Chiến tranh Nam – Bắc bùng nổ, toàn bộ ánh mắt trong nước đều đổ dồn tới An Huy.
Nối tiếp Hàn Am Sơn, Viên Bảo San ở Hà Nam, Tống Kì Trữ ở Hồ Bắc cũng chia nhau xuất binh, Lỗ quân (quân tỉnh Sơn Đông) bao vây Túc Châu, Dự quân (quân tỉnh Hà Nam) chiếm đóng Bạc Châu, Ngạc quân (quân tỉnh Hồ Bắc) thì vượt mọi chông gai hành quân thẳng đến An Khánh.
Trong khoảng thời gian ngắn, khói thuốc súng bốc lên bốn phía.
Quân chủ lực của Hoàn quân (quân tỉnh An Huy) đa phần là binh lính lục doanh* khởi nghĩa dưới thời Tiền Thanh. Sau khi Tống Chu chiếm được An Huy, ông ta liền điều động binh lính cấp thấp trong quân đội hai tỉnh Tô – Chiết để bổ sung lực lượng. Mặc dù đội quân này có nguồn gốc như thế, song sức chiến đấu cũng chỉ thường thường hạng trung, gặp phải quân đội Bắc Kì, tuy không đến mức vừa đánh đã tan nhưng cũng chẳng ra đâu vào đâu. Trái lại các đoàn dân quân ở An Huy biểu hiện không hề bình thường, nhất là khu vực Hoàn Nam, Ngạc quân bất ngờ tập kích An Khánh, dọc đường gặp không dưới 9 đợt vây đánh của các thế lực địa phương. Mặc dù so với quân đội chính quy thì số lượng và vũ khí không thể chiếm được ưu thế, nhưng mỗi người đều anh dũng không sợ chết, quả thực khiến cho sĩ quan dẫn đội phải kinh hãi, dần dần thu lại suy nghĩ khinh thường.
*các lực lượng vũ trang thời Hán lấy cờ xanh làm hiệu ở các địa phương dưới thời Thanh, Trung Quốc
“Thường nghe nói người Bắc thích đấu dũng còn người Nam chuộng văn chương, hiện tại, xem ra cũng chỉ là lời đồn nói nhảm mà thôi.”
Tình hình chiến đấu ở An Huy không ngừng truyền về hậu phương, Tống Chu xuất binh chặn đứng đường lui của Lỗ quân, điều động thêm quân phòng thủ Bắc Kì ở Túc Thiên lên Sơn Đông, quân đội đến gần Đài Nhi Trang*, rất có ý kiểu: mày chiếm địa bàn của bố, bố liền đào ổ chim của mày.
*Đài Nhi Trang là một quận của địa cấp thị Tảo Trang, tỉnh Sơn Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quận này nằm ở yết hầu của Đại Vận Hà, là cửa ngõ của Từ Châu nên có vị trí chiến lược quân sự quan trọng (Theo Wikipedia)
Viên Bảo San của Hà Nam còn chưa đủ để e ngại, Tống Kì Ninh của Hồ Bắc đối với Tống Chu mới là mối đe dọa chân chính. Một khi An Khánh rơi vào trong tay tên kia, cửa của Giang Chiết liền được mở ra, hậu quả không thể lường được. Tống Chu còn tưởng rằng Tống Kì Ninh sẽ đánh Bạng Phụ trước tiên, sau đó tiến về phía Bắc hội họp với Lỗ Quân ở Túc Châu, tiếp đó kết hợp với Dự quân tiến đánh phía nam, không ngờ tới tên kia lại đánh thẳng vào An Khánh!
Đáng tiếc Tống Chu tính toán chu đáo cẩn thận, hai vị đốc soái ở Tứ Xuyên và Quý Châu lại không thể nào nghĩ được như hắn. Cho dù Tống Chu bày cả danh nghĩa của Tổng thống Trịnh ra, quân đội hai tỉnh vẫn là chỉ nghe lệnh không nghe thông báo, khiến Tống Chu tức giận đến mức dựng ngược lông mày, quăng vỡ mấy cái ly: “Sao năm đó ông đây lại không thu thập hai cái tên khốn nửa vời này trước chứ?!”
Nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là nói ngoài miệng một chút thôi, hai vị trí Xuyên – Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu) có địa hình hiểm yếu, nhiều núi đồi, đều là nơi dễ thủ khó công. Hơn nữa hai đốc soái đều xuất thân từ bản địa, vốn dĩ khá có uy vọng, bất kể là ai tiến đánh đều không chiếm được lợi gì. Điều này cũng dẫn đến việc An Huy đánh thành một đống hỗn loạn, Tống Chu điều động binh tướng, Trịnh Hoài Ân lửa cháy đến chân, Lưu Phủ Tiên của Tứ Xuyên và Đường Đình Sơn của Quý Châu lại có ý xem náo nhiệt, tiện thể gảy bàn tính của mình.
Không còn cách nào khác, Tống Chu buộc lòng phải đánh điện báo cho Tổng thống Trịnh, nếu muốn địa bàn của mình được bảo toàn thì lo mà nghĩ cách đi!
Trịnh Hoài Ân bị bức đến nóng nảy, cắn răng chủ động liên lạc với Imai Ichiro, gần như là đào rỗng ‘quốc khố’, cuối cùng mua được một số lượng lớn súng đạn từ trong tay hắn. Dùng súng đạn làm màn dạo đầu, cuối cùng cũng khiến Tứ Xuyên và Quý Châu có ý xuất binh.
Tin tức về lượng súng đạn truyền ra ngoài, một số lão già ở các nơi như Nghiễm Châu, Quảng Tây tìm tới cửa như mèo thấy mỡ, xem nhẹ thái độ tắc trách trốn tránh làm như không thấy trước đây, nói thẳng Nam Kì gặp nạn, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, nhất định không cho người Bắc Kì cướp đi giang sơn quý báu này.
Trịnh Hoài Ân tức đến run tay, không phải ngày hôm qua mấy tên già đang dõng dạc phát biểu kia còn bệnh ở trên giường không dậy nổi, còn tưởng sắp làm đám tang đến nơi rồi sao?!
Đành chịu, tình thế bây giờ còn khó lường hơn lòng người, nếu muốn giữ lấy cái ghế Tổng thống này của hắn, Trịnh Hoài Ân chỉ có thể thỏa hiệp với những tên này. Súng đạn vừa mua đến tay trực tiếp được chia sạch xuống dưới. Ngay cả Tống Chu cũng không khách khí với Tổng thống, súng trường Nhật Bản hắn không hiếm lạ, nhưng sơn pháo dã pháo có càng nhiều thì càng tốt.
Imai Ichiro hoàn thành một ‘mối làm ăn lớn’ này, lập tức được các nhân viên cấp cao trong tổ chức Thái Bình khen ngợi. Việc ấy cho thấy người Trung Quốc mà thương nhân Osaka móc nối được còn cần hơn cả thương nhân Osaka nữa. Hắn dùng giọng điệu hết sức nịnh nọt phát cho cấp trên ở Nhật Bản một bức điện báo, nói rằng thị trường Trung Quốc vô cùng lớn! Vàng bạc đồng có rất nhiều! Ngài Tống Vũ cực kì thân thiện với Nhật Bản! Nhưng mà Kawaguchi Kinzou từng giúp hắn bắc cầu với chính phủ Nam Kì lại bất hạnh bỏ mình, thật là một chuyện không may, vô vùng lấy làm tiếc!
Đối với việc có thể kiếm càng nhiều tiền, thành viên cấp cao tổ chức Thái Bình rất có hứng thú, về phần chuyện của Kawaguchi Kinzou ‘kể công’ giúp bọn hắn kiếm tiền, bọn họ đều lựa chọn quên đi.
Đối với thương nhân mà nói, người chết tựa như giấy bạc bị vứt đi, không còn xài được.
Tống Vũ và Imai Ichiro vẫn duy trì liên lạc như cũ, tuy Kawaguchi Kinzou sau khi rời khỏi nhà hắn thì bị tập kích phải bỏ mình, nhưng bất kể là công sứ Ijuin đóng tại Trung Hoa hay người Nhật Bản khác lẻn vào sáu tỉnh Nam Kì điều tra tin tức của Trung Hoa thì đều không nảy sinh nghi ngờ với hắn. Chỉ có Honda Kumataro nói ra một câu, nhưng lập tức nó cũng biến thành trò cười trước bức điện báo của Imai Ichiro.
Bên phía An Huy đánh đến náo nhiệt, đốc soái các tỉnh Bắc Kì cũng bắt đầu rục rịch. Mã Khánh Tường của Thiểm Cam và Mã Khánh Thụy của Thanh Hải không dưới một lần xin Tư Mã Quân cho đánh, chỉ cần Tổng thống ra lệnh một tiếng, họ lập tức chỉ huy đại quân tiến về Nam Kì! Tư Mã Quân vẫn không chịu nhả ra nửa chữ, hắn biết nếu thả tự do cho đám thổ phỉ trên lưng ngựa lông lá này ra thì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì! Hắn đành phải nói mấy lời ngon ngọt dụ dỗ, bảo rằng Tân Cương và Tây Tạng không yên ổn, từ trước đến nay người Anh luôn thích gây sự ầm ĩ ở chỗ đó, nếu điều đi quân từ Cam Thiểm và Thanh Hải đi thì e rằng sẽ xảy ra biến cố.
Mã Khánh Tường và Mã Khánh Thụy bàn bạc một chút rồi dứt khoát đánh một bức điện báo gửi đến Tổng thống Tư Mã: nếu Tổng thống lo lắng, hai anh em bọn họ sẽ mang binh đi Tân Cương với Tây Tạng thăm qua một vòng trước?
Dù sao, đối với anh em Mã gia có xuất thân là những kẻ cướp đường trên lưng ngựa thì đi đâu chẳng là ‘kinh doanh’, đánh ai chẳng là đánh?
Nhận được tờ điện báo này, đầu Tổng thống Tư Mã càng đau, gặp chuyện như thế, không đau đầu cũng không được. So với Trịnh Hoài Ân của Nam Kì, cũng không biết hiện tại ai đau đầu hơn ai……
Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến vô cùng căng thẳng, Tư Mã Quân vốn muốn điều động quân đội sáu tỉnh Bắc Kì xuống Nam Kì, nhưng lại gặp một vấn đề. Quân đội sáu tỉnh Bắc Kì mà xuôi nam, nhất định phải đi qua các tỉnh Hà Bắc, Sơn Đông. Hà Bắc nằm dưới quyền kiểm soát của Tổng thống Tư Mã thì không có trở ngại gì. Thế nhưng Hàn Am Sơn ở biên giới Sơn Đông sắp xếp lực lượng hùng hậu, quân đội sáu tỉnh Bắc Kì vũ trang hạng nặng muốn tiến vào Sơn Đông? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Sơn Tây, Hà Nam cũng vậy. Về phần Cam Túc, Thiểm Tây…….Nói quá xa rồi, dọc đường không có đường sắt cũng chẳng có đường cái, chờ quân đội của Lâu Thiếu soái đi đường vòng qua thì hoa hiên vàng* cũng đã nguội hết trơn rồi.
*Hoa hiên vàng (tên khoa học: Hemerocallis citrina), còn gọi là Hoàng hoa thái hay Kim châm là một loài thực vật có hoa trong họ Thích diệp thụ. Các loại củ, chùm hoa, nụ và hoa đều có thể được nấu chín và ăn. Khô hoặc hoa tươi được sử dụng trong ấm thực Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên, Thái Lan, và Việt Nam. Hoa hiên vàng phải ăn lúc còn nóng mới ngon, để nguội rồi thì rất khó ăn.
Trên thực tế, đây cũng không phải đám người Hàn Am Sơn cố tình gây sự, thực sự là bất đắc dĩ mà thôi.
Giống như thời gian trước, quân đội của Ủy viên trưởng đuổi theo quân đội của Thái Tổ chạy tới địa bàn một tên quân phiệt, người sau muốn mượn đường chạy trốn, có thể, người trước bước vào địa bàn một bước, đừng hòng!
Đây cũng không phải là bàn xem tinh thần giác ngộ cách mạng của mấy kẻ quân phiệt cao bao nhiêu, xét đến cùng cũng là lo lắng quân đội của Ủy viên trưởng mượn danh nghĩa ‘tiêu diệt’ tiến vào địa bàn bọn họ, ngộ nhỡ ngồi ì không đi luôn thì phải làm sao? Việc này cũng không phải chưa từng xảy ra. Đến lúc đó, chẳng lẽ bọn họ phải đánh nhau với quân đội vì đại nghĩa mà chiếm chính quyền hay sao? Đánh thắng thì không sao, nhưng nhỡ đánh thua thì tính sao đây? Tổ chim của mình lại bị người ta chiếm mất.
Đối với quân phiệt mà nói, địa bàn cùng quân đội chính là những yếu tố căn bản để đứng vững gót chân.
Tuy Lâu Đại soái chưa có tiền án, nhưng không ai có thể đảm bảo ông không có ‘hậu án’. Nếu ông thực sự đi qua mà không đụng đến cây kim sợi chỉ nào, làm sao ông lại có được trong tay địa bàn lớn như vậy chứ?
Ngay cả địa bàn của bọn giặc Tây cũng dám xông tới cướp trắng trợn, chút của cải tích lũy của Hàn Am Sơn, chẳng phải Lâu Đại soái muốn thì liền nuốt được ngon lành hay sao?
Sau khi Lâu Đại soái nhận được tin Hàn Am Sơn không cần mình tiếp ứng thì há hốc mồm, sờ sờ cái đầu trọc, rất có thể là việc đánh đội quân này cũng là sai lầm đi? Nhìn cấp dưới đứng bên cạnh, ông phọt ra một câu: “Nếu không thì thôi không can thiệp đến chuyện trong nước nữa, chúng ta tiếp tục đoạt địa bàn với đám giặc Tây thôi.”
Các Sư đoàn trưởng: “……”
Quân đội sáu tỉnh Bắc Kì tạm thời không thể xuôi nam, thời gian tổ chức hôn sự cho hai vị tiểu thư Lâu gia bị rút ngắn lại sớm một tuần.
Lâu phu nhân vì việc này mà nhắc tới nhắc lui mấy lần, chỉ nói sớm không đánh muộn không đánh, cố tình lại nhằm ngay lúc sắp diễn ra mà đánh, “Thế là bỏ lỡ mất ngày tốt nhất rồi!”
Cũng may ngày 28 tháng 5 Dương lịch, tức ngày 12 tháng 4 Âm lịch cũng là một ngày không tồi, thế nhưng không tốt bằng ngày lúc trước đã chọn ra, hơn nữa còn xung khắc với bát tự của Thất Tiểu thư. Lâu phu nhân có phần bất đắc dĩ, ai bảo Lâu Đại soái nhất định muốn làm đám cưới cho hai nha đầu này cùng một lần chứ?
Ngũ di thái biết được việc này, lại nhìn Thất Tiểu thư có chút ‘mũi không ra mũi, mắt không ra mắt’ thì trộm nói với Lục Tiểu thư: “Người mẹ kia của nó là loại không làm người ta bớt lo, nó cũng giống với mẹ nó vậy. Đều là cô nương của Lâu gia, mấy đứa trước với cả con cũng không có vấn đề gì, cố tình chỉ có nó là xung này khắc kia. Sau này con cách xa nó một chút, tránh khỏi bị nó liên lụy đến!”
Lục Tiểu thư không thể phản bác lời của Ngũ di thái, bảo rằng chuyện này không nên trách Lâu Thất, rồi đành chuyển sang đề tài khác. Ai cũng có thân sơ* xa gần, cô muốn giúp đỡ Lâu Thất, nhưng việc lại có liên quan đến bản thân, cho nên Ngũ di thái vẫn nghĩ cho cô trước tiên.
*Thân có nghĩa là họ gần, ví dụ như người trong vòng ba thế hệ; còn sơ nghĩa là họ xa, kiểu họ hàng xa bắn đại bác ba ngày chưa thấu ấy:v
Lý Cẩn Ngôn không biết sóng ngầm mãnh liệt ngầm cuộn trào bên dưới nhóm nữ quyến Lâu gia, Lâu Phu nhân vừa buông tay, tất cả mọi chuyện lập tức đặt trên đôi vai của hắn. Có thế hắn mới biết, quản lý một cái nhà so với quản lý một nhà máy cũng chẳng thoải mái hơn được bao nhiêu. Nhất là trong nhà xưởng, dù thợ khéo có phạm sai lầm thì còn có thể dựa trên điều lệ khấu trừ tiền lương, nghiêm trọng thì trực tiếp đuổi việc là xong chuyện. Nhưng ở nhà chung quy lại không thể làm như vậy. Nha đầu tôi tớ còn có thể xử phạt, nhưng đến phiên mấy người vợ lẽ của Lâu Đại soái và hai vị tiểu thư thì hắn lại bó tay. Một số ít tôi tớ trong nhà cũng ỷ vào thể diện đó, khinh hắn tuổi còn nhỏ, tuy trên mặt vẫn cung kính nhưng sau lưng lại ngấm ngầm giở thủ đoạn gian trá, chuyện đục nước béo cò xuất hiện nhiều vô kể.
Thường xuyên qua lại, Lý Cẩn Ngôn rốt cuộc bị chọc giận, hung hăng xử trí một vài người, cuối cùng cũng khiến những kẻ này yên phận không ít. Trong đó có vợ của một quản sự bị đuổi việc là thị tì của Lâu Phu nhân, tìm đến Lâu Phu nhân khóc lóc kể lể. Lâu Phu nhân chờ bà ta nói xong mới mở miệng nói: “Bà nói Ngôn nhi làm như vậy là không nể mặt ta? Ta thấy người không nể mặt ta mới chính là bà đấy.” Lâu Phu nhân nói một cách nhẹ nhàng, giống như đang tán gẫu về chuyện nhà, “Ngôn nhi là con dâu ta, cả trên danh nghĩa hay trong hiện thực thì đều là người của Lâu gia! Các người đang tính toán cái gì? Những năm trước, những kẻ không biết trên dưới không hiểu quy củ đều bị đánh hơn mấy chục đại bản, đánh không chết thì bán đi là xong chuyện! Hiện tại là Dân quốc, những chuyện kia cũng không hợp với thời thế, nhưng các người cũng đừng có hếch mũi lên trời mà không biết tốt xấu.”
Người đàn bà kia lập tức không dám khóc nữa, tựa hồ nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất run rẩy không thôi.
“Phu nhân, nô tì sai rồi, nô tì không dám nữa!”
Cuộc nói chuyện này của Lâu Phu nhân được truyền ra, không còn ai dám khinh nhờn, vô lễ với Lý Cẩn Ngôn. Lý Cẩn Ngôn làm việc thoải mái không ít, thi thoảng cũng có thể xả bực.
Trong thời gian này, Lý gia phái người đưa thiếp mời tới cho hắn, Lý Cẩm Cầm xuất giá. Lý Cẩn Ngôn nhìn thiếp cưới đỏ thẫm, chợt nhớ tới trước khi mình rời khỏi Lý gia, Nhị phu nhân ngồi trước cái bàn, cầm bút lông, trên bàn bày giấy đỏ, thế nhưng trên mặt lại chẳng có chút gì gọi là vui vẻ. Hắn không khỏi có chút phiền lòng.
Muốn hắn đi tham dự tiệc cưới của Lý Cẩm Cầm? Tám phần mười là ý của lão thái gia, thái độ của hắn còn chưa đủ rõ ràng sao?
Lý Cẩn Ngôn thản nhiên nói với Lý Đông đưa thiếp mời tới: “Nói với lão thái gia, mấy ngày nay tôi bận bịu, không rút ra được thời gian.” Sau đó để nhà đầu lấy ra một cái hộp, “Đồ trong hộp này coi nhà là lễ vật cho Lý Cẩm Cầm. Còn mấy đồng bạc này, ông cầm lấy uống rượu đi.”
Lý Đông nhìn đến sắc mặt Lý Cẩn Ngôn, một câu cũng không dám nhiều lời, nhận mấy đồng bạc nắm chặt trong tay, cúi đầu khom lưng hành lễ, trong lòng thầm nghĩ, Tam thiếu gia quả nhiên không giống với trước đây, vừa vung tay chính là tới tận năm đồng bạc!
Tròng mắt xoay qua xoay lại, Lý Đông lấy tay móc từ trong lòng ra một tấm thiếp cưới khác, mở miệng nói: “Tam Thiếu gia, tôi đây còn có một thiếp mời nữa đưa cho Nhị phu nhân, ngài xem?”
Lý Cẩn Ngôn nhìn thiếp mời đỏ chót, nửa ngày không mở miệng, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo. Trán Lý Đông bắt đầu đổ mồ hôi, cúi đầu, sau lưng bốc lên từng trận khí lạnh. Lại thêm một hồi sau, trên đỉnh đầu hắn mới truyền đến thanh âm của Lý Cẩn Ngôn: “Bỏ xuống đi, nói với lão thái gia, mẹ tôi gần đây cũng không rảnh.”
“Vâng.”
Thanh âm của Lý Cẩn Ngôn giống như mang theo vụn băng, bắp chân Lý Đông có chút phát run, không dám ở lại lâu, nắm chặt năm đồng bạc Lý Cẩn Ngôn cho hắn rồi lui ra khỏi cửa phòng. Chẳng ngờ lại gặp phải Lâu Thiếu soái mới từ quân doanh trở về, bị cặp mắt tựa như mang theo dao găm kia đảo qua, chân của Lý Đông nhũn ra, suýt nữa quỳ trên mặt đất.
Tên tuổi của Lâu Thiếu soái đã sớm truyền khắp sáu tỉnh Bắc Kì, ai cũng nói đó là một vị Thần Giết Chóc, chém đầu giặc Tây như là thái rau vậy! Không thể chọc vào!
Lâu Tiêu không để ý đến hắn, trực tiếp lướt qua hắn đi vào trong phòng. Lý Đông dừng bước, nghe bên trong loáng thoáng truyền ra thanh âm nói chuyện. Hắn nghĩ thầm, Tam thiếu gia quả thật không phải là người bình thường! Xem ra trước kia hắn đầu phục lão thái thái thật đúng là một nước cờ đúng đắn!
Trong phòng, Lý Cẩn Ngôn đang định thu lại hai tấm thiếp cưới thì thấy Lâu Thiếu soái đang đi đến, hắn ngạc nhiên hỏi: “Thiếu soái, sao hôm nay lại về sớm như vậy?”
“Ừ.” Tầm mắt Lâu Tiêu đảo qua thiếp mời đỏ chót Lý Cẩn Ngôn đang cầm trong tay, “Chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện vui của Lý gia, mời tôi về uống chén rượu mừng. Tôi không rảnh, từ chối rồi.” Lý Cẩn Ngôn vài ba câu đã nói xong chuyện của Lý Cẩm Cầm, đặc biệt nhắc đến Hình Trường Canh một câu, “Nói là trước khi bác cả qua đời đã định sẵn, người trong nhà cũng không biết.”
“Hình Trường Canh?” Tay nâng ly trà của Lâu Thiếu soái khựng một chút, “Đứa con trai nhỏ kia của hắn?”
“Đúng vậy, có gì không đúng?”
“Không có gì không đúng.” Lâu Thiếu soái lắc đầu, ngón tay xoa xoa khóe mắt Lý Cẩn Ngôn, có thể thấy được rõ ràng tơ máu trong mắt cùng với sắc xanh trong đáy mắt, mày thoáng nhíu lại, đột nhiên đứng dậy, bế Lý Cẩn Ngôn lên cao.
“Thiếu soái?” Lý Cẩn Ngôn ôm lấy bả vai Lâu Thiếu soái theo bản năng, không bất ngờ, tay bị quân hàm đâm một cái, “Anh làm gì vậy?”
“Ngủ.”
Lâu Thiếu soái bước vài bước tới bên giường, đặt Lý Cẩn Ngôn lên đó, sau khi tự mình cởi áo khoác quân phục rồi thì cùng nằm xuống.
Lý Cẩn Ngôn tưởng hắn lại muốn biến thành hổ đói vồ mồi, theo bản năng trốn vào bên trong. Mấy ngày nay hắn bận đến mức cả người không rõ phương hướng, nếu lại bị Lâu Thiếu soái gây sức ép thì mạng nhỏ này cũng sẽ không còn nữa mất.
Thế nhưng giường kê sát tường, một chỗ nhỏ như vậy thì có thể trốn được đi đâu? Lý Tam thiếu chỉ di chuyển vài cái đã bị Lâu Thiếu soái bắt trở về, ôm vào trong ngực, một chân chặn hai cái đùi của hắn, “Đừng nghịch, ngủ đi.”
Nói xong, hắn liền ấn đầu Lý Cẩn Ngôn vào trong ngực.
Lý Tam thiếu chớp mắt mấy cái, ý của Lâu Thiếu soái thật sự chỉ là “ngủ” thôi?
Lại chớp thêm vài cái, trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Lúc Lâu Thiếu soái ôm lấy Lý Cẩn Ngôn, nha đầu hầu hạ trong phòng đã biết điều mà lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu, thoáng cái đã trở nên tĩnh lặng, tựa như có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Không đẩy ra được cái tay của Lâu Tiêu còn ở trên người mình, Lý Cẩn Ngôn chỉ có thể cố gắng hết sức xê dịch, tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn, đầu tựa vào trước ngực Lâu Tiêu, thoáng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có quy luật, giống như bị thôi miên, dần dần sự mệt mỏi tìm đến, mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ, hắn mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.
Đến khi Lý Cẩn Ngôn hoàn toàn rơi vào giấc ngủ, Lâu Thiếu soái mới mở mắt, lẳng lặng nhìn hắn một hồi, cánh môi nhẹ đậu trên trán hắn, lướt qua khóe mắt, ghé vào tai hắn khẽ nói gì đó. Tiếc là Lý Cẩn Ngôn ngủ quá say, không nghe được một chữ nào……