Cẩn Ngôn

Chương 57




Tổng thống Tư Mã hạ lệnh điều động binh lính Bắc Kỳ, Lâu Đại soái lập tức triệu tập những viên chức liên quan trong bộ Quân – Chính tới họp hội nghị tác chiến.

Sư đoàn một của Tiền Bá Hỉ, Sư đoàn hai của Đỗ Dự Chương đã tổn thất rất nhiều trong trận chiến ở Mãn Châu Lý lúc trước, binh lính bổ sung phần lớn là tân binh, kéo ra chiến trường chỉ làm vật hi sinh thí mạng, không thích hợp để chiến đấu ngay.

Còn lại, các Sư đoàn ba, sáu, chín phải đóng quân tại sáu tỉnh phía Bắc, bao gồm nhiệm vụ trấn thủ biên cương, không thể điều động tùy tiện được. Theo đó, đội quân có thể phái ra chỉ còn Sư đoàn tám, Sư đoàn mười, Sư đoàn mười một và Lữ đoàn Độc Lập.

Tuy Lữ đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái mới được mở rộng, song trước đó đã kéo không ít sĩ quan cũng như binh lính có kinh nghiệm chiến đấu từ các Sư đoàn khác sang, sau khi tổ chức lại một lần nữa, đương nhiên sức chiến đấu rất không tầm thường. Lữ đoàn Độc Lập bao gồm hai Trung đoàn Bộ binh, một Trung đoàn Kỵ binh, một Tiểu đoàn Pháo binh, ngoài ra còn có Công binh, Quân nhu binh, Liên lạc binh (*), đặc vụ và cả quân y nữa, tổng binh lực gần sánh nganh một Sư đoàn, xét về hỏa lực lại còn mạnh mẽ hơn. Dù sao thì, Tiểu đội Pháo binh của Lữ đoàn Độc Lập cũng là Tiểu đội sử dụng đại bác hạng nặng, đường kính khẩu nào cũng trên 120mm, có thể nói là hiếm thấy ở Bắc Kỳ, mà thậm chí là hiếm thấy trên phạm vi toàn quốc.

(*) Công binh: là một binh chủng chuyên môn kỹ thuật của quân đội; Quân nhu binh: đội quân phụ trách vận chuyển lương thực, vật tư của Quân đội trong lúc hành quân; Liên lạc binh: đội quân phụ mảng thông tin liên lạc.

Về phần những khẩu đại bác hạng nặng của Tiểu đoàn này là công lao của ai, mấy ông lớn trong quân đội đều biết rõ. Đáng tiếc, người ta là “vợ” của Lâu Thiếu soái, bọn họ cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.

Trong lệnh điều binh của Tổng thống Tư Mã không viết rõ số lượng, dựa vào tình hình chiến đấu ở ngoài mặt trận, nếu muốn chặn đứng quân đội Nam Kỳ, ít nhất cũng phải phái hai Sư đoàn đi, còn muốn đánh cho đối phương chạy ngược trở về thì lại cần càng nhiều binh lực.

“Nói gì đi chứ.”

Lâu Đại soái lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, phòng hội nghị yên tĩnh vô cùng.

Rốt cuộc, Vệ Tông Quốc – Sư đoàn trưởng Sư đoàn tám mở miệng: “Đại soái, đây chẳng phải là đi chùi đít cho Hàn Am Sơn sao? Ai đi mà chẳng được? Thế nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Chúng ta đây không thể đi không như thế chứ?” Tính cách Vệ Tông Quốc na ná Tiền Bá Hỉ, trong quân đội Bắc Kỳ, bọn hắn chính là hai Sư đoàn trưởng nổi danh “lưu manh lớn – lưu manh nhỏ”, có cá tính vô cùng, “Chúng ta dẫn binh xuống phía Nam đánh giặc giúp thằng cha kia, sau đó trở về tay không à? Vụ làm ăn này, dù là thằng ngốc cũng sẽ không làm.”

“Đúng vậy.” Đới Hiểu Trung – Sư đoàn trưởng Sư đoàn mười tiếp lời: “Không phải chúng ta bất nhân bất nghĩa, thật sự là lúc đầu Hàn Am Sơn chết sống không cho chúng ta qua, bây giờ lại xin chúng ta giúp đỡ, sao có thể không bỏ ra một cắc nào?”

“Chẳng phải trong điện báo Tổng thống đã viết rõ, về vấn đề quân phí…”

“Thôi dẹp mẹ đi!” Sư đoàn trưởng Sư đoàn một – Tiền Bá Hỉ cắt lời Đỗ Lan – Sư đoàn trưởng Sư đoàn mười một, “Lão Đỗ, ông quá thật thà! Trận chiến với đám Tây lông ở Mãn Châu Lý lần trước, chẳng phải Tổng thống cũng thực “hào phóng” đó sao? Từ đầu đến cuối cấp cho chúng ta bao nhiêu quân phí nào? Còn chẳng đủ nhét đầy kẽ răng nữa! Lần này càng chẳng phải nói, chữ “xét” trên điện báo ấy à, bao nhiêu vẫn là do hắn quyết. Mười vạn cũng là xét, một trăm vạn cũng là xét, kết quả kẻ chịu thiệt vẫn là chúng ta!”

Lần này Tiền Bá Hỉ nói quá thẳng thừng, thiếu mỗi nước chỉ vào mũi Tư Mã Quân mà mắng “Đồ keo kiệt”. Đỗ Dự Chương ho khan một tiếng, tuy không nói lời nào song trong lòng cũng ngầm phê phán Tổng thống Tư Mã. Mặt khác, việc Tư Mã Quân hết âm thầm rồi lại công khai mua chuộc hòng châm ngòi ly gián quan hệ giữa bọn hắn và Lâu Đại soái, càng khiến các lão tướng trong quân đội Bắc Kỳ bất mãn.

“Nhưng cũng đâu thể không xuất binh?”

“Đúng vậy, cùng lắm thì chúng ta liền chiếm…”

“Không! Đó là hành động chỉ có đám thổ phỉ dưới trướng Mã Khánh Tường có thể làm ra! Ông muốn chúng ta bị người đời đâm thọc hả?”

“Vậy phải làm sao?”

Trong phòng họp, tiếng nghị luận sôi nổi vang lên, giọng nói của những lão tướng này vốn lớn, nếu ai không biết bọn hắn đang họp, tám phần sẽ tưởng cả đám đang đóng cửa cãi nhau, ngay một lúc sau sẽ ra tay đánh lộn.

“Quân phí không phải vấn đề lớn.” Đột nhiên Lâu Thiếu soái mở miệng, nói: “Nga sắp đưa tiền bồi thường chiến tranh sang rồi, một ngàn năm trăm vạn.”

Phòng hội nghị nhất thời rơi vào tĩnh lặng, đúng vậy, tại sao bọn hắn lại quên mất khoản tiền này? Giống như chuyện đã qua đi, liền hoàn toàn không liên quan gì đến mình nữa.

“Một ngàn năm trăm vạn cũng không nhiều.” Triển Trường Thanh là Bộ trường bộ Tài chính, thế nhưng cũng bị kéo đến tham gia hội nghị. Trên thực tế, hắn không muốn tới, hắn không hiểu việc quân, kéo hắn vào chắc chắn là muốn xin tiền, song tài chính chính phủ thật sự đang vô cùng eo hẹp. Như đã nói trước đó, năm trăm vạn chẳng đủ để nhét kẽ răng, quân phí bỏ ra so với mức cần, thật sự không khác gì muối bỏ bể. Chưa biết bao giờ nội chiến mới kết thúc, chỉ biết nếu không thể tìm ra đường đến chỗ Thần Tài, Bắc Kỳ phá sản gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.

“Vậy là đủ rồi.” Lâu Thiếu soái đứng lên, đi đến trước bản đồ, chỉ vào một vài thành thị quan trọng thuộc tỉnh Sơn Đông, “Chỉ cần vào được Sơn Đông, vấn đề quân phí sẽ được giải quyết.”

Lập tức có người mở miệng khuyên nhủ: “Thiếu soái, chúng ta không thể học họ Mã làm thổ phỉ được đâu…”

Lâu Tiêu vẫn không hề thay đổi sắc mặt, “Không phải cướp.”

Không cướp? Thế tiền từ đâu mà ra?

Vài Sư đoàn trưởng chuyển rời ánh mắt từ trên người Lâu Thiếu soái sang phía Lâu Đại soái, chỉ thấy Lâu Đại soái cười ha ha, “Chúng ta làm việc cho người khác, đương nhiên không thể làm không công, đánh lui quân đội của Tống Chu, đem địa bàn trả lại cho Hàn Am Sơn? Nào có chuyện ngon lành như vậy! Muốn trả địa bàn phải mang tiền đến đổi, còn không, chúng ta cứ xây dựng cơ sở tạm thời ở đó thôi.”

Xôn xao!

Phòng hội nghị nổ tung một lần nữa, họ Hàn không trả tiền thì lập tức chiếm lấy Sơn Đông? Mọi người đảo mắt nhìn nhau, rốt cuộc muốn tiền hay muốn địa bàn, đúng là một vấn đề nan giải.

“Chẳng phải Hàn Am Sơn vẫn luôn lo Lâu Thịnh Phong này lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn à? Ông đây chính là thừa dịp hắn cháy nhà mà đi hôi của đấy! Dù ông đây không chiếm, địa bàn của hắn cũng chẳng thể giữ được đâu.”

“Nhưng,” Đỗ Dự Chương do dự một chút, “Bên Tổng thống thì sao?”

“Tôi biết, giữa chúng ta và Sơn Đông có một Hà Bắc.” Lâu Đại soái cười lạnh, “Nhưng, chẳng phải còn có Sơn Tây chình ình ở đó à?”

Lời nói của Lâu Đại soái khiến cho mọi người kinh sợ, Sơn Tây? Chẳng lẽ Đại soái muốn chiếm cả Sơn Tây?

“Tôi không nói sẽ vòng lại đánh Sơn Tây.” Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, “Thằng cha Diêm Hoài Ngọc kia rất là khôn khéo, nên làm gì vào thời điểm này hắn cũng biết cả rồi. Làm thuộc hạ dưới trướng Tổng thống Tư Mã nhiều năm như vậy, song hắn cũng không vớ được bao nhiêu lợi lộc, lần trước hắn còn than kinh tế eo hợp với tôi, xem chừng cuộc sống không phải là quá tốt.”

Dứt lời, Lâu Đại soái đột nhiên đứng dậy, chống hai tay lên bàn, đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, “Ở trên cái đất Bắc Kỳ này chúng ta cũng nhịn nhục đủ rồi, cứ dứt khoát mượn cơ hội này để nhích người một chút đi.”

Ý tứ đã quá rõ ràng, Lâu Thịnh Phong hắn cũng không định tiếp tục làm lính dưới quyền Tư Mã Quân nữa. Thời thế hiện nay, nắm đấm của ai cứng thì người ấy có quyền lên tiếng. Trong khi đám giặc Tây kia cả ngày nhìn Hoa Hạ mà chảy nước miếng, người một nhà lại đánh nhau đến một mất một còn, náo loạn không chịu ngồi yên, chẳng thà giải quyết sạch sẽ nội loạn rồi nhất trí đối phó với giặc ngoài. Chút quyền thế trong nước có là gì đâu, giống như con dâu hắn vẫn thường nói với mọi người, đá mông ngoại quốc rồi đoạt tiền của bọn chúng, ấy mới thật sự là bản lĩnh!

“Đại soái, làm vậy có ổn không?” Một phụ tá lên tiếng: “Sợ rằng sẽ bị người đời chỉ trỏ.”

“Việc này tôi tự biết cân nhắc, tóm lại trước mắt phải đuổi con cáo già Tống Chu về phía Nam đã, xong xuôi sẽ tính tới Hàn Am Sơn.” Lâu Đại soái dừng một chút, nói tiếp: “Tôi tuyên bố!”

Xoạt!

Người có mặt trong phòng họp đồng loạt đứng lên. Đám người Triển Trường Thanh tham gia hội nghị quân sự lần đầu, nhất thời bị cảnh tượng này dọa cho nhảy dựng. Bọn hắn đứng dậy theo bản năng, sau đó lại phát hiện có cái gì đó không đúng lắm, tất cả những người còn lại trong phòng không ai chú ý tới bọn hắn cả.

“Sư đoàn một, Sư đoàn hai tiếp tục nghỉ ngơi, Sư đoàn ba, sáu, chín vẫn ở chỗ đóng quân. Sư đoàn tám và Lữ đoàn Độc Lập đợi lệnh, sau khi Sư đoàn mười, mười một kết sau sẽ xuất phát ngay lập tức, xuôi Nam tiếp viện Sơn Đông!”

“Rõ!”

“Cha,” Lâu Thiếu soái đột nhiên mở miệng: “Trước khi xuất binh, phải chú ý người Nga và đám Nhật Bản ở đường sắt Nam Mãn Châu.”

“Ừm.” Lâu Đại soái gật gật đầu, “Việc này giao cho con lo liệu.”

“Rõ!”

Tin tức quân đội sáu tỉnh phía Bắc xuất binh chi viện Sơn Đông đã được lên mặt báo ngay trong ngày hôm sau.

Thời điểm cầm tờ báo trên tay, thấy tuyến đường hành quân được viết ra đầy đủ, Lý Cẩn Ngôn không khỏi cắn răng. Đúng là báo chí quá mức tự do rồi, tự do đến không còn biên giới! Khi nghe chuyện kế hoạch tác chiến của quân Đông Bắc bị phơi bày trên mặt báo vào lúc sự kiện Xung đột Trung – Xô (*) phát sinh, hắn còn tưởng chỉ là một trò cười… Nhưng mà, đám phóng viên này làm sao có được tin tức nhỉ?

(*) Xung đột Trung-Xô năm 1929 là một cuộc xung đột quân sự nhỏ giữa Liên Xô và quân phiệt Trương Học Lương của Trung Hoa Dân Quốc quanh tuyến đường sắt Mãn Châu Đông Trung Hoa. Khi người Trung Quốc chiếm được tuyến đường sắt Đông Trung Quốc năm 1929, Liên Xô lập tức can thiệp quân sự, nhanh chóng chấm dứt cuộc khủng hoảng và buộc Trung Quốc chấp nhận phục hồi sự quản lý chung giữa Trung Quốc và Liên Xô đối với tuyến đường sắt.

Cẩn thận ngẫm lại, lại thấy hình như không đúng lắm. Lúc trước, khi đánh nhau với đám Tây lông ở Mãn Châu Lý, tin tức tình báo đều bị phong tỏa cực kỹ càng, thời điểm Lâu Thiếu soái thắng trận, báo chí còn xuất hiện những bóng gió nghi ngờ, tại sao lần này tin tức lại dễ rò rỉ ra như vậy?

Nếu Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái không coi trọng chuyện giữ bí mật, không có ý thức bảo vệ những tin cơ mật, vậy vụ chém đầu đám đặc vụ Nhật Bản nên giải thích thế nào?

Lý tam thiếu gia chống cằm, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng.

“Đang nghĩ gì?”

Không biết tự lúc nào, Lâu Thiếu soái đã đứng ngay sau lưng Lý Cẩn Ngôn, đặt nhẹ một tay lên vai hắn, cúi người cầm lấy tờ báo đặt trên mặt bàn.

“Thiếu soái, họp xong rồi à?”

“Ừ.”

Tin tức trên mặt báo vẫn chưa khiến sắc mặt Lâu Thiếu soái có bất cứ biến hóa gì, vì thế, nghi vấn trong lòng Lý Cẩn Ngôn lại càng sâu, hắn bỗng có một phỏng đoán, chẳng lẽ tin này được chủ động tiết lộ ra?

“Tòa soạn này do Lâu gia đầu tư.” Không đợi Lý Cẩn Ngôn hỏi ra miệng, Lâu Thiếu soái đã giải đáp thắc mắc, “Là tôi sai người tung tin.”

“Vì sao?”

“Để người khác đọc.”

“…” Để người khác đọc? Lý Cẩn Ngôn hạ thấp tầm mắt. Người Nhật hay người Nga? Hoặc là… người trong nước?

“Không cần lo lắng.” Lâu Thiếu soái bỏ tờ báo xuống, vỗ nhẹ lên má Lý Cẩn Ngôn một chút.

Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, tòa soạn này do Lâu gia bỏ tiền xây dựng? Thế mà trước đây hắn hoàn toàn không để ý tới.

Những năm đầu Dân quốc, báo chí bùng nổ mạnh lắm, chỉ riêng trong thành Quan Bắc đã có mấy tòa soạn được mở ra, hơn nữa, tòa soạn này cũng chẳng nổi bật gì. Thế nhưng, khi quân đội sáu tỉnh phía Bắc thắng trận ở Mãn Châu Lý, nó là đơn vị đưa tin đầu tiên, bài báo về Lâu Thiếu soái trên tạp chí nước ngoài, hình như cũng đăng lại từ một tờ báo của tòa soạn đó.

Đây đều là dấu vết của nhà họ Lâu? Lần này, Lâu Thiếu soái bảo tòa soạn đăng tuyến đường hành quân của quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, tám chín phần mười là tin tức giả, hắn muốn làm gì? Lý Cẩn Ngôn đoán không ra, chỉ có thể chăm chú nhìn Lâu Thiếu soái.

Lâu Thiếu soái: “Làm sao vậy?”

Lý tam thiếu: “Thiếu soái, rốt cuộc anh ăn cái gì để lớn lên thế?”

Lâu Thiếu soái: “Ăn cơm.”

Lý tam thiếu: “…”

Ngày Sư đoàn mười và mười một xuất phát đến rất nhanh, bộ Hậu cần lại bận đến người ngã ngựa đổ một lần nữa, cũng may Bộ trưởng Khương đã có chuẩn bị từ trước, nên không luống cuống tay chân như lần xuất binh tới Mãn Châu Lý trước kia.

John đã ký kết hợp đồng mua bán đạn dược với Lý Cẩn Ngôn, hắn đã đúng, chẳn thương nhân nào lại không rung động trước sức mạnh của đồng tiền. Là một người Mỹ gốc Do Thái, John cũng giống như phần lớn những người Do Thái khác, luôn mang trong mình sự sùng kính đối với tín ngưỡng và sự theo đuổi vô hạn đối với tiền bạc.

“510 Đôla cho một viên đạn, không thể thấp hơn.”

Lý Cẩn Ngôn không có kinh nghiệm mua súng ống đạn dược, nên đã cố ý tới hỏi Khương Du Lâm. Khi Bộ trưởng Khương biết được giá cả thì gần như đã rớt thẳng cằm xuống mặt đất.

“510 Đôla?” Bộ trưởng Khương nuốt một ngụm nước miếng, “Một vạn viên đạn tốn hơn một ngàn bốn trăm đồng Đại dương?”

“Đúng vậy.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, “Thế này là đắt hay rẻ?”

“Rẻ! Tuyệt đối là rẻ!” Bộ trưởng Khương nói chắc như đinh đóng cột: “Ngoại trừ người Nhật, không ai bán đạn với cái giá thấp như thế này!”

“Người Nhật?” Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, “Chúng ta còn mua súng ống đạn dược của Nhật Bản sao?”

“Không có.” Bộ trưởng Khương lắc đầu, “Nhưng tôi nghe được một tin, gần đây Tổ chức Thái Bình đột nhiên xuất hiện và hoạt động khá mạnh. Nghe đâu Trịnh Đại Pháo mới mua được một lượng vũ khí lớn từ tay bọn chúng, giá cả lại còn rẻ vô cùng.”

“Vậy à.”

Lý Cẩn Ngôn cũng không nói mấy lời thừa thãi về chuyện mua vũ khí của Nhật Bản với Khương Du Lâm, nên làm như thế nào Khương Du Lâm sẽ tự biết. Kể cả đối phương không biết, phía trên vẫn còn Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái, hắn không cần lắm miệng.

Về phần Tổ chức Thái Bình… Lý Cẩn Ngôn nhíu mày, hình như hắn hơi hơi ấn tượng, có vẻ đó là tổ chức thương nhân bị những phần tử cuồng chủ nghĩa quân phiệt của Nhật gọi là “quân bán nước hàng đầu Nhật Bản”? Nhưng chân tướng ra sao, vẫn không cách nào khẳng định. Có người nói, bọn hắn bán vũ khí cho Hoa Hạ là có mục đích riêng: khiến Hoa Hạ càng ngày càng loạn, tự tiêu hao thực lực bản thân, cuối cùng trải hoa trên con đường xâm lược của Nhật Bản.

Tóm lại, bất kể như thế nào, Lý Cẩn Ngôn cũng đều không có nhiều hứng thú với cái tổ chức này, nhưng hẳn là hắn phải nhắc nhở Lâu Thiếu soái một chút, để ý đến đám người kia là chuyện cần làm.

Ngày 18 tháng 6, Sư đoàn mười và mười một lên đường.

Đơn hàng đạn dược đầu tiên Lý Cẩn Ngôn đặt cũng được đưa tới kịp thời. Sau khi giao hàng, John lại hỏi Lý Cẩn Ngôn có hứng thú với đạn đại bác hay không.

Lý tam thiếu hơi cạn lời, vị này thật đúng là hoặc không làm, hoặc làm đến mức “xuất sắc nhất”. Việc buôn bán đạn viên còn chưa kết thúc, hắn đã muốn kiếm lời trên đạn đại bác rồi?

“John, không phải ông định chuyển sang buôn súng ống đạn dược đấy chứ?”

“Đương nhiên là không.” John nhún vai, “Cậu yêu cầu, nên tôi mới cung cấp thôi. Có tiền không kiếm không phải phong cách của một thương nhân mà.”

Bởi vì John đề cử quá nhiệt tình, nên Lý Cẩn Ngôn đã ký một đơn hàng đặt mua đạn đại bác với hắn.

Thời điểm nhận được số hàng này, Khương Du Lâm gần như không thể ngăn được hai hàng lệ rơi, “Ngôn thiếu gia, ngài chính là cứu tinh của Khương mỗ!”

“Thôi thôi!” Lý Cẩn Ngôn giơ một bàn tay lên, “Việc nào đi việc nấy, đống đạn đại bác này phải tính sang vụ làm ăn khác.”

Khương Du Lâm cười ngượng mấy tiếng, “À, đương nhiên.”

Sau đó, Lý Cẩn Ngôn hỏi tình hình vụ việc đã giao cho Khương Du Lâm lần trước, đối phương tặc lưỡi, “Tuyệt đối không thành vấn đề, nhu cầu đối với xà phòng cũng lớn, nhưng đồ quân dụng thì còn phải bàn thêm.”

Lý Cẩn Ngôn nhếch khóe môi, mục đích ban đầu của hắn là thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm của xưởng may, xà phòng chẳng qua chỉ là quà tặng kèm mà thôi. Dù sao thì năng suất của xưởng xà phòng đã ở điểm bão hòa, ngược lại, xưởng may mới có thêm một trăm cái máy khâu, sản lượng đang tăng dần đều, ngoại trừ cung ứng quân nhu cho sáu tỉnh phía Bắc, còn phải mở rộng thị trường thêm. Việc ấy cần sự hỗ trợ của một người có nhiều sáng ý như Khương Du Lâm.

“Chuyện này, còn phải phiền Bộ trưởng Khương giúp đỡ.”

“Ngàn vạn lần không dám nhận.” Khương Du Lâm vội xua tay, “Ngôn thiếu gia, cậu đang đánh vào mặt tôi đó. Nhưng mà, mấy hôm trước Cục trưởng Triệu của cục Cảnh sát có nói chuyện với tôi, bọn họ đang chuẩn bị may một lô đồng phục mới.”

“Đồng phục Cảnh sát?”

Lý Cẩn Ngôn đảo đảo con ngươi, xoa xoa cằm, cảm thấy ý kiến này rất được.