Càn Quấy

Chương 1: Khởi đầu bi thương của người bán hàng rong trần mặc






Dương Sóc là một người không chịu ngồi yên, việc ấy đã luyện ra từ hồi tham gia quân ngũ, tuy rằng bây giờ đã chuyển nghề, nhưng mà vừa có một ngày nghỉ ngơi thì cả người đã khó chịu ngứa ngáy.

Hôm nay Dương Sóc đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ, rời giường lúc 6h sáng, chạy bộ xuống lầu, ăn sớm một chút, sau đó về nhà giặt quần áo thu dọn phòng ở, nhìn đồng hồ hóa ra còn chưa tới 11h nữa, thật là không có gì để làm quá khó chịu, thế là anh vơ lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.

Đêm hôm qua trời đổ tuyết, cho nên hôm nay khắp nơi đều là một mảng trắng xóa lạnh tanh. Dương Sóc ngồi trên xe bus, cùng một đám người chen chúc chơi trò đại pháp người dán người sưởi ấm, rồi tới cái quảng trường bình thường nhiều người nhất kia thì xuống xe.

Ngày hôm nay ở đây người ít đến đáng thương, phỏng chừng là do tuyết lớn cho nên đều bị ép về, bây giờ chính là lúc hóa tuyết, lạnh. Dương Sóc hít vào thở ra dạo một vòng trên quảng trường, gót chân vừa chuyển, đã bước vào đường hầm.

Bên trong đường hầm cũng là ba con mèo nhỏ, ngay cả người nghệ nhân lưu lạc hát từ tối đến sáng bể cổ họng kia cũng đã biến mất. Đầu này con đường là một ông già mua một đôi găng tay, xung quanh lèn hệt như là quả bông đang lui một bên hút thuốc. Dương Sóc thấy người khác hút thuốc thì mình cũng không nhịn nổi, họng và mắt anh cứ ngưa ngứa. Anh móc ra một bao Trung Nam Hải(1) không biết từ chỗ nào,chọn đại một điếu, lưng quay lại che gió rồi châm thuốc, thoải mái phun ra một hơi ─── thực TMD buồn chán quá đi!

Từ đầu này đi bộ tới đầu kia con đường, Dương Sóc tính xem buổi trưa ăn gì, nếu không thì về đơn vị ăn chực một bữa? Ôi, không hợp lắm… Hay là tới chỗ lão Kiều ăn vậy. Lão Kiều là ông chủ tiệm cơm nhỏ dưới lầu của Dương Sóc, trước đây đã từng là chiến hữu của thủ trưởng anh, sau thì bởi vì bị thương nên xuất ngũ, từ chối sự giúp đỡ sắp xếp của tổ chức, tự gom chút tiền, mở một tiệm cơm nhỏ, buôn bán cũng không tệ lắm.

Dương Sóc nghĩ tới đây, bụng bắt đầu sôi ùng ục, anh nhanh chân bước tới cửa con đường, đang muốn bước lên bậc thang, lại dùng khóe mắt liếc tới một chiếc sạp nhỏ bên cạnh bậc thang.

Là một chiếc sạp bán sách đĩa CD lậu, chủ sạp ngồi xổm che gió trong góc, lui vào trông hệt như một con chim cút.

Có nên mua mấy đĩa về xem không, tiêu phí cho hết thời gian cũng tốt.

Dương Sóc không có vĩ đại như vậy, sách lậu hay sách thật ở trong mắt anh, chỉ cần là rẻ, có thể sử dụng chính là bản gốc. Trừ phi người ta gặp phải chuyện cực kỳ đả kích gì gì đó, bằng không bọn họ cũng sẽ không tới nơi này bán hàng rong, dù sao đều là người kiếm cơm ăn, ai cũng không dễ dàng. Nghĩ tới đây, anh đi tới trước sạp.

Đĩa CD có rất nhiều chủng loại, cái gì đĩa cài đặt phần mềm ư, đĩa phim kịch truyền hình này, rồi đĩa phim hoạt hình, đĩa game ư… Từng đĩa áp lên nhau bày ở đó, dùng viên đá nhỏ đè lên, sợ bị gió thổi bay. Dương Sóc không có hứng thú với game gì gì đó, anh nhớ kỹ trước đây đã từng có người bạn đề cử  《binh sĩ đột kích》và 《 đội trưởng của tôi đoàn của tôi》, nói là xem hay. Nhưng mà anh không thích diễn viên diễn Hứa Tam Đa(2) trong 《binh sĩ đột kích》lắm, không phải nói người ta diễn không hay, chỉ là vẻ mặt nhe răng cười ấy, khiến cả người anh khó chịu.

“Ông chủ, ở chỗ này có cuộn phim 《đội trưởng của tôi đoàn của tôi》không? Trời lạnh như vậy anh còn ra đây bán sao? Thật là không dễ dàng… Buôn bán được không? Tôi thấy hôm nay anh không bán được nhiều lắm…” Dương Sóc nói luôn miệng, tay cũng không dừng lại lật lên lật xuống.

Người bán hàng rong không rên một tiếng rút ra một đĩa từ bên trong đống đĩa, đưa tới trước mặt anh.

“Ồ, cảm ơn, bao nhiêu tiền? Còn có cuộn nào hay không đề cử thử đi? Anh nói trời đất thế này, cái gì cũng không làm được, cũng chỉ có thể ngồi ở nhà, phiền muốn chết đi được…”

“10 tệ…”

“Gì? 10 tệ á? Không thể giảm chút sao? Tôi nghe người khác nói thứ này đều là 5 tệ 1 chiếc mà, anh ở đây bán thế nào mà 10 tệ cơ ấy? Bán rẻ chút đi biết không? Giữa trời lạnh thế này rất khổ cực…”

“… Đó là đĩa đôi…” Người bán hàng rong uể oải trả lời.

“Gì? À, đĩa đôi ư? Cái kia, cái này cũng có thể xem chứ? Sẽ không phải đĩa hỏng chứ? Lần trước bạn tôi mua mà nó chẳng biết vì về phim phiếc cả, kết quả xem được một nửa thì không xem được nữa, cũng không muốn đi đổi vì xa quá, anh nói bởi vì mấy đồng tiền này đi đi về về lăn qua lăn lại chẳng đáng tí nào? Cái đĩa này không có việc gì chứ?”

“… Không có việc gì…”

“Ờ, vậy đi vậy đi… Ấy?” Dương Sóc dựa vào đôi mắt sắc bén rút 2 đĩa từ bên trong ra, trên mặt bìa có một người con gái lõa thể in đầy từ ngữ linh ta linh tinh: “Tôi nói nè, ở chỗ anh sao còn bán cả băng đĩa ‘mát’ hả, anh không biết gần đây người ta quét bỏ loại này rất gay gắt à? Anh biết luật mà còn phạm luật sao? Đĩa này của anh từ chỗ nào tới? Anh không biết cái thứ này đặc biệt dễ độc hại thanh thiếu niên sao? Tôi vừa rồi còn nghĩ trời lạnh thế này mà anh ra ngoài buôn bán thật không dễ dàng gì, té ra là lợi dụng sơ hở?”

“… Cái gì?” Người bán hàng rong ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh đông lạnh lên: “Cái gì… Đĩa đồi trụy?”

“Anh đừng giả ngu tôi tố cáo anh giờ đấy, nhanh chóng dọn dẹp đi theo tôi một chuyến.” Dương Sóc ghét nhất băng đĩa mát nè hít thuốc phiện nè, đánh bạc nữa, mấy thứ ấy, phá hỏng bao nhiêu con người, phá hủy bao nhiêu gia đình! Anh đem cái đĩa băng mát kia ném xuống chân người bán hàng rong: “Tự anh nhìn đi, chữ có quen không? Nhanh chóng dọn sạp đi theo tôi.”

“… Đi?” Người bán hàng rong nhặt cái đĩa ấy lên, vẻ mặt mờ mịt: “Đi đâu cơ?”

Dương Sóc moi thẻ cảnh sát ra: “Còn có thể đi đâu? Đi vào miếu cung khai anh nhá? Tất nhiên là theo tôi về sở!”

Người bán hàng rong nhìn tấm thẻ cảnh sát, không nói được một lời, yên lặng thu dọn sạp.

Một trận gió lùa cuốn qua, mấy đĩa không đè ổn bị thổi rơi sang một bên, người bán hàng rong luống ca luống cuống tay chân đi dọn.

“Tôi thấy anh không thiếu tay cũng chẳng thiếu chân, làm cái gì không được chứ, không nên đầu cơ trục lợi vào băng đĩa mát, không biết là phạm pháp sao? Tuổi còn trẻ sao lại nghĩ như vậy chứ? Nhìn cái dạng của anh này, cũng là người đọc qua sách rồi chứ? Bên trong dạy anh thế nào hả?” Dương Sóc nhìn chằm chằm người bán hàng rong thu dọn đồ đạc, lấy di động ra: “A lô? À, Tiểu Trương hả, ha ha ha ha ha tôi là Dương Sóc, a, đúng… không không, cái gì kia, tôi bắt được một tên bán băng đĩa mát, a đúng, cái gì kia, một lát nữa ăn cơm thì để lại cho tôi một suất, tôi còn đói bụng đây… Xong, vậy cứ thế nhé, tôi phải thấy được thằng nhóc ấy, đừng có chạy đó, ha ha ha.”

Dương Sóc lái xe, mang theo cả người lẫn đĩa kéo đến đội.

“Ô, Dương đội của chúng ta về rồi? Thế nào hả? Hôm nay không phải lão ngài đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ sao? Thế nào, nhớ mấy người anh em quá hả?” Cảnh sát nhân dân trị ban ha ha, trong tay còn bưng một bát cơm, vừa nói một bên còn xúc vào trong miệng.

“Lắm mồm vừa thôi.” Dương Sóc trong tay túm cổ áo đằng sau người bán hàng rong đẩy về phía trước: “Tôi ra ngoài đi tản bộ thôi, kết quả thấy một tên bán đĩa cấp 3, cho nên vội xách về đây… Người đó, Tiểu Trương, làm cơm cho tôi chưa?”

“Rồi rồi!” Kêu cảnh sát nhân dân Tiểu Trương bưng hai cái cặp ***g cơm to đùng chạy việc: “Hôm nay căn tin có thịt kho tàu, đùi gà, em lấy thêm cho anh hai cái, thế nào, thấy em lo nghĩ có thương em không phó đội của em a…” Hai cái cặp ***g đặt đống trên bàn, chảy ra chút nước, mùi cơm nước sực nức bay ra ngoài.

Người bán hàng rong hai mắt đăm đăm, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, sau đó mang theo túi đựng đĩa CD, lạnh lẽo ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, vẻ mặt co rút chán chường.

Tiểu Trương lấy cái túi kia qua, giật khóa kéo từng cái một, rầm rầm rơi xuống trên đất, sau đó lật qua lật lại cái đống ấy: “Ôi ôi, cái gì cũng có này, đủ toàn bộ, được chứ, băng mát cũng không ít, tấm này tấm này, còn có tấm này…” Cậu ta ùm ùm moi ra bảy tám tấm: “Được à, đủ tạm giam rồi.”

Dương Sóc vươn hai ngón tay, lấy tay moi cái đùi gà ra cắn hai phát, sau đó nhìn về phía người bán hàng rong kia. Người bán hàng rong lạnh run lui lui co thành một đống, ôm đầu gối ở bên cạnh lò sưởi, nhìn kỹ còn có thể thấy thân thể liên tục run rẩy, thực sự giống như con chim cút bị chấn kinh vậy.

Tiểu Trương bỏ lại băng mát, lấy sổ biên bản ra: “Tên.”

“… Trần Mặc…” Giọng nói của người bán hàng rong giống như bị thổi ra vậy.

“Lớn tiếng lên, chưa ăn cơm à?” Tiểu Trương diễu võ dương oai.

Một trận tiếng bụng rỗng kêu ùng ục truyền ra, người bán hàng rong càng rụt lại thêm: “… Trần Mặc.”

Dương Sóc thấy nhóc này đáng thương lắm, vì vậy đứng dậy lấy cho cậu một cốc nước: “Cầm.” Anh dùng mũi chân đá con chim cút kia.

Chim cút ngẩng đầu, con mắt dài nhỏ lộ ra ánh nước, còn có kinh khủng, nhìn thấy cốc nước, run cầm cập vươn tay đón lấy, nói tiếng cảm ơn, lại rụt trở lại.

Dương Sóc thấy cái tay kia, thon dài, nhưng mà đầy vết nứt da, có chỗ còn nứt ra lỗ rồi.

“Trần nào Mặc nào?” Tiểu Trương uống một ngụm nước nóng rồi lại hỏi tiếp.

“Nhĩ Đông Trần, Mặc của mực nước…” Chim cút uống nước nóng, có chút khí lực, thanh âm hơi lớn được một chút.

“Giới tính.”

“… Nam…”

“Tuổi.”

“… Hai mươi ba…”

“Ồ, nhìn không ra đấy? Cậu hai mươi ba rồi? Tôi tưởng cậu mới 17,18 chứ, sao trông như mầm đậu thế kia?” Tiểu Trương lắc lắc cán bút: “Quê quán.”

“Trầm Dương…”

“Người Đông Bắc à? Thật không giống, tôi tưởng người Đông Bắc đều là những người cao lớn chứ, sao còn có một người nhỏ như cậu hả.” Tiểu Trương cười nhạo: “Đĩa này là từ đâu tới?”

“… Thu tới…”

“Không phải cậu nói nhảm chứ, cậu còn có thể nhặt được sao? Tôi hỏi cậu từ chỗ nào có, còn có tôi nói cậu nghe, hỏi cậu một lời thì trả một lời, nói gì mà ít thế, thật là y như tên ấy.” Tiểu Trương bất mãn nhíu đầu mày.

Chim cút Trần Mặc hai tay ôm cái cốc giấy, run rẩy nửa ngày: “… Là, là hàng xóm của tôi nói, bán cái này có thể kiếm chút tiền, nên bỏ vào cho tôi hai hòm… Tôi không biết trong đó có đĩa đồi trụy, thực sự… Tôi không phải cố ý đâu…”

“Được rồi được rồi, đến đây rồi thì ai cũng đều nói không biết không phải mình cố ý…” Tiểu Trương để Trần Mặc ký tên, tờ giấy trong tay cũng rung rung: “Phó đội trưởng, vậy tiếp theo?”

Dương Sóc gặm xong đùi gà, nói: “Bạch đội trưởng đâu?”

“Vừa về rồi.”

“Ờ…” Dương Sóc gật đầu: “Xem ra cũng là vi phạm lần đầu, cứ phạt chút tiền, tịch thu đồ đạc là được.”

“Được!” Tiểu Trương sảng khoái đưa biên bản qua: “Kí tên đóng dấu, phạt tiền hai trăm, tịch thu toàn bộ đĩa CD.” Từng chữ vang vang, nói năng thực có khí phách.

Trần Mặc tiếp nhận tấm giấy kia, run run nửa ngày: “Tôi… Tôi không có tiền.”

“Thôi bỏ đi, ai cũng nói không có tiền, không phạt tiền thì tạm giam vậy.” Tiểu Trương bưng bát cơm lên ăn soàm soạp gạt vào trong miệng: “Cậu nhanh lên, giao xong tiền thì tự do.”

Ngón tay gầy gò của Trần Mặc phớt qua trên giấy: “Tôi… Tôi thật sự không có tiền… Thực sự, nếu không thì tạm giam đi?”

Tiểu Trương đặt cái bát phịch một cái: “Này, sao cậu không biết thức thời thế? Tôi lại chưa nói phạt cậu bao nhiêu tiền, hai trăm tệ mua một bài học kinh nghiệm mà thôi… Cậu giả nghèo cái gì chứ, tạm giam á? Tạm giam ăn cơm cũng là phải mất tiền mua cậu không biết sao? Không có tiền thì không biết gọi điện thoại cho bạn bè gì gì đó sao? Gọi bọn họ đưa tới!”

Trần Mặc nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, rơi trên mặt đất thành hình hình cánh hoa: “Tôi… Tôi không có bạn bè… Cũng không có di động… Thực sự, các anh… các anh tạm giam tôi đi… Tôi không ăn cơm…”

───

(1)thuốc lá Trung Nam Hải: là 1 loại thuốc lá sản xuất tại Bắc Kinh, hình:



(2)là tên 1 bộ phim cũng là tên 1 diễn viên, hình nhân vật