Cẩn Ngôn

Chương 72




Lý Cẩn Ngôn phát hiện lòng tốt của mình hoàn toàn uổng phí, hắn muốn nói chuyện đàng hoàng với người ta, những chắc gì người ta đã hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, ngược lại còn ám chỉ hắn có dã tâm khác nữa!

“Thẩm Trạch Bình tôi được Đại soái tín nhiệm, vì báo đáp ân tình của Đại soái, chắc chắn tôi sẽ không mắt mở trừng trừng nhìn những kẻ lòng dạ khó lường nuốt chửng gia nghiệp nhà họ Lâu!”

Phó quản lí của xưởng thuốc Tây – Thẩm Trạch Bình nói chuyện vô cùng cứng rắn, chẳng những không hề kính trọng Lý Cẩn Ngôn mà ngược lại còn mang theo địch ý cùng khinh thị.

Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, hắn đã đắc tội với vị này sao? Hơi thở thù địch của đối phương từ đâu mà đến? Hôm qua họ Thẩm kia còn có vẻ tìm ngược, sao đột nhiên hôm nay lại khiến người khác có cảm giác như đang đấu tranh giai cấp rồi? Lý Cẩn Ngôn đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, từ phó quản lý cho đến ba quản đốc phân xưởng và vài quản lí tài vụ của xưởng thuốc Tây, ngoại trừ quản đốc Triệu ra thì những người khác đều né tránh ánh mắt hắn, ai cũng tỏ ra vô tội cực kỳ.

Sắc mặt Lý Cẩn Ngôn không khỏi trầm xuống, đám người này thật sự coi hắn là quả hồng mềm có thể tùy tiện nắn bóp hả? Thẩm Trạch Bình nói ai là kẻ lòng dạ khó lường, hắn sao? Đúng là quá buồn cười!

“Phó quản lý Thẩm, ông có biết mình đang nói cái gì không?” Lý Cẩn Ngôn không khách sáo nữa, người ta chỉ thiếu nước vả cho hắn một bạt tai mà hắn còn phải tươi cười đon đả hả? Đầu óc hắn có bị lừa đá hỏng đâu.

“Đương nhiên tôi biết, hẳn là Ngôn thiếu gia cũng biết rất rõ ràng.”

Sửng sốt một lát, Lý Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, có phải đầu óc người này bị thủng một lỗ lớn hay không? Hắn âm mưu chiếm đoạt gia nghiệp nhà họ Lâu ư?

“Phó quản lý Thẩm, có phải ông đã nhầm lẫn rồi không? Tôi là kẻ lòng dạ khó lường âm mưu chiếm đoạt gia nghiệp nhà họ Lâu, thế còn ông, ông đang hết mình vì công tác hả?” Lý Cẩn Ngôn cười phì một tiếng, “Ông đứng trên lập trường nào để nói những lời này? Có phải ông đã quên mất họ của mình rồi không?”

“Cậu?!”

“Tôi làm sao?!” Lý Cẩn Ngôn bỗng đứng thẳng dậy, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào Thẩm Trạch Bình, nói rành rọt từng tiếng một: “Tôi đang hỏi ông, có phải ông đã quên mình họ gì, cũng quên thân phận của tôi là gì hay không?”

Thẩm Trạch Bình tỏ vẻ đã sớm biết Lý Cẩn Ngôn sẽ nói ra lời ấy, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi một chút nào, “Cậu là thiếu phu nhân của Lâu gia, nhưng cậu là đàn ông!”

Ý tứ trong lời nói quá rõ ràng, hắn không tin Lý Cẩn Ngôn sẽ một lòng một dạ với nhà họ Lâu, Lý Cẩn Ngôn là một người đàn ông, gửi thân ở Lâu gia, tám chín phần mười là vì hám quyền hám thế. Hiện giờ Lâu Đại soái gặp chuyện không may, Lâu Thiếu soái vẫn còn quá trẻ, có thể thâu tóm thế lực sáu tỉnh Bắc Kỳ hay không, vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng. Thẩm Trạch Bình cũng như Lý Cẩn Ngôn, biết rõ tầm quan trọng của xưởng thuốc Tây, cho nên, dù phải cõng tiếng xấu trên lưng, hắn cũng muốn đuổi Lý Cẩn Ngôn đi!

Thẩm Trạch Bình đặt bản thân vào vị trí “trung thần” của Lâu gia, song lại quên mất một chuyện, mà có lẽ hắn cố ý không nhìn tới chuyện này: hành động hiện tại của hắn có khác gì so với tất cả những kẻ có dã tâm khác đâu?

“Thì sao?” Lý Cẩn Ngôn không tức giận vì lời nói vừa rồi của Thẩm Trạch Bình, ngược lại, giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh, “Thân phận của tôi sẽ không vì điều ấy mà thay đổi, hiện tại tôi họ Lâu!”

Dứt lời, Lý Cẩn Ngôn quét mắt nhìn đám người xung quanh, đột nhiên đổi giọng, mạnh miệng nói: “Tôi là người của Lâu gia, chẳng lẽ tôi lại âm mưu cướp đoạt gia sản nhà mình? Quá nực cười! Theo tôi thấy, kẻ lòng dạ khó lường không phải là không có, nhưng kẻ đó tuyệt đối không phải tôi! Còn là ai, hẳn trong lòng các vị đều biết rõ.”

Lời nói của Lý Cẩn Ngôn như một cái búa ngàn cân, đập mạnh xuống đầu tất cả mọi người, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Trạch Bình, chẳng lẽ…

“Cậu đây là ăn gian nói dối!” Thẩm Trạch Bình lớn tiếng quát: “Ngậm máu phun người!”

“Thì ra Thẩm tiên sinh cũng biết đến hai cái thành ngữ này sao?” Lý Cẩn Ngôn đổi cách xưng hô với Thẩm Trạch Bình, “Nếu biết, cũng nên hiểu rằng, tự mình không muốn thì đừng đùn đẩy cho người khác. So với ông, tôi còn có lập trường để hoài nghi ai đó mang tâm bất thiện, âm mưu chiếm đoạt xưởng thuốc hơn nhiều đấy.”

“Cậu…” Thẩm Trạch Bình chỉ vào Lý Cẩn Ngôn, ngón tay đã phát run lên, “Thẩm Trạch Bình tôi đi theo Đại soái gần ba mươi năm, một dạ trung thành đất trời đều chứng giám, ai cho phép thứ trẻ ranh miệng còn hôi sữa như cậu đặt điều bôi nhọ!”

Lý Cẩn Ngôn cười cười, vươn tay ngoáy ngoáy lỗ tai, “Thẩm tiên sinh, trung thành hay không trung thành, đâu phải ông cứ nói sao thì là thế ấy. Ông cảm thấy, dựa vào hành vi vừa rồi của ông, sẽ còn có người tin ông một lòng một dạ với Lâu gia hả? Các cụ vẫn nói thế nào nhỉ, hình như là “giấu đầu hở đuôi”? Không phải. “Suy bụng ta ra bụng người”? Cũng không đúng. “Vừa ăn cắp vừa la làng”? À, phải rồi, nó đó. Thẩm tiên sinh, ông thấy có hợp lý không?”

Lý Cẩn Ngôn cười đến là đơn thuần lương thiện, nhưng từng câu từng chữ đều khiến người tức chết. Đùa sao, nếu không thể giải quyết cái lão già này, hắn liền không mang họ Lý!

Ấy, nhưng mà hình như Lý tam thiếu gia đã quên mất một chuyện, hiện giờ hắn vốn không mang họ Lý, hắn họ Lâu.

“Cậu, cậu…” Thẩm Trạch Bình nói không nên lời, ánh mắt đang đổ dồn tới của những người khác, sao hắn lại không rõ, thật giống như hắn đang vừa ăn cắp vừa la làng, muốn đuổi Lý Cẩn Ngôn ra khỏi xưởng thuốc là vì tâm tư riêng!

“Thẩm tiên sinh, lời cần nói tôi cũng đã nói rồi, nhìn vào thái độ của ông, xem ra ông vẫn chưa hiểu rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào.” Lý Cẩn Ngôn thu lại ý cười trên mặt, thái độ bỗng trở nên nghiêm túc cực kỳ, “Dựa vào hành vi trước đó của ông, tôi cho rằng ông đã không còn thích hợp để đảm nhiệm chức phó quản lí xưởng thuốc nữa.”

“Cậu nói cái gì?!” Không riêng gì Thẩm Trạch Bình, mà những quản lý có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người.

“Không nghe rõ à? Được, tôi đây nhắc lại một lần nữa.” Lý Cẩn Ngôn nhìn Thẩm Trạch Bình, cũng nhìn những người khác, “Ông bị đuổi việc, ngay lập tức!”

“Cậu không có cái quyền này!” Thẩm Trạch Bình cao giọng, “Tôi là người của Đại soái! Chức vụ của tôi là do Đại soái bổ nhiệm, cậu không có tư cách can thiệp vào!”

“Tôi không có tư cách?” Lý Cẩn Ngôn nở nụ cười, “Thẩm tiên sinh, tôi không có thời gian nói lời vô nghĩa với ông, hiện tại tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc ông tự đi, hoặc tôi gọi bảo vệ, mời ông đi.”

Thẩm Trạch Bình tái mặt, đột ngột rút một khẩu súng lục từ trong ngực ra, nhắm thẳng vào Lý Cẩn Ngôn!

Mọi người đồng loạt giật nảy mình, vài quản đốc phân xưởng quen biết với Thẩm Trạch Bình đã lâu vội vàng khuyên can: “Lão Thẩm, ông làm gì vậy? Mau bỏ súng xuống!”

“Lão Thẩm, ông phải nhìn cho rõ, đây là Ngôn thiếu gia! Ông chĩa súng vào người Ngôn thiếu gia, là muốn tạo phản sao?”

Nghe được lời này, Lý Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn quản đốc Triệu theo bản năng, người này không có vẻ gì là hiền lành cả. Bị chụp cái mũ tạo phản lên đầu, Thẩm Trạch Bình còn có thể làm sao? Nếu nhất quyết không chịu bỏ súng xuống, chẳng cần biết hắn có phải “cựu thần” của Lâu gia hay không, chỉ sợ cả nhà hắn sẽ bị người ta bắt lại. Rõ ràng có cái cớ như vậy, Lý Cẩn Ngôn sẽ tiện hành động hơn, mà người khác cũng khó lòng nói ra nói vào nữa.

Thế nhưng, quản đốc Triệu nói vậy là muốn tỏ rõ lòng thành, hay còn có mục đích riêng?

Đáng tiếc những người ở đây đều dồn lực chú ý về phía Thẩm Trạch Bình, đa phần là mồm năm miệng mười khuyên nhủ hắn, không ai nhận thấy ý nghĩa tiềm tàng trong lời nói của quản đốc Triệu cả. Vẻ mặt Thẩm Trạch Bình cực kì khó coi, quai hàm cắn chặt, ngón tay đặt trên cò súng nhưng lại nấn ná không ấn xuống.

Lý Cẩn Ngôn đứng trước mặt hắn, không né tránh cũng không kinh loạn, cứ bình tĩnh nhìn hắn, giống như đang nhìn một tên hề ở trên sân khấu.

Rầm một tiếng, cửa phòng bị người đá văng từ phía bên ngoài, Lâu Thiếu soái một thân quân phục xuất hiện ngay tại cửa. Khi Thẩm Trạch Bình nhìn thấy Lâu Tiêu, bàn tay cầm súng bắt đầu phát run, mà những người khác có mặt trong phòng, ngoại trừ Lý Cẩn Ngôn thì đều biến sắc.

“Thiếu soái, sao anh lại tới đây?” Lý Cẩn Ngôn không thèm để ý chuyện mình đang bị họng súng chĩa vào, quay đầu nhìn về phía Lâu Thiếu soái, giọng điệu thoải mái cực kỳ, “Tìm tôi sao?”

Lâu Thiếu soái không nói gì, bước từng bước đi tới, gót giày nện xuống sàn nhà bằng gỗ phát ra những âm thanh trầm đục, tựa như từng nhát búa nện thẳng vào lòng người ta.

Tới gần, hắn dùng bàn tay đeo găng trắng nắm chặt nòng khẩu súng lục, căn bản không thèm để ý Thẩm Trạch Bình có khả năng lỡ tay cướp cò hay không. Cùng lúc ấy, đám lính đứng sau Lâu Thiếu soái đồng loạt rút súng ra, nhắm thẳng về phía Thẩm Trạch Bình.

“Thiếu soái,” Mặt Thẩm Trạch Bình đã trắng bệch, “Thế này là thế nào?”

“Thế nào?” Lâu Thiếu soái dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn vào hắn: “Ông chĩa súng vào vợ tôi, lại còn hỏi tôi nữa à?”

“Thiếu soái, không phải, tôi chỉ vì Lâu gia, tôi… Cậu ta là đàn ông, không có khả năng một lòng một dạ vì nhà họ Lâu đâu!”

Lâu Thiếu soái đột nhiên dùng sức trên tay, một tiếng xương cốt đứt gãy giòn tan vang lên thực rõ ràng, vậy mà hắn ngang nhiên bóp nát ngón tay Thẩm Trạch Bình.

Thẩm Trạch Bình không kêu rên vì đau đớn, thậm chí biểu cảm trên mặt hắn cũng không hề có biến hóa, chỉ nhắc đi nhắc lại một vấn đề, “Tôi làm tất cả là vì Lâu gia, lòng trung thành của tôi đối với Đại soái, trời đất đều chứng giám!”

Lâu Thiếu soái buông tay, khẩu súng lục rơi thẳng xuống đất, tạo thành tiếng vang rất lớn. Một anh lính đứng sau Lâu Thiếu soái lập tức tiến lên, vặn ngược cánh tay Thẩm Trạch Bình, ấn hắn quỳ rạp xuống.

Lý Cẩn Ngôn quay sang bảo Lâu Thiếu soái: “Thiếu soái, tôi muốn nói với Thẩm tiên sinh vài câu.”

Lâu Thiếu soái đồng ý, Lý Cẩn Ngôn đi đến trước mặt Thẩm Trạch Bình, ngồi xổm xuống, để tầm mắt mình ngang với mặt đối phương, mở miệng: “Thẩm tiên sinh, bất kể người ngoài nghĩ về tôi ra sao, tôi vẫn là người của Lâu gia, điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Mà ông, ông thực sự một lòng vì Lâu gia không hề có chút tư lợi như mình vẫn nói hay sao? Xét cho cùng, ông vẫn cảm thấy tôi không xứng ngồi trên đầu ông, nhỉ?”

Thẩm Trạch Bình quay đầu, căn bản không muốn nghe Lý Cẩn Ngôn nói chuyện.

Lý Cẩn Ngôn thở dài, thôi, hay dở gì mình cũng nói hết rồi, người ta cứ muốn đâm đầu vào ngõ cụt thì chịu chứ biết làm sao? Vốn định giải quyết việc này một cách nhẹ nhàng, không ngờ vị phó quản lý kia, cả súng cũng rút ra.

Nhìn Thẩm Trạch Bình bị binh lính giải đi, Lý Cẩn Ngôn quay đầu hỏi Lâu Thiếu soái: “Thiếu soái, anh định xử trí ông ta thế nào?”

“Em nói xem?”

“Tôi?” Lý Cẩn Ngôn sờ sờ cái mũi, “Cũng không thể giết đúng không?”

“Có thể.”

“Cái gì?” Lý Cẩn Ngôn hoảng sợ, “Thiếu soái, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không thực sự muốn giết người. Hơn nữa, tuy trong chuyện này ông ta hành động không thỏa đáng, nhưng tội cũng chưa tới mức phải chết. Cùng lắm thì cứ bắt nhốt một thời gian, chờ ông ta suy nghĩ cẩn thận sẽ thả ra, có được không?” Dù sao thì Thẩm Trạch Bình cũng là thủ hạ đi theo Lâu Đại soái nhiều năm, nếu chỉ vì vậy mà đã giết, đối với Lâu gia và Lâu Thiếu soái cũng chẳng hay ho gì.

“Không giết?” Lâu Thiếu soái cúi đầu, cái bóng của vành mũ quân đội hắt xuống, che đi ánh mắt hắn, “Ông ta chĩa súng vào người em.”

“Thiếu soái, tôi không tin là anh không phát hiện ra.” Lý Cẩn Ngôn bĩu môi, “Khẩu súng đó chưa mở chốt bảo hiểm. Thẩm tiên sinh cũng là người nhà binh đi? Loại sai lầm căn bản như thế chắc chắn ông ấy sẽ không phạm phải, trừ phi là cố ý.”

Lâu Thiếu soái bình tĩnh nhìn Lý Cẩn Ngôn một lát, gật đầu, xong lại chẳng nói gì thêm.

Lý Cẩn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, tuy hắn đã quyết định mạnh tay với những kẻ thà chết cũng không chịu hối cải, hơn nữa cái thằng cha Thẩm Trạch Bình kia cũng thật khiến người ta chán ghét, nhưng đâu thể vì loại chuyện này mà tặng cho đối phương một viên kẹo đồng. Nếu vụ việc này truyền ra, Lý Cẩn Ngôn hắn sẽ thành cái dạng gì đây?

“Hồng nhan” gây đại hoạ à?

Lý Cẩn Ngôn bị suy nghĩ trong đầu mình đánh cho tóe lửa, không khỏi sợ đến run người.

Những binh lính đi theo Lâu Thiếu soái đã sớm quen với biểu hiện của hắn những lúc ở cùng Ngôn thiếu gia, nhưng đám người trong phòng thì vẫn là lần đầu tiên chứng kiến. Nhất thời, bọn hắn có được những hiểu biết rõ ràng hơn về địa vị của Lý Cẩn Ngôn ở nhà họ Lâu, đặc biệt là ba quản đốc phân xưởng.

Lúc trước, thái độ của bọn hắn rất mập mờ, hai trong số ba người lo lắng theo dõi diễn biến, duy chỉ có quản đốc Triệu của phân xưởng một là thoải mái ung dung. Hắn đã sớm nhìn thấu, dựa vào việc Lý Cẩn Ngôn là người của Lâu gia, Thẩm Trạch Bình đừng hòng đá đối phương ra khỏi xưởng! Hiện giờ thì sao? Họ Thẩm phải ngồi tù, nói là sau một thời gian sẽ thả, nhưng cụ thể bao lâu thì ai biết được?

Vài ngày, vài chục ngày, vài tháng, thậm chí là vài năm, dù bị giam đến lúc già, chỉ cần Thiếu soái không lên tiếng, ai cũng không dám thả hắn ra. Huống hồ, chĩa súng vào thiếu phu nhân của Lâu gia, trong mắt người bên ngoài cũng có khác gì so với tạo phản đâu.

Vì thế cho nên, cái kẻ quen thói cậy già mà lên mặt lại không nắm rõ thời thế rồi tự đưa cổ vào thòng lọng này, ai cứu nổi đây?

Giết gà dọa khỉ, Thẩm Trạch Bình chỉ là một con gà, nhưng đã thành bài học cảnh cáo cho cả bầy khỉ ở xưởng thuốc Tây.

Lý Cẩn Ngôn không trực tiếp cầm dao giết gà, nhưng thời điểm lưỡi dao hạ xuống lại còn nhanh và ác liệt hơn so với hắn tự mình ra tay, đây là cảm giác thành tựu của việc ôm đùi thành công sao? Lý tam thiếu gia không thể không thừa nhận, cảm giác này quả thực là quá tốt!

Chuyện xưởng thuốc Tây tạm thời được giải quyết, tin rằng có Thẩm Trạch Bình làm vết xe đổ, trong khoảng thời gian ngắn tới sẽ không ai dám sinh sự đâu. Lý Cẩn Ngôn không bổ nhiệm ai làm phó quản lý nữa, ba quản đốc phân xưởng được đề bạt đều không thích hợp, hai trong số đó từng chơi kiểu lập lờ, có nên cho bọn hắn nghỉ việc luôn không vẫn cần phải quan sát, mà người còn lại… Lý Cẩn Ngôn trầm ngâm trong chốc lát, có lẽ nên bảo chú Câm điều tra về quản đốc Triệu một phen.

Trên đường trở về phủ Đại soái, Lâu Thiếu soái không cưỡi ngựa mà tự mình lái xe, Lý Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh, nhìn nửa bên mặt nghiêng của đối phương, bỗng lên tiếng hỏi: “Thiếu soái, anh cố ý tới phải không?”

“…”

“Lo cho tôi à?” Lý Cẩn Ngôn sờ cằm, “Không đúng, tôi chưa nói với anh về chuyện xảy ra ở xưởng thuốc.”

“…”

“Thiếu soái, anh nói gì đi chứ?”

“Tôi đang lái xe.”

Lý Cẩn Ngôn: “…”

Nhiệt Hà, nơi đóng quân của Sư đoàn 9 trực thuộc quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ.

Sư đoàn trưởng Mạnh lo lắng đợi ở trong phòng, không ngừng đi đi lại lại. Vài tiếng gõ cửa vang lên, Mạnh Phục nhanh chân đi ra mở cửa, người đến là Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 73 thuộc Sư đoàn 9 – Mạnh Trù, và cũng là em họ của Mạnh Phục.

Mạnh Phục thấy hắn tới, lập tức kéo người vào trong phòng, đóng cửa phòng, hỏi: “Thế nào, gặp được người không?”

“Đừng nói nữa.” Mạnh Trù đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, tháo mũ, “Em đợi ở quán trà Thanh Dương hết nửa ngày, ngay cả bóng người cũng chưa từng thấy. Anh họ, có phải tay họ Hình kia lừa anh không?”

Mạnh Phục trầm mặt, “Anh biết Hình Trường Canh, hắn là tâm phúc của Tổng thống Tư Mã. Nếu lừa gạt anh, hắn có được lợi gì đâu?”

“Thế tại sao từ đầu đến cuối đều không thấy bóng?” Mạnh Trù vẫn đang oán giận.

“Đúng là kỳ quái.” Mạnh Phục chắp tay sau lưng, thong thả đi vài bước, đứng lại, quay đầu nói với Mạnh Trù: “Vậy ngày mai chú không cần tự tới đó nữa, phái vài thủ hạ tin được đến quán trà Thanh Dương, không chừng hắn phát hiện có gì đó bất ổn nên mới không lộ diện.”

“Bất ổn?”

“Lần này chú đi ra ngoài, có để ý xem đằng sau có kẻ theo đuôi hay không?”

“Không có, tuyệt đối là không có!” Mạnh Trù vội vã tiếp lời: “Chuyện này chỉ cần bất cẩn sẽ mất mạng ngay, sao em có thể hồ đồ được.”

“Mọi việc phải lấy thận trọng làm đầu.” Mạnh Phục nói: “Nếu thu xếp tốt vụ này, chúng ta có thể một bước lên trời! Hình Trường Canh nói, Tổng thống Tư Mã đã đồng ý, chỉ cần chúng ta đầu quân sang đó sẽ bổ nhiệm anh làm Đại soái ngay, Nhiệt Hà chính là của anh em chúng ta! Đến lúc ấy, chưa chắc Lâu Tiêu đã động vào một cọng lông chân của chúng ta được! Nhưng nếu bất cẩn để tin tức lộ ra, thất bại trong gang tấc còn chưa nói, chỉ e ngay cả Tổng thống cũng không cứu nổi chúng ta đâu.”

“Anh họ, em vẫn cảm thấy việc này…”

“Sao hả, chú mày muốn nói cái gì?” Mạnh Phục nhìn Mạnh Trù, ánh mắt bỗng trở nên hung ác và nham hiểm.

Mạnh Trù bị Mạnh Phục nhìn chằm chằm thì liền không được tự nhiên, bất an nhấp nhổm trên mặt ghế, “Em biết rồi, em không nói gì hết nữa, được chưa!”

“Tốt, cứ làm theo lời anh dặn.”

“Đã biết.”

Mạnh Phục và Mạnh Trù trò chuyện ở trong phòng, căn bản không hề biết nội dung cuộc đối thoại đã bị người nghe lén, mà kẻ kia cũng chẳng phải ai xa lạ, hắn chính là Sĩ quan phụ tá thân tín của Mạnh Phục.

Màn đêm buông xuống, hai Lữ đoàn trưởng khác của Sư đoàn 9 và Trung đoàn trưởng dưới quyền tụ tập lại với nhau. Sĩ quan phụ tá của Mạnh Phục kể lại chuyện đã nghe được lúc ban ngày, một Trung đoàn trưởng có vẻ nóng tính trong đội bỗng dựng ngược lông mày lên: “Họ Mạnh còn không bằng súc sinh! Đại soái đối với hắn tốt như vậy, hắn lại báo đáp Đại soái thế này đây?”

“Tôi bảo này, đừng chờ Thiếu soái hạ lệnh, chúng ta cứ trực tiếp trói hai thằng họ Mạnh kia lại là xong!”

“Không được, nếu chuyện này không thu xếp ổn thỏa sẽ rước thêm rất nhiều phiền toái.”

“Tôi tán thành ý kiến của Trung đoàn trưởng Phan, một là không làm, hai là phải làm đến cùng, trước cứ trói người lại, xong sẽ tính toán sau. Nhân chứng chúng ta không thiếu, vật chứng… người đã nằm trong tay, còn sợ không tìm ra được nữa à?”

Vài Trung đoàn trưởng anh một câu tôi một câu, tranh luận đến là sôi nổi nhưng vẫn chú ý giảm âm lượng xuống. Qua một lúc lâu, một người trong số đó mở miệng hỏi: “Lữ đoàn trường, anh thấy việc này nên xử lý thế nào?”

Hai Lữ đoàn trưởng vẫn chưa hề lên tiếng, mãi đến khi Trung đoàn trưởng này hỏi, một trong hai vị kia mới trả lời: “Họ Mạnh quá ngu xuẩn, chúng ta ăn cơm của Lâu gia, vác súng của Lâu gia. Thiếu soái còn trẻ, nhưng công trạng thật vẻ vang. Chỉ riêng cái trận Mãn Châu Lý thôi, có ai mà không khâm phục? Hiện giờ, hắn muốn phản Thiếu soái đi theo Tư Mã Quân, Nhiêu Hữu Thường tôi là người người đầu tiên không ủng hộ!”

“Tôi cũng vậy.” Lữ đoàn trưởng Tiếu tiếp lời: “Chúng ta là Sư đoàn 9, đội quân đã đi theo Đại soái từ ngày dựng nghiệp, Nam chinh Bắc chiến không biết bao năm, sao có thể vì họ Mạnh hắn mà cõng trên lưng tiếng xấu!”

Hai Lữ đoàn trưởng cùng tỏ thái độ giống nhau, các Trung đoàn trưởng cũng có chủ ý của riêng mình, xem ra Lữ đoàn trưởng định ra tay nhỉ?

“Nhưng Thiếu soái còn chưa hạ lệnh,” Một Trung đoàn trưởng lên tiếng: “Nếu chúng ta hành động như vậy, có khi nào đánh rắn động cỏ hay không?”

“Không đâu.” Lữ đoàn trưởng Tiếu đáp: “Mạnh Phục cho rằng đang ở Nhiệt Hà thì hắn có thể một tay che trời? Hắn đã quên Nhiệt Hà còn có một Đới Quốc Nhiêu!”

“Tỉnh trưởng Đới?”

“Đới Quốc Nhiêu là thông gia của nhà họ Lâu, lại có anh em đằng nội là Sư đoàn trưởng Sư đoàn 10, ở Nhiệt Hà cũng là một nhân vật có khả năng hô mưa gọi gió. Hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi, chúng ta chỉ cần phối hợp thôi, như bắt ba ba trong rọ, hai tên họ Mạnh kia có chạy đằng trời!”

“Vậy thì, chúng ta cứ làm thế đi…”

Biên giới nước Nga, một đội quân đang tuần tra ở bờ Tây sông Argun.

Đám lính này đều là bộ đội canh giữ biên giới Viễn Đông, từ trang bị cho đến quân lương được tiếp tế hàng tháng đều kém xa binh lính châu Âu, thứ duy nhất có thể so, có lẽ chính là tửu lượng.

“Sergie, gần đây đám khỉ da vàng có đến tìm ngược nữa không?”

“Ai biết.” Binh lính tên Sergie tùy tiện bước vài bước dọc bờ sông, đột nhiên nhìn thấy một cái gì đó, vội vàng rút súng, tháo chốt an toàn, chĩa thẳng vào mặt sông.

“Sergie, mày điên à, định dùng súng bắt cá chắc?”

“Trên sông có người!”

“Cứ đùa, nước xiết như vậy, dù bơi giỏi đến mấy…”

Gã lính Nga đang nói chuyện bỗng ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện trên sông thật sự có người, một phụ nữ tóc đen!