Cẩn Ngôn

Chương 59




Lúc Lý Cẩn Thừa phong trần mệt mỏi chạy về Lý gia thì đã là chạng vạng. Người gác cổng thấy đại thiếu gia đã trở về thì vội vàng kêu người đi thông báo cho nội viện.

Đại phu nhân sau khi nhận được tin tức thì tức khắc bảo nha đầu đi đến trước cửa gian phía Tây nghênh đón, chẳng ngờ qua một hồi lâu vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu. Nha đầu trở lại báo tin, Lý Cẩn Thừa đi chính thất. Đại phu nhân ngồi ở trên ghế gật đầu, không nói gì.

Phản ứng của những người khác trong chi thứ nhất cũng không giống nhau. Có người thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vậy là tốt lắm rồi, đại thiếu gia đã trở lại, đại tiểu thư dù có nháo ầm ĩ cũng không ồn ào được tới đâu. Cũng có kẻ có suy nghĩ khác, không thể đặt tâm tư lên trên bàn cược được.

Từ sau khi đại lão gia qua đời, cuộc sống của các di thái thái chi thứ nhất bên hắn cũng không còn được như trước kia. Tịch Mai di thái thái “có chỗ dựa”, tôi tớ chung quy cũng không dám quá phận. Tú Hoa di thái thái ở chi thứ nhất kinh doanh nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng có vài người tâm phúc. Chỉ có tam di thái nửa đường chen vào còn mang thêm một tiểu cô nương vẫn chưa hiểu chuyện là không có nền tảng gì ở Lý gia, quả thực phải chịu đựng không ít tức giận của đại phu nhân.

Nhưng vị tam di thái này cũng rất kiên quyết, dù đại phu nhân có khắt khe với cô, cô cũng không nguyện ý rời khỏi Lý gia. Thời đại này, chính cô ta mang theo một bé gái ra bên ngoài thì sao mà sống nổi? Chỉ cần ngốc ở Lý gia, con gái của cô ta chính là cô nương của Lý gia, tương lai cũng có thể gả cho một gia đình đoan chính, không cần phải đi làm cái việc thấp kém (*) như cô, rồi bị người ta thu vào làm vợ lẽ.

(*) Gốc là “hạ cửu lưu”: “cửu lưu” là để phân chia tầng lớp các ngành nghề trong xã hội phong kiến, chia ra thành ba loại thượng, trung và hạ.

Thượng cửu lưu: nhất lưu Phật tổ (Thích Ca Mâu Ni), nhị lưu tiên (Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Bát tiên vân vân), tam lưu hoàng đế (chân long thiên tử, phong kiến đế vương), tứ lưu quan (quan lại lớn nhỏ), ngũ lưu lò nấu rượu (xưởng rượu, từng là nhà xưởng lớn nhất thời đại phong kiến), lục lưu đương (hiệu cầm đồ), thất lưu thương (thương nhân), bát lưu khách (trang viên chủ), cửu lưu điền trang (nông dân).

Trung cửu lưu: nhất lưu cử tử (cử nhân), nhị lưu y (thầy thuốc, lang trung, đại phu, hiệu thuốc tiên sinh), tam lưu phong thuỷ (thầy địa lý, âm dương tiên sinh), tứ lưu phê (đoán bát tự, thầy bói), ngũ lưu đan thanh (thi họa), lục lưu tướng (tướng sĩ, người xem tướng), thất lưu tăng (hòa thượng), bát lưu đạo (đạo sĩ), cửu lưu cầm kì (đàn cổ và cờ vây, đặc điểm của văn nhân).

Hạ Cửu Lưu: nhất lưu vu (phù thủy/bà đồng miền Nam vẽ bùa, niệm chú, chiêu thần, đuổi quỷ), nhị lưu kỹ nữ (thanh kỹ, gái điếm, ca kỹ), tam lưu đại thần (thầy cúng), tứ lưu bang (phu canh, người gõ mõ nửa đêm nhắc nhở củi lửa), ngũ lưu thế đầu đích (thợ cắt tóc), lục lưu xuy thủ (nhạc công, thợ làm kèn), thất lưu con hát (các loại diễn viên), bát lưu khiếu nhai (ăn mày), cửu lưu bán kẹo (người làm làm tò he).

Nôm na có thể hiểu “hạ cửu lưu” là chỉ các công việc thấp kém.

(Nguồn: https://jeongkimchi.wordpress.com/dam-my/hoan/ml-ha-cuu-luu-chi-huu-hoa-kham-chiet/)

Nguyên nhân Lý Cẩm Cầm bỏ về nhà đã không còn là bí mật ở chi thứ nhất, Tú Hoa di thái thái đối với chuyện này chỉ cười nhạt, trách móc gia đình chồng cho nha đầu kia ăn roi da không phải là con người? Đại tiểu thư hình như đã quên rằng những chuyện như vậy cô ả cũng làm không ít. Tịch Mai di thái thái thì lại ngôi một mình ở bên giường thật lâu, sau đó đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm, mở ra một cái ám cách ở ngăn dưới cùng của hộp trang điểm, nhìn cây trâm bạc và một bao giấy đặt trên tấm nhung đỏ, cắn chặt môi. Tam di thái từ đầu đến cuối vẫn mang theo con gái trốn ở trong phòng, tựa như một người vô hình.

Đại phu nhân cũng không có lòng dạ để ý đến những người khác ở gian phía Tây có tâm tư gì. Sau khi đại lão gia qua đời, bà ta không phải không nghĩ tới việc dứt khoát “đã làm thì làm cho xong”, đem tặng mấy ả thị thiếp chướng mắt kia… hoặc là đuổi đi thật xa. Kết quả là từng chuyện nối đuôi nhau ập tới, khiến bà ta vẫn chưa thể ra tay được. Lý Cẩn Thừa hiện đang là “viên chức”, dù có chua ngoa ngang ngược đến đâu, đại phu nhân tốt xấu gì cũng biết chút đạo lý quan trường, không muốn vì mình nhất thời tức giận mà liên lụy đến con trai, khiến nhà người ta tóm được nhược điểm.

Nhưng dù đầu óc đại phu nhân có sáng suốt, không có nghĩa là Lý Cẩm Cầm có thể thông suốt.

Nhìn thấy Lý Cẩm Cầm sau khi nghe được tin Lý Cẩn Thừa về tới nhà thì lại một lần nữa khóc nháo, đại phu nhân cũng nhíu mày. Lần đầu tiên bà cảm thấy con gái mình sao lại không hiểu chuyện như thế.

Lý Cẩm Cầm chưa phát hiện ra sự biến hóa trên vẻ mặt của đại phu nhân, vẫn khóc lóc kêu gào: “Lúc trước Hình gia đến từ hôn, chính là anh ta ngăn lại! Anh ta vì tiền đồ của mình mà ngay cả em gái ruột…”

“Đủ rồi!”

Đại phu nhân vỗ mạnh xuống bàn, Lý Cẩm Cầm ngây ngẩn cả người, nhìn đại phu nhân, môi giật giật, “Mẹ?”

“Đủ rồi.” Trên mặt đại phu nhân không còn nét từ ái của ngày xưa, đúng là bà thương con gái thật, nhưng cuối đời bà còn phải dựa vào con trai! Tục ngữ nói rất đúng, con gái gả ra ngoài chính là bát nước đổ đi. Sau khi bà gả cho Lý Khánh Xương cũng đã phải chịu đựng không ít, khi chi thứ hai đắc ý thì lại càng giống như đèn cạn dầu, nhưng cũng không thấy bà hơi tí là bỏ về nhà mẹ khóc lóc kể lể!

Trộm về nhà mẹ đẻ, nếu như là vài năm trước thì đã bị bỏ vào lồng heo dìm xuống sông rồi!

Đại phu nhân không quan tâm đến người của hai chi khác ở Lý gia sẽ làm gì, ngay cả Lý lão thái gia bây giờ cũng không nhất định ở trong mắt bà, nhưng Lý Cẩn Thừa không giống! Chồng mất, con trai chính là chỗ dựa của bà ta. Nếu Hình gia nương vào chuyện này mà gây khó dễ cho Cẩn Thừa thì phải làm sao bây giờ? Thanh danh và tiền đồ của Cẩn Thừa mà bị chuyện này liên lụy thì phải làm sao bây giờ?

Ánh mắt đại phu nhân nhìn Lý Cẩm Cầm dần thay đổi, một sự thay đổi khiến Lý Cẩm Cầm không rét mà run. Cô ta bỗng ý thức được, mẹ bây giờ không còn là mẹ của ngày xưa nữa rồi.

“Mẹ, Cẩm Cầm.”

Đúng lúc này, Lý Cẩn Thừa đẩy cửa đi vào.

“Cẩn Thừa, con đã trở về.”

Đại phu nhân trong chốc lát đã thay đổi vẻ lạnh nhạt trên mặt, khóe miệng mang theo tươi cười khi nhìn về phía Lý Cẩn Thừa.

“Mẹ, vừa nãy mẹ đang nói gì với Cẩm Cầm thế?”

“Còn có thể nói cái gì nữa?” Đại phu nhân nói đại khái vài câu rồi chuyển chủ đề, “Em gái con lần này trộm quay về đây, bên phía Hình gia có đi tìm con hay không?”

“Có ạ.” Lý Cẩn Thừa nói: “Nếu người của Hình gia không tới tìm con, con đã chẳng hay biết gì.”

Lý Cẩn Thừa chuyển hướng sang Lý Cẩm Cầm, “Cẩm Cầm, em có biết Hình gia đã nói gì với anh không?”

“Cái gì?” Vẻ mặt Lý Cẩm Cầm hơi ngây ra, sau đó liền trở nên kích động, “Bọn họ còn có thể nói cái gì? Em tuyệt đối sẽ không trở về đâu!”

“Không trở về?” Lý Cẩn Thừa nhíu mày, “Vậy em muốn làm gì?”

Lý Cẩm Cầm cắn môi, trong đầu hiện lên một bóng người cao ngất, chồng của cô ta phải là người như vậy mới đúng!

“Hình gia nói với anh, hoặc là em trở về tiếp tục là ngũ thiếu phu nhân Hình gia, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Hoặc là,” Lý Cẩn Thừa dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Ngay tháng sau, ngũ thiếu phu nhân Hình gia sẽ được đưa đi an táng.”

“Cái gì?!” Đại phu nhân kinh ngạc hỏi: “Cẩn Thừa, Hình gia đây là có ý gì?”

Lý Cẩn Thừa cười khổ một tiếng, “Còn có thể là ý gì ạ? Mẹ, chẳng lẽ mẹ cho rằng Hình gia sẽ không có chút phản ứng nào đối với việc Cẩm Cầm trộm trở về sao?”

“Nhưng, nhưng Cẩm Cầm nói tiểu nhi tử kia của Hình gia…” Đại phu nhân dù có thiên vị Lý Cẩn Thừa, nhưng Lý Cẩm Cầm suy cho cùng cũng là con gái của bà ta, Hình gia vậy mà muốn Lý Cẩm Cầm tìm tới cái chết?

“Mẹ, Cẩm Cầm chỉ nghe ngóng được tin tiểu nhi tử Hình gia không dùng được, thế có hỏi thăm được năm hắn 12 tuổi đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Chẳng lẽ còn có duyên cớ gì trong đó?”

“Có.” Lý Cẩn Thừa gật đầu, tầm mắt hướng về phía Lý Cẩm Cầm, lại chuyển sang đại phu nhân, “Tiểu nhi tử Hình gia chính là nhận sai thay kẻ khác, nếu không thì thân phận hiện tại của hắn chính là trưởng tử của Hình Trường Canh, cũng là trưởng tử duy nhất của ông ta. Mẹ, mẹ cho rằng Hình phu nhân vì sao lại phải trăm điều nhường nhịn đứa con kế này cùng với di nương của hắn?”

Nghe đến đây, đại phu nhân ngây ngẩn cả người. Trong lòng không khỏi dâng lên một ý niệm, đại lão gia trước khi định ra cửa hôn nhân này thì có biết chuyện kia hay không? Nếu như biết rõ thì có nên mắng lão ta nhẫn tâm?

Lão ta để con gái ruột của mình gả cho một tên “thái giám”! Nhưng miễn là quyền thế của Hình gia còn đó, Lý Cẩm Cầm đi theo tiểu nhi tử của Hình gia thì đời này cơm áo không lo. Cửa hôn nhân này xem như là bọn họ “trèo cao”.

Đại phu nhân nhìn về phía Lý Cẩn Thừa, “Cẩn Thừa, con biết chuyện này từ khi nào?”

“Con biết khi nào không quan trọng, quan trọng là Cẩm Cầm định làm sao?” Lý Cẩn Thừa đứng lên, đi đến trước mặt Lý Cẩm Cầm, “Cẩm Cầm, em suy nghĩ như thế nào, nói cho anh hai nghe.”

“Anh hai, em không về đâu!” Lý Cẩm Cầm bỗng ngẩng đầu lên, bắt lấy ống tay áo Lý Cẩn Thừa, tựa như mỗi khi cô phạm sai lầm đều muốn Lý Cẩn Thừa giúp cô cầu tình, “Anh hai, anh chắc chắn có cách, đúng không?”

“Cách ư?” Lý Cẩn Thừa nở nụ cười, nụ cười ấm áp giống như xưa nhưng lại khiến Lý Cẩm Cầm không nhịn được sợ run cả người, “Cẩm Cầm, Hình gia đã cam đoan với anh, chỉ cần em trở về, người bên cạnh em đều sẽ đưa trở về. Hơn nữa, em vẫn là phu nhân duy nhất của ngũ thiếu gia Hình gia.”

“Không!” Lý Cẩm Cầm bỗng kêu lên the thé: “Em không về! Đó là một tên súc sinh, em tuyệt đối không trở về đâu!”

“Cẩm Cầm, người đó là chồng em.” Thu lại nụ cười trên mặt, thanh âm của Lý Cẩn Thừa có phần rét lạnh, “Nếu không quay về, thế em muốn làm gì bây giờ?”

“Em, em có thể ở trong nhà.” Lý Cẩm Cầm không dám nói ra hy vọng xa vời trong lòng, nhưng để cô ta quay trở lại Hình gia làm một người đàn bà vắng hơi chồng, cô ta tuyệt đối không muốn. Cô ta còn chưa đến hai mươi, cô không thể tưởng tượng ra cô sẽ phải trải qua những năm cuối đời cùng với một tên “thái giám”.

“Ở trong nhà?” Lý Cẩn Thừa lắc đầu, “Cẩm Cầm, Hình gia có thể nói sẽ đưa ngũ thiếu phu nhân đi chôn thì tuyệt đối không chỉ là nói ngoài miệng mà thôi. Nếu ngày đó thực sự tới, anh hai cũng không chắc là có thể bảo vệ em, Lý gia cũng sẽ không còn Lý đại tiểu thư nào nữa.”

“Anh hai?!”

“Nói cho cùng thì em vẫn là em gái anh, anh sẽ không hại em.” Một tay Lý Cẩn Thừa đặt lên vai Lý Cẩm Cầm, thanh âm dịu dàng trở lại, “Em yên tâm, sau khi trở lại kinh thành, anh sẽ đề xuất với Hình gia, trước cho em đến biệt viện của Hình gia ở một thời gian, người Hình gia cũng sẽ khuyên nhủ Hình ngũ thiếu gia, để hắn thu liễm bớt. Đoạn thời gian em sống chung với Hình ngũ thiếu gia, dù chỗ phía dưới kia của hắn không được tốt, nhưng hắn vẫn rất xem trọng em, không phải sao?”

Lý Cẩm Cầm nhìn Lý Cẩn Thừa, tựa hồ không nhận ra hắn. Cô ta trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên cao giọng nói, “Nói tóm lại, anh chính là vì tiền đồ của anh thôi, có đúng không?! Hình gia có thể giúp anh, anh liền không để ý đến sống chết của em?! Lúc trước ngăn cản Hình gia không để bọn họ hủy hôn cũng là vì việc này, có đúng không?!”

“Sai rồi.” Lý Cẩn Thừa bắt lấy nắm đấm Lý Cẩm Cầm đánh qua, “Anh cũng không phải là vì bản thân anh. Anh là vì chúng ta.”

“Chúng ta?” Trên mặt Lý Cẩm Cầm chảy xuống hai hàng nước mắt, “Anh còn có thể nói vì chúng ta? Chúng ta ở đây là chỉ anh và tên ranh con của chi thứ hai chứ gì!”

Ấm áp trên khuôn mặt Lý Cẩn Thừa dần thu hồi lại, cúi người nói bên tai Lý Cẩm Cầm: “Nếu có thể, anh trái lại thật hy vọng rằng Cẩn Ngôn mới là em trai ruột của anh.”

Thanh âm đè nén cực thấp, ngoại trừ Lý Cẩm Cầm thì không có ai nghe được đích xác những lời này của Lý Cẩn Thừa.

“Cẩm Cầm, đời người đều phải trải qua tháng tháng ngày ngày.” Lý Cẩn Thừa ngoài ý muốn nói ra những lời giống hệt Nhị phu nhân, “Về phần có trải qua tốt hay không tốt là do em suy nghĩ thế nào, làm việc thế nào, lựa chọn ra sao.”

“Em…”

“Tổng thống phái ra một sư đoàn trong tay mình tiến về Sơn Đông, chiến đấu với mấy quân đội khác tạo thành liên quân cùng Nam Kỳ.” Lý Cẩn Thừa đột ngột chuyển đề tài, “Anh đi theo binh sĩ xuất phát. Nếu trận này có thể một bước lập công, cuộc sống sau này của em sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, cho dù có ở biệt viện Hình gia cũng không sao. Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng rước phiền toái cho anh, biết không?”

Dứt lời, Lý Cẩn Thừa không để ý tới Lý Cẩm Cầm nữa, mà là quay sang nói với đại phu nhân: “Mẹ, mẹ hãy khuyên nhủ Cẩm Cầm, tính tình của em ấy cũng nên sửa đổi lại. Ngày mốt con phải lên đường trở về kinh thành trước với Hình gia để bàn bạc. Con nói đã mang Cẩm Cầm trở về xem bệnh, như thế sẽ không gây ảnh hưởng đến thanh danh của Cẩm Cầm.”

“Như vậy,” Đại phu nhân hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định: “Được, mẹ nghe lời con, mẹ sẽ khuyên nhủ em con.”

Lý Cẩm Cầm đứng ở một bên, nhìn đại phu nhân và Lý Cẩn Thừa tự quyết định, nói mấy câu đã định đoạt số mệnh của cô, tựa hồ cô ta suy nghĩ cái gì cũng không quan trọng. Cô ta chỉ là một vật trang trí, là “đồ vật” lót đường cho tương lai của Lý Cẩn Thừa.

Nghĩ đến đây, trong mắt Lý Cẩm Cầm hiện lên một tia cuồng loạn xen lẫn không cam lòng…

Lý Cẩn Thừa trở lại Lý gia cũng làm Lý tam lão gia và tam phu nhân thở phào nhẹ nhõm, dù nói thế nào đi chăng nữa, chi thứ nhất tốt xấu gì cũng phải có một người trở về để dựa vào chống đỡ lèo lái.

“Vậy thì tốt rồi.” Tam phu nhân ngồi ở bên bàn, khẽ phe phẩy cái quạt tròn, “Cho dù đại a đầu có ầm ĩ nữa thì cũng không được mấy ngày. Lão gia, vẫn nên nhanh chóng định ra hôn nhân cho Cẩm Thư và Cẩm Họa đi, trong lòng tôi cũng đã có quyết định rồi.”

“Bà cho là tôi không muốn sao?” Lý tam lão gia cởi áo khoác, nhấp một ngụm trà, phất tay để nha đầu trong phòng lui hết ra ngoài, lúc chỉ còn ông và tam phu nhân mới tiếp tục nói: “Cẩm Họa thì dễ bàn, chỉ đơn giản là cho nhiều hồi môn một chút. Nhưng Cẩm Thư lại không giống vậy.”

“Hửm?” Tam phu nhân nghe Lý tam lão gia nói, trong lòng khẽ động, “Lão gia là nói?”

“May nhờ có cháu trai dìu dắt, hiện giờ tôi ở thành Quan Bắc cũng được xem như là một nhân vật có máu mặt, Cẩm Thư là đứa mà tôi phủng ở lòng bàn tay lớn lên, lại có một người anh họ như Cẩn Ngôn, người đến đề hôn với tôi không phải là không có. Nhưng chung quy tôi nghĩ rằng, gả cho thương gia thì không bằng…”

“Không bằng cái gì?” Tam phu nhân thấy Lý tam lão gia thừa nước đục thả câu, không nhịn được dùng quạt đập lên đầu ông một cái, “Ông có nói hay không hả!”

“Tôi nghĩ, sĩ quan Quý bên người Lý Cẩn Ngôn cũng không tệ.”

“Sĩ quan?” Tam phu nhân cau mày, “Có phải quá thấp kém hay không?”

“Phu nhân, bà đừng xem thường vị sĩ quan này. Cậu ta chính là tâm phúc của Lâu Thiếu soái, nhân phẩm và gia thế cũng không tồi, đã từng đi nước ngoài du học rồi trở về, năm nay 21 tuổi, trong nhà ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không có. Người muốn có quan hệ với cậu ta cũng không ít.”

“21 tuổi rồi mà bên cạnh chưa có người nào?” Chuyện của Lý Cẩm Cầm, tam phu nhân cũng biết đại khái. Bây giờ lại nghe tam lão gia nói vậy, tam phu nhân không nghĩ sĩ quan Quý giữ mình trong sạch, mà lại bắt đầu lo lắng, “Lão gia, chuyện của đại a đầu hẳn sẽ không xuất hiện nữa đấy chứ.”

Lý tam lão gia cười ha hả, “Phu nhân, bà cho là tôi hồ đồ lắm hay sao? Có đánh chết thì tôi cũng không thể đẩy con gái bảo bối của chúng ta vào hố lửa được! Đến đây, tôi nói cho bà nghe…”

Tiến gần đến tai tam phu nhân, Lý tam lão gia thì thầm vài câu. Nghe xong, vẻ mặt tam phu nhân đỏ lên, không nhịn được nện ông một cái, “Cái đồ không đứng đắn!”

Lý tam lão gia cười hô hố, “Giờ phu nhân đã yên lòng chưa?”

“Bát tự còn chưa xem đâu, yên lòng cái gì chứ.” Tam phu nhân cười nói: “Dù nói thế nào đi nữa, vẫn là phải quan sát kỹ cái đã, cũng phải hỏi ý kiến con gái mình một chút mới được.”

“Tuân lệnh!” Lý tam lão gia đùa giỡn kéo dài thanh âm thành một điệu hát, ngay lập tức chọc cho tam phu nhân nở nụ cười.

Lý Cẩn Thừa vừa mới trở lại Lý gia, Lý Cẩn Ngôn đã nhận được tin tức. Từ sau khi được Lý tam lão gia khai thông đầu óc, Lý Cẩn Ngôn đã để chú Câm phái người để ý tới chút tình huống bên Lý gia, nói thế nào đi nữa thì bao giờ cũng phải phòng trước tai họa.

Chẳng qua người của chú Câm cũng chỉ có thể đi loanh quanh ở ngoài Lý phủ, muốn tiến vào bên trong phủ thì không quá thuận lợi. Lý phủ là gia đình đoan chính, ở nội viện đa phần đều là nữ quyến, còn là thân thích của Lý Cẩn Ngôn, chung quy vẫn không hay lắm.

“Quên đi, cũng đừng làm mọi người khó xử nữa.” Tuy Lý Cẩn Ngôn cũng không quá hiểu biết về Lý Cẩn Thừa, nhưng rõ ràng một chút, bất kể là vì chính hắn hay là vì nguyên nhân gì khác, hắn cũng không có khả năng để việc của Lý Cẩm Cầm ầm ĩ lớn chuyện, như vậy là đủ rồi.

“Chú Câm, để mọi người rút lui đi.”

Chú Câm chấm nước trà viết lên mặt bàn: “Không theo nữa?”

“Không theo nữa.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu, “Anh cả đã trở lại, việc này hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả. Để tất cả mọi người trở về đi.”

Chú Câm gật đầu.

So với chuyện Lý gia, còn có một sự kiện khác khiến Lý Cẩn Ngôn bận tâm: quân đội độc lập của Lâu Thiếu soái sẽ xuất phát đi Sơn Đông. Vốn cũng không nhanh như vậy, Sư đoàn 10 và Sư đoàn 11 đi theo quân đội vừa đến Thiên Tân. Nhưng Lâu Thiếu soái lại tự mình đi xin Lâu Đại soái cho hắn được chiến đấu. Lâu Đại soái nhìn không ra được ý đồ của thằng con, Lâu Thiếu soái trực tiếp lấy một phần tài liệu từ trong cái túi da bò ra, “Cha, xem qua cái này là cha có thể hiểu được.”

“Đây là cái gì?” Lâu Đại soái còn tưởng rằng Lâu Thiếu soái lại hỏi ra được gì từ trong miệng của mấy tên đặc vụ Nhật Bản bắt được, không ngờ vừa nhìn tới tài liệu trong túi da bò, vẻ mặt hắn liền trở nên nghiêm túc, đứng lên, “Con đi theo ta.”

Hai cha con nhốt mình trong thư phòng nói chuyện suốt một buổi chiều, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Lâu phu nhân và Lý Cẩn Ngôn ngồi ở bên bàn ăn chờ đến tận khi đồ ăn nguội lạnh cả mà vẫn chưa thấy được bóng người.

“Quên đi, chúng ta ăn trước vậy.” Lâu phu nhân cầm lấy đôi đũa.

“Mẹ, vẫn nên hâm nóng đồ ăn lại đi.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Để bọn họ bưng chút canh nóng lên trước, ăn đồ lạnh không tốt cho cơ thể.” Dứt lời, hắn trực tiếp phân phó cho nha đầu vào nhà bếp đưa canh nóng lên, sau đó đem đồ ăn trên bàn đi hâm nóng lại.

“Con cái thằng bé này.”

Lâu phu nhân nở nụ cười, mấy người vợ lẽ cũng tiếp lời khen Ngôn thiếu gia hiếu thuận, đợi đến khi đồ ăn đã hâm nóng một lần nữa được bưng lên bàn, Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái cũng vừa lúc từ trong thư phòng đi ra, thấy thức ăn trên bàn còn chưa ai động vào, không khỏi mở miệng hỏi: “Phu nhân, sao không ăn trước đi?”

“Đây không phải là chờ Đại soái sao?” Lâu phu nhân đã sống chung với Lâu Đại soái mấy chục năm, chỉ sợ còn hiểu tính cách của Lâu Đại soái hơn cả chính bản thân ông, lời nói ra không có chữ nào không thỏa đáng, Lý Cẩn Ngôn trông thấy mà cứ chắt lưỡi không thôi. Nói xem, người đàn ông trước mắt đang cười thành vẻ mặt gì, một chút khí phách cũng chẳng có, đó thật sự là Lâu Đại soái ở bên ngoài uy phong bốn phương tám hướng kia ư?

“Nghĩ gì thế?” Lâu Thiếu soái ngồi xuống bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, đợi đến khi Lâu Đại soái gắp đồ ăn bỏ vào trong chén Lâu phu nhân rồi mới cầm đũa lên.

“Không nghĩ gì cả.” Chung quy hắn cũng không thể nói ban nãy đột nhiên xuất hiện ảo giác, nhìn Lâu Đại soái trước mặt thành phật Di Lặc đi?

Tâm tình Lâu Đại soái hiển nhiên là rất không tồi, ăn xong bữa cơm, ngồi trên ghế sô-pha, vừa uống trà vừa nói chuyện với Lâu phu nhân. Mấy người vợ lẽ biết điều, mượn cớ rời đi trước. Lâu Thiếu soái cũng lôi Lý Cẩn Ngôn về phòng.

Sau khi về phòng, Lâu Thiếu soái nói với Lý Cẩn Ngôn, ba ngày sau hắn sẽ xuất phát đi Sơn Đông.

“Nhanh vậy ư?”

“Ừ.” Lâu Thiếu soái gật đầu, “Chuyện vay tiền, cha đã đồng ý rồi.”

“Cho nên?” Vay tiền và đi Sơn Đông có quan hệ gì đâu?

Động tác kéo cổ áo quân phục của Lâu Thiếu soái hơi khựng lại, “Thanh Đảo.”

Lý Cẩn Ngôn hiểu ý của Lâu Thiếu soái. Thanh Đảo là phạm vi thế lực của nước Đức, nơi đó có toàn quyền nước Đức và hạm đội Viễn Đông, làm yểm hộ trong chiến tranh, nói chuyện vay tiền ở nơi này sẽ không bị các thế lực khác nhìn ra manh mối. Hắn bỗng cảm thấy nghẹn khuất. Anh, Pháp, Đức, Nga, Nhật, thậm chí là Bồ Đào Nha,…Trung Quốc hiện giờ giống như một miếng bánh ngọt khổng lồ bị những kẻ xâm lược trước mắt kia tùy ý cắt một miếng rồi lại một miếng cất vào trong đĩa của mình, không để cho những kẻ khác tranh giành. Ngay cả người Trung Quốc cũng bị ngăn cản bên ngoài một cách ngang ngược.

Lý Cẩn Ngôn không cách nào hình dung ra cảm giác hiện tại của hắn. Người sống ở hậu thế sẽ không hiểu được cái cảm giác chính mắt thấy lãnh thổ quốc gia bị thế lực nước ngoài xâm chiếm rồi diễu võ dương oai trên chính mảnh đất của cha ông mình là loại cảm thụ gì, chỉ biết đó là một nỗi khó chịu không nói nên lời.

Một bàn tay to lớn chế trụ sau gáy Lý Cẩn Ngôn, ngay sau đó, hắn bị kéo vào một cái ôm quen thuộc, đôi môi ấm áp đậu trên đỉnh tóc hắn, tiếng nói trầm thấp truyền đến tai hắn, “Sẽ chẳng có tên nào đắc ý được lâu đâu, lãnh thổ Trung Quốc tất nhiên là thuộc về người Trung Quốc, tôi cam đoan!”

Lý Cẩn Ngôn vươn tay ôm lấy eo Lâu Thiếu soái, mở miệng nói: “Thiếu soái, tôi nói cho anh biết một việc.”

“Hửm?”

“Thời điểm đàm phán với người Đức, ngàn vạn lần đừng khách khí, có thể mượn được bao nhiều thì mượn bấy nhiêu, tốt nhất là khoắng sạch của bọn họ, khỏi cần để ý mặt mũi của tôi!”