Càn Quấy

Chương 41: Kỳ thực cũng không xui cho lắm mà






Để tránh đêm dài lắm mộng, sáng sớm thức dậy Qúy Hoằng Hòa đã bắt tay vạch kế hoạch, suy nghĩ đến các phương diện phúc lợi cho bản thân.

Hạ Khải Minh không dám lười biếng, dù sao cũng là ngày ở chung đầu tiên, dù sao cũng phải gây ấn tượng tốt đúng không? Hắn thức dậy cùng một lúc với Qúy Hoằng Hòa, đánh răng rửa mặt, hôn một cái chào buổi sáng đầy vị kem đánh răng, dưới cái nhìn hầm hầm của Qúy Hoằng Hòa tự nguyện chạy đi mua đồ ăn sáng.

Qúy Hoằng Hòa đang cầm chai thuốc tẩy rửa, đối mặt mình vận khí nửa ngày, cuối cùng cũng không xuống tay được. Dù sao cũng là da mình, cần chi phải tự làm khổ chứ? Lần sau thằng đó còn dám tới, y sẽ rót cả chai thuốc tẩy này vào mồm hắn.

Ăn hết ***g bánh bao và tào phớ mà Hạ cún con mua về, luật sư Qúy lau lau miệng, sau đó sửa sang tài liệu cho hết vào túi xách. Ngày hôm qua trên cơ bản đều làm hết việc rồi, hôm nay có thể lén nhàn nhã đôi chút, đúng lúc giải quyết hết những chuyện dở hơi này.

Luật sư Qúy đặt điện thoại xuống, nhìn Hạ Khải Minh: “Anh, đi theo tôi.”

Mẹ Hạ từ lúc nhận được điện thoại của Qúy Hoằng Hòa thì bắt đầu hưng phấn. Bà nghĩ mình sinh thời lại có thể rước được một người con dâu nam về nhà, đây quả là chuyện còn kích động hơn cả việc thằng lớn ngay từ đầu đã không muốn tìm một cô gái nước ngoài để kết hôn ── đáng tiếc thằng lớn không biết vì sao lại chướng mắt con gái người ta, cuối cùng bị một con bé dũng mãnh vớ lấy… Ừm, hừ, cái này là nói chuyện phiếm thôi, đặt sang một bên vậy, bây giờ chuyện quan trọng chính là, Qúy Hoằng Hòa đã muốn tới rồi… Tới bàn điều kiện…

A ha hả…

Bà nội nhà họ Hạ thay chiếc áo gi lê thêu rồng thêu phượng, cầm vòng vàng ngồi ở phòng khách ngóng trông cháu dâu mới tới; mẹ Hạ thì liên tục chạy ra chạy vào, thay đổi hết quần áo để làm sao cho mình ra dáng phu nhân, ra dáng mẹ hiền; ba Hạ thì ngồi uống nước trà đọc báo, nhưng kỳ thực tim lại đập thình thịch: không biết luật sư Qúy này có thể bị tức điên không nữa… Cả nhà mình, có khá nhiều vấn đề, ông là người từng trải, cho nên… Tâm tình phức tạp.

Qúy Hoằng Hòa vừa vào cửa đã bị hoảng sợ bởi cảnh tượng: cả nhà này, từ già đến trẻ sắp hàng ngồi, ánh mắt nhìn y như là con cún đang đói nhìn thấy mẩu xương vậy, tất cả đều có ánh mắt lấp lánh ánh xanh. Y ho khan vài tiếng: “Bác gái, bác trai.”

Mẹ Hạ bổ nhào tới: “Tiểu Qúy à, mau vào mau vào… Úi trùi ui, nghe nói hôm qua thằng nhóc ngủ ở chỗ cháu à? Không làm sao chứ?” Nói rồi còn dùng mắt lướt qua lướt lại trên người Qúy Hoằng Hòa.

Mọi người trong phòng vừa nghe nói vậy, ánh mắt lập tức bắn hết qua, Qúy Hoằng Hòa rùng mình: “Bác gái nói đùa ạ, hôm nay cháu tới nói về vấn đề giáo dục Hạ Khải Minh.” Luật sư Qúy chính là luật sư Qúy, người đã trải qua mưa gió, sao có thể sợ loại tình cảnh này chứ?

Đồng chí Hạ Khải Minh có vấn đề về chuyện giáo dục cười vô cùng uyển chuyển: “Bà nội, đây chính là cháu dâu của bà…”

Bà Hạ vui cười không ngậm được miệng: “Tốt tốt, vừa nhìn là biết có thể sinh con rồi…”

Qúy Hoằng Hòa: “…”

Ba Hạ giả ngu: “…”

Hạ Dạ Quang: “E hèm, cái đó… Chào luật sư Qúy, tôi là anh cả của Hạ Khải Minh.” Đứng dậy bắt tay.

Qúy Hoằng Hòa ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngưỡng mộ đã lâu, tôi đã hợp tác cùng quý công ty mấy lần, rất ngưỡng mộ thủ đoạn mạnh mẽ vang dội của Hạ tổng.” Chẳng hạn như lần này đã nói thẳng với thủ trưởng của y rằng y với Hạ Khải Minh có mối quan hệ mập mờ thế nào, làm thủ trưởng của y cho rằng chuyện mấy lần trước y nhằm vào Hạ Khải Minh đều là chuyện tình cấm kỵ không thể nhắc tới, những ánh mắt liên quan nhìn y cũng đều mờ ám; hại y mỗi lần đều muốn vung mấy đao với thủ trưởng của y.

Hạ Dạ Quang bị cái bắt tay tràn ngập oán niệm của Qúy Hoằng Hòa bóp đến chặt mà thầm cắn răng: “A ha ha, nói chi vậy chứ, con người mà thôi, chính là vì muốn đạt được mục đích mà cố gắng phấn đấu, phải không nào?”

“Nói đúng lắm nói đúng lắm.” Qúy Hoằng Hòa đã sắp cười nhạt rồi. Cả nhà này đều ích kỷ, vì mục tiêu vì kết quả mình muốn, thủ đoạn gì cũng dám dùng, cho nên, mình cũng sẽ không cần dối trá nữa.

Nghĩ tới đây, Qúy Hoằng Hòa lấy ra mấy tờ giấy: “Bác gái, đây là một vài điều khoản sáng nay cháu đã vạch ra, mời bác xem qua, nếu có chỗ nào không thích hợp, xin bác hãy vạch ra… Có điều mấy điều đó đều đã được cháu suy nghĩ sâu xa, chắc là áp dụng tốt nhất.”

Mấy cái đầu cùng nhau bu lại ───

Bên A: Hạ Khải Minh, Bên B: Qúy Hoằng Hòa, bên dưới gọi tắt bên A bên B.

Bên A tìm bên B để nhận được đồng thời chăm sóc và giáo dục (tên gọi tắt quan hệ hợp tác), phải đồng ý với yêu cầu dưới đây của bên B:

Bên A phải có công việc hợp lý, không thể qua lại với những nhân sĩ xã hội mà bên B không đồng ý.

Bên B trong lúc chăm sóc bên A, cứ hết một tháng, bên A phải trả tiền học một năm cho con gái bên B, không đầy một tháng cũng tính theo một tháng, trả tiền trong tháng, không được lỡ hẹn.

Bên A không được gây rối cho công việc của bên B, bằng không coi như là bên A đồng ý cởi bỏ quan hệ hợp tác đồng thời trả tiền cho bên B theo kỳ hạn năm năm.

Dưới tình huống cần phải được bên B đồng ý, bên A không được yêu cầu xảy ra quan hệ thể xác, bằng không coi như là bên A đồng ý giải trừ hợp đồng.

Vào lúc bên B có ý muốn kết hôn với người khác phái, bên A lập tức ngưng quan hệ hợp tác.

Trong thời gian hợp tác của bên A bên B, con gái bên B cần được hưởng đãi ngộ giáo dục tương đương với con gái bên A.



Điều cuối cùng: hiệp ước này có hiệu lực ngay trong ngày, đồng thời bên B có quyền lợi tùy thời thêm và sửa điều kiện.

Hạ Chính Dương líu lưỡi: “Ui chao, đều là điều kiện có lợi cho anh…”

Qúy Hoằng Hòa nâng gọng kính: “Đây là điều kiện tương đối hợp nhất.”

Mẹ Hạ cười mỉa: “Cái này… Cái này cũng không phải là không thể được… Tiểu Qúy à, nếu như sau này cháu ở lại Hạ gia thì con gái cháu có thể sửa thành họ Hạ không? A, bác không có ý khác… Cháu nhìn các bác đi, đều là một đám đầu đinh, bác biết con gái cháu là một bé gái xinh xắn… Ek, nếu như có thể, bác đổi thằng nhóc với cháu…” Mẹ Hạ vẫn thích bé gái, đáng tiếc mình sinh thế nào mà lần lượt ra ba thằng cu, ngay cả con trai bà cũng sinh con trai, đúng là bực mình.

Qúy Hoằng Hòa dừng một chút: “Sau này hẵng nói đi…”

Bà nội kéo tay Qúy Hoằng Hòa, đưa cho y bộ vòng tay vàng: “Cháu dâu à, ngồi, kể chuyện cho bà nào.”

Qúy Hoằng Hòa: “… Chào bà ạ…”

Bà Hạ cười híp cả mắt, sờ sờ thắt lưng Qúy Hoằng Hòa: “Ai ya ai ya, cháu dâu sắp sinh rồi, là một bé gái!” (bà ơi, bà sờ đâu vậy =))~~)

Qúy Hoằng Hòa: “…”

Cầm giấy tờ đã ký tên về nhà, Qúy Hoằng Hòa cũng đồng ý sau này không để con gái nội trú nữa, mà để Hạ Khải Minh đưa đón mỗi ngày, hoặc là tới Hạ gia, hoặc là quay về ký túc xá.

Hạ Khải Minh rất có phê bình kín đáo với chuyện “không đồng ý sẽ không thể OOXX”, đáng tiếc tình huống lúc ấy cũng không đến lượt hắn nói gì. Nhưng mà Hạ Khải Minh là ai chứ? Người ta nói thế nào cũng đã từng là một lão đại của một đám người, am hiểu nhất là lọt khe hở pháp luật. Hắn cầm tờ giấy ký tên của cả nhà, cười hì hì.

Buổi tối, Hạ lưu manh chen lên giường của luật sư Qúy, dùng những lời lẽ ngay thẳng đoan chính để biện hộ cho việc đã sống cùng nhau rồi thì nằm ngủ cùng giường cũng là chuyện nên làm thôi.

Luật sư Qúy quyết định tại chỗ là phải viết rõ ràng thêm lên hợp đồng, nếu như mình không đồng ý, thì không thể để hắn bò lên giường mình!

Hạ Khải Minh nằm ở trên giường, trong đầu toàn hình ảnh eo nhỏ chân dài của Qúy Hoằng Hòa, hoàn toàn đối lập với các cô gái ngực nở mông đẹp mà trước đây hắn từng qua lại, còn có một vài hình ảnh tình thú bù lại… Hắn bắt đầu rục rịch…

Qúy Hoằng Hòa dùng sức véo cái chân heo đang vắt lên thắt lưng mình: “Điều lệ hợp đồng viết thế nào anh quên rồi sao?” Mẹ nó chứ, đang muốn ngủ đã bị lay tỉnh, tâm tình vô cùng tệ!

Hạ Khải Minh trơ mặt ra: “Vợ à, anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi mà.”

Qúy Hoằng Hòa: “Cút, ai là vợ anh?”

“Anh là vợ em!” Hạ Khải Minh chưa bao giờ để ý đến phương diện này: “Em mau ôm vợ em ngủ đi?”

Qúy Hoằng Hòa dở khóc dở cười: “Ngày mai phải đi đón Duyệt Duyệt đến nhà anh rồi, đi ngủ sớm chút đi, đừng lăn qua lăn lại nữa.”

Hạ Khải Minh cũng mặc kệ, từ lúc hắn bị dây vào vụ án đã cấm dục nửa tháng rồi, giờ vất vả lắm mới ôm được mỹ nhân về, mỹ nhân còn không cho hắn làm gì… Đây thực sự là muốn chết rồi; cho nên, làm sao để xoay chuyển nước cờ hiện tại, Hạ Khải Minh đang thầm tính toán.

Hắn trở người một cái nhanh như hổ đói vồ mồi đặt Qúy Hoằng Hòa dưới thân, cầm tay tiểu mỹ nhân nhe răng cười: “Chờ em nói đồng ý, phỏng chừng răng lão tử cũng rớt hết, cho nên, hôm nay dù em đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý!”

Qúy Hoằng Hòa hoảng loạn giãy dụa: “Tôi nói cho anh biết cái này gọi là cưỡng gian, là phạm tội, còn có, anh vi phạm điều ước!”

Hạ Khải Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Thực sự coi tôi không hiểu pháp luật sao? Trong nước hình như không có điều lệ cưỡng gian đàn ông thì phạm pháp đi?”

Qúy Hoằng Hòa lần đầu cảm thấy pháp luật quá là vô tác dụng, đến thời khắc quan trọng thì đứt mất dây xích, giọng y có hơi run: “Hạ Khải Minh đừng lằng nhằng với tôi, anh đã như vậy, chứng tỏ anh căn bản không muốn thực hiện hợp đồng, vậy chúng ta cũng không có gì để nói nữa!”

Hạ Khải Minh chặn lại người Qúy Hoằng Hòa, ấn hai tay y lên trên đỉnh đầu: “Không phải là đồng ý rồi sao? Hôm nay lão tử sẽ bắt em phải nói ra hai chữ ấy… Như vậy, cũng không thể coi là tôi phạm quy ha?”

Qúy Hoằng Hòa cười nhạt: “Anh mơ hão!”

Dùng sức ngoạm một phát lên mặt luật sư Qúy, Hạ Khải Minh mỉm cười nhìn cặp mắt không mang kính mà trở nên mơ màng vì phải trợn to: “Vợ à, không nghĩ tới ánh mắt em lại là mắt hạnh nhỉ, thật là xinh đẹp.”

Qúy Hoằng Hòa xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Hạ Khải Minh phát huy hết mười tám ngón nghề, lời lẽ và ngón tay mơn man trên da thịt Qúy Hoằng Hòa gợi lên những ngọn lửa ***.

Luật sư Qúy chống cự lại giãy dụa, cuối cùng biến thành tiếng thở dốc và động tác như muốn cầu xin tha thứ.

Hạ Khải Minh vuốt chỗ ấy của Qúy Hoằng Hòa, cái chỗ ấy đang nong nóng, run run nằm trong tay hắn. Đây là lần đầu tiên hắn sờ bộ phận của một người đàn ông khác ngoại trừ chính hắn, vậy mà lại có chút kích động khó hiểu. Hắn nghĩ, bản thân hắn đã đợi cùng đàn ông làm từ lâu cũng không chừng, nếu không thì sao lại liếc mắt đã bị người đàn ông này đánh gục chứ?

Qúy Hoằng Hòa chôn mặt trong gối đầu, nhỏ giọng tức giận thúc giục: “Nhanh lên một chút nhanh lên chút đi…”

Hạ Khải Minh lật y lại, tham lam hôn lên đôi môi bình thường luôn lạnh lùng mím chặt, mãi mới ngước mặt lên nói: “Vợ, nói em đồng ý đi.”

Qúy Hoằng Hòa bíu vào da thịt trên vai Hạ Khải Minh, cố nhịn không nói lời nào, chỉ là dùng eo cọ liên tiếp.

Ngón tay Hạ Khải Minh nắn vuốt tại chỗ then chốt: “Vợ, chỉ cần em nói đồng ý, anh sẽ khiến em… thoải mái tận trời!”

Qúy Hoằng Hòa cắn một phát lên bờ vai đã bị mình bíu vào đến trầy da, rầm rì nói mang theo hơi nước.

Hạ Khải Minh tay kia bắt đầu khiêu khích lên những điểm mẫn cảm trên người luật sư Qúy, sau đó thỏa mãn nhìn y ậm ừ, lầm bầm như khóc: “Này, nói một từ đồng ý thôi… Ngoan nào, em xem, đều đã như vậy rồi mà, lẽ nào em không muốn sao?”

Qúy Hoằng Hòa xấu hổ chẳng muốn tốn hơi thừa lời, y cứ run run nức nở với mỗi lần Hạ Khải Minh vuốt ve, cuối cùng nói ra hai chữ tựa như muỗi kêu: “Đồng ý đồng ý… Tên khốn nhà anh!”