Lý Cẩn Ngôn đang nghĩ làm sao để hãm hại người Đức một phen thì đột nhiên đỉnh đầu có một bóng đen ụp xuống. Nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, hắn đã cảm thấy cằm bị người giữ chặt, môi cũng bị phủ kín ngay trong nháy mắt.
“Ưm…”
Một bàn tay to lớn trượt dọc theo sống lưng hắn, mặc dù cách một lớp áo lót, song hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm lan tỏa. Sự mơn trớn của bàn tay đầy vết chai vì quanh năm cầm súng, khiến hắn không tự chủ được mà run rẩy. Hơi thở mạnh mẽ phả thẳng vào mặt, vội vàng gấp gáp như muốn nuốt chửng hắn ngay, Lý Cẩn Ngôn không thể không dùng sức đẩy vai Lâu Tiêu, vì hắn sắp sửa nghẹt thở rồi.
Rốt cuộc, kháng nghị của hắn cũng có hiệu quả, Lâu Tiêu buông hắn ra.
Lý Cẩn Ngôn thở dốc từng ngụm lớn, song khoảng cách giữa làn môi hai người cũng không xa, thỉnh thoảng lại cọ qua sát lại, khiến cho từng trận tê dại được dấy lên. Một bàn tay to lớn xoa má Lý Cẩn Ngôn, lúc này hắn mới phát hiện, mình đã nằm ngửa ở trên giường. Lâu Thiếu soái chống một tay bên người hắn, tay còn lại thì dọc theo đường nét nửa bên mặt nghiêng trượt qua cổ xuống ngực, nhẹ nhàng cởi nút trên áo lót của hắn ra.
Không đợi Lý tam thiếu ổn định lại hơi thở, bên gáy đã bị người cắn cho một cái. Ngay giây tiếp theo, hắn liền bị thứ nhiệt tình nóng bỏng như muốn nung chết mình xuyên vào bên trong…
Đợi khi tất cả bình ổn lại, Lý Cẩn Ngôn nằm úp sấp ở trên giường, không muốn nhúc nhích dù là một chút, chăn mỏng đắp hờ trên thắt lưng, áo lót bị cởi ra vắt vẻo giữa mép giường và mặt đất. Mà Lâu Thiếu soái chỉ cởi áo ngoài quân phục, mở rộng vạt áo sơmi, nghiêng người nằm bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, trượt ngón tay dọc theo sống lưng đối phương, thỉnh thoảng lại cúi đầu, hôn nhẹ lên vai và gáy của người ta.
“Thiếu soái, thế này không được.” Lý Cẩn Ngôn nghiêng đầu, nhìn Lâu Tiêu, “Ngày mai tôi còn có việc, thật đấy.”
“Việc gì?” Lâu Thiếu soái nâng tay Lý Cẩn Ngôn lên, nhẹ nhàng gặm cắn cổ tay hắn, “Quan trọng lắm à?”
“Ừm.” Lý Cẩn Ngôn ngáp một cái, muốn xoay người, nhưng lại khẽ nhíu mày rồi bất động. Ngay sau đó, hắn bị Lâu Thiếu soái ôm vào trong ngực. Ghé vào lồng ngực vững chắc của đối phương, cuối cùng hắn cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Lười đôi co này nọ, hơn nữa cũng không có gì đáng xấu hổ, cho nên Lý tam thiếu dịch người điều chỉnh tư thế dễ chịu hơn, bắt đầu kể chuyện Khương Du Lâm đến tìm mình cho đối phương nghe.
“Đã đến tận nhà nhờ vả, tôi không tiện nhắm mắt làm ngơ.” Lý Cẩn Ngôn nói như là miễn cưỡng, “Nhưng cũng không thể cho không được. Thiếu soái, tôi đã bảo Bộ trưởng Khương giúp tôi làm chút chuyện, nếu thành công cũng coi như một vụ làm ăn lớn, hai bên đều có thể kiếm khá nhiều tiền, hắn đỡ phải đến than khóc với tôi thêm lần nữa.”
“Khương Du Lâm tới tìm em?”
“Ừ.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu.
Lâu Thiếu soái không nói chuyện, chỉ ôm Lý Cẩn Ngôn chặt hơn. Qua một lúc sau, hắn mới mở miệng, “Việc này em có thể không để ý.”
“Sao có thể mặc kệ được.” Lý Cẩn Ngôn thở dài, nghiêm mặt nói: “Tôi đâu phải loại thiếu gia ăn trắng mặc trơn không hay không biết một cái gì, tình hình trong nước, ít nhiều gì tôi cũng biết. Còn nước ngoài, chỉ sợ cũng chẳng thái bình được bao lâu…”
“Tôi biết.” Lâu Thiếu soái đột nhiên mở miệng: “Trong vòng vài năm, chắc chắn châu Âu sẽ nổ ra đại chiến.”
Lý Cẩn Ngôn hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâu Thiếu soái, hắn biết đến trận chiến kia là vì hắn xuyên không, nhưng còn Lâu Thiếu soái thì sao? Chẳng lẽ người này cũng xuyên hả? Hắn lập tức lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ này của mình buồn cười không thể tưởng tượng được. Bất kể ngôn từ cử chỉ hay cách đối nhân xử thế, Lâu Tiêu đều không lộ ra một chút dấu vết của người xuyên không nào.
“Khi tôi còn theo học trong trường Quân đội tại Đức, mâu thuẫn và tranh chấp giữa các quốc gia đã rất rõ ràng rồi.” Lần đầu tiên Lâu Thiếu soái nói với Lý Cẩn Ngôn loại chuyện này, dường như hắn chưa hề cân nhắc xem Lý Cẩn Ngôn có biết gì về tình hình châu Âu hay không, mà nếu đối phương biết thì rốt cuộc biết thông qua ai hoặc qua phương thức nào, “Đế quốc Ðức (*), Đế quốc Áo Hung (**), Đế quốc Ottoman Thổ Nhĩ Kỳ (***).” Lâu Thiếu soái lướt đầu ngón tay qua cằm Lý Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của đối phương, “Anh quốc, Pháp quốc và Nga nữa.”
(*) Đế quốc Đức (Deutsches Reich) hay Đế chế thứ hai hay Đệ nhị Đế chế (Zweites Reich) được tuyên bố thiết lập vào ngày 18 tháng 1 năm 1871 sau khi thống nhất nước Đức và vài tháng sau đó chấm dứt Chiến tranh Pháp-Phổ. Đây là đỉnh cao của một quá trình quân sự, kinh tế, ngoại giao, chính trị được kết thúc với chiến thắng vẻ vang của Vương quốc Phổ trước Áo sau trận chiến quyết định tại Königgrätz vào năm 1866 và đại thắng của người Phổ trước quân Pháp trong trận Sedan vào năm 1870. Đọc thêm về Đế quốc Ðức ở đây.
(**) Đế quốc Áo-Hung, còn gọi là Nền quân chủ kép, Quốc gia kép là quốc gia phong kiến theo chế độ quân chủ ở Trung Âu, từ năm 1867 đến năm 1918, bao gồm đế quốc Áo (thủ đô Viên) và vương quốc Hungary (thủ đô Budapest), do hoàng đế Áo thuộc dòng họ Habsburg gốc Đức trị vì. Đọc thêm về Đế quốc Áo Hung ở đây.
(***) Đế quốc Ottoman hay Đế quốc Osman (dịch nghĩa “Nhà nước Ottoman Tối cao), cũng thỉnh thoảng được gọi là Đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ, là một quốc hiệu Thổ Nhĩ Kỳ đã tồn tại từ năm 1299 đến 1923. Thời đỉnh cao quyền lực ở thế kỷ XVI và thế kỷ XVII, các lãnh thổ của Đế quốc Ottoman gồm các vùng Tiểu Á, Trung Đông, nhiềuphần ở Bắc Phi, và đa phần đông nam châu Âu đến tận Kavkaz. Đọc thêm về Đế quốc Ottoman ở đây.
Lý Cẩn Ngôn chen vào một câu, “Có phải nên thêm Ý và Nhật vào không?” Quan hệ giữa Đức và Ý không cần phải nói, đồng minh Anh – Nhật cũng chẳng thể phớt lờ, chiến tranh bùng bổ, chẳng lẽ Nhật không coi đây là cái cớ để xuất quân đánh chiếm Thanh Đảo (*) à?
(*) Thanh Đảo: là thành phố nằm ở phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc. Chiến dịch Thanh Đảo là chiến dịch phát sinh trên địa phận Thanh Đảo và vùng biển lân cận trong thế chiến thứ nhất. Hai bên giao chiến là liên quân Anh – Nhật và quân đội đồng minh của Đức. Chiến dịch này do liên quân Anh – Nhật khởi xướng, mục tiêu là chiếm quyền thống trị Thanh Đảo từ tay người Đức. Chiến dịch bắt đầu từ ngày 27 tháng 8 năm 1914, kết thúc vào ngày 7 tháng 11. Liên quân Anh – Nhật toàn thắng, chiếm Thanh Đảo thành công.
“Ý? Nhật?” Lâu Thiếu soái hơi cong môi, Lý Cẩn Ngôn chắc chắn mình không nhìn lầm, vẻ mặt này của đối phương là đang miệt thị?
“Hai quốc gia này, sớm muộn cũng sẽ vào vòng chiến.” Lâu Thiếu soái cúi đầu, chạn trán với Lý Cẩn Ngôn, “Hơn nữa…”
“Hơn nữa?”
“Ai thắng ai thua, rất khó đoán trước được.”
Lý Cẩn Ngôn nhìn Lâu Tiêu, một lúc lâu vẫn không nói chuyện. Đây là sự khác biệt giữa “người ưu tú” và “kẻ bình thường” hả?
“Đang nghĩ gì?”
“Không có gì.”
Hắn đâu thể nói, hắn đang hâm mộ ghen tỵ hận vì sự thông minh và tài trí của Lâu Thiếu soái, đúng không? Hắn bắt đầu cảm thấy may mắn vì bản thân đã không u mê mà cho rằng người xuyên không nhất định phải hào khí ngút trời, hào quang vạn trượng. Kể cả có hơn một trăm năm tri thức, e rằng người xuyên không cũng chẳng chiếm được ưu thế trước những cá nhân ưu tú của thời đại này.
Từ Lâu Tiêu có thể thấy rõ ràng, bọn họ đã được giáo dục cũng như trải nghiệm những hoàn cảnh mà người sống trong thời bình không cách nào tưởng tượng ra.
Lý Cẩn Ngôn nhếch môi, hắn vẫn nên thành thật kiếm tiền mua súng hãm hại đám giặc Tây đi, về phần tranh giành ánh sáng cũng như khí thế với toàn thiên hạ, đừng nên dính vào mới tốt. Nếu không, chết như thế nào chỉ sợ cũng chẳng biết được đâu. Phim ảnh với kịch truyền hình đời sau đã suy diễn đám quân phiệt thời này thành những kẻ ngồi không hưởng lộc, trong óc ngoại trừ đậu phụ thì cũng chỉ có đậu phụ thôi. Thế nhưng, chỉ khi thật sự hiểu rõ về bọn họ, mới phát hiện, những người đó không một ai là đơn giản cả!
Có thể giành được một vị trí nhỏ nhoi ở giữa thời kỳ gió mưa dữ dội này, há lại là chuyện người bình thường có thể làm được hay sao?
Ngay cả Tổng thống Nam kỳ bị người đời chế nhạo là Trịnh Đại Pháo (*), cũng vượt xa mấy ông chính khách bàn giấy đời sau.
(*) Ý là nói được mà không làm được, nói một cách thân thiện thì là Trịnh “Nổ”:v
Nên chuyện bảo Lâu Thiếu soái vay tiền người Đức, có lẽ hắn nên cân nhắc thêm một chút…
Suy nghĩ trong đầu Lý Cẩn Ngôn càng bay lại càng xa, hắn tựa vào ngực Lâu Thiếu soái, nghe tiếng tim đập tràn đầy sức sống của đối phương, dần dần chìm vào giấc ngủ. Lâu Thiếu soái đặt tay lên gáy Lý Cẩn Ngôn, khẽ luồn ngón tay vào tóc hắn, cúi đầu hôn nhẹ một cái rồi lại ôm người chặt hơn một chút nữa.
Trước khi hừng đông ló rạng, Kiều Nhạc Sơn đi ra khỏi phòng giam, cởi bao tay, vươn người duỗi lưng một cái rồi tùy tiện giao cho Tiêu Hữu Đức một cuốn sổ ghi chép, dùng thứ tiếng Anh lẫn lộn cả tiếng Quốc ngữ nói: “Những gì có thể hỏi ra đều ở trong này, nhiều hơn nữa, phỏng chừng gã cũng không biết.”
Tiêu Hữu Đức gật gật đầu, “Kiều tiên sinh vất vả rồi.”
Kiều Nhạc Sơn cười ha hả, “Đúng là vất vả, tôi phải bảo ông chủ tăng lương mới được.”
Tiêu Hữu Đức: “…” Theo những gì hắn biết, một tháng lương của vị Kiều tiên sinh này bằng khoảng nửa năm tiền lương của hắn. Vậy mà lại còn muốn tăng thêm?
Trong phòng giam, Kawaguchi Reiichi đã được cởi trói, ngoại trừ vết hằn của dây thừng và vài dấu kim châm hoàn toàn có thể phớt lờ ra, trên người hắn gần như không có bất cứ thương tổn gì. So với những gián điệp được Tiêu Hữu Đức chăm sóc, căn bản hắn không giống kẻ từng bị thẩm vấn qua.
Nhưng sự thật thì sao?
Kawaguchi Kyoko vẫn luôn cuộn mình trong góc tường chầm chậm lại đây, dùng tay thử đẩy nam nhân đang quỳ rạp trên mặt đất, chờ khi thấy rõ mặt mũi hắn ta, cô đột nhiên hét lên một tiếng đầy sợ hãi.
Thì ra, khuôn mặt từng được cho là anh tuấn của Kawaguchi Reiichi đã vặn vẹo đến không giống con người, trắng bệch tựa như chẳng còn một hột máu, hai mắt trợn trừng, miệng mũi chảy nước, hệt như ác quỷ chạy từ địa ngục lên tới trần gian.
Kawaguchi Reiichi vẫn tỉnh, hắn có thể nhớ rõ những đau đớn khổ sở khủng khiếp vừa mới trải qua, chúng hoàn toàn vượt ra ngoài giới hạn chịu đựng của hắn. Ngay cả sức lực để cắn lưỡi tự sát hắn cũng không có, chỉ có thể duy trì tỉnh táo để chịu đựng tra tấn đáng sợ mà thôi.
Thật sự là muốn sống không được! Mà ngay cả chết, cũng chẳng xong!
Vì để được giải thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này, hắn đã phản bội quốc gia mình, phản bội lời thề trung thành với Thiên hoàng (*) của hắn! Tất cả kiêu ngạo cùng ngoan cường của hắn, đều biến thành sự nhục nhã đến đáng chê cười.
(*) Thiên hoàng còn gọi là Ngự Môn hay Đế, là tước hiệu của Hoàng đế Nhật Bản. Nhiều sách báo ở Việt Nam gọi đây là Nhật hoàng, giới truyền thông Anh ngữ gọi người đứng đầu triều đình Nhật Bản là Emperor of Japan.
Nhớ tới Kiều Nhạc Sơn vừa cười vừa cắm kim tiêm vào cánh tay hắn, một bên nhìn đồng hồ, một bên quan sát và ghi chép lại phản ứng của hắn, Kawaguchi Reiichi không nhịn được mà phát run. Ma quỷ, tên kia thật sự là ma quỷ!
Kawaguchi Kyoko vẫn đang thét chói tai, Kawaguchi Reiichi rất muốn bảo cô ta ngậm miệng lại, nhưng lại không thể bật ra một âm tiết nào.
Nghe được tiếng kêu truyền ra từ phòng giam, lính canh ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì, ngay cả liếc mắt thăm dò một cái cũng chẳng thèm. Còn có thể gào thét, tức là vẫn chưa chết, nhớ tới khẩu cung moi được từ miệng đám đặc vụ Nhật Bản này, có vài anh lính chỉ hận không thể đem chúng ra băm vằm ngay tại trận!
Đám súc sinh mất trí này, căn bản không phải là người! Bọn chúng có thể vì kiếm một thân phận giả, tiêu diệt hơn mười khẩu trong một gia đình! Cũng có thể vì moi thông tin tình báo về Hoa Hạ mà mua chuộc, uy hiếp, lợi dụng thậm chí không từ bất cứ thủ đoạn khốn nạn nào, người bị bọn chúng nhắm tới, hoặc trở thành Hán gian, hoặc biến thành hồn ma dưới tay bọn chúng! Những tội ác ấy, mới chỉ là một góc của cả ngọn núi băng!
Càng khiến người ta oán giận chính là, bọn chúng từng âm thầm bày mưu đâm lén sau lưng Lâu Đại soái! Nội chiến Hoa Hạ bùng nổ, cũng có không ít công sức của bọn chúng đâu!
Nếu không phải Kiều Nhạc Sơn ở đây, mấy anh lính này đã xông tới xé xác Kawaguchi Reiichi và Kawaguchi Kyoko rồi.
Có lẽ Kawaguchi Reiichi nên cảm thấy may, tuy phải chịu rất nhiều dày vò xác thịt, nhưng ít nhất hắn vẫn còn sống, trong khi tất cả đám giặc Nhật bị tóm khác đã bị tiễn xuống hoàng tuyền rồi. Song, rất nhanh hắn sẽ phát hiện, sống, so với chết, còn khổ đau hơn gấp vạn lần.
Khi Tiêu Hữu Đức giao bản khẩu cung của Kawaguchi Reiichi và những đặc vụ khác cho Lâu Đại soái, Bộ trưởng Nishida Rondon của bộ Tình báo phủ Đô đốc Quan Đông mất hồn mất vía mà ngã ngồi xuống đất. Nghênh đón tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai, giờ phút này, tất cả hy vọng ăn may trong lòng hắn đều tan thành mây khói, nhân viên tình báo trong thành Quan Bắc, chắc chắn đã mất tích toàn bộ.
Oshima Yoshimasa, Đô đốc quân Quan Đông đang ở Lữ Thuận Khẩu (*) nhận được tin tức, lập tức nổi trận lôi đình! Thời điểm Nishida bị đưa tới trước mặt, hắn liền vả cho đối phương mấy cái bạt tai chẳng chút nể tình, thậm chí đến khi Nishida đã thành đầu heo hắn vẫn không chịu bỏ qua. Nishida khóe miệng chảy máu, hai má sưng đỏ, con mắt híp lại chỉ còn một cái khe, song cũng chỉ có thể cúi người nhận tội trước mặt Oshima Yoshimasa.
(*) Lữ Thuận Khẩu: là một quận của địa cấp thị Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
“Mày đáng chết!”
“Dạ!”
“Mày là tội nhân của Đế quốc!”
“Dạ!”
“Ngu xuẩn!”
“Dạ!”
Việc đã đến nước này, cho dù bắt Nishida mổ bụng tự sát ngay lập tức thì cũng không thể cứu vãn tổn thất đã xảy ra. Oshima Yoshimasa chẳng biết làm sao, chỉ đành đánh điện báo cho Công sứ toàn quyền Ijuin ở Hoa Hạ. Sau khi Nishida trình bày mọi chuyện từ đầu đến cuối, Oshima Yoshimasa cũng hiểu được, việc nhân viên tình báo trong thành Quan Bắc mất tích, tám chín phần mười là có liên quan đến Đại soái chỉ huy quân đội sáu tỉnh phía Bắc – Lâu Thịnh Phong! Trừ hắn ra, không một ai có được sức mạnh lớn đến như vậy, có thể phá huỷ toàn bộ mạng lưới tình báo Nhật Bản ở thành Quan Bắc chỉ trong vài ngày, thậm chí còn không để lọt lưới một đặc vụ nào cả! Điều khiến Oshima Yoshimasa không nghĩ ra chính là, có một vài đầu mối bí ẩn, ngay cả Nishida cũng không nắm rõ, làm sao Lâu Thịnh Phong lại biết được?
Nishida cũng nghĩ đến vấn đề Oshima Yoshimasa đang tự hỏi, cái đầu heo của hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng lại không thể không mở miệng nói: “Giám đốc Tập đoàn Kawaguchi, Kawaguchi Kinzou có hai đứa con, một trai một gái, cũng đã mất tích ngay tại thành Quan Bắc.”
“Cái gì?!”
Sau khi nhận được điện báo của Đô đốc Quan Đông Oshima phát tới, Ijuin Enkichi không dám chậm trễ, lập tức liên hệ với biệt thự Sakamoto ở kinh đô. Đó là cơ quan đặc vụ Nhật Bản xây dựng tại Hoa Hạ từ triều Thanh, đương nhiên Tùy viên quân sự (*) của Sakamoto lại càng là đặc vụ hàng đầu của Nhật Bản.
(*) Tùy viên quân sự: là một trong số các hàm ngoại giao quân sự. Hàm TVQS là hàm ngoại giao quân sự cao nhất. Người mang hàm TVQS là người đứng đầu bộ phận quân sự thuộc đại sứ quán. Trong một số trường hợp, người đứng đầu này có thể mang một hàm tổng hợp là tuỳ viên hải – lục – không quân.
Thời điểm Tùy viên Sakamoto biết chuyện phát sinh tại thành Quan Bắc, nhất là vụ việc hai anh em nhà Kawaguchi mất tích thì đã biến sắc ngay lập tức. Cái chết của Kawaguchi Kinzou được cơ quan đặc vụ ở Hoa Hạ coi là sự cố ngoài ý muốn, nhưng việc Kawaguchi Reiichi và Kawaguchi Kyoko lần lượt mất tích, kiểu gì cũng không thể xem như bất trắc được.
“Ngu xuẩn!”
Sakamoto nổi giận đến mức muốn rút kiếm giết người, cho dù là hắn, cũng không cách nào nghĩ ra biện pháp giải quyết chu toàn trong một khoảng thời gian ngắn.
Chiến tranh Nhật – Nga vừa qua được vài năm, Nhật Bản cướp được khá nhiều lợi ích như chiếm cứ bán đảo Liêu Đông và tuyến đường sắt Nam Mãn Châu của Hoa Hạ. Nhưng bên cạnh đó mâu thuẫn trong nước, bạo động cũng như nạn đói lại không hề ít. Cách đây không lâu còn nổ ra một phong trào cướp kho lương thực! Tuy quy mô không lớn, nhưng cũng đủ để khiến cho đám cán bộ cấp cao tỉnh ngủ. Nếu không thể gấp rút nện bước xâm chiếm Trung Hoa, Nhật Bản với diện tích nhỏ hẹp lại thiếu thốn tài nguyên, rất có khả năng sẽ phát sinh bạo động lớn hơn nữa.
Hôm trước, bộ Chỉ huy tối cao vừa truyền tin đến, rất có thể Thiên hoàng bệ hạ… Nếu người Hoa Hạ moi được thông tin quan trọng từ miệng đám đặc vụ bị bắt thì chắc chắn sẽ nhân cơ hội để gây khó dễ… Bỗng dưng Sakamoto cảm thấy sau gáy phát lạnh một hồi.
Nội chiến ở Hoa Hạ đã bắt đầu, song chỉ diễn ra tại một khu vực rất nhỏ, điều ấy không phù hợp với tính toán ban đầu của Nhật Bản. Biện pháp tốt nhất mà Sakamoto có thể nghĩ ra chính là, mau chóng kéo sáu tỉnh phía Bắc vào cuộc chiến, đẩy Lâu Thịnh Phong đi đánh giặc, có vậy, hắn mới không rảnh mà để tâm vào chuyện khác!
Trải qua sự kiện Mãn Châu Lý, bộ Chỉ huy tối cao đã có được cái nhìn mới về Lâu Thịnh Phong và người thừa kế của hắn ta, cả hai đều vô cùng nguy hiểm. Nếu Đế quốc Nhật Bản muốn thực hiện dã tâm âm thầm chiếm cứ Hoa Hạ thì bước đầu tiên chính là tiêu diệt hai tên này!
Nhưng điều khiến cho đám người Sakamoto và Oshima không ngờ chính là, ngay khi bọn hắn đang lập mưu, Lâu Đại soái cũng đang thực sự bị đám Nhật lùn chọc giận.
“Mẹ kiếp!”
Lâu Đại soái xem xong khẩu cung của đám đặc vụ Nhật Bản, giận đến không kìm được. Đám Nhật lùn này, con mẹ nó, còn không bằng cả súc sinh!
“Đại soái, chuyện này nên xử lý thế nào?”
“Xử lý thế nào?” Lâu Đại soái trợn mắt hổ, “Giết hết, một tên cũng không lưu!”
“Nhưng… nếu là người Nhật?”
“Nhưng cái gì mà nhưng?!” Lâu Đại soái vỗ mạnh lên bàn một cái, “Chẳng phải bọn chúng đều kiếm cho mình một cái tên Trung Quốc đó sao? Chỉ vì một cái tên mà đã hại chết không biết bao nhiêu mạng người! Nếu đã như vậy, bọn chúng chính là người Hoa, có liên quan mẹ gì đến đám Nhật lùn kia chứ hả?”
“Rõ!”
Lâu Đại soái vung tay, “Chẳng phải trước đó đã gán tội cho bọn chúng rồi à? Chết thì coi như xong, tên nào chưa chết, trực tiếp kéo tới pháp trường mà chém, ông đây muốn để đám Nhật lùn kia biết, Lâu Thịnh Phong không phải dễ chọc đâu!”
“Rõ!”
Tiêu Hữu Đức nhận lệnh lui xuống, một Sĩ quan phụ tá đưa báo cáo từ tiền tuyến bước vào, chỉ vài câu ít ỏi trên bức điện nhưng lại làm đôi mày Lâu Đại soái nhíu thật sâu.