"Thật ra mấy năm trước nhà chúng ta không như thế này đâu" Thanh Phong thở dài, nhìn ra cửa sổ lâm vào hồi ức: "Khi đó ta còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết chạy theo sau mông Nhị ca cả ngày, phụ thân cũng không hay giáo huấn người khác, luôn cười tủm tỉm, quan hệ giữa mẫu thân của ta và Đại nương Nhị nương cũng rất hoà thuận, lúc rảnh rỗi hay tụ tập với nhau uống trà thêu thùa. Thẳng cho đến năm ta 8 tuổi, Đại ca mắc phải một căn bệnh cấp tính, không thể cứu về. Từ đó Đại nương mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, tinh thần của phụ thân cũng ngày một sa sút. Về sau lại không biết tại sao Tứ nương lại được cưới vào cửa, sau đó Tứ đệ ra đời, phụ thân ta mới có thể tươi cười trở lại. Nhưng tận mặt chứng kiến Tứ đệ ngày càng được sủng ái, mẫu thân của ta và Nhị nương đều cảm thấy không vui, bầu không khí trong nhà dần trở nên căng thẳng, cho tới tận bây giờ thì cứ như là nước với lửa. Ài, có đôi khi ngẫm lại, quả thực còn không bằng sinh ra trong một gia đình làm nông bình thường, ít nhất cũng có thể sống vui vẻ và đơn giản hơn."
(Edt: *thân muội muội: em gái cùng cha cùng mẹ - vì thời này tam thê tứ thiếp, có thể có em gái cùng cha khác mẹ nên dùng từ "thân" để phân biệt).
"Ừm, trong nhà Đại nương có ba muội muội, Tứ nương là người nhỏ tuổi nhất" Thanh Phong cười khổ, tiếp tục nói: "Cho nên mẫu thân ta luôn nói Đại nương cố ý tiến cử muội muội của bà vào. Bởi vì Đại ca đã mất, Đại nương lo rằng sau này không có chỗ dựa nên mới kiên quyết gả muội muội vào Thanh môn, dù Tứ nương có con trai hay con gái thì bà ấy cũng có thể xem như nửa mẹ ruột, nếu Tứ nương sinh hai ba người con thì hết tám phần bà ấy sẽ nhận một người làm con thừa tự để tự mình nuôi dưỡng."
Thanh Phong lại lắc đầu: "Cũng không hoàn toàn là thế. Ngươi đừng thấy Đại nương luôn lạnh mặt từ sáng đến tối, nhưng bà ấy lại rất quan tâm phụ thân. Có một năm ông ấy bị nhiễm phong hàn, nằm liệt trên giường cả mùa đông, bà không ngủ không nghỉ hầu hạ suốt mùa đông năm đó, còn thường trộm đến một nơi không ai thấy để lau nước mắt, ta bắt gặp tận mấy lần. Sau này phụ thân khỏi bệnh, thân thể của bà lại gần như sụp đổ, phải điều dưỡng lại rất lâu. Cho nên ta nghĩ, bà để Tứ nương vào cửa, ngoài việc lo lắng sau này không có chỗ dựa, bà ấy cũng hi vọng Tứ nương có thể giúp bà tranh chút vị trí trong lòng phụ thân."
Con trai chết yểu, nhan sắc đã phai, lại còn phải nghe người mới của phu quân nói cười cả ngày, Xuân Cẩn Nhiên cảm thấy mình có thể hiểu được sự bất lực và đau khổ của Giang thị. Tiếc rằng người đàn ông để bà rơi vào sự bất lực và đau khổ đó chưa chắc đã hiểu, thậm chí có thể ông ta còn nghĩ rằng bản thân mình làm cũng không tệ lắm. Với thê tử kết tóc thì tương kính như tân, với thiếp thất các phòng thì ôn nhu cưng chiều, không bội tình bạc nghĩa, không trêu hoa ghẹo nguyệt, quả thực là một phu quân tốt điển hình. Nếu như một hai bắt ông phải chung thủy một mực, đến chết cũng không đổi gì gì đó, vậy thì thật sự là không biết trời cao đất rộng.
Một câu ngắn ngủi, bóc trần chữ tình thế gian.
Chỉ là lời này lại phát ra từ miệng của Tam công tử Thanh môn phong lưu phóng đãng thì nghe nó cứ sai sai.
Nhưng trước mắt không nên so đo những chuyện nhỏ nhặt này, Xuân Cẩn Nhiên tranh thủ hỏi tiếp: "Sao Tứ phu nhân lại qua đời?"
"Tứ nương vốn đã ốm yếu, sau khi sinh Tứ đệ thì không thể chữa khỏi, lúc nào cũng ho khan, cuối cùng biến thành ho ra máu, không bao lâu thì qua đời." Thanh Phong nói: "Sau đó Tứ đệ được Đại nương nuôi dưỡng cho tới bây giờ."
Xuân Cẩn Nhiên: "Đại phu nhân đối xử với Thanh Vũ thế nào?"
"Nói thế nào nhỉ" Thanh Phong nhíu mày, dường như đang tìm kiếm từ thích hợp: "Tính tình Đại nương lạnh lùng, vui buồn không lộ cho người ngoài biết, cho nên ngươi không thể nhìn ra bà đối xử với Tứ đệ như thế nào. Nhưng như ta vừa nói, Đại nương cần Tứ đệ để tranh vị trí trong lòng phụ thân ta, huống hồ bà và Tứ đệ có quan hệ máu mủ, về tình về lý thì bà hẳn nên đau lòng cho đứa con trai này, ba ấy sẽ không làm hại Tứ đệ. Hơn nữa mấy năm nay Tứ đệ được phụ thân cưng chiều hết mực, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất, nhưng tính tình nó lại khiêm tốn thiện lương, ta nghĩ đó cũng là công dạy dỗ của Đại nương."
"Tiểu công tử là người khiêm tốn?" Điều này làm cho Xuân Cẩn Nhiên rất ngạc nhiên, những đứa trẻ được cưng chiều từ nhỏ thường sẽ rất kiêu ngạo.
Thanh Phong hiểu lầm ý của hắn, giải thích: "Tính cách của Tứ đệ rất tốt, dù ta khó chịu việc phụ thân thiên vị, nhưng đó là bệnh của phụ thân, không liên quan gì tới Tứ đệ."
Xuân Cẩn Nhiên: "Tiểu công tử không có ỷ sủng mà kiêu?"
Thanh Phong: "Không hề."
Xuân Cẩn Nhiên: "Luôn kính trọng huynh trưởng?"
Thanh Phong: "Kính trọng."
Xuân Cẩn Nhiên: "Về chuyện tu văn tập võ?"
Thanh Phong: "Đều rất chăm chỉ khắc khổ."
Xuân Cẩn Nhiên: "... Đổi ai tới làm phụ thân ngươi thì cũng sẽ thiên vị thôi!"
Thanh Phong: "Nhưng đâu phải là ta không có tài cán gì?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Ví dụ?"
Thanh Phong: "Vẻ đẹp trời sinh khó bỏ hoài, thơ từ ca phú đọng trong tim, nhỡ may nếu đến Quảng Hàn cung**, trêu chọc Hằng Nga mộng bồi hồi!"
(Edt: **Quảng Hàn cung: cung của Hằng Nga trên mặt trăng, đoạn này khó quá nên mình chém)
Xuân Cẩn Nhiên: "..."
Thanh Phong: "Xuân thiếu hiệp?"
Xuân Cẩn Nhiên: "Chúng ta nói về Nhị nương và Nhị ca của ngươi đi."
Lâm thị và Thanh Bình cũng không phải là tình huống phức tạp gì, nhà mẹ đẻ của Lâm thị mở tiêu cục, sau khi gả cho Thanh Trường Thanh thì rất ít khi lui tới với người nhà. Con trai của bà Thanh Bình, theo như lời Thanh Phong và sự quan sát của Xuân Cẩn Nhiên, đúng thật là một người chất phát, không giỏi giao tiếp.
"Cho nên Nhị phu nhân và Nhị công tử cũng rất bất mãn với việc Thanh môn chủ cưng chiều con út quá đáng, thậm chí có để Thanh Vũ kế thừa luôn cả Thanh môn?" Muốn hại người thì luôn phải có động cơ, mà động cơ thì tồn tại bên trong quan hệ giữa người với người.
"Nhị nương chắc chắn là bất mãn, nhưng Nhị ca..." Thanh Phong thở dài: "Ta cũng không biết nữa. Một năm trời hai chúng ta cũng chỉ nói với nhau được một hai câu, mà loại người như huynh ấy trước giờ không bao giờ thể hiện vui buồn trước mặt người khác."
"Vậy còn Giang Ngọc Long?" Xuân Cẩn Nhiên nhớ cái người có thân phận vi diệu này.
Ánh mắt của Thanh Phong loé lên vẻ xem thường trong tích tắc, nhưng Xuân Cẩn Nhiên vẫn bắt được, có lẽ vị Giang công tử này không được Tam công tử hoan nghênh cho lắm.
"Hắn đến đây lúc Tứ đệ vừa chào đời" Thanh Phong: "Lúc đó thân thể của Tứ di nương không được tốt, Giang gia liền phái người tới thăm hỏi, kết quả không hiểu sao hắn lại theo tới. Đến lúc người Giang gia trở về hắn lại không chịu đi, nhất định phải nhận Đại nương làm dưỡng mẫu, khóc lóc van nài đòi ở lại hầu hạ Đại nương. Ca tẩu của Đại nương mất sớm, chỉ sót lại một đứa bé là hắn, có lẽ Đại nương thương hại hắn nên thương lượng với phụ thân ta, cuối cùng giữ hắn ở lại Thanh môn."
Xuân Cẩn Nhiên kinh ngạc: "Vậy bây giờ hắn là nghĩa tử của Đại phu nhân?"
"Không có" Thanh Phong khinh miệt xùy một tiếng: "Ngươi không nghe thấy hắn vẫn gọi cô mẫu sao? Đại nương vốn không muốn nhận hắn."
Xuân Cẩn Nhiên gật đầu, sau đó nói: "Nói một chút về Tôn bá và ba nha hoàn kia đi."
"Tôn bá từ nhỏ đã sống tại Thanh môn, hầu hạ từ đời gia gia cho đến phụ thân của ta, trong Thanh môn nếu có một người nhất định không thể làm hại Tứ đệ, thì người đó chắc chắn là ông ấy. Tiểu Đào và Linh Nhi là nha hoàn thiếp thân của Đại nương, Tứ đệ còn nhỏ nên một mực muốn ở cùng Đại nương, hai người đó xem như gián tiếp hầu hạ Tứ đệ. Về phần Yến Tử thì đúng là nha hoàn thiếp thân của Tứ đệ, nhưng bình thường nàng ấy còn không nỡ gϊếŧ chết một con kiến, ta dùng danh dự của mình đảm bảo, nàng tuyệt đối không phải hung thủ."
Xuân Cẩn Nhiên: "Danh dự của ngươi làm gì có đủ sức để đảm bảo?"
Thanh Phong: "..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Được rồi, phong lưu cũng tốt, tiêu dao cũng được, mỗi người có một chí hướng riêng, ta không có quyền phê phán."
Thanh Phong: "Thật ra danh dự của ta vẫn dùng được..."
Xuân Cẩn Nhiên: "Đó chỉ là ảo giác của ngươi thôi!"
Nói xong phần người nhà họ Thanh, chỉ còn lại Phòng Thư Lộ cùng Bùi Tiêu Y, trong vô thức, Xuân Cẩn Nhiên đặt Bùi Tiêu Y ở cuối cùng.
"Phòng gia với chúng ta là thế giao, đệ tử thuộc thế hệ này ít khi lui tới với nhau, nhưng đời trước, phụ thân ta và vợ chồng Phòng thúc chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đến nhà đối phương mà giống như nhà của chính mình. Cho nên lần này Tứ đệ bị bệnh, phái Kỳ Sơn lập tức phái Phòng Thư Lộ tới thăm hỏi" Thanh Phong nói đến đây thì dừng lại, suy tư một lát mới nói tiếp: "Ta không nghĩ ra lý do Phòng Thư Lộ muốn làm hại Tứ đệ."
Xuân Cẩn Nhiên gật đầu, hắn cũng tán thành với ý kiến này, trong chuyện Thanh Vũ trúng độc, Phòng Thư Lộ một là không có thời cơ để hạ độc —— trước khi hắn đến Thanh Vũ đã trúng độc, hai là không có động cơ hạ độc —— Thanh Vũ chết đi thì hắn và phái Kỳ Sơn cũng không được lợi ích gì, nói hắn đáng nghi thật sự là rất miễn cưỡng.
"Vậy... còn Bùi Tiêu Y." Xuân Cẩn Nhiên không hiểu vì sao cái tên này lại khó nói ra như vậy, cảm giác cả người đều không thoải mái.
Thanh Phong không phát giác sự khác thường của Xuân thiếu hiệp, phối hợp đáp: "Lần này Tứ đệ sinh bệnh, có rất nhiều môn phái sai người đến đây thăm hỏi, Thiên Nhiên Cư và Thanh môn cũng qua lại với nhau mấy lần, họ phái người tới đây cũng không có gì kỳ quái. Chẳng qua trước đó ta cho rằng đệ tử của Thiên Nhiên Cư đều là nữ tử, tự nhiên xuất hiện một nam tử quả thật rất mới mẻ. Nhưng vẫn là câu nói kia, ta không nghĩ ra lý do hắn muốn hại Tứ đệ."
Đúng vậy, mọi việc đều phải có nguyên do, ở Thanh môn thì đó chính là động cơ hạ độc.
Nếu như lời Thanh Phong nói đều là sự thật,
Xuân Cẩn Nhiên ngẫm nghĩ, người có khả năng hạ độc Thanh Vũ hiện giờ có Lâm thị, Nguyên Thị, Thanh Bình và Thanh Phong. Bởi vì bọn họ có thể ghen ghét mà sinh ra thù hận, còn trộn lẫn yếu tố phân chia gia sản. Nhưng xét từ những người bên ngoài, còn có một Giang Ngọc Long khiến hắn không thể nào xem nhẹ. Người này không có động cơ trực tiếp, vì dù Thanh Vũ chết đi thì Thanh gia vẫn còn có Thanh Bình và Thanh Phong, sẽ không đến phiên người ngoài thừa kế. Khả năng tên đó muốn độc chiếm sự sủng ái của Giang thị cũng không cao, vì theo lời của Thanh Phong, Giang thị căn bản không hề phù hợp với hành vi gọi là "sủng ái" này. Nhưng không biết tại sao...
Keng keng ——
Tiếng binh khí va vào nhau bất ngờ cắt đứt dòng suy nghĩ của Xuân Cẩn Nhiên, hắn và Thanh Phong nhìn nhau, Thanh Phong không chắc lắm nói: "Hình như là bên phía Nhị ca..."
Xuân Cẩn Nhiên quát to một tiếng: "Không ổn!" Nói xong hắn không đợi Thanh Phong phản ứng đã vội vàng phóng đi.
Thanh Phong cũng ý thức được có chuyện không ổn, nhanh chóng đuổi theo sau.
Viện của Thanh Bình ở sát bên viện Thanh Phong, chớp mắt Xuân Cẩn Nhiên đã chạy tới nơi. Nhưng hắn vẫn chậm một bước. Thanh Bình ngã trên mặt đất, tay cầm bội kiếm, một thanh chuỷ thủ** cắm vào lồng ngực, miệng không ngừng trào ra máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Nhị ca!" Thanh Phong bổ nhào tới, run rẩy đỡ lấy Thanh Bình, giọng khàn đi: "Là ai? Nhị ca nói với ta một tiếng đi?"
Thanh Bình muốn nói gì đó, nhưng hắn không thể, mỗi lần giãy dụa muốn mở miệng thì càng phun nhiều máu hơn, không bao lâu thì nhắm mắt qua đời trong vòng tay của đệ đệ mình.
Thanh Phong ôm chặt ca ca, ngửa mặt lên trời thét dài: "A a a —— "
Âm thanh tan nát cõi lòng ấy mang theo nỗi phẫn nộ và thù hận, cũng như bi thương và thống khổ.
Xuân Cẩn Nhiên quay mặt đi, hắn không đành lòng nhìn tiếp, càng không đành lòng nghe tiếp.
———————
Edt: ** chuỷ thủ (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm - theo clb Võ thuật Panda HN.