Căn Phòng Tăm Tối

Chương 13: Cô ấy 7




Hôm nay, khắp nơi trong thành phố Tĩnh An được phủ lên một lớp cánh hoa. Màu đỏ của hoa rải rác khắp nơi như nơi đây vừa có một lễ hội náo nhiệt, hoặc cũng có thể như một lễ tang vô cùng đau lòng.

Bên trong nơi tưởng niệm ở thành phố Tây thuộc Tĩnh An, tất cả các bia mộ được sắp thành một hàng ngay ngắn. Vì một lý do nào đó mà ông nội của Nguyên Nhân hiện đang ngủ tại ô vuông hàng thứ ba mươi hai, dãy sáu mươi bảy. Trần Phóng đang ở nhà nói cười hạnh phúc bao nhiêu thì Nguyên Nhân tại nơi đây ngây ngốc bây nhiêu.

Nỗi đau năm tháng không thể dần biến mất theo thời gian, mà nó dần khiến cho con người ta trở nên lẻ loi.

Khi còn nhỏ, Nguyên Vô Cố cũng thường xuyên đánh Nguyên Nhân. Ông cụ luôn tin rằng con cháu sẽ trở nên hiếu thuận hơn sau mỗi một lần đánh, nghe bảo ba cô cũng từng bị đánh mà mới nên người, nhưng vì là con trai nên ông bị đánh đòn mạnh hơn bởi thế cả hai mới không thân thiết được với nhau, sau này ông lại đối xử với Nguyên Nhân nhẹ nhàng hơn nhiều. Từ nhỏ, Nguyên Nhân đã bị ba mẹ trao đến tận tay Nguyên Vô Cố, vì thế trong mắt Nguyên Nhân, ông là người thân duy nhất của mình. Sau đó, khi quay về thành phố để đi học thì cũng là trường nội trú. Số lần cô về nhà của ba mẹ ít như đếm trên đầu ngón tay, ở nơi này mọi thứ vô cùng lạ lẫm, dù ở quê, căn nhà rách rưới tuy không được tu sửa nhưng cô lại thích hơn. Không phải là cô hận hai người họ, chỉ là đối với một đứa nhỏ trên danh nghĩa được ba mẹ nuông chiều nhưng với cô đây chỉ là sự đối đãi của người lạ, nhưng ít ra vẫn phải cảm ơn bọn họ vì đã chi trả để nuôi lớn cô, dù rằng sau đó phần lớn đều là vì Nguyên Vô Cố đánh đổi bằng cả tính mạng.

Nguyên Nhân ngồi trước mộ đốt rất nhiều tiền vàng, tro bụi bị gió thổi bung lên, hòa vào những đóa hoa đang không ngừng rơi trên bia mộ Tĩnh An, nhẹ nhàng phủ lên mặt đất, khẽ chạm lên người cô.

Sắc trời dần tối, cô vịn lấy tấm bia trước mặt từ từ đứng dậy, từng bước đi về hướng cổng ra.

Cô không trở về nhà ba mẹ mà lên xe đi thẳng ra sân bay, trở về căn hộ nhỏ của mình.

Sau khi Nguyên Nhân trở về đến nhà thì đã lên cơn sốt, cô nằm trên giường, cả người như rét run nhưng hơi nóng lại tỏa ra hừng hực, cơ thể đau nhức, khó chịu đến mức chỉ nhấc tay lên thôi mà cũng không nổi. Cô cố gắng nhắm mắt chịu đựng sự hành hạ của cơn sốt mà đi ngủ. Đợi đến khi cô tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng ngày hôm sau, Trần Phóng bay chuyến 11 giờ nên hiện tại anh vẫn chưa về đến nơi. Hồi còn bé, cô được nuôi và có một cuộc sống khá sơ sài. Những cơn đau nhẹ thì cũng sẽ sớm qua đi thôi, trừ khi nào đau đến mức không chịu nổi nữa thì cô mới tự mình đến bệnh viện. Cô không thích chỗ này vì ông nội cô đã bị đẩy ra tại đây.

Qua nhiều năm như thế đã tạo cho cô một cơ thể như tường đồng da sắt, cả người Nguyên Nhân như có một sức đề kháng, mới hôm qua thôi mà hôm nay cô đã giảm sốt rồi. Cô lật chăn đứng dậy rồi xếp lại đàng hoàng, tiếp theo cô đến phòng tắm xối người, kế đến cô mới miễn cưỡng ôm chăn ra ngoài ghế nằm đón nắng. Mãi cho đến khi có tiếng chốt của kêu, răng rắc rồi cửa bật mở.

Người kia nhìn xung quanh một lúc mới nhận ra cô đang nằm ngoài ban công, vội đặt hành lý xuống, không thèm khép cửa mà đã bước đến thật nhanh ôm lấy cô: “Anh rất nhớ em, so với khoảng thời gian mà hai chúng ta còn chưa là bạn thì anh cũng đã rất nhớ rồi.”

“Anh không chịu nổi như thế, vậy sau này lỡ như mình phải xa nhau thì phải làm sao?”

“Sao lại xa nhau? Anh còn muốn răng long đầu bạc với em, cùng nhau xuống suối vàng nữa đấy.”

“Đúng là một mong ước thật đẹp.” Đáng tiếc, tất cả chẳng qua chỉ là mong ước.

Mong ước đều chỉ là mong đợi của trái tim.