Cẩn Nhiên Ký

Chương 36: Tiểu trúc Nhược Thuỷ (sáu)




Giao dịch đã bắt đầu, thần y đều đã đi đổi thuốc, Bùi Tiêu Y đương nhiên phải tuân theo ước định: "Như ngươi đoán, ta làm theo lệnh của Cận phu nhân."

Xuân Cẩn Nhiên không hề bất ngờ: "Ngươi chỉ là chân chạy việc, kẻ chân chính hỗ trợ Giang thị hạ thủ chính là Thiên Nhiên Cư?"

"Có thể nói như vậy" Mặc dù Bùi Tiêu Y không thích cách nói chân chạy việc cho lắm, nhưng lần nào Xuân Cẩn Nhiên nói chuyện cũng rất ngứa đòn, tính nhẫn nại của hắn đã được nâng cao.

Xuân Cẩn Nhiên nghe được đáp án mình đã dự liệu từ trước, nhưng vẫn nghĩ mãi không ra được một chuyện: "Tại sao Cận phu nhân lại muốn giúp Giang thị, gϊếŧ chết Thanh Vũ thì Thiên Nhiên Cư có lợi ích gì?"

Bùi Tiêu Y buông tay: "Ta không biết."

Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt: "Ngươi không biết?"

Bùi Tiêu Y nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi cũng nói ta chỉ là chân chạy việc, Cư chủ nghĩ gì sao lại có thể nói với ta?"


Xuân Cẩn Nhiên chậm rãi nheo mắt lại: "Ngươi không phối hợp như thế này thì không tốt cho sức khoẻ đâu..."

Bùi Tiêu Y yếu ớt thở dài: "Ai ngươi cũng không chịu tin thì sống còn có gì vui..."

Xuân Cẩn nhiên 囧: "Trên thế gian này người không có tư cách nói câu đó nhất chính là ngươi đấy!"

Cửa sổ khép hờ bị gió thổi mở toang, cuốn theo những mảnh lá trúc, ánh nắng dịu dàng, gió ấm mơn man, nhưng Bùi Tiêu Y lại bị hương cỏ cây làm cho hắt xì một cái.

Hắt xì xong thì hắn thấy hơi lạnh, dùng tay túm chặt lấy cái chăn. Có lẽ lúc nãy bị "Thuyết khăn lau" chọc cho nhảy dựng đã tiêu hao toàn bộ thể lực của hắn, bây giờ chỉ cần cử động cánh tay một chút cũng vô cùng mất sức. Càng khó hơn là hắn đang ngồi ở giữa giường, sống lưng thẳng tắp, có cố kéo chăn thế nào thì cũng chỉ che được đôi chân, thân trên vẫn chỉ có một chiếc áo đơn bạc.


Xuân Cẩn Nhiên nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn đi đóng cửa sổ lại.

"Đa tạ." Vất vả kéo chăn cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt của Bùi thiếu hiệp.

"Ta sợ ngươi không bị độc chết nhưng lại bị lạnh chết, vậy thì đúng là thiên cổ kỳ oan." Xuân Cẩn Nhiên lẩm bẩm, cảm thấy phòng này vẫn còn hơi lạnh, đấu tranh nửa ngày mới đi đến cạnh giường, luồng tay qua dưới nách Bùi Tiêu Y, kéo lê nửa người trên của hắn đến đầu giường, sau đó đỡ lưng đối phương đặt xuống thành một tư thế nằm, lại kéo chăn lên đến tận ngực.

Bùi Tiêu Y ngơ ngác suốt toàn bộ quá trình, vì bản mặt của Xuân Cẩn Nhiên khi hành động cứ như là có thâm thù đại hận, căn bản không thể liên hệ đến cảnh tượng ấm áp "Ngươi có lạnh không ta đắp chăn giúp ngươi nha" được. Cho nên đến khi chăn đã được đắp kín, Xuân Cẩn Nhiên lại lui về khoảng cách an toàn một lần nữa, hắn mới xác định đối phương thật sự không có ý xấu, chỉ đơn thuần muốn hắn được thoải mái hơn một chút mà thôi.


Ấm áp ư?

Đúng là có một chút.

"Nể mặt ta đối xử ân cần với ngươi như thế, có thể thật lòng trả lời ta được không? Tại sao Cận phu nhân phải đưa Bích Khê Thảo cho Giang thị?"

Hắn rút lại lời lúc nãy.

Xuân Cẩn Nhiên không biết Bùi Tiêu Y đang nghĩ gì trong đầu, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt có chút nóng lên trước đó bỗng chốc lại trở nên lạnh nhạt như cũ. Chuyện này khiến hắn có hơi chột dạ, dù không biết tại sao tâm trạng của người này lại thay đổi, nhưng chắc chắn đó không phải là chuyện tốt đối với câu hỏi của mình.

Nào ngờ Bùi Tiêu Y lại trả lời: "Giang thị nhờ một tâm phúc bên nhà mẹ đẻ tìm chất kịch độc có thể gϊếŧ người trong vô hình trên giang hồ, sau đó tên tâm phúc kia tìm đến Thiên Nhiên Cư, dùng ngàn lượng bạc đổi lấy Bích Khê Thảo. Ta thật sự không biết tại sao Cận phu nhân lại chấp nhận, nhưng nếu ngươi muốn ta đoán, ta chỉ có thể nghĩ rằng bà ta thiếu tiền, dù sao trong Thiên Nhiên Cư cũng có rất nhiều người, ai cũng phải ăn cơm."
Đáp án này làm cho Xuân Cẩn Nhiên có hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ lại thì mọi chuyện có lẽ cũng không quá phức tạp. Giống như Bùi Tiêu Y nói, bang phái dù lớn hay nhỏ thì đều phải ăn cơm, mà muốn ăn cơm thì phải có mua bán. Gần núi thì nhờ vào núi như Thanh môn; gần sông thì dựa vào sông như Thương Lãng Bang; Vân Trung Hàng gia và Hạ Hầu Sơn trang thuộc dạng võ lâm thế gia có danh vọng, sản nghiệp cũng nhiều, hai đạo hắc bạch đều ăn, có cửa hàng riêng; nhưng những bang phái giống như vậy rất ít, phần lớn bang phái trên giang hồ đều không có chỗ dựa, chỉ có thể tự lực cánh sinh như Vạn Quán Lâu hoặc như Thiên Nhiên Cư. Chỉ có điều, cách kiếm tiền của Vạn Quán Lâu thì cả thiên hạ đều biết, nhưng Thiên Nhiên Cư lại bí hiểm hơn rất nhiều. Xuân Cẩn Nhiên chỉ nghe nói Cận phu nhân rất giỏi dùng độc, Thiên Nhiên Cư có mối quan hệ rất tốt với Hàng gia và Hạ Hầu gia, ngoài ra không còn tin tức gì khác. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ chỉ có hắn và những người không có giao dịch với Thiên Nhiên Cư trên giang hồ mới mơ mơ màng màng như thế, nếu "Độc" là cách Thiên Nhiên Cư kiếm sống, vậy đương nhiên là không thể tuyên bố trắng trợn ra bên ngoài, mà những "khách hàng" tìm tới Thiên Nhiên Cư lại càng không thể lên tiếng, cho nên những người biết chuyện chỉ im lặng ngầm hiểu nhau, còn người không biết thì mãi mãi không biết.
"Thật buồn cười là Thanh Trường Thanh còn đối xử với ngươi như là khách quý." Xuân Cẩn Nhiên có chút chua xót thay cho Thanh Chưởng môn, dù ông ta là nguyên nhân của tất cả mọi việc, nhưng Xuân Cẩn Nhiên vẫn nhớ rất rõ khuôn mặt bi thương tột cùng vì mất đi nhi tử của ông trong lần cuối gặp mặt.

Nhưng vẫn còn một chuyện khó hiểu --

"Nếu đã nhận bạc, đưa Bích Khê Thảo, theo lý thì hai bên đã hoàn thành thoả thuận, tại sao Cận phu nhân còn phái ngươi tới Thanh môn?"

Bùi Tiêu Y nghe vậy thì bật cười, nhưng nụ cười này lại không hề có độ ấm: "Bình thường thì sẽ không vẽ chuyện như vậy, nhưng dù sao thì Thiên Nhiên Cư và Thanh môn cũng có chút lui tới, về tình về lý đều nên phái người tới thăm hỏi. Hơn nữa Cận phu nhân cũng sợ Giang thị lộ ra sơ hở, Thanh Vũ chết chỉ là chuyện nhỏ, an nguy của Thiên Nhiên Cư mới là chuyện lớn."
"Ngay từ đầu các ngươi đã có ý định nếu Giang thị lộ tẩy sẽ gϊếŧ người diệt khẩu?"

Bùi Tiêu Y không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn Xuân Cẩn Nhiên, thong dong và điềm tĩnh.

Xuân Cẩn Nhiên lại nhìn ra trong ánh mắt đó một sự lạnh lẽo chưa từng có.

Lúc này hắn mới phát hiện, không biết Bùi Tiêu Y đã trở về dáng vẻ lạnh lùng trong trí nhớ từ lúc nào, trạng thái âm dương quái khí và ba hoa giảo hoạt lúc vừa tỉnh đã âm thầm biến mất. Hắn đổi ý rồi, dù Bùi Tiêu Y như vậy sẽ chọc hắn tức đến trợn trắng mắt, nhưng hắn lại thích như thế hơn, bởi vì như thế mới giống một con người.

Không có tiếng trả lời, Xuân Cẩn Nhiên chủ động dời mắt, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi: "Trừ độc dược, Thiên Nhiên Cư còn kiếm sống bằng cách nào khác?"

"Ta chưa hề nói đây là cách kiếm sống của Thiên Nhiên Cư" Bùi Tiêu Y nhẹ nhàng đẩy vấn đề về lại: "Thiên Nhiên Cư còn làm gì khác cũng không liên quan đến chuyện ở Thanh môn."
"Vậy tại sao ngươi lại bị Thiên Nhiên Cư hạ độc khống chế?"

"Không liên quan đến chuyện ở Thanh môn."

"Nhược Thủy nói ngươi trúng độc từ khi còn rất nhỏ, chẳng lẽ ngươi đã ở Thiên Nhiên Cư từ nhỏ?"

"Không liên quan đến chuyện ở Thanh môn."

"Bên ngoài chỉ thấy Thiên Nhiên Cư đều là nữ nhân, có bao nhiêu nam nhân bị khống chế giống như ngươi?"

"Không liên quan đến chuyện ở Thanh môn."

"Bùi thiếu hiệp, ngươi không hề nói chỉ trả lời những chuyện liên quan đến Thanh môn, ngươi nói ngươi sẽ nói tất cả những thứ ngươi biết!"

"Xuân thiếu hiệp, ngươi cũng không hề nói tạm thời không giải độc được, còn cần ta phải nghĩ biện pháp lấy độc"

Xuân Cẩn Nhiên sửng sốt nhíu mày: "Ngươi bây giờ lại đi tính toán chi li?"

Bùi Tiêu Y không thích từ này: "Ta đang nói chuyện giao dịch với ngươi."
Xuân Cẩn Nhiên khịt mũi coi thường: "Rõ là ngươi giận dỗi làm nũng. Muốn hồ lô ngào đường cuối cùng phải ngậm sơn tra nên mới không vui chứ gì? Ây da, giống hệt con nít."

Không so sánh thì không tổn thương: "Không, là do ta tính toán chi li."

Cuối cùng đã hết chuyện để nói.

Với cái tính phòng bị vững như vàng kia của Bùi Tiêu Y, trừ khi Đinh Nhược Thuỷ có tiến triển gì mới, còn không thì muốn hắn nói ra bí mật của Thiên Nhiên Cư chỉ là vọng tưởng. Nhưng cũng không quan trọng, dù sao thì đó cũng chỉ là một giao dịch bình thường, dù có chút mờ ám nhưng có rất nhiều cách kiếm tiền không thể lộ ra ánh sáng trên giang hồ, thậm chí còn có Ám Hoa Lâu treo chiêu bài sát thủ, cho nên có thêm một Thiên Nhiên Cư cũng chẳng có gì đáng sợ. Về những chuyện khác thì vẫn còn nhiều thời gian, chỉ cần Bùi Tiêu Y vẫn phải dựa vào Đinh Nhược Thuỷ để giải độc thì thỉnh thoảng hắn vẫn phải nhả ra chút thành ý, cũng không nhất định phải là âm mưu chấn động giang hồ gì gì đó, chỉ là chút chuyện nhỏ giải khuây cũng được.
"Ngươi vừa mới tỉnh, đừng có ngồi lâu quá" Đã không còn chuyện để nói, đương nhiên cũng không thể tiếp tục ngồi lại phòng của bệnh nhân, Xuân Cẩn Nhiên chuẩn bị cáo từ: "Tới giờ cơm tối ta sẽ bưng đến cho ngươi."

"Không cần phiền ngươi thế đâu" Bùi Tiêu Y nói, giọng không cao không thấp nên cũng không biết có phải hắn đang mỉa mai châm chọc hay không: "Chọn đại ai đưa cơm tới cũng được."

Xuân Cẩn Nhiên tức giận: "Thật xin lỗi, tiểu trúc Nhược Thuỷ này không có nhiều người rảnh rỗi như vậy, ở đây chỉ có ta và Đinh thần y, mà Đinh thần y rất bận rộn, ngươi thích hay không thì cũng chỉ có thể gặp ta."

Bùi Tiêu Y im lặng, lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.

Xuân Cẩn Nhiên lấy trợn mắt ứng vạn biến, sau đó quay đầu rời đi.

Nhưng chưa đến bữa cơm tối thì người này đã trở lại, còn ôm theo một đống củi lửa, bắt đầu làm một, cái, lò, sưởi, trong phòng của Bùi Tiêu Y!
Bùi Tiêu Y trợn tròn mắt, nhịn không được nhắc nhở: "Bây giờ là tháng tư." Bên ngoài cửa sổ là gió ấm đất.

Xuân Cẩn Nhiên không ngẩng đầu lên: "Mới nãy ai là người hắt xì?"

Bùi Tiêu Y có hơi xấu hổ, cũng may là đối phương không nhìn thấy: "Không phải tại ta lạnh, là do bụi bay vào nên ngứa mũi."

Xuân Cẩn Nhiên không ngừng tay: "Thế kẻ lúc nãy cố gẳng nửa ngày cũng không kéo chăn lên được là ai?".

Bùi Tiêu Y vò mẻ không sợ sứt: "Rảnh rỗi mà, kéo chăn lên chơi thôi."

Một làn khói quỷ dị chậm rãi bay ra khỏi lò.

Bùi Tiêu Y bị huân muốn rơi nước mắt: "Ngươi làm được không đấy?"

Xuân Cẩn Nhiên phẫn nộ ngẩng đầu: "Ngươi im miệng đi có được không? Đàn ông đàn ang mà cứ như thiếu nữ trinh trắng ấy!"

Người bị mắng lập tức yên tĩnh.

Không phải là do Xuân thiếu hiệp mắng quá mạnh mẽ, mà là nội dung mắng toả ra một loại mê hoặc khiến người ta phải tưởng tượng, không có cách nào kiềm chế được.
Cuối cùng cũng không bị làm phiền, Xuân Cẩn Nhiên bắt đầu tập trung vô lò sưởi. Đúng là có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ trong chốc lát khói đặc đã bay hết, thay vào đó là những tia lửa vui vẻ nhảy nhót trong lò, bó củi bị đốt hừng hực phát ra tiếng tách tách, cảm giác ấm áp và khô ráo tràn ra khắp phòng.

Bùi Tiêu Y vẫn nằm chỗ cũ, chưa hề di chuyển, nhưng hắn tự biết khí lạnh trong cơ thể đang chậm rãi bị xua tan, các khớp xương đang lặng lẽ khôi phục.

Xuân Cẩn Nhiên đứng dậy, phủi tro trên tay: "Bây giờ thì không sợ ngươi bị đông chết rồi." Nói xong hình như lại nghĩ tới gì đó, tung tăng chạy đến mở cửa sổ mà lúc nãy mình vừa đóng, tạo nên một không gian thoáng đãng mới thật sự hài lòng: "Đã đốt lò rồi thì không cần đóng lại nữa, thông gió mới tốt."
Bùi Tiêu Y lạnh lùng nhìn hắn làm xong tất cả, có chút tự giễu nói: "Thật ra ngươi không cần làm thế, bao nhiêu năm nay dùng độc ta cũng không chết được, chứng tỏ mệnh ta cứng."

Xuân Cẩn Nhiên không thích thái độ này của hắn, cứ như ai muốn làm gì cũng phải có mưu đồ riêng: "Ngươi là người, sau đó mới là manh mối, manh mối có thể đứt nhưng người không thể chết."

Bùi Tiêu Y: "Tại sao?"

Xuân Cẩn Nhiên: "Chuyện này còn phải nói sao? Manh mối bị đứt còn có thể tìm lại, không tìm được cũng không sao, nhưng người chỉ có một mạng, chết đi thì không còn gì cả."

Bùi Tiêu Y: "Người chết cũng không phải là ngươi."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ta cũng sẽ đau lòng."

Bùi Tiêu Y: "Vô lý."

Xuân Cẩn Nhiên: "Đinh Nhược Thủy sẽ khóc."

Bùi Tiêu Y: "..."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ngươi bắt đầu hối hận nói bí mật của Thiên Nhiên Cư cho ta rồi phải không? Dù ngươi không nói thì ta và Đinh Nhược Thuỷ cũng sẽ cứu ngươi."
Bùi Tiêu Y: "Không có."

Xuân Cẩn Nhiên: "Ngươi thật là..."

Bùi Tiêu Y: "So với chuyện đặt hi vọng vào lòng thiện tâm mông lung của người khác, ta thích nắm quyền chủ động trong tay mình hơn."

Xuân Cẩn Nhiên: "Không đáng yêu tí nào."

Nhìn theo Xuân Cẩn Nhiên rời đi, Bùi Tiêu Y nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Mùi lò sưởi, hương cỏ xanh, gió ấm thổi, tiếng côn trùng kêu đan xen thành một tấm lưới mềm mại, khiến người ta bị hãm sâu vào, hài lòng an tâm, không muốn rời đi nơi khác.

Hắn không lừa gạt Xuân Cẩn Nhiên, hắn quả thực không tin những lời tốt đẹp mà đối phương nói. Có điều những lời khiến tinh thần người ta thoải mái như thế, dù bản thân không tin, nhưng trong khoảnh khắc lời vừa thốt ra, ngươi còn chưa kịp suy ngẫm thì trong lòng đã chợt cảm thấy ấm áp rồi.