Cẩn Ngôn

Chương 92




Từ khi Lâu Thiếu soái trở về thành Quan Bắc, Lâu Đại soái liền ném toàn bộ chính vụ cũng như quân vụ trong tay cho hắn để có thời gian ở bên Lâu phu nhân chờ bà sinh con. Lưu đại phu cũng bị “bắt” tới phủ. Lâu Đại soái trực tiếp tuyên bố, trước khi Lâu phu nhân mẹ tròn con vuông, Lưu đại phu không được bước ra khỏi phủ Đại soái dù là một bước.

May mắn vị Lưu đại phu tóc điểm hoa râm kia đã có vài chục năm giao tình với Lâu Đại soái, nếu không, chắc chắn Lâu Đại soái sẽ không chỉ bị đau bụng có một ngày một đêm đơn giản như vậy đâu. Dựa theo cách nói của Lưu đại phu thì chính là, gần đây Lâu Đại soái bị nóng trong người, cần được giải nhiệt một cách tích cực.

Cho nên mới nói, đắc tội với ai chứ đừng đắc tội với thầy thuốc, nhất là những thầy thuốc y thuật cao minh.

Có vết xe đổ của Lâu Đại soái, mỗi lần Lý Cẩn Ngôn nhìn thấy Lưu đại phu thì đều tỏ ra vô cùng “ngoan ngoãn”. Lời Lưu đại phu nói nhất định hắn sẽ nghe, thuốc Lưu đại phu kê chắc chắn hắn sẽ uống. Tuy nhiên, Lý tam thiếu gia vẫn muốn thương lượng với đối phương một chút, không biết có cách nào khiến thuốc đỡ đắng hay không?

Lưu đại phu sờ sờ chòm râu, cười đến là hiền hậu: “Thuốc đắng dã tật.”

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Khi Lâu Thiếu soái về phòng, Lý Cẩn Ngôn đang ngồi nhìn chén thuốc trên bàn và “vận nội công”. Nha đầu đứng một bên lộ ra vẻ mặt muốn cười nhưng lại không dám cười.

“Thiếu soái, anh đã về.”

Nghe được tiếng động, Lý Cẩn Ngôn lập tức ngẩng đầu. Vừa thấy Lâu Tiêu, hắn liền nhận ra rằng: bát thuốc này dù vạn lần không muốn hắn cũng phải uống. Thế nhưng khi Lý tam thiếu gia vừa định vươn tay, Lâu Thiếu soái đã bước nhanh tới cạnh bàn, cầm chén thuốc lên trước hắn. Chỉ thấy đối phương đưa cái chén lên miệng, mày cũng không nhíu mà uống vào một ngụm to.

Ngay khi Lý Cẩn Ngôn và nha đầu đều giật mình đến không nói nên lời thì Lâu Thiếu soái dùng một tay giữ gáy Lý Cẩn Ngôn, cúi người dùng môi bịt chặt miệng hắn.

Nước thuốc đen ngòm tràn ra nơi khóe miệng hai người, chảy dọc theo cằm rồi nhỏ giọt xuống ngực áo Lý Cẩn Ngôn. Nha đầu đỏ mặt cúi gằm, vội vã đi ra khỏi phòng. Đến lúc khép cửa lại, cô phải vỗ ngực mấy lần, cảm giác nóng bỏng trên mặt mới từ từ tan bớt.

Một ngụm thuốc trôi hết xuống bụng. Lý Cẩn Ngôn vẫn còn ngây ngốc nhìn Lâu Thiếu soái, liếm liếm môi theo bản năng. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Thấy Lâu Thiếu soái định tiếp tục làm như ban nãy, Lý Cẩn Ngôn vội vàng nói: “Thiếu soái, tôi tự uống!” Vừa nói, hắn vừa đoạt lấy chén thuốc trong tay của đối phương, uống một hơi cạn sạch. Hành động gọn gàng nhanh chóng hơn bất cứ lúc nào. Xong xuôi, hắn đặt cái chén rỗng không xuống. Lập tức có một tách trà ấm được đưa đến bên miệng, Lý Cẩn Ngôn uống một ngụm to, cuối cùng cũng xua được vị đắng đọng trên đầu lưỡi.

Một ngón tay mang theo vết chai vì cầm súng quanh năm quệt qua khóe miệng hắn. Đối phương nói: “Uống thêm hai thang nữa là được.”

“Ừm.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, mở miệng hỏi: “Thiếu soái, chuyện đàm phán với người Nhật Bản thế nào rồi?”

Lâu Thiếu soái không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn vào Lý Cẩn Ngôn.

“Có thể xóa bỏ thẩm quyền lãnh sự của Nhật Bản không?”

“Có thể.”

“Còn đường sắt Nam Mãn Châu, đường sắt An Phụng, có thể thu lại hay không? Cùng lắm thì cướp vậy.”

“Ừ.”

“Đúng rồi, còn thuế quan, nhưng cái này phải thương lượng với người Anh nhỉ?”

Nhớ tới người Anh, Lý Cẩn Ngôn lại cảm thấy lửa giận trong lòng bốc lên hừng hực. Bị đối phương đùa giỡn vậy mà hắn vẫn phải trưng ra vẻ mặt tươi cười, không tức phát điên mới là lạ đấy. Thế nhưng bây giờ hắn vẫn chưa thể đường ai nấy đi với người Anh, nên dù bị đè đầu cưỡi cổ cũng phải tiếp tục hợp tác. Chờ đến lúc Anh – Đức trở mặt…

“Đang nghĩ cái gì?”

“Không có gì.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, giữ chặt bàn tay đang trượt xuống thắt lưng mình của Lâu Thiếu soái, dùng vẻ mặt nghiêm túc và thái độ chuyên chú nói: “Thiếu soái, Lưu đại phu bảo thân thể tôi suy nhược.”

“Ừ.”

“Cho nên trong lúc uống thuốc phải kiêng chuyện phòng the.”

“…”

Lý tam thiếu gia chớp mắt mấy cái. Nếu hắn không nhìn lầm thì Lâu Thiếu soái vừa mới nghiến răng?

Ngay sau đó, miệng Lý Cẩn Ngôn bị môi người kia bịt chặt… Tuy Lâu Thiếu soái không làm đến bước cuối cùng, nhưng Lý tam thiếu gia vẫn phải tự nhốt mình trong phòng một ngày không dám ló mặt ra ngoài. Nhìn những dấu hôn không cách nào che đậy trên cổ và đôi môi sưng đỏ, Lý Cẩn Ngôn lặng lẽ châm ngàn mũi kim vào hình nhân Lâu Thiếu soái ở trong lòng.

Có cần phải bắt nạt người ta như vậy hay không, có hay không?!

Ngày 13 tháng 11, sáu tỉnh Bắc Kỳ tiền hành đàm phán hòa bình với Nhật Bản lần thứ hai. Lần này sự kiêu ngạo của người Nhật đã bị đè bẹp đi rất nhiều, thái độ cũng khiêm nhường hơn, nói chung là có được giác ngộ tối thiểu của kẻ bại trận. Đại diện phụ trách đàm phán của Nhật vừa nhận được điện báo do bộ Chỉ huy tối cao phát tới. Tình hình trong nước không khả quan, dân chúng vô cùng bất mãn đối với chuyện Lục quân Đế quốc bị quân phiệt Hoa Hạ đánh bại. Hơn nữa việc thiếu thốn lương thực đã khiến rất nhiều nơi xảy ra bạo động. Mất đi nguồn tài nguyên khoáng sản lấy được từ Hoa Hạ, vài nhà xưởng ở Nhật đã không ngừng sản xuất, trong đó có tám nhà máy luyện thép.

Ở miền thời gian – không gian này, Hán Dã Bình(1) vẫn chưa hoàn toàn rơi vào tay người Nhật. Tống Chu của sáu tỉnh Nam Kỳ và Tống Kỳ Ninh ở Hồ Bắc cũng chẳng phải loại người dễ đối phó. Quân Nhật muốn dựa vào một thương nhân để ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần hòng thao túng Hán Dã Bình, vốn là mơ mộng hão huyền!

(1) Hán Dã Bình: nhà máy sắt thép hiện đại duy nhất từ triều Thanh.

Nội các gặp phải áp lực rất lớn, lúc nào cũng có khả năng rớt đài. Không ít người nhân cơ hội đưa ra những phát ngôn phản đối chính quyền, chống lại Thiên hoàng. Trong đó hiển nhiên có dư đảng của Koyama Kei. Thân phận thực sự của Koyama Kei vẫn không được công khai. Việc để dân chúng Nhật Bản biết gã là người Hoa, thật chẳng khác nào tuyên bố Chính phủ Nhật Bản bất tài vô dụng, bị một người Trung Quốc đùa giỡn đến xoay vòng vòng. Chẳng những Chính phủ không thể ngăn cản gã gây nhiễu loạn tại tang lễ của Thiên hoàng, mà còn để hắn ám sát thành công “vị thần quân đội” Nogi Maresuke lừng danh của Đế quốc.

Những đại biểu Nhật tham gia đàm phán đều hiểu rõ một điều: nếu không nhanh chóng chấm dứt cuộc đàm phán này, tình huống sẽ còn xấu hơn nhiều nữa. Nhưng mà điều kiện người Hoa đưa ra cực kỳ hà khắc, một khi bọn hắn đồng ý, chỉ sợ vừa ký tên vào hiệp ước là liền nhận được lệnh cưỡng chế mổ bụng ngay.

Người Hoa Hạ không nhượng bộ dù là một bước. Người Nhật cũng cứng đầu cứng cổ vô cùng. Vì thế cho nên cục diện vẫn luôn ở trạng thái giằng co không hồi kết. Trong thời gian tạm nghỉ đàm phán, Lâu Thiếu soái lần lượt gặp mặt Công sứ Anh, Pháp, Mỹ và Đức, tỏ rõ thái độ của mình một lần nữa: bất kể như thế nào, Hoa Hạ cũng tuyệt đối không nhượng bộ.

Công sứ Đức đứng về phía Hoa Hạ lần thứ hai. Đợt Sulfonamide đầu tiên đã được vận chuyển về Đức rồi, trải qua thí nghiệm lâm sàng, hiệu quả tốt đến không ngờ nổi. Có loại dược phẩm này, dù người Hoa Hạ không tìm được khoáng sản ở Siberia thì Đức vẫn vui vẻ duy trì quan hệ với bọn họ.

Công sứ Mỹ càng cân nhắc về mặt lợi ích nhiều hơn. Quan hệ giữa Lý Cẩn Ngôn và những hiệu buôn của Mỹ rất tốt, son môi với xà phòng nhập từ xưởng của hắn đều được người Mỹ ưa chuộm. Nhớ tới hai bình rượu ngon và tấm ngân phiếu nằm trong giỏ hoa quả ở nhà, Công sứ Mỹ rất vui lòng nói vài lời tốt đẹp cho Hoa Hạ.

Thái độ của người Pháp lại hơi khó lường. Bất kể sáu tỉnh Bắc Kỳ hay là Nhật Bản đều không có liên quan quá nhiều tới Pháp, thế lực của bọn hắn chủ yếu đặt ở Tây Nam Hoa Hạ.

Về phần Jordan, ngay từ đầu hắn đã biết tình huống sẽ thành ra như vậy. Sau khi xác định thái độ của Lâu Tiêu, hắn liến nói với người Nhật, hoặc là đồng ý yêu cầu của người Hoa, hoặc là chuẩn bị tinh thần tiếp tục chiến tranh. Đúng là Nhật Bản có Hải quân mạnh hơn Hoa Hạ gấp nhiều lần, nhưng chung quy tàu chiến cũng không thể lên bờ được. Huống hồ, vùng duyên hải của Họa Hạ có nhiều khu vực liên quan mật thiết đến ích lợi của các quốc gia, ví như hai bán đảo đối diện Liêu Đông và Sơn Đông(2) chẳng hạn. Nếu Nhật Bản cố chấp đến cùng, sáu tỉnh Bắc Kỳ lâm nguy sẽ cầu cứu Đức. Khi ấy, đội tàu chiến Viễn Đông cùa Von Spee sẽ đổ bộ vào Thanh Đảo không chút chần chừ!

(2) Bán đảo Sơn Đông hay còn gọi là bán đảo Giao Đông, là một bán đảo lớn tại Trung Quốc, nằm ở phía đông bắc tỉnh Sơn Đông. Ba mặt bắc, đông, nam tiếp giáp với biển. Về phía bắc bán đảo này, nhìn qua biển Bột Hải là bán đảo Liêu Đông.

Cuối cùng, người Nhật vẫn phải chịu thua. Thế nhưng dưới nỗ lực của Jordan, Hoa Hạ đã nhượng bộ đôi chút.

Song phương ký kết hiệp ước. Cái hiệp ước này được người đời sau gọi là 《Hiệp định Đình chiến Trung-Nhật Dân tứ》, nội dung bao gồm: huỷ bỏ thẩm quyền lãnh sự của Nhật Bản tại Hoa Hạ; Hoa Hạ lấy lại quyền kinh doanh đoạn đường sắt từ Khoan Thành tới Đại Thạch Kiều thuộc tuyến đường sắt Nam Mãn Châu; Nhật Bản không được khai thác quặng cũng như tiến hành các hoạt động kinh doanh liên quan tới hạng mục này trên địa phận Họa Hạ; ngoại trừ Tô giới, Nhật Bản không được dùng bất cứ danh nghĩa gì để đóng quân trên đất Hoa Hạ; Nhật Bản phải bồi thường Hoa Hạ năm nghìn vạn lượng bạc trắng.”

Nội dung hiệp ước không nhắc tới đường sắt An Phụng là vì hai bên không thể đạt thành nhất trí. Đường sắt An Phụng trực tiếp nối liền Quan Bắc và Triều Tiên, liên quan đến rất nhiều phương diện, chỉ có thể tạm gác lại chờ đàm phán sau. Về vấn đề công khai xin lỗi, người Nhật đồng ý đăng tin trên mặt báo, song lại nhất quyết không chịu viết rõ vào hiệp ước.

Dưới sự bảo lãnh của Công sứ bốn nước, Lâu Thiếu soái đồng ý yêu cầu này của Nhật Bản.

Người Nhật không chịu thừa nhận mình là kẻ bại trận, Lâu Tiêu cũng sẽ không thực sự bức đối phương đến cảnh chó cùng rứt giậu. Những hạng mục ghi trên hiệp nghị này đã thỏa mãn mục đích khai chiến ban đầu của hắn rồi.

Sau hôm 《Hiệp định Đình chiến Trung-Nhật Dân tứ》 được ký kết một ngày, nội dung của nó đã được các tờ báo trong nước đăng tải đầy đủ. Trung Quốc chìm đắm trong vui mừng. Đoàn người diễu hành chật ních khắp đường to ngõ nhỏ. Một số người cao tuổi sau khi mừng rỡ như điên lại thành lệ rơi đầy mặt. Nỗi nhục khi nước nhà bị một đảo quốc bé nhỏ bắt nạt đã được rửa sạch rồi, anh linh tiên tổ trên trời cũng được vài phần an ủi.

Thế nhưng, Lâu gia vốn nên náo nhiệt nhất, giờ phút này lại hoàn toàn chìm trong một bầu không khí khác.

Ngoài cửa phòng ngủ, Lâu Đại soái không ngừng đi đi lại lại, bồn chồn hệt như kiến bò trên chảo nóng. Lâu Thiếu soái thì đứng thẳng tắp ở bên tường, nhìn như bình tĩnh song toàn thân đã có dấu hiệu cứng đơ. Lý Cẩn Ngôn đứng ngay cạnh hắn, cũng không thốt nổi một câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt.

Lâu phu nhân đã chuyển dạ được một lúc lâu, nhưng tại sao vẫn không có bất cứ động tĩnh gì?

Đột nhiên, cửa phòng ngủ được mở ra. Lâu Đại soái lập tức bước lên một bước: “Thế nào, sinh rồi à?”

Nha đầu bị Lâu Đại soái chặn ở cửa vội vã lắc đầu: “Không phải, phu nhân muốn ăn mì.”

Lúc này, trong phòng lại truyền ra tiếng nói của một nha đầu khác: “Phu nhân nói, bỏ thêm hai quả trứng gà!”

“Biết rồi.” Nha đầu ngoài cửa đáp lại một tiếng, sau đó xoay người đi xuống bếp. Trước khi rời đi, cô cũng không quên đóng cửa để ngăn trở ánh mắt của những người chờ ở bên ngoài.

Ba người đàn ông đứng trên hành lang ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu vẫn không nói năng gì cả.

Một tô mì được đưa vào. Lại qua một lúc lâu, rốt cuộc bên trong cũng có động tĩnh. Tiếng kêu đau của Lâu phu nhân không ngừng chen vào giữa những tiếng động viên của bà đỡ và đám nha đầu. Về phần Lưu đại phu, dù sao cũng là đàn ông nên ông không tiện vào trong, chỉ bắt mạch cho Lâu phu nhân lúc bà vừa chuyển dạ. Khi đó ông đã nói, sức khỏe của Lâu phu nhân không có gì đáng lo.

Vài người vợ lẽ cũng đứng chờ ở bên ngoài, nhưng đều cách Đại soái một quãng rất xa. Sắc mặt của Đại soái và Thiếu soái không tốt lắm, tránh đi một chút thì vẫn hơn.

Lần chờ đợi này kéo dài đến tận đêm khuya. Khi Lý Cẩn Ngôn đứng đến mức cơ đùi căng cứng lại, trong phòng rốt cuộc cũng truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Một nha đầu mở cửa phòng, cười nói: “Chúc mừng Đại soái, phu nhân sinh và tiểu thiếu gia đều bình an.”

Lâu Đại soái nhếch miệng cười, chà xát hai bàn tay to: “Ông đây lại có con trai rồi!” Dứt lời, mắt ông trợn trắng, “rầm” một tiếng mà ngã lăn xuống đất.