Cẩn Ngôn

Chương 6




Gặp được Lý Cẩn Ngôn rồi, một lát sau, Lâu phu nhân và Lâu Tiêu cáo từ rời khỏi Lý phủ. Trước khi đi, bà kéo tay Lý Cẩn Ngôn nói: “Con trai ngoan, con đang bệnh, không cần tiễn chúng ta, trở về giường nghỉ ngơi đi.”

Trong lời nói tràn ngập sự quan tâm thân thiết, có thể thấy được Lâu phu nhân vô cùng hài lòng với Lý Cẩn Ngôn.

Tai Lý Cẩn Ngôn có chút đỏ lên. Dù gì hắn cũng là nam nhân, lại được một mỹ phụ trung niên thoạt nhìn vẫn còn thướt tha ủy mị đối đãi như thế, liền không tự chủ được mà sinh ra chút nhộn nhạo trong lòng. Nhưng khi tầm mắt sắc bén của Lâu thiếu soái đảo qua, tất cả suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu hắn đều ngay lập tức tan thành mây khói.

Lý Cẩn Ngôn không phủ nhận việc Lâu Tiêu rất đẹp trai, ngũ quan cân xứng khó có thể tìm ra lấy một chút khuyết điểm. Hơn nữa người này thân cao chân dài, tư thế hiên ngang oai hùng, trong nhà có tiền, cha lại có quyền, so với những nam nhân khác thì điều kiện của Lâu Tiêu tốt hơn gấp ba lần. Không, phải đến năm lần ấy chứ! Hắn chính là ví dụ điển hình của công tử giàu có đẹp trai hạng VIP, thế hệ thứ hai của dòng dõi quân nhân, vừa có năng lực vừa có quyền uy thượng thừa.

Ở trước mặt Lâu thiếu soái, Lý Cẩn Ngôn có loại cảm giác bản thân chỉ là kẻ vô dụng, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Vì lối thoát cho mình và nhị phu nhân, Lý Cẩn Ngôn không thể không gả vào Lâu gia, đến lúc đó, nhất định sẽ khó tránh khỏi việc cùng Lâu thiếu soái ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp. Việc này chỉ mới nghĩ đến thôi cũng đã khiến hắn cảm thấy đau đầu. Nam nhân này có đôi mắt tựa như lang như báo, nhìn qua đã biết chẳng phải người tầm thường. Bản thân mình giỏi lắm cũng chỉ được xếp vào hàng sói đội lốt cừu, muốn đấu tâm kế với Lâu Tiêu thì còn cần phải cẩn thận nhiều lắm, bằng không nhất định sẽ lật thuyền trong mương.

Lý Cẩn Ngôn cũng không coi những lời nói khách khí của Lâu phu nhân là thật. Hắn cùng vợ chồng Lý đại lão gia tiễn Lâu phu nhân và Lâu thiếu soái ra tận cổng lớn Lý gia. Điều này làm cho Lâu phu nhân càng thêm hài lòng về hắn.

Tài xế mở cửa xe, Lâu Thiếu soái đứng bên cạnh cửa quay đầu liếc mắt nhìn Lý Cẩn Ngôn một cái, đôi môi động động giống như có lời muốn nói, nhưng chờ lúc Lý Cẩn Ngôn cẩn thận lắng nghe thì Lâu Thiếu soái đã cúi đầu ngồi vào trong xe rồi.

Xe dần đi xa, đoàn người cũng trở lại Lý phủ. Sau khi đóng lại cổng lớn, Lý đại lão gia đắc ý liếc nhìn Lý Cẩn Ngôn: “Cẩn Ngôn, hôm nay con biểu hiện không tệ. Nhớ kỹ, đừng nên nảy sinh tâm tư gì khác, nửa đời sau của mẹ con còn phải dựa vào Lý gia ta đó.”

Lý Cẩn Ngôn không đáp lại mà bất thình lình rút ra khẩu súng lục tự động Browing(*) mà Lâu Tiêu đã cho hắn, chĩa thẳng nòng súng về phía Lý đại lão gia khiến ông ta cả kinh, còn Lý đại phu nhân thì hét lên: “Thằng ranh con, mày dám?”

(*) Súng lục tự động Browing là một loại súng lục do Bỉ sản xuất, chi tiết xin hỏi bác GG.

Chỉ thấy Lý Cẩn Ngôn nhếch môi tủm tỉm cười rồi đột ngột thay đổi sắc mặt, chuyển sang thương lượng với Lý đại lão gia và Lý đại phu nhân: “Bác trai, bác gái, tôi khuyên hai người lúc nói chuyện nên chú ý một chút. Súng này chính là quà Lâu thiếu soái tặng tôi, nếu tôi muốn thử súng nhưng lại bởi vì không quen tay, không cẩn thận bắn chết một hai người thì cũng đừng trách tôi, tôi cũng không có biện pháp khống chế đâu.”

Sắc mặt Lý đại lão gia và Lý phu nhân từ xanh mét biến thành trắng bệch. Thằng ranh con này nếu đã dám cùng đại lão gia tranh luận, dám ở trước mặt lão thái gia đòi chia tài sản, bây giờ còn có Lâu thiếu soái làm chỗ dựa, nói không chừng, nó thật đúng là nói được làm được!

Vợ chồng Lý Khánh Xương chỉ cảm thấy những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, mặt mũi mất sạch, không ngẩng đầu lên nổi. Bọn họ bàn tới tính lui, nhưng lại không ngờ đến một tên đầu gỗ lầm lũi ít nói như Lý Cẩn Ngôn sẽ có ngày biến thành bộ dạng thế này.

Lẽ nào con thỏ bị áp bức đến nóng nảy cũng sẽ quay ra cắn người?

Thấy vợ chồng Lý Khánh Xương đã bị dọa đến nhũn chân nhưng vẫn mang bộ dạng có chết cũng không chịu mở miệng, Lý Cẩn Ngôn liền mỉm cười đầy giễu cợt, thu súng về: “Bác cả, tôi đây không phải người thông minh nhưng cũng chẳng phải là thằng đần độn. Vừa rồi tôi đã nhường một bước, bác cũng đừng được đằng chân lân đằng đầu, bằng không, đừng trách cháu trai không niệm tình thân thuộc. Cho dù hai người không sợ nhưng còn chị cả và em tư, họ cũng không luôn sao?”

Những lời này một lần nữa khiến vợ chồng Lý Khánh Xương biến đổi sắc mặt.

Lý Khánh Xương hận đến nghiến răng, nhưng trong tay Lý Cẩn Ngôn có súng, lão sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể hung ác trừng mắc nhìn Lý Cẩn Ngôn một cái rồi lôi kéo đại phu nhân về Tây phòng.

Chút ý cười trên mặt Lý Cẩn Ngôn biến mất. Hắn biết con đường mình chọn không dễ đi, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không còn đường lui nào, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến cuối cùng, cho đến khi không thể bước tiếp nữa mới thôi.

Hoa tuyết lại bay giữa trời, Lý Cẩn Ngôn vươn tay ra đón. Lạnh! Chỉ tay của thiếu niên có phần loạn. Có thể thấy được, cho dù là mình hay Lý tam thiếu nguyên bản cũng không thể cả đời vô lo vô nghĩ, an nhàn hưởng cuộc sống phú quý giàu sang.

Đang suy nghĩ miên man thì có một kiện áo choàng khoác lên vai hắn. Lý Cẩn Ngôn quay đầu lại, liền thấy Chi Nhi ở ngay phía sau hắn. Thiếu nữ mặc bộ quần áo màu hồng đào đứng trong tuyết, bím tóc to đen nhánh, mặt mũi linh động tinh nghịch, tựa như cành hồng mai nở rộ giữa ngày đông.

“Thiếu gia, nhị phu nhân bảo em đến đón người. Thời tiết ngày càng lạnh, bệnh của người còn chưa khỏi hẳn, không nên đi lại nhiều, cũng không thể đứng trong gió tuyết, phải cẩn thận để tránh bị nhiễm lạnh lần nữa. Người mau cùng em trở về đi.”

Nghe những lời này của Chi Nhi, Lý Cẩn Ngôn bỗng nhiên nở nụ cười, cười rất thực lòng, cười đến đôi mắt cong cong như trăng khuyết. Cho dù là Chi Nhi đã hầu hạ hắn từ nhỏ đến lớn, lỗ tai cũng không nhịn được mà ửng hồng. Bình thường thiếu gia đã rất dễ nhìn, bây giờ cười rộ lên, càng thêm đẹp mắt.

Nha đầu đi theo phía sau Chi Nhi đã sớm đỏ mặt thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên cô thấy tam thiếu gia cười. Nhìn vào khuôn mặt tràn đầy ý cười của người nọ, tự nhiên cô cảm thấy cả người ấm áp hẳn lên.

Lý Cẩn Ngôn hít một hơi thật sâu. Cảm giác có người quan tâm thật tốt. Vì người nhà và những người quan tâm hắn, hắn không thể lùi bước, dù cho phía trước không có đường, hắn cũng sẽ tự mình mở ra một con đường để tiến lên!

Lý lão thái gia và lão thái thái trở về chính phòng. Lão thái thái ngồi trên chiếc giường lò bằng đất ấm áp, một nha đầu tiến lên đấm chân cho bà. Lý lão thái gia đã thay ra bộ trường sam tiếp khách, cũng ngồi xuống giường, cầm chén nhấp một ngụm trà nóng. Thấy lão thái thái từ từ nhắm lại hai mắt nhưng không nói lời nào, lão thái gia đành phải giả vờ ho khan một tiếng: “Tử Hòa…”

Lão thái thái mở mắt, không đợi những lời kế tiếp của lão thái gia thốt ra khỏi miệng đã bảo bọn nha đầu lui ra ngoài trước, đến khi rèm buông xuống, cửa đóng lại mới lên tiếng: “Lão gia tử, tôi biết lòng người thường thiên vị, tôi không cầu ông xử lý mọi việc nhất định phải công bằng, nhưng bất công cũng nên có mức độ. Lý gia ở sáu tỉnh miền Bắc cũng coi như có chút mặt mũi. Chuyện bác cả bán cháu trai để cầu chức quan như thế này, các triều đại trước tôi không nói, nhưng ở hiện tại, chắc chắn sẽ bị người ta đâm chọt sau lưng. Phải, đây là thời dân quốc, coi trọng bình đẳng, nhưng mẹ của Khánh Xương xuất thân từ đâu? Để nó lên làm đương gia, người khác sẽ nói Lý gia thế nào? Lại nhìn ông ra sao? Thanh danh mà tổ tông vất vả xây dựng đến bây giờ có cần nữa hay không?”

Lý lão thái gia bị lời chỉ trích của lão thái thái làm cho á khẩu, không thể chống đỡ được một lời, nhưng ông có thể làm gì? Khánh Long đã mất, Khánh Vân không chịu ra mặt, ba nàng con dâu lại quá lợi hại. Nếu gạt Khánh Xương sang một bên, để Khánh Vân quản lý việc trong nhà, phần sản nghiệp này sẽ sớm suy tàn mất thôi, cho dù không tàn thì ba nàng con dâu cũng dọn dẹp sạch sẽ mang về nhà mẹ đẻ. Nếu để lại cho chi lớn, dù Khánh Xương có chút không tốt thì chí ít vẫn còn Cẩn Thừa.

Hai người đã là vợ chồng mấy chục năm, chỉ cần Lý lão thái gia nhướng lông mày, bà cũng biết ông đang suy nghĩ cái gì. Đứa bé Cẩn Thừa kia, bà cũng rất thích, nhưng nó có một người cha như vậy, lão thái thái tuyệt đối không muốn đưa quyền quản lý gia tộc cho chi lớn, trừ phi bà chết, hoặc là Lý Khánh Xương chết!

Nghĩ tới đây, trong lòng lão thái thái bỗng nhiên nảy ra một chủ ý. Bà dùng tay mân mê nhánh tóc mai, khoé miệng gợi lên một tia cười lạnh khó lòng phát hiện.

Sau khi rời khỏi Lý gia, Lâu Tiêu vẫn luôn im lặng, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

Trong lòng Lâu phu nhân lại hiểu rất rõ. Tầm mắt của bà lướt qua vật treo bên hông Lâu Tiêu, chỉ thấy bao súng trống không. Dù xảy ra chuyện gì thì khẩu súng lục tự động Browing giắt ở nơi đó cũng chưa từng rời khỏi người con bà, bây giờ nó lại dễ dàng đem vật tặng cho Lý tam thiếu, tâm tư của nó, người làm mẹ như bà sao lại không rõ?

Lâu phu nhân buồn cười nhìn nhìn Lâu Tiêu một hồi rồi mới mở miệng nói: “Tiêu nhi.”

Lâu Thiếu soái: “Dạ?”

Lâu phu nhân: “Vừa ý sao?”

Lâu Thiếu soái: “Dạ.”

Lâu phu nhân:” Con không thể nói nhiều hơn hai chữ sao?”

Lâu Thiếu soái: “Vừa ý.”

Lời này so với “dạ” vừa vặn nhiều hơn hai chữ. Lâu phu nhân chán nản xoa xoa trán. Quả thực là bà bị con trai mình đánh bại mà. Mỗi lần cùng nó nói chuyện, sao bà lại có cảm giác mệt mỏi, bất lực như vậy chứ?

Xe đến giữa đường, đi ngang qua quân doanh, Lâu Tiêu liền xuống xe. Lâu phu nhân cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò qua loa vài câu rồi bảo tài xế lái xe rời đi.

Lâu Tiêu sau này sẽ ngồi lên vị trí của Lâu đại soái, cho nên hắn nắm rõ trong lòng bàn tay tình hình chính trị của sáu tỉnh Bắc kì. Lâu đại soái lấy võ lập nghiệp, ông có thể đi được đến hôm nay là nhờ có sự trợ giúp và ủng hộ rất lớn từ các binh lính dưới quyền. Nếu Lâu Tiêu muốn đứng vững ở vị trí đại soái thì phải làm sao để những lão huynh đệ của Lâu đại soái cam tâm tình nguyện, vui vẻ phục tùng hắn. Bằng không, trong tương lai, sáu tỉnh phía Bắc có còn nằm trong tay Lâu gia hay không, khó mà đoán trước được.

Lâu đại soái đã sắp đến tuổi 60, cái tuổi khi nghe người khác nói có thể phân định đúng sai rõ ràng. Lúc không có ai, ông thường cùng Lâu phu nhân bí mật bàn luận vài câu về chuyện này. Đừng nhìn Lâu đại soái cùng tổng thống là anh em kết nghĩa, cho dù có là anh em ruột thịt thì như thế nào? Thời điểm cần phải xuống tay vẫn là rành mạch như thường.

Lâu phu nhân vừa trở lại phủ liền trực tiếp đi gặp đại soái. Lâu đại soái đang ở trong thư phòng xem văn kiện. Với người ngoài, Lâu đại soái là một mãng phu, chỉ có người thân cận mới biết tuy ông không nói được những lời văn chương hoa mỹ nhưng cũng không thô lỗ như khi công kích kẻ thù trên chiến trường, bằng không, phụ thân của Lâu phu nhân cũng không đem con gái gả cho ông.

“Phu nhân đã về?”

Lâu đại soái ở nhà rất ít mặc quân phục, lúc nào cũng một thân trường sam rộng rãi thoải mái, nếu không nhìn đến cái đầu trọc của ông thì bộ dáng ôn hòa nhã nhặn kia so với hình tượng một quân nhân kiểu mẫu quả là khác nhau một trời một vực.

Lâu phu nhân đi tới, ngồi xuống trước cái bàn trà nhỏ bên đã bày sẵn trà nóng, “Tôi đã về. Sao đại soái không hỏi xem, sau khi tôi gặp người rồi có thấy hài lòng không?”

Lâu đại soái cười to, sờ sờ cái đầu trọc bóng loáng, thấy Lâu phu nhân nhíu mày liền ngượng ngùng thu tay về: “Nhìn thần sắc của phu nhân, hẳn là rất hài lòng. Nó là con trai Lý Khánh Long, chắc hẳn cũng không phải là hạng tầm thường. Có điều phản ứng của con chúng ta thế nào? Để Tiêu nhi lấy đàn ông, quả thật là uỷ khuất nó rồi.”

“Uỷ khuất?” Lâu phu nhân khẽ hừ một tiếng, nở nụ cười, thấy Lâu đại soái khó hiểu mới nói rằng: “Ngay cả khẩu súng từ trước đến nay chưa từng rời người nó cũng đã tặng cho người ta, ông nói xem nó sẽ thấy uỷ khuất sao”

“Hả?” Lâu đại soái thật sự giật mình trước tin tức này: “Con trai vừa ý? Liếc mắt một cái đã ưng rồi?”

“Đúng vậy.” Lâu phu nhân khó có dịp được nhìn thấy biểu tình này của Lâu đại soái, bà che môi cười đến run rẩy cả người: “Lại nói tiếp, Tiêu nhi quả đúng là con trai của đại soái ngài. Cái bộ dáng ngu ngốc kia giống y hệt lúc đại soái đến bái phòng cha tôi ngày trước. Khi đó ông nghĩ gì mà lại đưa cho tôi một cây chuỷ thủ vậy? Lúc đó sắc mặt cha tôi cũng biến thành màu đen luôn.”

Lâu đại soái lúng túng sờ đầu, mắng một tiếng: “Tiểu tử thối này, thực đúng là giống tôi!”

Lâu phu nhân cười haha rồi dừng lại, nói tiếp: “Có điều, có vẻ quan hệ của hài tử này và Lý Khánh Xương không được tốt đẹp cho lắm.” Tuy rằng lễ tiết giữa thúc chất một chút cũng không thiếu, cư xử cũng đúng mực phải phép, nhưng ánh mắt không lừa được người, thái độ đôi bên đều xa cách, nhiều điểm bất hòa.

Nếu như Lý Cẩn Ngôn nghe được nhận xét này của Lâu phu nhân, nhất định hắn sẽ cảm thán một câu, có thể giữ chân Lâu đại soái trong phủ trạch mấy thập niên, làm cho đám cơ thiếp liên quan đến đại soái phải ngoan ngoãn nghe lời, tầm nhìn này, người bình thường thực khó mà bì được.

Lâu đại soái cười lạnh: “Lý Khánh Xương nếu có thể đem con trai của Lý Khánh Long đi bán thì đôi bên có thể có loại quan hệ tốt gì đây?”

Lời này của Lâu đại soái, Lâu phu nhân không thích nghe. Nói cái gì mà bán với buôn, vậy con trai của bà được coi là cái gì hả?

“Có điều cũng khó trách Lý Khánh Xương dám làm bậy như thế. Lý Khánh Long thưc sự là chết quá sớm.” Lâu đại soái thở dài: “Tên Trịnh Đại Pháo ở phía nam kia không phải dạng vừa đâu, ra sức mời người đến để cho hắn có thể tự do vơ vét tiền, tiền tới tay liền giả ma giết lừa.”

“Không có khả năng.” Lúc trước chẳng phải là chính hắn hạ mình tam thỉnh tứ xin mời Lý Khánh Long đến phía nam à?

“Sao lại không có khả năng” Lâu đại soái nói: “Nếu muốn phá hỏng mọi việc thì tốt nhất là ra tay với Lý Khánh Long. Đám người phía nam kia cả ngày rêu rao cộng hoà dân chủ, nhưng thực chất đều là mỗi người tự bàn tự đánh, liều mạng nghĩ biện pháp vét tiền chiếm quyền. Lý Khánh Long trước đây chấn chỉnh Bộ tài chính, chặt đứt đường tiền tài của không ít người, cắt không biết bao nhiêu cái móng vuốt. Lúc ấy, hắn tin rằng Trịnh Đại Pháo chắc chắn sẽ làm chỗ dựa cho mình, nào ngờ, Trịnh Đại Pháo tuy mặt ngoài mang danh tổng thống nhưng trên thực tế lại không có thực quyền gì. Một không có binh, hai không có tiền, ngược lại Lý Khánh Long kéo về cho hắn không ít thứ tốt, kết quả cuối cùng thì sao?”

Lâu đại soái càng nói càng hăng, thấy Lâu phu nhân nghe đến nhập thần, tận lực hạ thấp giọng, nói: “Năm đó Lý Khánh Long chết, sự việc tuyệt đối không đơn giản. Trước đây chính phủ phía nam thiếu một khoản tiền trên sổ sách, con số cũng không nhỏ, nghe đâu là Lý Khánh Long dùng khoản tiền này nhờ người mua một đám súng ống đạm dược, đưa cho Trịnh Đại Pháo vũ trang lại quân đội của hắn.”

“Hả?”

“Nếu việc này là thật thì Lý Khánh Long đối với tên Trịnh Hoài Ân kia đúng là hết lòng hết dạ quan tâm giúp đỡ, moi tim móc phổi, cố gắng làm hết mọi cách để họ Trịnh thành công, thế nhưng dù hắn có là Gia Cát Võ Hầu tái thế cũng không thể vực nổi giang sơn đã nhất định lụn bại trong tay A Đấu.

“Đây là đồn hay là sự thật? Vậy nhóm vũ trang kia bây giờ thế nào?”

Lâu phu nhân nhịn không được mà hỏi thêm. Lâu đại soái vừa muốn mở miệng lại đột nhiên nhướng mày, đi vài bước đến trước cửa, bất thình lình kéo cửa phòng ra, người nghe trộm ngoài cửa trở tay không kịp, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

“Đại, đại soái…”

“Ngươi?”

Lâu đại soái một tay nắm lấy cổ người kia. Lâu phu nhân ló đầu ra nhìn. Một nha đầu mười bảy mười tám tuổi dáng dấp không tệ đang bị đại soái bóp cổ nhấc lên giữa không trung. Ông không hỏi câu nào mà trực tiếp đập thẳng đầu cô ta vào tường khiến cô lập tức hôn mê bất tỉnh.

Vệ binh phủ đại soái nghe tiếng động liền lập tức xông vào trói người lại. Lâu đại soái thấy vậy liền khoát tay ngăn lại: “Có thể hỏi được gì thì hỏi, hỏi không ra thì cô ta chính là phần thưởng của các ngươi.”

“Cám ơn đại soái.”

Nha đầu bị kéo ra ngoài, cửa được đóng lại. Lâu phu nhân nhìn những việc như thế này riết cũng thành quen. Phủ đại soái thoạt nhìn là một thùng sắt kín bít, nhưng trên thực tế thì kẽ hở xung quanh, sắp tới cuối năm rồi mà còn lắm chuyện, có để cho người khác sống yên ổn qua ngày không hả?

“Lần này là ai phái tới?” Lâu phu nhân đi đến bên người Lâu đại soái, nhẹ nhàng giúp ông day day huyệt Thái Dương, “Chẳng lẽ lại là người anh em kết nghĩa kia”

Lâu đại soái im lặng một lát rồi vỗ vỗ bàn tay Lâu phu nhân, “Chịu thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày…”

Thanh âm càng ngày càng thấp, mấy chữ cuối cùng gần như nghe không rõ, nhưng Lâu phu nhân lại biết Lâu đại soái muốn nói cái gì. Bà quàng tay ôm lấy bờ vai ông, cả hai vợ chồng đều im lặng.

Trên đầu chữ “nhẫn” có một thanh đao, quả nhiên đã đến lúc không thể nhịn được nữa, cũng nên hạ đao xuống rồi.