Cẩn Ngôn

Chương 67




Nhận bức điện báo được phát tới, Lâu Đại soái nửa ngày vẫn chưa lên tiếng.

“Đại soái?” Sĩ quan phụ tá đứng trước bàn giấy dò hỏi: “Có trả lời điện không ạ?”

“Trả con bà nó chứ trả!” Lâu Đại soái rung thân hổ, chửi ầm lên: “Toàn rước phiền toái về cho ông! Bảo thu vài tên lính thì cũng thôi đi, Trung đội trưởng Đại đội trưởng đều gọi về hết cũng thôi đi, thế mà giờ lại bảo ông đây kiếm cho nó hai xuất Sư đoàn trưởng! Lại còn không phải cùng một bên!”

Sĩ quan phụ tá: “…”

“Hiện tại đang hòa đàm, ông đây biết làm sao bây giờ hả? Hả?!” Lâu Đại soái tức giận vỗ bàn, “Đường Quảng Nhân của Quảng Tây và Tiết Định Châu ở Nghiễm Châu là mấy tên dễ chọc vào sao? Vì hai tên Sư đoàn trưởng này, ông đây không biết sẽ bị lão tiểu tử Tống Chu kia xem thường đến thế nào đây!”

Ở bên ngoài thư phòng, mọi người đều nghe được rành mạch lời của Lâu Đại soái. Lâu phu nhân đứng ở cửa thư phòng, nha đầu đỡ cánh tay bà, thấy Lâu phu nhân nhíu mày thì vội hỏi: “Phu nhân, bác sĩ Lư đã nhiều lần dặn người ngàn vạn lần không được tức giận. Không thì con dìu người về?”

“Ta không sao.” Lâu phu nhân cong khóe miệng, tiến lên gõ cửa, “Đại soái, ngài đang bận sao?”

Trong thư phòng lập tức yên lặng, cửa phòng ngay sau đó được mở ra từ bên trong, Lâu Đại soái xuất hiện ở cửa phòng, “Phu nhân, bà sao lại qua đây? Bác sĩ không phải nói bà nên nghỉ ngơi nhiều sao? Thân thể có tốt không?”

Lâu phu nhân cười cười, “Tốt hơn nhiều rồi, tôi có việc mới đến tìm Đại soái. Nếu Đại soái đang bận thì lát tôi quay lại.”

“Không bận, không bận!” Lâu Đại soái đỡ Lâu Phu nhân thật cẩn thận, thấy sĩ quan còn đứng trước bàn thì trừng mắt, “Còn cắm rễ ở đây làm gì? Nên làm gì thì đi làm đi!”

“Nhưng Đại soái, Thiếu soái…”

Lông mày Lâu Đại soái dựng đứng cả lên, “Thằng nhóc thúi kia tự chọc họ thì để tự nó nghĩ cách, ông đây mặc kệ!”

“Đại soái, Tiêu nhi xảy ra chuyện gì sao?” Lâu phu nhân hỏi: “Còn chuyện gì có thể làm khó được Đại soái chứ?”

“Thôi đừng hỏi.” Lâu Đại soái khoát tay ra hiệu cho sĩ quan phụ tá lui xuống trước, Lâu phu nhân cũng đưa ánh mắt ra hiệu, nha đầu theo đó cũng lui ra ngoài. Chờ đến khi trong thư phòng chỉ còn lại vợ chồng hai người, Lâu Đại soái mới tiếp tục nói: “Thằng nhóc thúi kia bản lĩnh thật lớn, thế mà dụ được 2 Sư đoàn của Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật về đây.”

“Đại soái nói sao?”

“Chính là hai Sư đoàn của quân đội Quảng Đông và Quảng Tây.” Lâu Đại soái ngồi xuống bên cạnh Lâu phu nhân, “Lúc trước tôi cùng với bọn kia từng giao chiến qua, bọn chúng là hai con lừa ngang ngược, nhưng mỗi tên đều có khả năng đánh giặc.”

Hai Sư đoàn của quân đội Quảng Đông và Quảng Tây này Lâu phu nhân cũng biết. Năm đó Bắc Kỳ ầm ĩ tách ra, Nam Kỳ xuôi Bắc thảo phạt quân phản nghịch, Lâu Đại soái mang theo mấy Sư đoàn trưởng dưới trướng sống mái với họ mấy trận, trận khó khăn nhất chính là đánh với quân đội Quảng Tây. Tuy cuối cùng cũng đánh thắng, nhưng những người từ chiến trường trở về gần như không có được một ai còn lành lặn. Không nói Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương, ngay cả khuôn mặt Lâu Đại soái cũng là một mảnh xanh trắng, căn bản là không có tư thế của kẻ thắng trận.

Hiện giờ, nhớ tới bộ dạng Lâu Đại soái lúc đó, Lâu phu nhân vẫn còn thấy sợ hãi.

“Đại soái thực sự không có cách nào sao?”

“Phu nhân trách ta?”

“Đại soái nói thế nào thì là thế ấy,” Lâu phu nhân nhích lại gần, “Con trai chúng ta dám làm như thế, còn không phải là ỷ vào Đại soái sao?”

Lâu Đại soái ha hả cười, sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, “Phu nhân, bị bà nói như thế, tôi muốn mặc kệ cũng không được.”

“Cho dù tôi không nói, Đại soái cũng sẽ không mặc kệ mà.” Lâu phu nhân cười, chuyển đề tài: “Tạm không nói đến chuyện này nữa, tôi đến tìm Đại soái là vì việc khác.”

“Có chuyện gì mà phu nhân phải đặc biệt đến đây một chuyến? Để nha đầu gửi lời không phải được rồi sao.”

“Hai chín tháng này là sinh nhật Ngôn nhi.” Lâu phu nhân nói: “Tuy nói hiện tại không thích hợp để làm lớn, cũng không có quy củ này, nhưng tôi nghĩ, từ khi nó vào Lâu gia đã phải chịu không ít tin đồn, bên ngoài tuy không ai nói gì nhưng sau lưng nói xấu cũng không ít. Nó là một đứa bé ngoan, đối nhân xử thế cũng khiến tôi yêu mến, không bằng nhân dịp này tổ chức cho nó, cũng gọi Tiêu nhi trở về luôn.”

“29 tháng 7?”

“Đúng vậy.”

Lâu Đại soái trầm ngâm một hồi, “Ngày mai tôi sẽ đi kinh đô, cuộc hòa đàm Nam Bắc này cũng không biết phải tiếp tục bao nhiêu ngày. Tôi không ở nhà, quả thực nên kêu thằng nhóc thúi kia về.”

“Đại soái, tôi đang nói với ngài chuyện sinh nhật Ngôn nhi, sao ngài lại lôi chính sự ra nói rồi?”

“Phu nhân đừng trách mà, không phải là nhất thời nghĩ tới thôi sao?” Lâu Đại soái cười xòa hai tiếng, “Đợi lát nữa tôi sẽ kêu người đánh điện cho con trai, đừng đánh trận nữa, trở về nhà sớm một chút. Có Sư đoàn 10 và Sư đoàn 11 ở đó, phía Sơn Đông sẽ không xảy ra tình trạng hỗn loạn.”

Lâu Đại soái có câu còn chưa nói cho Lâu phu nhân, Tổng thống Tư Mã lại phái một Sư đoàn đến Sơn Đông, ngày hôm qua đã vào Tế Nam. Hàn Am Sơn tức đến trợn trắng mắt, nhưng một chút biện pháp cũng không có, quân đội trong tay hắn đã không còn quá nghe hắn điều khiển nữa, Tổng thống Tư Mã và Lâu Đại soái lại âm thầm khoét góc tường, muốn nuốt gọn Sơn Đông vào bụng mình. Nhưng họ cũng biết không thể ăn quá khó coi, vào thời điểm nhạy cảm này, nội bộ Bắc Kỳ có thể sẽ xảy ra nhiễu loạn.

Lâu Tiêu ở lại Sơn Đông có phần khiến người ta chú ý quá mức, đứng ở đấy liền thành một cái bia ngắm. Không bằng kêu hắn trở về trước, có hai Sư đoàn sáu tỉnh Bắc Kỳ ở Sơn Đông, quân đội Nam Kỳ cũng không rời đi được, cho dù Tư Mã Quân muốn động thủ cũng phải cân nhắc cho kĩ.

Về phần Tống Vũ, tuy hắn là người nối nghiệp Tống Chu, nhưng so với Lâu Tiêu, danh tiếng lúc này ở trong nước cũng không quá lớn, bất kể là Tư Mã Quân hay Lâu Thịnh Phong đều chưa từng để hắn vào mắt.

Thế nhưng khiến Lâu Đại soái không nghĩ tới chính là, Lâu Thiếu soái chẳng ho he một tiếng đã nuốt chửng hai Sư đoàn của quân đội Quảng Đông và Quảng Tây. Lâu Đại soái đau đầu nha, thằng nhãi này không biết rõ những kiêng kị khi thu nhận người hả? Song sự việc đã như vậy rồi, làm sao có thể phun ra miếng thịt béo đã ăn vào miệng chứ.

Nhận người kiêng kị thì cứ nhận đi, những người nhưu vậy Lâu Thịnh Phong ông nhận còn ít chắc? Chẳng qua tiểu tử thúi kia có thể thu phục được Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật, thật đúng là không đơn giản! Nó rốt cuộc đã làm thế nào, trong bức điện còn chưa nói rõ, đợi nó trở về phải hỏi kỹ một chút mới được.

“Đại soái, ông nghĩ cái gì đấy?”

“Tôi đang suy nghĩ, đứa con trai này của chúng ta còn mạnh mẽ hơn cả tôi nữa.”

“Đại soái, Tiêu nhi có mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng là con của ngài.”

“Đúng, con của ông đây, nòi của Lâu Thịnh Phong ta!” Lâu Đại soái ôm lấy bờ vai Lâu phu nhân, bàn tay to lớn khẽ đặt lên bụng Lâu phu nhân, “Phu nhân, sinh cho tôi đứa con trai nữa nha.”

“Vâng.” Lâu phu nhân rũ mắt, tựa vào vai Lâu Đại soái, không lên tiếng nữa.

Lý Cẩn Ngôn mới từ xưởng may về đến nhà đã bị nha đầu gọi lại, “Ngôn thiếu gia, phu nhân mời ngài sang.”

“Mẹ gọi ta?” Lý Cẩn Ngôn vừa nhấc chân lại lập tức thu về, “Ta ở trong xưởng bận bịu cả ngày, cần đi thay áo quần trước đã. Ngươi trở lại nói với phu nhân, bảo rằng lát nữa ta sẽ sang.”

“Vâng.”

Lý Cẩn Ngôn trở về phòng, cũng không để nha đầu đưa nước nóng tới, trực tiếp dùng nước lạnh lau chùi, thay một bộ trường sam nhạt màu, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Lâu phu nhân nôn nghén rất lợi hại, chút mùi mồ hôi hay mùi dầu mỡ đều có thể khiên bà nôn khan. Tuy mấy ngày nay tình hình đã dần dần tốt đẹp hơn, nhưng Lý Cẩn Ngôn vẫn không dám lơ là. Ngửi ngửi trên người, không có mùi mồ hôi, chỉ có một mùi xà phòng nhàn nhạt, hắn mới yên lòng đi gặp Lâu phu nhân.

“Mẹ, mẹ tìm con ạ?”

“Ừ.” Lâu phu nhân ngồi dựa trên ghế sô-pha, bọn nha đầu đang cầm một ít vải vóc để bà xem qua. Thấy Lý Cẩn Ngôn tiến vào, trên mặt Lâu phu nhân lộ ra nụ cười, “Ngôn nhi, mau tới đây nhìn xem mấy tấm vải này có được không?”

Lý Cẩn Ngôn ngồi vào một bên, bưng ly trà lạnh trên bàn uống một ngụm, “Mẹ, cái này con không rành, mẹ cảm thấy tốt là được.”

“Như vậy sao được?” Lâu phu nhân không nặng không nhẹ vỗ Lý Cẩn Ngôn một cái, “Đây là để làm quần áo cho con nhân dịp sinh nhật, chung quy con cũng phải tự mình thấy tốt mới được.”

“Sinh nhật?” Lý Cẩn Ngôn thoáng sửng sốt.

“Đúng vậy, thằng nhóc con bận đến hồ đồ rồi phải không?” Lâu phu nhân kỳ quái nhìn hắn một cái, “29 tháng này, 16 tháng 6 Âm lịch là sinh nhật 17 tuổi của con. Ta và Đại soái đã bàn bạc chuẩn bị cho con, cũng để Tiêu nhi trở về. Sau khi hai con kết hôn, thời gian ở cùng nhau cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Sinh nhật gì đó Lý Cẩn Ngôn trái lại không để ý, nhưng gọi Lâu Thiếu soái trở về… Lý Cẩn Ngôn theo bản năng ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu suy xét, nếu hắn nói với Lâu phu nhân rằng không cần kêu Lâu Thiếu soái trở về ăn mừng sinh nhật hắn, tỷ lệ thành công sẽ là bao nhiêu?

Sớm biết thế, có đánh chết hắn cũng không nhất thời hồ đồ vội vàng viết cho Lâu Thiếu soái bức thư kia…

“Ngôn nhi, con cảm thấy cái này thế nào?”

“Chuyện này, mẹ à,” Giọng điệu nhàn nhạt của Lý Cẩn Ngôn vang lên: “Không cần làm rầm rộ như vậy được không ạ? Vả lại Thiếu soái ở bên ngoài bận chính sự, không thể bởi vì trải qua sinh nhật của con mà gọi anh ấy trở về được, như thế không được tốt lắm.”

Nói xong những lời này, Lý Cẩn Ngôn cũng tự mình thấy ê răng.

“Ta biết con hiểu chuyện.” Lâu phu nhân vỗ vỗ tay Lý Cẩn Ngôn, “Nhưng mấy việc này Đại soái đã đồng ý rồi. Cứ quyết định như thế đi.”

Lý Cẩn Ngôn: “…” Tâm trạng của tử tù được hoãn thi hành án phỏng chừng cũng không kém tâm trạng hiện tại của hắn bao nhiêu đâu ha?

Sơn Đông, Duyện Châu.

Sư đoàn 56 của quân đội Quảng Đông và Sư đoàn 61 của quân đội Quảng Tây chỉnh đốn đội ngũ tập kết ra khỏi thành Duyện Châu. Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật ngồi trên lưng ngựa đều có chút cảm khái.

“Bàng huynh, không nghĩ tới lần này tới Sơn Đông lại có kết quả này.”

“Ai có thể nghĩ đến chứ?” Bàng Thiên Dật cười nói: “Song như vậy cũng không tệ, tôi vào sinh ra tử vì Đường Quảng Nhân nhiều năm như vậy, kết quả lại được cái gì? Còn không bằng dựa vào chủ mới, ít nhất có thể để anh em thủ hạ được ăn thêm bữa thịt.”

“Nói cũng đúng, chim khôn chọn cành mà đậu. Ở dưới trướng của Tiết Định Châu, tôi cũng chỉ là một Sư đoàn trưởng hết thời, đầu quân vào Lâu gia nói thế nào cũng có thể tiến được một bước.”

“Ý ông là?”

“Công lao khai quốc, Bàng huynh à.” Đường Ngọc Hoàng thoáng vung roi ngựa, “Ngẫm lại, đám học trò biểu tình trước kia đều giờ bức họa của ai? Một Đại soái nhưng lại được đặt ngang hàng với Tổng thống Nam Bắc, ông còn chưa nhìn ra gì sao? Hiện giờ lại muốn tổ kiến chính phủ liên hiệp, thời gian sau này, hắc, hãy chờ mà xem.”

Bàng Thiên Dật gật đầu, quay lại nhìn về phía thành Duyện Châu, nơi dừng chân của quân đội Quảng Đông và Quảng Tây đã không còn, trong thành Duyện Châu chỉ còn lại Sư đoàn 22 của sáu tỉnh Nam Kỳ và một trung đoàn của Tống Vũ.

“Lão Đường, ông nói Tống gia thì sao?”

“Bàng huynh, cái khác tôi không dám nói, chỉ nói Lâu Thiếu soái và Tống Thiếu soái đây thôi, ông cảm thấy ai tốt hơn?”

Bàng Thiên Dật không nói, song trong lòng ông ta và Đường Ngọc Hoàng đều đã sớm có đáp án, trước mắt mà nói, vô luận là về mặt danh vọng hay lãnh binh, Lâu Tiêu đều hơn Tống Vũ một bậc, chỉ cần điểm này, Lâu Thịnh Phong đã bỏ xa Tống Chu hai con phố rồi.

Có điều, Bàng Thiên Dật vẫn không nhìn thấu Tống Vũ, chung quy hắn vẫn cảm thấy tâm tư của người thanh niên này rất sâu. Đường Ngọc Hoàng cũng có ý nghĩ giống ông ta. Vì lẽ đó, ngay từ đầu hai người đều lấy thái độ “kính nhi viễn chi” (*) mà đối đãi với Tống Vũ. Loại tình huống này có lẽ ngay cả bản thân Tống Vũ cũng không thể đoán trước được.

(*) Kính nhi viễn chi: tôn kính nhưng không gần gũi.

Cho nên nói, đôi khi bí hiểm khó dò chưa hẳn đã là chuyện tốt, còn không bằng trưng cái mặt lạnh ra lại càng được lòng người.

Sư đoàn 56 của quân đội Quảng Đông và Sư đoàn 61 của quân đội Quảng Tây tiến vào nơi trú quân của Lữ đoàn Độc Lập, Lâu Thiếu soái cũng nhận được điện báo Lâu Đại soái phát tới, trên tờ giấy chỉ có 6 chữ: sinh nhật vợ mày, về nhà.

Đặt bức điện xuống, ngón tay Lâu Thiếu soái xoa nhẹ túi áo bên trái quân phục, độ cung trên khóe miệng lướt qua trong giây lát. Sĩ quan Quý đứng ở một bên chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, cả người phát run, Thiếu soái vậy mà lại cười! Hôm nay mặt trời nhất định là mọc ở hướng Bắc rồi!

Thanh Đảo.

Trong tiệc tối diễn ra ở phủ Tổng đốc, Triển Trường Thanh và Thống đốc Ngân hàng Đức Hoa Laurus trò chuyện với nhau rất rôm rả, hơn nữa Tổng đốc Waldeck còn không ngừng cổ vũ, hai người đã bước đầu đạt đến mục đích vay tiền.

“Ngài Triển, cái khác không có vấn đề gì.” Laurus khẽ lắc lắc ly rượu, “Chỉ là hy vọng phía bên ngài có thể đáp ứng tôi một điều kiện.”

“Mời nói.”

“Nếu đạt thành hợp đồng vay tiền, tôi hy vọng chữ ký trên hợp đồng chính là của ngài Lâu Thịnh Phong hoặc là người nối nghiệp ngài ấy.” Laurus thương lượng: “Đây cũng không phải biểu thị tôi không tín nhiệm ngài, chỉ là tôi muốn đảm bảo quyền lợi của đôi bên một cách an toàn nhất.”

“Tôi hiểu ý ngài, thưa ngài Laurus.” Tươi cười trên mặt Triển Trường Thanh chưa từng thay đổi, bàn tay đặt sau lưng lại siết càng chặt, “Tôi sẽ truyền đạt lại với Đại soái.”

“Vậy thì tốt lắm, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Laurus và Triển Trường Thanh đồng thời nâng ly, uống một hơi cạn sạch rượu vang trong đó.