“Tăng nhân?” Lâu Đại soái kinh ngạc ngẩng đầu: “Chẳng qua là một kẻ dùng mấy lời tà ma mê hoặc người khác hoặc lừa gạt tin yêu của quần chúng mà thôi, ngay cả tí ti quan tước cũng đều không có, có thể có tác dụng gì?”
“Cha, Rasputin không phải một tăng nhân bình thường, hắn được Nga hoàng cực kỳ tín nhiệm. Nhất là Hoàng hậu Alexandra, người phụ nữ Hessen này bản tính kiêu căng ngang ngược, thích đùa bỡn quyền lực, có ảnh hưởng rất lớn tới Nga hoàng. Khi còn học ở trường quân đội Đức, con cũng từng nghe được những lời đồn liên quan tới hoàng tộc nước Nga, nghe nói, hoàng hậu Nga và tên Rasputin nọ có quan hệ rất không bình thường, gần như là răm rắp nghe theo lời hắn.”
“Vậy à.” Lâu Đại soái do dự một chút: “Nhưng dù sao đây cũng là chuyện quốc gia đại sự.”
“Có thể thử một lần.”
Lâu Đại soái tựa lưng vào ghế ngồi, trầm ngâm một lúc thật lâu, rốt cuộc cũng gật đầu, nói: “Được rồi, việc này, cha sẽ an bài người thực hiện.”
“Dạ.”
“Còn nữa,” Lâu Đại soái đột nhiên thay đổi giọng điệu, “Đám lông lá lại tăng cường binh lính ở vùng biên cảnh, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, không thể ngỏng cổ chờ chúng nó công kích. Sư đoàn của Tiền Bá Hỉ sẽ xuất phát sau ba ngày nữa, con trở về chuẩn bị chút đi, sau đó dẫn theo binh đoàn Độc Lập cùng theo ra biên giới.”
“Rõ!”
“Binh đoàn Độc Lập vốn không cần ra quân lần này, là cha đã hạ lệnh.”
Lâu Tiêu dựng thẳng sống lưng, dáng đứng cực kỳ ngay thẳng, hệt như một thanh chiến đao khát máu đã được rút ra khỏi vỏ: “Bảo vệ biên cương nước nhà, là trách nhiệm của một quân nhân!”
“Tốt!” Lâu Đại soái vỗ mạnh xuống mặt bàn, mãnh liệt đứng lên, “Cha sẽ nói với thằng cha Tiền Bá Hỉ kia, con trai của Lâu Thịnh Phong này, chắc chắn không phải loại hèn nhát!”
“Dạ!”
Lâu Đại soái lại ngồi xuống ghế, biểu tình có phần hoà hoãn lên tiếng: “Tiêu Nhi, một mảnh gia nghiệp hôm nay cha gây dựng, tương lai đều là của con. Cha sẽ không noi theo Hán Cảnh đế, giết Chu Á Phu để trải đường cho nhi tử(*). Lâu gia chúng ta dùng võ lập nghiệp, không thể học được phong cách của văn nhân, bất kể là gìn giữ cái đã có hay là tiến thêm một bước khuếch đại thành tựu của mình, con đều phải dựa vào bản lĩnh của bản thân để thuộc hạ và cũng là những người anh em xương máu của cha tâm phục khẩu phục!”
(*) Hán Cảnh đế: tên thật là Lưu Khải, là vị Hoàng đế thứ sáu của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông ở ngôi từ năm 157 TCN đến năm 141 TCN, tổng cộng 16 năm. — Chu Á Phu hay Châu Á Phu là nhà quân sự và thừa tướng nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, con trai quan đại thần khai quốc nhà Hán, Chu Bột. Về cuối đời, Chu Á Phu bị Hán Cảnh Đế nghi kị, bắt bỏ ngục. Ông uất ức, tuyệt thực 5 ngày, cuối cùng thổ huyết mà qua đời.
“Con quyết không phụ sự kỳ vọng của cha!”
“Hay lắm!”
Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng: “Còn có một chuyện, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chung quy cũng phải lưu lại huyết mạch cho sau này. Vợ con không thể sinh, nhưng lục di nương đã từng đề cập với cha về cô chái gái của bà ấy, con cảm thấy…”
“Cha!” Lâu Tiêu cắt lời Lâu Đại soái: “Đời này, con tuyệt không cưới vợ bé.”
“Con nói cái gì?” Lâu Đại soái trợn trừng hai mắt, “Không cưới vợ bé, con muốn Lâu gia tuyệt hậu?!”
“Cha còn có thể sinh.”
“Mày, mày…” Lâu Đại soái thẹn quá hóa giận, tức đến tim gan phèo phổi đều đau, chộp lấy cái gạt tàn thuốc lá trên mặt bàn, hung hăng ném thẳng về phía Lâu Thiếu soái. Lâu Thiếu soái động cũng không thèm động, cái gạt tàn đập vào bả vai của hắn rồi rơi xuống đất, phát ra một tiếng vỡ vụn cực vang.
“Cha, nếu không còn chuyện gì, con ra ngoài trước đây.”
Lâu Tiêu kính cẩn chào theo nghi thức quân đội sau đó xoay người bước đi.
Lâu Đại soái tức đến mức hùng hổ quát to: “Cút! Cút ngay thằng chó!”
Lâu Thiếu soái đẩy cửa phòng, cút.
Đợi khi cửa phòng đóng lại, vẻ giận dữ trên mặt lâu Đại soái nhất thời biến mất không còn tung tích, ông ngồi trở lại trên ghế, miệng mắng một câu: “Mẹ nó chứ, cái thằng ranh này rốt cuộc là giống ai?”
Bên ngoài thư phòng, Lâu Thiếu soái vừa vặn gặp được Lâu phu nhân đang trên đường tới tìm Lâu Đại soái. Lâu phu nhân vươn tay vỗ vỗ bả vai con mình, nhìn đến một mạt tàn thuốc vương trên đầu ngón tay, mỉm cười: “Lại chọc giận cha con rồi sao?”
“Mẹ, ba ngày nữa con sẽ theo quân đội xuất phát tới vùng biên cảnh.”
“Ừ, việc này mẹ biết.” Từ xưa, Lâu Đại soái cứ ba ngày thì hết hai ngày ra khỏi nhà đi đánh giặc, quanh năm suốt tháng tính ra cũng không có được mấy hôm ở nhà, Lâu phu nhân đã thành thói quen. Con trai sinh ra ở nhà họ Lâu, sao có thể không ra chiến trường, không dẫn binh đánh giặc, nếu không thì còn có ai nể phục nó đâu, “Còn chuyện gì nữa?”
“Cưới vợ bé.” Lâu Tiêu nhìn Lâu phu nhân: “Con từ chối.”
“Bảo con cưới ai? Cháu gái của lục di thái?”
Lâu Thiếu soái gật đầu, Lâu phu nhân nghe thế thì khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười châm chọc: “Việc này con không cần quan tâm, mẹ sẽ xử lý tốt giúp con. Không muốn cưới thì không cưới, ai cũng đừng mơ tưởng cưỡng ép con của mẹ!”
Sau khi Lâu Tiêu xoay người rời đi, Lâu phu nhân cũng không trực tiếp bước vào thư phòng, mà xoay người nói với nha đầu: “Đi bảo với nhị quản gia một tiếng, cháu gái của lục di thái chẳng phải rất thích hầu hạ người khác hay sao? Vừa vặn tiểu nha đầu bên người tam di thái mới tự vẫn không lâu, đưa cô ta tới đó thay thế đi.”
“Dạ.”
“Ngày mai là Tết Nguyên đán rồi, đêm nay đưa người đi luôn tránh cho xui xẻo cả năm.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Một câu Lâu phu nhân thuận miệng nói ra, liền quyết vận mệnh nửa đời còn lại của Hỉ Quế. Lâu phu nhân nhẹ nhàng nở một nụ cười, thoạt nhìn, bà xử sự vẫn quá là rộng lượng. Năm đó, tuy rằng tam di thái ngông nghênh ngạo mạn, nhưng dù gì cũng sinh ra ba khuê nữ, coi như có công đối với nhà họ Lâu, còn lục di thái lại có tài cán gì nào? Dựa vào một ông anh cả làm cục trưởng cục tài chính thôi ư?
Đáy mắt Lâu phu nhân lóe lên một tia khinh miệt, rất nhanh thôi chỗ dựa đó đã không còn tồn tại nữa rồi.
Lâu Đại soái nghe được tiếng gõ cửa, lên tiếng, ngẩng đầu, thấy là Lâu phu nhân liền hỏi: “Phu nhân, sao bà lại tới đây?”
“Đại soái, tôi có chuyện muốn nói với ông.” Lâu phu nhân đảo mắt nhìn lướt tới cái gạt tàn rơi trên mặt đất, Lâu Đại soái ngượng ngùng cười cười hai tiếng, song người trước cũng không truy cứu nữa, “Chuyện của em rể, ông định làm như thế nào?”
“Triển Trường Thanh?” Lâu Đại soái bỗng dưng trầm mặt: “Việc này, không dễ lo liệu cho lắm, hắn dù sao cũng là Bộ trưởng Bộ Thông tin liên lạc mà Tổng thống tự mình bổ nhiệm, muốn từ chức cũng…”
“Đại soái, em gái và em rể tới cửa nhờ vả, chúng ta cũng không tiện lờ đi, nói cho cùng, việc này, vẫn phải cáo lỗi với em rể rồi.”
Giọng điệu của Lâu phu nhân có phần ảm đạm, Lâu Đại soái cũng trầm mặc không đáp lời.
Tuy không kết thành thông gia, song Lâu phu nhân và Triển phu nhân dù sao cũng là chị em ruột, hai nhà cũng xem như thân thích của nhau. Lâu phu nhân biết, Triển phu nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện cô con gái lớn, cái chết của Triển tiểu thư quá ư kỳ dị, bản thân cô bé này rất ít khi đi chơi hồ, hai nha đầu bên người lại đều biết bơi, cho dù không kịp nhảy xuống cứu thì cũng có thể hô hoán gọi người đi? Nhưng sau đó hỏi lại, chẳng những không ai nghe được tiếng kêu cứu, mà cả ba người đều chết đuối sạch sành sanh. Hai năm nay, Triển bộ trưởng điều tra cả công khai lẫn âm thầm, cuối cùng cũng tìm được một chút manh mỗi, song đầu thương mũi giáo lại nhắm thẳng vào Hình Trường Canh – phó đội trưởng đội cảnh vệ phủ Tổng thống!
Nếu việc Triển tiểu thư chết và Hình phó đội trưởng có quan hệ, vậy thì Tổng thống có biết hay không?
Triển gia và Hình phó đội trưởng không thù không oán, hắn sao lại xuống tay với con gái nhà người ta? Một khi không phải bởi thù riêng, thế thì là do duyên cớ gì?
Càng nghĩ, càng cảm thấy chỉ có một loại khả năng, đó là chuyện hôn nhân giữa nhà bọn họ và Lâu gia!
Lâu phu nhân và Triển phu nhân là chị em ruột, nếu lại trở thành thông gia, đích thực thân càng thêm thân, quan hệ hai nhà sẽ mỗi lúc một gần. Lâu gia nắm quân đội, Triển gia có tri thức, hơn nữa còn có nhà mẹ đẻ của Lâu phu nhân và Triển phu nhân, ba nhà này mà hợp lại, ở phương Bắc, quả nhiên là giậm chân một cái đến mặt đất cũng phải rung chuyển ba lần.
Nghĩ đến loại khả năng này, Triển bộ trưởng và Triển phu nhân đều hết hồn hết vía, vội vàng thu tay, không dám tiếp tục điều tra thêm mữa, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Công tác của Triển bộ trưởng càng ngày càng không như ý, thuộc hạ dưới quyền không nghe điều khiển, hai tháng trước, còn đầu quân cho một phó bộ trưởng, nghe đâu người nọ là thân tín của Tổng thống, rất có chỗ dựa sau lưng.
Xung quanh chỗ ở của Triển gia cũng thường xuyên xuất hiện vài gương mặt lạ. Điều này có nghĩa là gì, ai nhìn vào cũng có thể nhận ra.
Triển bộ trưởng và Triển phu nhân thương lượng một chút, sau đó không dám do dự nữa liền nhân dịp Lâu gia có chuyện vui, trực tiếp tìm tới gặp Lâu phu nhân. Sau khi Lâu phu nhân nghe chuyện cũng giật mình không nhỏ, hai năm trước quan hệ của Lâu Đại soái và Tổng thống cũng không tệ lắm, tại sao khi ấy Tổng thống lại xuống tay tàn độc đến như vậy?
Chẳng lẽ, ngay từ đầu Tổng thống đã phòng bị lâu Đại soái rồi? Tâm tư người nọ, rốt cuộc sâu tới tận đâu?
Lâu phu nhân ngẫm lại một hồi liền không rét mà run.
“Đại soái, chuyện em gái và em rể thỉnh cầu, anh cả của tôi cũng phát điện báo tới, không cần biết là gặp tăng hay gặp Phật, việc này bắt nguồn từ nhà chúng ta, nếu có thể giúp vậy thì nhất định phải giúp một tay.”
Lâu phu nhân nói tới đây liền không nói thêm gì nữa. Lâu Đại soái chỉ lặng lẽ thở dài: “Cũng được, phu nhân, bà đi nói với em rể, quân đội chính phủ còn một ghế cục trưởng đang để trống. Nếu hắn đồng ý chịu thiệt, Lâu Thịnh Phong liền giang tay đón chào.”
“Cục giao thông sao?” Lâu phu nhân nhíu mày: “Mạnh cục trưởng chính là người thân tín lâu năm bên người Đại soái.”
Lâu Đại soái cũng cảm thấy có chút khó khăn, quan viên làm việc trong quân đội chính phủ, nếu không phải cùng ông vào sinh ra tử thì cũng là giao tình gắn bó nhiều năm. Người đã bán mạng cho mình ngần ấy thời gian, đích thực không phải cứ nói bỏ là bỏ được.
Trái lo phải nghĩ hồi lâu, cuối cùng Lâu Đại soái hạ quyết định: “Cục tài chính đi.”
Cục trưởng cục tài chính Đỗ Liên Sơn là anh ruột của lục di thái Đỗ Liên Dung, năng lực không tồi, nhưng so với Triển Trường Thanh vẫn là không cách nào sánh được. Lâu phu nhân đã mở miệng, Lâu Đại soái không thể không nể mặt, huống hồ, so với phu nhân, anh của vợ bé tất nhiên không thể thân bằng được.
“Đại soái, như vậy có được không?”
“Cái gì được hay không được.” Lâu Đại soái thờ ơ: “Sau lại an bài một chỗ khác cho hắn là được. Ngồi ở cái ghế này đã hơn một năm, hắn cũng vớt được không ít lợi lộc, đủ rồi. Lâu gia sẽ không bạc đãi hắn.”
Lâu phu nhân gật gật đầu: “Vậy tôi đi nói với em gái và em rể một tiếng.”
“Ừ.”
Lâu phu nhân rời khỏi thư phòng, trên môi treo lên một nụ cười rạng rỡ. Vừa đi xuống lầu, bà liền nhìn thấy lục di thái đang vội vã bước tới đây, còn có Hỉ Quế một mặt đầm đìa nước mắt cùng với nhị quản gia biểu tình phi thường khó xử ở phía sau. Lo lắng còn mơ hồ mang theo vài phần tức giận, lục di thái vừa nhìn thầy Lâu phu nhân liền mở miệng hỏi: “Phu nhân, Hỉ Quế làm sai cái gì? Sao chị lại đưa con bé tới cái chỗ như vậy!”
“Sao?” Lâu phu nhân đi bên cạnh sô pha, nhẹ nhàng ngồi xuống, lập tức có nha đầu dâng trà nóng lên, “Em nói xem, chị muốn đưa nó tới chỗ nào?”
“Cái chỗ của người điên…”
“Liên Dung,” Lâu phu nhân bỗng nhiên trầm mặt: “Tốt xấu gì Thúy Hoa cũng vào cửa sớm hơn em, lại sinh cho Đại soái ba cô con gái. Chiếu quy củ, em phải gọi em ấy một tiếng “chị ba”.”
“Phu nhân, em…” Nhìn thấy Lâu phu nhân mặt không đối sắc, lục di thái mới đột nhiên bừng tỉnh, mình đây rốt cuộc là đang làm cái gì? Tại sao mới nghe Hỉ Quế khóc lóc kể lể đôi câu đã bất chấp tất cả mà tới tìm phu nhân làm loạn? Lục di thái nghĩ tới đây, nhất thời thái dương lấm tấm mồ hôi.
Lâu phu nhân cũng không để ý đến lục di thái nữa, mà quay sang nói với nhị quản gia: “Chú Đức, chú làm việc ở Lâu gia đã bao nhiêu năm, tại sao còn không biết cân nhắc trước sau như vậy? Còn hai đứa nữa,” Lâu phu nhân chuyển hướng sang hai nha đầu đi theo bên người lục di thái: “Cũng không biết nhắc nhở di thái thái của các ngươi, đây là chỗ nào? Trên lầu chính là thư phòng của Đại soái! Nếu như vô tình đụng phải người ngoài, lúc ấy thể diện của Lâu gia liệu có còn không!”
Hai nha đầu câm như hến, nhị quản gia cũng là mặt mũi đen thui, ánh mắt nhìn về phía lục di thái cùng Hỉ Quế đều dâng lên oán khí.
“Được rồi, chuyện hôm nay chị không trách em, chẳng qua là em đau lòng cháu gái,” Lâu phu nhân hiền từ nở nụ cười: “Chị có thể thông cảm được. Vừa vặn Thúy Hoa đã sống một mình nhiều năm như vậy, cũng không tránh khỏi có chút tịch mịch, em tới ở cùng với em ấy đi, tiện thể quan tâm chăm sóc cháu gái của mình, như thế tất cả mọi người đều vui vẻ.”
Lục di thái không thể tin được mà mở to hai mắt, phu nhân đây là đưa cả mình đi luôn?!
“Phu nhân, em sai rồi! Em thật sự sai rồi!” Lúc này, lục di thái mới vội vàng quỳ xuống trước mặt Lâu phu nhân, cất cao thanh âm, hy vọng Lâu Đại soái ở trong thư phòng có thể nghe thấy được, ít nhất cũng đừng để phu nhân đưa bà tới chỗ người phụ nữ điên kia.
Nhưng lục di thái phải thất vọng rồi, từ đầu đến cuối, Lâu Đại soái đều không lộ diện.
Lâu phu nhân nhìn lục di thái hồn bay phách lạc thì nhẹ nhàng cười: “Lời này, năm đó chị đã từng nói với Thúy Hoa, hiện giờ, cũng nhắc lại cho em nghe một lần, em ấy, nếu một lòng muốn chết thì dù là ai cũng không ngăn cản được đâu. Liên Dung, dắt theo cháu gái của em, cẩn thận mà ngẫm lại đi, nói không chừng một ngày nào đó nghĩ thông, còn có thể quay trở lại.”
Hỉ Quế sợ đến hồn phía lên mây, thời điểm bị kéo đi, thân thể đã xụi lơ không còn cảm giác nữa.
Lâu phu nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa thư phòng, bà đã sớm hiểu thấu con người của Lâu Thịnh Phong. May mắn, con trai ngoan của bà không giống như cha nó.
Nhưng mà, không cưới vợ bé… Lâu phu nhân một tay vỗ nhẹ lên bụng mình, mi mắt dần dần cụp xuống.
Lâu Tiêu nói với Lý Cẩn Ngôn về chuyện hai ngày sau phải xuất phát, Lý Cẩn Ngôn có chút giật mình, lại cảm thấy một luồng nhiệt khí không hiểu từ đâu trỗi dậy trong lòng, thật sự phải đánh nhau với đám người Tây kia sao?
Chỉ cần là người Trung quốc, một khi đọc được lịch sử thời cận đại thì đều không thể không cảm thấy khuất nhục cùng bi phẫn.
Lạc vào cái thời đại hỗn loạn này, Lý Cẩn Ngôn đã sớm hạ quyết định sẽ cống hiến hết sức lực vốn có của mình cho quốc gia. Song khi mọi chuyện diễn ra ngay trước mắt, hắn lại phát hiện, những gì mình có thể làm quả thực quá bé nhỏ đi. Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù không thể xông ra chiến trường, ít nhất, hắn cũng có khả năng giúp đỡ một phần chứ nhỉ? Thời tiết ở Mãn Châu Lý rét lạnh cực kỳ, tiệm vải của hắn vẫn còn có một ít vải dệt thủ công và bông mút, có thể làm bao đầu gối, áo cộc và găng tay, bây giờ tìm người làm thêm hẳn là vẫn kịp… Về phần lỗ vốn này nọ, hắn cũng vui lòng! Đợi khi nhà máy sản xuất xà phòng khởi công, sulfonamide được nghiên cứu và chế tạo thành công, chuyện tiền nong sẽ không cần lo lắng nữa.
Lâu Tiêu thấy Lý Cẩn Ngôn cúi đầu, vươn một tay xoa xoa đỉnh đầu của hắn: “Anh sẽ trở về, anh đảm bảo.”
Lý Cẩn Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Tiêu, mấp máy môi định lên tiếng, nếu hắn nói không phải mình buồn bực vì vấn đề này, liệu Lâu Thiếu soái có giơ súng tặng cho hắn một viên đạn hay không?
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra, Lý tam thiếu vẫn là giữ vững nguyên tắc “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, trầm mặc coi như chấp nhận.
Ba ngày sau Lâu Tiêu đã phải rời đi, Lý Cẩn Ngôn nhịn không được mở miệng hỏi: “Thiếu soái, chuyện lúc trước tôi nhờ anh tìm người sao rồi?”
“Tìm được rồi.” Lâu Tiêu rút tay khỏi đầu Lý Cẩn Ngôn, “Ngày mai, bọn họ sẽ đến gặp em.”
“Ngày mai à?” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu.