Càn Quấy

Chương 26: Sói đội lốt cừu






Dương Sóc nhào nặn vân vê rồi ăn tươi Trần Mặc, sau đó ôm Trần Mặc đi tắm 【tình tiết bị lược trong H】.

•••

Nước nóng ào ào xông kín thân thể mệt mỏi của Trần Mặc, cậu đỡ thắt lưng Dương Sóc, ngồi ở trên nắp bồn cầu, không muốn nhúc nhích tí nào.

Dương Sóc cầm khăn che mặt, nhẹ nhàng lau rửa cho cậu, vừa lau vừa ngâm nga: “Tôi có một con lừa chưa bao giờ cưỡi, có một hôm tôi tâm huyết dâng trào cưỡi nó đi chợ…”

Trần Mặc cố nâng cánh tay lên, Dương Sóc nắm tay cậu: “Động rồi? Muốn rửa tay? Em xem em cào người anh này, đều là vết máu… may mà đây là mùa đông anh mặc nhiều, nếu là mùa hè, người ta tưởng anh với vợ đánh nhau đấy.”

Trần Mặc há hốc mồm: “…”

“Em nói gì?” Dương Sóc khom lưng, kề lỗ tai tới gần. (cạp cho cái đi anh *hừ*)

Cánh tay giơ cao của Trần Mặc rớt xuống, bộp cái rơi trên mặt Dương Sóc: “Em muốn bảo anh câm miệng…”

Dương Sóc bụm mặt, tủi thân nhìn Trần Mặc: “Qua sông đoạn cầu ư em!”

Trần Mặc thầm nghĩ chỉ muốn chết quách cho xong.

Rửa ráy Trần Mặc sạch sẽ xong, Dương Sóc ôm lấy cậu đi ra ngoài, Trần Mặc ‘au au’ hai tiếng, kề sát vào bên tai Dương Sóc nói một câu.

Dương Sóc trơ mặt ra cười khà khà: “À, phải như vậy như vậy mới tốt, bằng không em sẽ như vầy như vầy… được thôi!”

Trần Mặc rơi lệ đầy mặt: cái gì đây hả! Em chỉ muốn anh rửa sạch cái thứ anh bắn vào mà thôi!!!!!!

Dương Sóc xoay người ngồi trên nắp bồn cầu, để Trần Mặc khóa ngồi trên đùi anh vịn lấy vai anh, sau đó một ngón tay duỗi sâu vào nhụy hoa khiến anh nhộn nhạo: “Ôi, có chút sưng nè, em có đau không?” (ko đau chỉ là quá đau thôi)

Trần Mặc rầu rĩ lắc đầu.

“Anh xem thử có chảy máu hay không.” Dương Sóc giữ thắt lưng Trần Mặc, ló đầu xem.

Trần Mặc bị anh chọc đã chết rồi lại sống: “Biến đi!!!”

“Không chảy máu… hắc hắc…” Dương Sóc thật là vui.

•••

Trần Mặc cọ răng trên cổ anh cảnh cáo: “Em muốn chết… Nếu như anh dám tới nữa, em sẽ chết cho anh coi…”

Dương Sóc thở dài, ngoan ngoãn nghe lời, sau khi rửa sạch sẽ xong thì mang theo chim cút con trở lại phòng ngủ, ném vào ổ chăn.

Lông chim cút con ướt sũng cọ trên người Dương Sóc, cọ đến mức khiến anh ngứa ngáy.

Dương Sóc đưa tay nhéo một cái lên mông chim cút con: “Cọ nữa, em chuẩn bị chết lần nữa đi!”

Chim cút con cứng còng, chậm rãi lùi về phía sau. Chưa nhích được mấy phân đã bị kéo về.

“Ngủ cho ngon nào.” Dương Sóc chụt một phát lên mặt chim cút: “Em không phải còn nói muốn tới chỗ lão Kiều giúp đỡ sao? Ngày mai anh cũng phải đi làm, ngoan, ngủ mau…”

Chim cút con vùi cái mặt đỏ bừng trên hõm vai Dương Sóc, thành thành thật thật đi ngủ.

•••

Dương Sóc đã nghỉ một ngày, giờ thì mặt mày chói lọi đi vào đơn vị, thấy ai cũng cười tươi rói, quả là dọa mọi người trong ngành phát khiếp luôn.

Dương Sóc nhe răng đi gặp Bạch Tri Tiên, tay Bạch đội run run, thiếu chút thì phê nhầm văn kiện: “Cậu cậu cậu muốn làm gì? Thu cái hàm răng của cậu lại.”

Dương Sóc ha hả vui: “Không làm gì, em nhớ anh thôi.”

“Biến đi mau!” Lão Bạch đuổi người: “Đi làm chuyện của cậu đi, đừng có lật đà lật đật nữa, coi chừng tôi điều cậu tới tổ nhân khẩu tra hộ tịch đấy!”

“Tuân chỉ!” Dương Sóc lắc mông đẹp, lại lật đật tiến vào phòng làm việc của Tần Việt.

Tần Việt đang nói chuyện với mấy người cấp dưới, thấy anh đi vào thì kết thúc câu chuyện.

Dương Sóc nghiên người, chào hỏi từng người đi ra một: “Yo, Tiểu Vương, xin chào xin chào. Tiết béo, cậu sao không chào tôi? Anh Vĩ, anh lại cao rồi à?”

Trương Vĩ đi ở cuối cùng không cao cho lắm, người một mét bảy lăm, nghe Dương Sóc nói thế, tức muốn cãi nhau.

Tần Việt đi tới vỗ cấp dưới đắc lực của y: “Cậu ta là kẻ phạm tội động kinh nhiều lần, cậu đừng có quan tâm, đừng coi cậu ta là người là được.”

Trương Vĩ hừ một tiếng, đi.

Tần Việt tóm cổ áo Dương Sóc kéo vào phòng làm việc: “Cậu uống nhầm thuốc à?”

Dương Sóc vẫn nhe răng như trước: “Ha hả, không có.”

Tần Việt xoay Dương Sóc vài vòng, kéo mạnh cổ áo anh ra.

Dương Sóc phản xạ có điều kiện, tay phải túm lại, tay trái gạt ra: “Anh làm gì? Phi lễ à?”

Tuy chỉ thoáng nhìn, thế nhưng cũng nhìn rõ rồi: “Yo, nhà cậu lúc nào thì nuôi mèo thế?”

Dương Sóc lẩm bẩm kéo cổ áo lại: “Nuôi từ lâu rồi, anh ghen à? Nhà em nuôi là mèo hoa ngoan hiền, nhà anh nuôi là con khỉ thối yêu nghiệt, hừ hừ.”

Tần Việt không tỏ vẻ gì với cái bộ dáng khoe khoang ấy: “Được rồi mà, cậu ăn no uống đủ rồi thì không biết mình họ gì nữa à, bây giờ là giờ đi làm nhá.”

“Em biết em biết,” Dương Sóc cười hì hì, đi tới cửa phòng làm việc thì vừa giữ cửa vừa quay đầu nói một câu: “Kỳ thực em tới là để khoe anh mà.” Nói xong thì thoắt cái vọt mất.

“Phanh!”, Không biết là tiếng thứ gì đập phải cửa.

Dương Sóc thỏa mãn cười ha ha.

Toàn bộ mọi người ở hiện trường đồn công an nghĩ tên này điên rồi! (*lắc lắc ngón tay* mọi người sai r, đây gọi là tính phúc đầy đủ đóa)

•••

Trần Mặc tỉnh lại trong tiếng kêu gào do cả người đau nhức.

Cậu thử giật thắt lưng, phát hiện đây quả là chuyện đau khổ quá độ, thắt lưng như muốn gãy ra! Đồng thời với sự đau đớn ghê gớm ấy, còn có chỗ kia, chỗ kia nhất định sưng biến dạng luôn rồi!

Dương Sóc tên ngu ngốc ấy, tuyệt đối không biết chuyện phải thoa thuốc!

Trần Mặc ai oán.

Cậu nỗ lực đứng lên, hai đùi run rẩy hết cả sức, run run xỏ dép vào, vịn tường lê vào phòng tắm, là người thì có ba việc gấp mà.

Vịn lấy bệ rửa mặt, cậu khom lưng mở nắp bồn cầu lên, cầm tiểu điểu đáng thương ‘rì rì’ vẩy nước vào.

Vẩy xong, Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, vô thức nhìn về phía cái gương, sau đó kinh khủng phát hiện người con trai bên trong quả là một quái vật mặc quần áo rực rỡ.

Con mắt sưng đỏ, môi phù lên, cái cổ và bờ ngực tràn đầy hôn ngân, ngay cả hai núm nhỏ cũng sưng tấy lên, tím đỏ tím đỏ à.

Trần Mặc cúi đầu nhìn cánh tay với bắp chân mình, bi ai phát hiện ra chỉ cần là nơi có thể quét mắt tới, ngoại trừ dấu răng thì đều là dấu vết xanh tím.

Dương Sóc tuyệt đối là cầm tinh sói!!!!!!