Căn Phòng Nhung Nhớ

Chương 11: Quá nóng vội




Thái Mãn Tâm – Quá khứ tiếp diễn

Hồi ấy cô tưởng rằng mùa hè oi bức này đã kết thúc nhưng không biết rằng vẫn còn cách rất xa rất xa.

“Mình sa vào lưới tình rồi”. Thái Mãn Tâm nhắn tin cho Hà Lạc.

“Ai vậy?”

Nói cậu cũng không biết, Thái Mãn Tâm nghĩ bụng, thế nên lờ đi câu hỏi này mà nhắn tiếp: “We kissed”.

“A, nụ hôn đầu của cậu... tiến triển quá nhanh đấy”.

Lẽ nào phải đợi vài năm giống cậu và Chương Viễn, nói đi cũng phải nói lại, ai bảo các cậu yêu sớm? Cô cười thầm, đáp lại: “Để lại làm gì? Không thể tăng giá được”.

Buổi chiều lặng gió, cô đứng trên ban công đọc sách chờ anh, lật đi lật lại dều là một cuốn Hoàng Tử Bé[1].

[1] Hoàng Tử Bé (Le Petit Prince), được xuất bản năm 1943, là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn và phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry.

“Cô thấy thú vị?” Giang Hải cúi đầu nhìn: “Trước đây tôi đã từng đọc, cổ tích không giống cổ tích, ngụ ngôn không giống ngụ ngôn”.

“Em thích đọc con cáo ấy”. Thái Mãn Tâm cầm cuốn sách và đọc:

“Chắc là rất kiên nhẫn”. Cáo đáp, “Lúc đầu cậu ngồi trên bãi cỏ như thế này, cách tôi xa một chút. Tôi liếc nhìn cậu, cậu đừng nói gì cả. Lời nói là nguồn gốc của sự hiểu lầm. Nhưng mỗi ngày cậu có thể ngồi xích lại gần một chút...”.

Dưới ánh chiều tà cô giở cuốn sách, Giang Hải chơi đàn sau lưng cô, hai người đều có chút lơ đễnh. Mấy trang sách bị gió lật ngược lại, những nốt nhạc lặp lại bay vào tai.

Đọc đến khô cổ, Mãn Tâm nhìn thấy một cốc nước hoa quả trên bàn, bên ngoài cốc nhựa là một lớp nước lạnh, không khỏi liếm mép, thử hỏi: “Đây là nước của khách nào? Lúc nãy không nhìn thấy”.

“Tôi mua trên đường, khát nước, nhưng chỉ uống một ngụm, thấy quá ngọt”, Giang Hải hờ hững nói: “Cô muốn uống thì lấy đi”.

Chẳng phải là từ trước đến nay anh không thích nước hoa quả? Hay là anh nhớ đó là món yêu thích của em? Thái Mãn Tâm vui vẻ cầm cốc nước, nhìn dáng vẻ cố tỏ ra thờ ơ của anh, không kìm được nheo mắt cười.

“Mèo con tham ăn, có cần phải vui như vậy không?”, Anh hằm hằm nhìn cô, một lúc sau không kìm được mỉm cười, vỗ vào đầu cô: “Nào, đến chỗ anh Thành chơi”.

“Meo meo, ok”. Cô học tiếng mèo kêu, nghịch ngợm nháy mắt.

Chỗ anh Thành có cua vừa mới đánh về, đã chọn ra mấy con to nhất thả trong chậu nước. Cua giơ càng, trông rất oai phong. Thái Mãn Tâm tò mò, lấy chiếc đũa chọc vào con cua, lập tức bị kẹp chặt. Cô nhanh chóng vỗ vào mai cua.

“Đang làm gì đấy?”. Giang Hải bước lại gần: “Mẹ không bảo cô là không được lấy thức ăn làm đồ chơi sao?”.

Thái Mãn Tâm bĩu môi nhìn anh.

Giang Hải cười: “Hơn nữa, không phải chơi như thế”. Đang lúc nói, anh giơ tay bóp hai càng trước của một con cua khác, nhấc nó lên, đưa ra trước mặt cô. Mãn Tâm sợ quá hét toáng lên, sau đó nhảy lên đòi thử, giơ ta ra cầm.

“Cô không được, tốc độ không đủ nhanh”. Giang Hải lắc đầu: “Sẽ mất ngón tay”.

“Đừng có coi thường em, cho em thử”. Thái Mãn Tâm nhảy lên cướp. Giang Hải nghiêng người, cô bắt trượt. Anh giơ cao, cô liền kéo tay anh rồi nhảy lên nhưng vẫn không tới. Thế là mắt cô lóe lên, thò tay cù anh. Giang Hải bật cười, hạ tay xuống, kẹp cổ tay cô.

“Sắp gãy rồi, sắp gãy rồi!”. Mãn Tâm hét lên: “Anh tuổi cua à?”.

Giang Hải buông tay cô ra, Mãn Tâm tức giận: “Không cướp nữa, em không cần con này nữa”.

“Không được, con này là của cô”.

“Vì sao?”.

Giang Hải đặt con cua lên bàn chế biến, lấy chiếc bút, men theo phần lồi lõm của mai cua vẽ một đường ngoằn ngoèo, nối thành hình trái tim. Anh vẽ hai ba nét được một cây cải thảo ở giữa: “Cô nhìn này, trong tim có một cây rau, là ai?”

Thái Mãn Tâm cười khanh khách, ghé sát lại gần: “Này, mắt em nhỏ vậy sao?”[2].

[2] Trong tiếng Trung, phiên âm và âm Hán Việt của từ rau đồng âm với họ của Mãn Tâm.

Cô đặt Rau Mãn Tâm lên bàn, cầm đũa chặn đường đi của nó. Cua nghe thấy tiếng sóng, lảo đảo bò về phía biển, kiên định cố chấp, bao nhiêu khó khăn cũng không dừng bước. Bỗng nhiên Thái Mãn Tâm thấy thương nó, đặt nó vào cái chậu nhỏ, chạy ra bãi cát. Nước biển ngập qua mắt cá chân. Cô cúi người đặt “Rau Mãn Tâm” xuống nước. “Đi đi, lần sau không may mắn gặp được tao như thế này đâu”.

Giang Hải nhìn thấy, khoanh tay đứng trên bậc thềm: “Những con khác bán hết rồi, anh Thành để lại cho chúng ta mỗi người một con, cô đã thả phần của mình rồi”.

Cô nhún vai, tỏ vẻ bất cần.

Khay cua bốc khói nghi ngút thơm lừng được bưng lên. Thái Mãn Tâm không kìm được nhớ đến “Rau Mãn Tâm”. Cô gắp mấy con tôm vào đĩa nhưng mắt thì không kìm được lưu luyến nhìn khay cua hấp.

Giang Hải đứng cạnh cô, cúi người chọn con to nhất, bóc mai, chia con cua làm hai phần, nhét một nửa vào tay cô. Đôi chân dài bước qua ghế, uể oải ngồi xuống cạnh cô, một tay đặt lên thành ghế sau lưng cô. Anh lại gắp một miếng cá ở sống lưng của con cá mú, đặt vào đĩa của Mãn Tâm: “Chỗ này ngon hơn phần bụng”.

Mọi người ngạc nhiên nhìn hai người ngồi sánh vai bên nhau, sau đó “ồ” một tiếng như chợt nhận ra điều gì đó.

“Cua chia cho cô rồi, nhưng không phải là cho không đâu đấy”. Giang Hải không bận tâm đến tiếng thốt lên kinh ngạc của mọi người: “Tý nữa phải giúp rửa bát”.

Thái Mãn Tâm vui vẻ đứng trong bếp rửa đống bát đĩa trước mặt, không kìm được ngân nga. Qua cánh cửa sổ đang mở, cô nhìn thấy Giang Hải và các bạn ngồi quây quần cùng chơi đàn. Anh khẽ gật đầu theo nhịp, đến đoạn solo thì hết sức chăm chú. Lúc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô, thế là lỡ nhịp, liền dừng lại, mỉm cười lắc đầu.

Bỗng nhiên Thái Mãn Tâm cảm thấy mình rất sợ sự chia ly sắp tới. Cô muốn sống thật lâu trong bầu không khí này. Lý trí mách bảo cô, đây chẳng qua chỉ là rung động nhất thời. Đây là một ngã rẽ với phong cảnh tươi đẹp trên con đường mà cô đã vạch sẵn. Nhưng lúc này đây, cô không hề muốn trói buộc tình cảm của mình.

Không thể trói buộc.

Rửa tay bước ra ngoài, Giang Hải đang chơi một bài hát cô chưa từng nghe. Anh huýt sáo, mấy nốt nhạc du dương, sau đó gảy tiếng đàn giống như mây bay nước chảy.

Khách ăn ở mấy bàn bên cạnh bị thu hút, cũng tụ tập lại.

Thái Mãn Tâm ngồi bên chiếc bàn ở trong góc nhà hàng, tay chống cằm, lặng lẽ nhìn Giang Hải, trong lòng trào dâng cảm giác sung sướng. Khoảnh khắc tươi đẹp này như kéo dài mãi mãi nhưng nỗi sung sướng ấy lại không ngừng nhắc nhở cô về sự tồn tại của thời gian.

“Mãn Tâm, đừng ngồi xa như thế”. Anh Thành gọi cô.

“Em rất thích đoạn thổi sáo lúc này, muốn ngồi xuống nghe thật kỹ”. Thái Mãn Tâm đứng dậy đi về phía anh.

“Thật là hay!”. Khách hàng ở bàn bên cạnh thò đầu sang và hỏi: “Tên là gì vậy?”.

Wind of Change[3] của Scorpions. Anh Thành đáp: “Ban nhạc này ấn tượng nhất là guitar đôi. Em xem DVD live show, vô cùng sôi động. Có điều khả năng của anh có hạn, thường là A Hải phụ trách giai điệu, anh phụ trách hợp âm”.

[3] Wind of Change là một bản power ballad ra mắt năm 1990 của Klaus Meine, thành viên ban nhạc Scorpions.

“Thật sự em rất thích bài này, nhưng em thích bài hôm ấy anh chơi hơn”. Thái Mãn Tâm chỉ về phía Giang Hải: “Anh ấy đã chứng tỏ cho em thấy sự lợi hại của mình”.

“Bài nào?”. Anh Thành hỏi.

“Không biết tên”. Mãn Tâm nhún vai.

“Mỗi ngày tôi chơi mấy chục bài, sao mà nhớ được?”. Giang Hải đánh một đoạn của bài Mật ngọt rồi hỏi: “Là bài này?”. Sau đó lại chơi hai âm tiết của Câu chuyện thành phố nhỏ và hỏi: “Hay là bài này?”.

Thái Mãn Tâm chống cằm, lườm anh một cái.

“Yên lặng một chút, ngồi xuống”. Giang Hải chỉ vào chiếc ghế bên cạnh mình rồi ôm cây đàn, hút một hơi thuốc, sau đó dập lửa: “Chơi một bài cô chưa nghe”.

Anh nhẹ nhàng đập lên dây đàn, trong tiếng rung ong ong, giai điệu từ từ tuôn ra, giống như những đường nét của rặng núi thấp thoáng phía sau màn sương mỏng manh. Các nốt nhạc nối tiếp nhau bay xa, giống như dãy núi xanh rì chạy ngoằn ngoèo giữa không trung, hơi nước bốc lên. Anh lướt nhanh qua những sợi đàn, sau đó là một đoạn rộn ràng ở khu vực âm cao, tiếp đó là những âm liền nối tiếp nhau. Những ngón tay bên trái di chuyển linh hoạt, giống như những tia nắng mặt trời đang nhảy nhót trên sóng biển dập dềnh. Nhưng giai điệu chính được tạo nên từ những nốt nhạc nối tiếp lại rất chậm rãi, chỉ là âm sắc giống như mấy cây guitar cùng tấu lên. Những tâm trạng tinh tế, phức tạp ấy đang trào dâng bên trong vẻ bề ngoài bình thản.

Giang Hải lại huýt một đoạn sáo, kèm theo hàng loạt những trọng âm, vang dội căng đầy nhưng lại là một bài sơn ca của dân tộc thiểu số trong vùng. Điệu hát bình lặng, giống như ánh nắng vàng óng dịu dàng, chiếu sáng ngón tay của anh, thấp thoáng giống như ánh mắt của anh khi vô tình lướt nhìn cô.

Mọi người hết lời ca ngợi, Thái Mãn Tâm vỗ tay: “Chơi lại lần nữa đi!”.

“Không được chọn bài”. Giang Hải xua ngón tay: “Tôi đâu có hát thuê, tôi chơi guitar cũng không phải để lấy lòng con gái”. Thái Mãn Tâm biết anh đang chế nhạo những lời mình đã nói trước đây nên giơ tay huých vào người anh.

Giang Hải cười: “Đừng đùa, bản nhạc này vẫn còn rất thô ráp, chơi rất cứng, rất nhiều chi tiết cần phải điều chỉnh”.

“Mới sáng tác à?”. Anh Thành hỏi: “Định đặt tên là gì?”.

“Trở về hoặc Hành trình về quê hương”. Giang Hải nhìn Mãn Tâm, trong đôi mắt của anh ẩn chứa cảm xúc gì đó cô không hiểu được. Anh đặt cây guitar xuống: “Trên đường về em đã nghĩ ra nó”.

Những con đường ngoằn ngoèo đã cùng anh đi qua, Lam Bình Sơn chìm trong sương mù, mặt biển trong xanh gợn sóng, hoa thơm ngào ngạt, mây trôi lơ lửng. Thái Mãn Tâm xúc động trong lòng, lễ tốt nghiệp, ảnh chụp tập thể tất cả đều gạt sang một bên. Cô không muốn hai ba ngày nữa sẽ phải rời khỏi đây. Cô không muốn tất cả kết thúc quá nhanh.

Giang Hải đứng dậy, Thái Mãn Tâm đuổi theo ra tận phía sau.

“Vẫn chưa đến lúc đi đâu”. Anh bĩu môi, bảo cô quay về.

“Em... muốn đi theo anh”.

“Ha ha, không được hối hận đâu đấy”. Giang Hải lại gần nắm tay cô: “Tôi đi vệ sinh”.

“Không nói sớm”. Cô hét lên: “Vậy em đợi anh ở đây, muốn nói với anh hai câu”.

“Chuyện gấp?”.

“Vốn dĩ, ngày kia em sẽ đi...”.

Anh lặng lẽ gật đầu.

Thái Mãn Tâm nghiêng người, bĩu môi rất trẻ con: “Nhưng bây giờ em muốn trả lại chiếc vé ấy”.

Dế mèn kêu rả rích, cô ngẩng mặt dưới ánh đèn đường, nghĩ rằng liệu anh có bật cười dang rộng cánh tay ôm mình vào lòng thật chặt.

Nhưng sự im lặng của anh sâu thẳm như biển trong bóng đêm. Thời gian như ngừng trôi, Thái Mãn Tâm chờ đợi trong nỗi bất an, hai tay nắm chặt rồi lại buông ra. Không nhìn thấy dáng vẻ vui tươi như chim sẻ của anh trong tưởng tượng, thậm chí một từ “ồ” như tỏ ý biết rồi cũng không có.

“A Hải, em nói, em...”.

“Cô đang hỏi ý kiến của tôi?”. Một lúc sau Giang Hải mới nhìn cô. Anh đứng cạnh cô, hai tay đút trong túi áo, lặng lẽ nhìn cô.

Dĩ nhiên, anh tưởng em vì cái gì mà ở lại? Thái Mãn Tâm thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh rồi gật đầu thật mạnh.

“Đây là chuyện của cô, phải do cô quyết định”. Giọng nói của anh rất bình thản. Trong hoàn cảnh này, câu trả lời không mang một chút cảm xúc nào như thế này còn lạnh lùng hơn giọng điệu chế nhạo lúc mới quen.

Sự bình tĩnh và lạnh lùng của anh khiến Thái Mãn Tâm lúng túng, khi quay lại với mọi người vẫn có chút không vui. Không đợi cô lấy lại tinh thần từ sự ngỡ ngàng, anh Thành đã kéo cô đến giữa đám đông hát cùng mọi người.

“Hát rất hay”. Khách ở bàn bên vỗ tay: “Mọi người cùng chụp ảnh nhé”.

Thái Mãn Tâm bước lại, đứng cạnh anh Thành: “Chờ A Hải”. Anh nói.

Giang Hải đáp một tiếng, bước lại đứng giữa hai người, khoác vai hai người. Anh mặc một chiếc áo có mũ màu đen, chiếc áo khoác màu trắng của Thái Mãn Tâm cũng có một chiếc mũ nhỏ màu trắng. Anh đội mũ của cả hai lên rồi nói: “Bây giờ thì được rồi”.

Anh Thành nghiêng người: “Hai người rất xứng đôi, không cần chụp tôi nữa”.

Thái Mãn Tâm ngước mắt nhìn Giang Hải. Anh mỉm cười với ống kính, vẻ mặt tự nhiên, dường như người ngoài cửa lúc nãy không phải là anh. Thái độ hờ hững này thật bất ngờ, khiến cô có chút thất vọng.

Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Lúc em muốn từ bỏ thứ gì đó để ở lại bên anh lâu hơn thì anh lại nói với em rằng tất cả là tùy em. Lẽ nào anh thật sự không lưu luyến chút nào sao?

Cô không kìm được nghĩ đến những khúc mắc giữa cô bạn thân Hà Lạc và mối tình đầu Chương Viễn. Lẽ nào một câu níu kéo khó đến vậy sao? Tâm trạng của Thái Mãn Tâm bỗng chốc suy sụp, muốn hỏi Giang Hải thêm vài câu gì đó nhưng anh lại cùng các bạn cụng ly chúc tụng, hết chai này đến chai khác được bày lên bàn.

Trên đường về, anh lái xe như bay. Thái Mãn Tâm ôm vai Giang Hải, gục đầu lên lưng anh nhưng lần đầu tiên cảm thấy sự xa cách giữa hai người.

Một mình cô đi tới bờ biển trong đêm tối tĩnh lặng. Sóng biển trắng xóa dịu dàng xô vào đường bờ biển ngoằn ngoèo. Thái Mãn Tâm đứng trên bãi cát, để mặc cho nước biển ấm áp tràn qua chân mình. Cô xách đôi dép xỏ ngón màu vàng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng bạc giữa màn trời xanh thẳm.

Lấy MP3 trong túi áo, lúc nãy khi Giang Hải nói sẽ chơi một bản nhạc cô chưa nghe, Thái Mãn Tâm đã ấn nút thu âm. Lúc này tai nghe tái hiện lại cảnh tượng vui vẻ lúc ấy, tiếng đàn guitar nghe có vẻ hơi rè, còn có tiếng nói chuyện, tiếng cười của mọi người và tiếng kéo ghế ken két.

Bỗng nhiên cô thấy lòng tĩnh lại, cảm thấy những câu hỏi ấy có thể không hỏi. Ngay từ lúc đầu cô đã hiểu rất rõ mối tình này không có nền móng, không nhìn thấy tương lai. Anh níu kéo cũng được, lạnh lùng cũng được, cho dù cô dành toàn bộ thời gian của mùa hè này cho Đồng Cảng thì chẳng qua cũng chỉ có thêm một chút hạnh phúc hão huyền. Khi cô trở về với cuộc sống bình thường, tất cả sẽ tan biến như mây khói.

Một chàng trai lạnh lùng như thế cũng có thể thản nhiên kể chuyện cười khiến người ta ôm bụng cười. Có chút ngang bướng nhưng cũng có thể nở nụ cười chân thành, thân thiện giống như trẻ con với bạn bè. Chưa từng nói những lời đường mật nhưng lại vô tình trao những ánh mắt quan tâm. Bao nhiêu ngày qua cô ở bên cạnh anh, cho dù chỉ là mỗi người ngồi một góc trên ban công, nhắm mắt không nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc niềm hạnh phúc tràn trề mà anh mang tới.

Ở thiên đường trần gian khiến người ta quên đi muộn phiền này khó tránh khỏi rung động.

Cô nhắc nhở bản thân: Mày nên hiểu rằng đây chỉ là sự rung động nhất thời. Mày nên hiểu rằng nó không thật. Mày nên hiểu rằng nó không lâu dài. Mày có nhận ra rằng cái gọi là ngọt ngào và lãng mạn chẳng qua chỉ là đốm lửa trên hành trình của mày, không thể tồn tại trong cuộc sống hiện thực.

Dừng lại ở đây, nói tạm biệt thực ra là điều tốt nhất, đúng không?

Tất cả mọi đạo lý cô đều hiểu nhưng không thể khảng khái khuyên nhủ bản thân giống như khuyên nhủ bạn bè.

Trong cuộc chiến giữa lý trí và tình cảm, tình cảm đã chiếm ưu thế.

Không cần bất cứ ai níu kéo, cô đã chọn ở lại.

Thái Mãn Tâm thì thầm với chiếc MP3, mỉm cười và nói: “You’re insane, mày điên rồi, đúng là điên rồi!”.

Trong những ngày sau đó, cô không có dũng khí nghe lại đoạn ghi âm này. Con bé điện rồ lúc ấy thật đơn thuần, cố chấp khiến cô đố kỵ. Những cái gọi là suy nghĩ, bàng hoàng về tương lai ấy thực ra không nghiêm túc như thế. Suy nghĩ hết lần này đến lần khác cũng không hề lay động và càng lưu luyến hơn.

Đêm ấy gần như không ngủ. Sáng sớm hôm sau, Thái Mãn Tâm chạy đến trước cửa nhà Giang Hải. Tấm mành treo ngoài cửa toàn là thư pháp hành thảo.

Không có ai mở cửa.

Thái Mãn Tâm đi lòng vòng trên đường, ăn một bát bún ốc, men theo bãi biển đi đến cửa hàng của anh Thành nhưng phát hiện Giang Hải nằm trên chiếc võng ở góc nhà hàng ngủ ngon lành. Đã có nhân viên bắt đầu chuẩn bị mở hàng buổi trưa, đổ cá và các loại sò vào hồ nước ngoài cửa.

Anh Thành vừa ngáp vừa đi vòng ra từ căn phòng phía sau: “Chào buổi sáng, Mãn Tâm cũng đến rồi à. Ấy, ai lại chăm chỉ mới sáng sớm đã nhập hàng rồi? Tôi tưởng mọi người uống nhiều như tôi, ngủ mê mệt rồi. Xem ra người trẻ tuổi sức khỏe tốt”.

“Không phải chúng tôi, là anh Hải”. Có người chỉ về phía chiếc võng ở góc.

“Sao A Hải lại ngủ ở đây?”. Anh Thành và Mãn Tâm bước lại gần: “Anh nhớ tối qua nó ở cùng em mà!”.

Thái Mãn Tâm ngượng ngùng: “Có lẽ sau khi đưa em về anh ấy lại quay lại”.

Anh Thành thò tay ra phía sau cô, dịu dàng vuốt ve má Giang Hải. Anh mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Thái Mãn Tâm đứng trước mặt mình, liền kéo cô ra, vung tay đấm một cái thật mạnh vào tay anh Thành.

“Ha, bị phát hiện rồi”. Anh Thành cười: “Để cậu ta ngủ tiếp, anh đưa em đi ăn sáng”.

“Em ăn rồi”. Mãn Tâm nói: “Em ăn bún ốc bên đường”.

“A Hải đưa em đi? Thằng nhóc này thích nhất là bún ốc”.

Thái Mãn Tâm gật đầu.

“Lần sau để nó chỉ cho em xem ở Đồng Cảng quán bún ốc nào múi vị như thế nào. Nó biết rõ hơn ai hết”. Anh Thành cười: “Em xem nó đã hai mươi tám tuổi rồi nhưng vẫn giống đứa trẻ nghịch ngợm”.

Thái Mãn Tâm ngồi xuống, mỉm cười và nói: “Em cũng thấy thế”.

Giang Hải nghiêng người nằm úp trên võng, đung đa đung đưa, dùng khuỷu tay đẩy vào lưng cô. Thái Mãn Tâm cúi người tránh anh, cũng không ngoảnh đầu, nghiêng người dùng vai đỡ. Hai người đung đa đung đưa, đến tận khi Giang Hải bảo dừng. “Chóng mặt quá, tôi dậy vậy”. Anh nói.

“Hôm nay muốn đi đâu?”. Anh hỏi.

“Đảo Lệ, cùng anh xây nhà”.

Giang Hải im lặng một lúc nhưng không từ chối.

Hồi ấy cô tưởng rằng mùa hè oi bức này đã kết thúc nhưng không ai biết rằng vẫn còn cách rất xa rất xa.