Căn Nhi

Chương 7: Tưởng 1






Ngày hôm sau, lúc Niệm Đệ làm cơm sáng đi ra đi vào, ánh mắt lão Tôn rất kỳ quái, luôn nhìn chằm chằm vào bụng cô, cười hắc hắc.
Ông ta ảo tưởng hạt giống của Diệu Tổ đang mọc rễ nảy mầm ở nơi đó, sau một đêm liền có một đứa bé trai.
Diệu Tổ không muốn ông ta nhìn chằm chằm cô như vậy, khi ăn cơm sáng liền quăng đũa, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì vậy!”
Lão Tôn bị hắn làm giật mình liền nhớ ra con gái ông ta giờ đã là người trong phòng con trai nuôi rồi, ông ta kể cả là cha cũng không thể nhìn chằm chằm đàn bà trong phòng con trai nuôi được.

Hơn nữa, đứa con trai này càng lúc càng lớn, chỉ cần sầm mặt còn có thể làm người cảm thấy sợ hãi.
Ông ta thu hồi ánh mắt, cũng nhịn xuống cười, vui rạo rực mà bưng chén gật đầu: “Cha không nhìn, cha không nhìn.

Diệu Tổ, mau bồi bổ đi, hôm nay buổi tối cần nỗ lực hơn nữa.”
Lời này không dễ nghe, mí mắt Diệu Tổ cũng không nâng lên, không chút để ý mà múc trứng gà ra chén, gọi một tiếng: “Chị ơi.”

Nghe hắn gọi chị, Nguyện Đệ, Lãnh Đệ, Hi Đệ đều bưng chén ăn mì, không ngẩng đầu.

Từ chị này chỉ dùng để gọi Niệm Đệ, cả nhà đều đã quen.
Niệm Đệ lập tức ló đầu ra từ phòng bếp: “Lại thêm một chén sao?”
Diệu Tổ nói: “Lại đây.”
Niệm Đệ gác đũa xuống, xoa xoa tay, đi qua.
Nguyện Đệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện tư thế đi đường của Niệm Đệ có hơi kỳ quái, hơi hoảng hốt, biểu tình cũng có chút khác biệt.
Giống như đã xảy ra chuyện gì mà mấy chị em bọn họ không biết, mặt mày Niệm Đệ càng toát lên vẻ dịu dàng, đặc biệt là thời điểm nhìn Diệu Tổ, có chút bất đắc dĩ, lại có chút dung túng gần như không có điểm mấu chốt.
Diệu Tổ kéo cô một chút: “Ngồi xổm xuống, há mồm.”
Niệm Đệ nói: “Em...”
Diệu Tổ không chờ cô nói xong, giơ tay liền chụp lên mông cô một chút, vang lên một tiếng vang giòn tan: “Không ngồi xổm được liền quỳ xuống.”
Nguyện Đệ không ăn, giật mình mà nhìn Diệu Tổ.
Chị em ba người đều có chút nghi ngờ.
Tuy rằng Diệu Tổ vẫn luôn là bảo bối trong nhà, nói cái gì là cái đó, ngay cả cha cũng hơi sợ hắn, nhưng tứ tỷ đối với hắn luôn là ngoan ngoãn nhất, sao hôm nay lại...!Phản nghịch?
Đánh thì thôi đi, lại còn là đét mông?
Khóe miệng lão Tôn giương lên, hiển nhiên rất vui khi nhìn Diệu Tổ khi dễ con gái của ông ta.
Niệm Đệ không phản kháng, Diệu Tổ đánh mông cô một cái, cô liền đỏ mặt.


Sợ hắn lại nói lời gì đó làm đám em gái nghe được, cô vô cùng nghe lời mà quỳ gối vươn tới trên chân Diệu Tổ.
Có hơi không vững vàng, cô đành phải đỡ lấy đầu gối Diệu Tổ.
Cô ngửa đầu nhìn hắn.
Nắng sớm sáng ngời, dung mạo Diệu Tổ hiện lên trong mắt cô vô cùng rõ ràng, không biết từ khi nào, hắn đã thoát khỏi sự xinh đẹp tinh xảo giống như búp bê khi còn nhỏ, biến thành hình dáng thiếu niên anh tuấn trước mắt, mặt mày sắc bén.
Cái mũi hắn rất cao, có vẻ ngạo khí lại quý khí, lúc nhìn xuống cô, trong mắt có dấu diêm ánh lửa.
Hắn nhẹ giọng nói: “Há mồm, a.”
Niệm Đệ nuốt một chút, hé miệng, Diệu Tổ đem trứng gà cắn ra, miệng đối miệng, trực tiếp đút vào trong miệng cô.
Sắc mặt Niệm Đệ hồng muốn thấy máu trong nháy mắt: “Ngô...” Bị hắn che miệng lại.
Hắn mệnh lệnh nói: “Đồ tốt, ăn.”
Hắn thấy bộ dáng lão Tôn giống như bị cắt thịt, nói không chút để ý: “Gà mái còn phải tẩm bổ mới có thể đẻ trứng, tôi còn chờ chị ấy sinh con trai.”
Nói xong, hắn thu tay đang che trước miệng Niệm Đệ, lòng bàn tay dính trứng gà màu vàng, hắn cúi đầu vươn lưỡi liếm sạch sẽ.
Niệm Đệ che miệng đứng lên, mặt nóng phát đau, bước nhanh trốn vào trong phòng bếp.
Lão Tôn nghe xong lời này cũng cảm thấy có lý, lúc này mới thôi, gật gật đầu.

Diệu Tổ cẩm lấy đôi đũa tiếp tục ăn mì như không có việc gì, căn bản mặc kệ ba chị em kia trợn mắt há hốc mồm.
Một lát sau, Hi Đệ lá gan lớn nhất cầm chén hỏi: “Sinh...Sinh cái gì con trai?”
Diệu Tổ lười phản ứng cô ta, lão Tôn tâm tình đang tốt, khó có khi giải thích một câu: “Để Niệm Đệ sinh cho Diệu Tổ đứa con trai, nhà lão Tôn ta liền có đời sau.”
Diệu Tổ ăn xong mì sợi, phóng bát lại trên bàn nói: “Để chị ấy sinh đứa nhỏ cũng không thể để chị ấy bị mệt.

Về sau nấu cơm không thể để mình chị ấy làm, việc lớn nhỏ trong nhà đều phải chia ra làm.”
“Nếu đang mang đứa nhỏ bị mệt rớt mất, vậy không phải là tốn công vô ích sao.”
Lão Tôn gật đầu liên tục, phân phó ba đứa con gái: “Nghe thấy không!”
Trong lòng Nguyện Đệ ngũ vị tạp trần, liếc mắt nhìn Hi Đệ, tự hiểu lẫn nhau.