
Dương Sóc không chịu buông tha, bắt đầu tẩy não: “Vô cùng đáng yêu, vô cùng ngốc nghếch… Đồ ngốc ấy, không biết cắn người, ngay cả sủa cũng không sủa ra sao cả!”
Trần Mặc không thể nào tưởng tượng ra một con chó to đùng vô cùng ngốc nghếch sẽ thành bộ dáng gì nữa, dù sao cậu nhìn thấy chó thì phản ứng đầu tiên chính là: chạy! Nhưng mà không chịu nổi ngày nào Dương Sóc cũng nhắc tới, vì thế nói chờ có thời gian cậu sẽ đi cùng anh đến chợ chó, chọn một con về.
Dương Sóc đạt được thỏa mãn về mặt tư tưởng, người bắt đầu không chịu yên thân, đem Trần Mặc lật qua lật lại ăn một trận.
Trần Mặc nhìn qua tựa như có cao lên, không còn gầy yếu giống như mầm đậu hồi mới gặp nhau. Bây giờ mặt cậu cũng đã tròn rồi, trên người cũng có chút thịt, da dẻ mềm mại trơn tuột, mỗi lần đều khiến Dương Sóc sờ sướng ơi là sướng.
Thành tích của Diêu Dương đã có, trở thành một nghiên cứu sinh chính thức.
Trần Mặc cảm thấy đây là chuyện có thể chúc mừng, đặc biệt gom góp nửa ngày nghỉ chạy đi mua quà tặng cho Diêu Dương.
Đồ đắt tiền quá thì mua không nổi, đồ rẻ lại sợ Diêu Dương ghét bỏ. Trần Mặc nhìn đông nhìn tây, cuối cùng mất ba trăm tệ (đồng) để mua một chiếc balo hàng hiệu. Cậu có hơi đau lòng, từ nhỏ đến lớn cậu cũng không dùng balo đắt tiền như thế, nhưng mà Diêu Dương vốn là cậu bé có xuất thân tốt, Trần Mặc chỉ sợ người ta không thích ba lô mình mua.
Tần Việt và Dương Sóc còn chưa hết giờ làm, Trần Mặc gọi điện cho Diêu Dương khẳng định lại, sau đó mang theo ba lô chạy đến nhà Tần Việt.
Diêu Dương vì chúc mừng bản thân trở thành một nghiên cứu sinh vĩ đại, cố ý đi uốn tóc. Trần Mặc nhìn cái đầu xoăn lò xo của cậu, nhớ tới ảnh chụp cún con mà Dương Sóc cho cậu xem.
Diêu Dương thấy ba lô thì thích vô cùng, ôm Trần Mặc gặm cắn một trận, gặm đến nỗi mặt Trần Mặc đầy nước miếng.
Quần áo mới, ba lô mới, máy vi tính mới, di động mới, Diêu Dương dùng quà của người thân tặng cho trang hoàng cho mình trở nên rực rỡ hẳn, đắc ý khoe khoang đi lại trong phòng: “Trần Mặc Trần Mặc, em đẹp giai không nào?”
Trần Mặc lòng tràn đầy ước ao: “Đẹp giai…”
Diêu Dương đưa chiếc điện thoại cũ của mình cho Trần Mặc: “Anh cầm dùng đi, ngay cả di động cũng không có, liên hệ bất tiện lắm.”
Trần Mặc vội vã từ chối, nhưng cứ bị Diêu Dương nhét di động vào trong túi: “Cầm đi mà, anh đừng ghét nó chứ.”
Tần Việt tan ca về nhà, mở cửa ra thì thấy hai cậu bé đang giằng co vì chiếc di động.
Anh đánh mắt một cái cho Dương Sóc đằng sau, Dương Sóc cảm thấy có phần xấu hổ.
Anh bình thường đều đã quen có Trần Mặc ngay bên cạnh, chưa bao giờ lại nghĩ tới có ngày không tìm được, vì thế những thứ hiện đại như di động đã sớm bị anh quên lãng.
Trần Mặc cũng vậy, mỗi ngày đều là đi làm về nhà hai điểm một đường, thỉnh thoảng tới chỗ lão Kiều, di động gì gì đó cũng không dùng đến. Cho nên lúc Diêu Dương không cần di động cũ lén đưa cho cậu, cậu phần là xấu hổ phần là bất đắc dĩ, không biết từ chối ra sao, đúng lúc thấy Dương Sóc vào cửa, chim cút nhỏ uỵch cái tiến lên: “Dương Sóc, anh đã về rồi.”
Tần Việt nhìn đầu Diêu Dương, cố mấp máy môi: “Em… Sờ vào công tắc điện à?”
Diêu Dương ngơ ra mãi mới tỉnh lại được, gào khóc thành tiếng: “Anh mới sờ công tắc điện í! Em mất hai trăm bốn mươi tệ mới làm ra đấy!”
Dương Sóc ôm Trần Mặc ngồi vào sô pha, nghe Diêu Dương nói vậy, cười phụt cả nước bọt: “Cậu có cho người ta tiền boa không đấy? Ha ha, trông cái đầu gà mờ của cậu kìa.”
Diêu Dương lệ chạy: “Sư nó chứ, lão tử rõ ràng đẹp giai trời long đất lở mờ!!”
Tần Việt vì chúc mừng tiến bộ có tính lịch sử của khỉ con, vì thế quyết định đi ra ngoài ăn.
Diêu Dương hưng phấn nhắc mãi đến tên nhà hàng, nghĩ tới đồ ăn ngon khiến kẻ khác phải nuốt nước miếng, miệng há ra nửa ngày, rốt cục thốt ra một câu: “Em muốn ăn ghẹ!”
Trần Mặc cười hì hì rồi cười phá lên, cậu nhớ lần đầu gặp Diêu Dương, câu Diêu Dương nói nhiều nhất chính là: “Ghẹ!”
Tần Việt không thèm phản ứng Diêu Dương, vung tay lên: “Đi, đi chỗ lão Kiều mà ăn!”
Diêu Dương kêu rên: “Không muốn không muốn, không cần xua em đến quán nhỏ… Em muốn ăn ghẹ a a a a a a a.”
“Ở nhà ăn mì nhá?” Tần Việt liếc xéo cậu ta.
“… Ấy, thế thì đi chỗ lão Kiều đi…” Diêu Dương cảm thấy mình ấm ức hệt như cô dâu nhỏ.
Trần Mặc an ủi khỉ con: “Anh Kiều nấu canh xương ăn ngon cực kỳ, còn cả món cá chưng nữa, thơm lắm í.”
Diêu Dương biết, nhưng mà Diêu Dương nghĩ đi chỗ Kiều Vân Phi ăn kỳ thực chẳng khác mấy với việc cậu ăn ở nhà cả, chủ yếu là không có cảm giác mới mẻ ─ bởi vì đầu bếp Kiều đã từng làm cơm ba ngày liên tiếp ở nhà Dương Sóc.
Quán cơm của Kiều Vân Phi nhờ có ý kiến của Khương Nham mà gộp tiệm ăn vặt ở bên cạnh lại, mở thành năm gian, ba gian nhỏ hai gian to, còn tuyển thêm cả đầu bếp và nhân viên phục vụ.
Dương Sóc từng trêu Kiều Vân Phi rằng anh đã tìm thấy một bà quản gia tốt, sắp xếp công việc nhà còn biết cách làm giàu nữa.
Kiều Vân Phi chỉ cười hì hì.
Bây giờ cả một đám đàn ông đang chiếm cứ gian to nhất trong nhà lão Kiều, Dương Sóc còn gọi cả gia đình nhà đối diện mình tới, cả đám thêm cả bé Duyệt Duyệt xinh gái, đều tới chúc mừng khỉ Diêu Dương.
Sau khi lão Kiều xào vài món ăn, anh cũng bị đẩy vào chỗ ngồi, Khương Nham tỏ ý hôm nay bọn họ có thể vui chơi thoải mái, phía ngoài mọi thứ đều có hắn lo rồi.
Khi đang uống dở vòng rượu thứ hai, lại có thêm một người tới.
Người tới mặc quần áo rực rỡ, làm cô bé duy nhất kêu “woa” một tiếng khen ngợi: “Anh ơi ôm một cái…”
Cảnh Thập cười hì hì ôm tiểu Duyệt Duyệt, sắc mặt Qúy Hoằng Hòa có hơi lúng túng, y cảm thấy con gái y ở cùng với Hạ Khải Minh đã học hết cái xấu của hắn rồi.
“Qùa đây.” Cảnh Thập đưa cho Diêu Dương một chiếc túi giấy xinh xinh: “Về nhà rồi xem nhé.”
Diêu Dương vui vẻ gãi đầu gãi tai: “Anh Cảnh, cảm ơn anh, anh đúng là anh thân yêu của em!!!”
Trần Mặc hiếu kỳ giựt túi qua, vừa bóp vừa xóc: “Đây là gì thế?”
Cảnh Thập cười tươi vô cùng: “Thứ tốt, cậu cần hông?”
Trần Mặc đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, cậu nhét chiếc túi giấy lại vào lòng Diêu Dương: “Không, không cần…”
Tần Việt uống ngụm sữa nóng, cau mày cảnh cáo: “Cảnh Thập, đừng có mang mấy thứ đồ vớ vẩn nhà anh đến làm hư trẻ con.”
Cảnh Thập ôm Qúy Duyệt Duyệt ngồi lên chiếc ghế mới được đặt thêm, sau đó bóc vỏ tôm đút cho bé Duyệt Duyệt: “Thứ gì mà vớ vẩn chứ, đó là tình thú… Chờ sau này cậu dùng quen rồi sẽ biết, là thứ tốt đó…”
Diêu Dương vui phơi phới: “Thứ tốt, ha ha thứ tốt!”
Qúy Hoằng Hòa quyết định, sau này không thể để con gái mình tiếp xúc với đám người này nữa, cả một đám còn lưu manh hơn cả lưu manh!