Ngày hôm sau, Lý Cẩn Ngôn thức dậy hơi trễ, thân thể vẫn không quá thoải mái, chỉ có thể miễn cưỡng nằm ở trên giường. Lâu Tiêu đang đứng trước gương lớn cài nút áo quân phục, dáng người thon dài được quân trang tôn lên càng thêm thẳng tắp. Trong phòng, bốn năm nha đầu bưng chậu đồng và đồ rửa mặt đều không lên tiếng, cũng không tiến lại gần, chỉ có nha đầu mắt xếch hôm qua, tựa hồ vẫn chưa hết hi vọng, chăm chú nhìn Lâu thiếu soái, ánh mắt như mang theo một cái móc nhỏ không ngừng câu kéo người ta. Đáng tiếc, đôi mắt xinh đẹp lại dành tặng cho kẻ mù, từ đầu đến cuối Lâu thiếu soái vẫn xem cô ta như là không khí.
Lý Cẩn Ngôn cảm thấy cực kỳ thú vị, một tay chống cằm, khóe miệng nhịn không được mà cong lên.
Lâu Tiêu quay đầu, “Tỉnh rồi?”
“Ừm.” Lý Cẩn Ngôn chống thân thể dậy, cảm thấy phần eo truyền đến một trận đau nhức liền đưa tay ra sau ấn ấn day day. Hôm qua còn chưa đau đến như vậy, sao chỉ mới ngủ một đêm đã trở nên cheap viagra nghiêm trọng thế rồi? Chẳng lẽ Lâu thiếu soái ghi hận mình nói hắn ăn thùng uống vại, cho nên thừa dịp mình đi ngủ mà đánh mình một trận hay sao? Lý Cẩn Ngôn cảm thấy bản thân tưởng tượng quá nhiều, suy đi nghĩ lại chuyện này vẫn là không có khả năng.
Lâu Tiêu thấy Lý Cẩn Ngôn chau mày liền đi đến bên giường, ngồi xuống: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Lý Cẩn Ngôn lắc lắc đầu: “Chỉ là phần eo có chút đau.”
Ngay sau đó, bàn tay to lớn của Lâu Tiêu lập tức dán lên bên hông của Lý Cẩn Ngôn, khẽ nhéo một cái: “Chỗ này?”
Lý Cẩn Ngôn có chút dại ra, Lâu thiếu soái đây là thật sự lo nghĩ cho hắn, hay là nhân cơ hội đùa giỡn hắn? Nghĩ kiểu gì thì khả năng thứ hai vẫn lớn hơn một chút. Thế nhưng nhìn vào gương mặt đang bày ra vẻ lạnh lùng của người kia, thật sự là không cách nào liên tưởng tới cái từ “đùa giỡn” được.
Đang miên man suy nghĩ, một ngón tay lạnh lẽo đã lần mò vào dưới vạt áo sơ mi, Lý Cẩn Ngôn nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, bắt lấy cổ tay của Lâu Tiêu, người này quả nhiên chẳng có lòng tốt gì cả!
Lâu Tiêu im lặng, nhưng cũng không rút tay về.
Người hầu kẻ hạ trong phòng đều làm như không thấy một màn này, chỉ riêng nha đầu mắt xếch thì hung hăng liếc Lý Cẩn Ngôn một cái, địch ý cùng khinh thường nơi đáy mắt có muốn giấu cũng không cách nào giấu được. Khi phát hiện Lý Cẩn Ngôn nhìn tới chỗ mình, cô ta mới vội vàng cúi đầu.
Lý Cẩn Ngôn nheo mắt, tắt nhiên hắn sẽ không nhàm chán đến mức đi tranh đoạt tình nhân với một tiểu cô nương, chẳng qua, dù là ai thì khi bị ánh mắt như thế nhòm ngó cũng sẽ thấy rất không thoải mái.
Động khẩu với một cô gái thì quá mất mặt, mà động thủ thì lại càng đáng xấu hổ hơn. Nếu đã như vậy, chi bằng hắn dùng biện pháp trực tiếp nhất đi. Nghĩ xong đâu đó, Lý Cẩn Ngôn ngoắc ngoắc ngón tay với Lâu Tiêu. Lâu thiếu soái vừa cúi đầu, lại bị người trực tiếp kéo cổ ghì xuống, dùng môi dán tới triệt để chặn lại miệng mình.
Lâu Tiêu kinh ngạc trong chốc lát, một tay chống xuống mép giường, tay còn lại thuận thế ôm eo Lý Cẩn Ngôn, kéo đối phương vào lòng, làm cho nụ hôn này thêm sâu.
Trong phòng, không biết là nha đầu nào buy modvigil phát ra một tiếng kinh hô, theo sau đó, tất cả những nha đầu còn lại đều đỏ mặt. Lý Cẩn Ngôn không còn tâm tư để ý đến nha đầu mắt xếch kia nữa, cái cách Lâu Tiêu hôn hắn, gần như là muốn nuốt chửng người vào trong bụng, cho dù chính hắn là người châm lửa, nhưng hắn cũng không muốn mình bị thiêu chết đâu.
Thấy tình hình như thế này, bọn nha đầu không dám lên tiếng, chủ động lui ra bên ngoài. Nha đầu mắt xếch còn muốn nấn ná nhưng lại bị nha đầu bên cạnh lôi kéo một phen, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện đi ra, kế tiếp cửa phòng được đóng lại.
Đứng ngoài cửa, nha đầu mắt xếch rốt cuộc không nhịn được nữa, nhổ ra một hơi, nói: “Phi! Không biết xấu hổ!”
Lời này của cô là nhắm vào ai, mọi người vừa nghe đều hiểu được. Nha đầu mới lôi kéo cô vừa vặn là người hầu hạ ở ngoài phòng đêm qua, đã làm việc ở Lâu gia hết ba đời, đương nhiên nghe không lọt mấy câu như vậy. Nếu bị quản gia biết được, đám người hầu kẻ hạ như bọn họ đều không có được ngày tháng tốt lành. Nha đầu mắt xếch là bà con xa của Lục di thái, không hiểu quy củ Lâu gia, nhưng những nha đầu khác đều hiểu rõ, các cô đa phần là theo bậc cha chú làm việc ở nơi này, đối với quy củ lâu đời đều được chỉ dạy tỉ mỉ. Loại người giống như nha đầu kia, đúng là một lòng đi tìm đường chết.
Nha đầu đang kéo người bỗng nhiên biến sắc, bịt kín miệng nha đầu mắt xếch lại, liếc mắt ra hiệu với một nha đầu mặc áo bông thêu hoa xanh ở bên cạnh. Kế đó hai người hợp sức lôi nha đầu mắt xếch đi.
Rẽ vào chỗ quẹo đi đến một chỗ vắng vẻ để tránh người, nha đầu nọ buông tay, nha đầu mắt xếch liền há miệng chửi mắng, song lại bị đối phương tặng cho một cái tát.
“Mày, mày dựa vào cái gì mà đánh tao? Mày…”
Chát! Lại thêm một cái tát.
Nha đầu mắt xếch bụm mặt, không thể tin mà nhìn bàn tay vừa tát mình của nha đầu kia, cô ta làm sao dám!? Mình chính là thân thích của Lục di thái đó!
Nha đầu kia chỉ cần liếc mắt cũng biết nha đầu mắt xếch đang nghĩ cái gì, biểu tình trên mặt chẳng mảy may thay đổi, chỉ đè thấp thanh âm nói: “Hỉ Quế, tất cả mọi người đều là buy cialis online nha đầu với nhau, cho nên tôi khuyên cô một câu, có thể ăn được bao nhiêu bát thì ngoan ngoãn ăn đi! Đừng có mà không biết trời cao đất dày! Cô cho rằng cô là thân thích của Lục di thái thì người khác phải coi trọng một cái liếc mắt của cô? Thiếu soái có thể nhìn trúng cô? Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
Nha đầu còn lại tiếp lời: “Tôi khuyên cô nên thu tâm lại đi, đừng ôm ấp những ý nghĩ không nên! Quản tốt cái miệng với con mắt của mình một chút! Đừng nói tôi dọa cô, Lâu gia không giống những gia đình bình thường, cẩn thận trèo cao té nặng, có ngày mạng vong.”
Hỉ Quế tức giận đến nghiến răng, trên mặt đau rát, lại không dám tiếp tục mở miệng, chỉ âm thầm phát thệ sẽ ghi tạc chuyện hôm nay ở trong lòng, chờ ngày cô có quyền có thế, hai người trước mặt chính là những kẻ đầu tiên mà cô trừng trị!
Hai nha đầu nhìn vẻ mặt của Hỉ Quế, liền biết cô ta đã đem mấy lời bọn họ nói bỏ ngoài tai, vì thế cũng không tốn công nữa. Nếu người này một lòng muốn tìm chết, hoàn toàn không để tâm tới việc người khác khuyên răn, lại chẳng có giao tình sâu đậm với mình, thế thì tội gì các cô phải bận tâm vì cô ta cơ chứ. Nhắc nhở vài câu đã xem như là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Nha đầu, nhất là nha đầu bò lên giường, chính là thứ mà phu nhân không muốn thấy nhất. Trong nhà này, di thái gì đó đều là tôm tép, chỉ có phu nhân mới là chính chủ.
Cho rằng dựa vào thân phận thân thích của Lục di thái là có thể trèo cao ấy à? Nằm mơ!
Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu hiển nhiên lại bỏ lỡ bữa sáng. Đợi tới khi Lý Cẩn Ngôn đi ra khỏi phòng thì đã gần đến giữa trưa rồi.
Lâu phu nhân đang chơi bài với mấy di thái thái, trông thấy Lý Cẩn Ngôn liền nở nụ cười, vẫy tay: “Con ngoan, lại đây nào, ăn cơm chưa?”
Lý Cẩn Ngôn chung quy vẫn cảm thấy trong nụ cười và lời nói của Lâu phu nhân đều mang theo ý tứ trêu ghẹo, chắc là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, phải không?
“Thưa mẹ, vừa mới ăn xong ạ, mọi người đang chơi bài ư?”
“Ừ.” Lâu phu nhân ra hiệu cho Lý Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh mình, chỉ vào bài ở trong tay, nói: “Trò này của bọn quỷ phương Tây, trước đó không lâu mẹ học được ở chỗ mấy gã lông lá, khó hơn so với mạt chược một chút, nhưng lại vô cùng thú vị.”
Lý Cẩn Ngôn nhìn một hồi mới phát hiện, Lâu phu nhân và mấy di thái thái đúng là đang chơi bài bridge(*), chẳng qua so với quy tắc và luật chơi ở hiện đại thì vẫn có chút khác biệt. Bài bridge thời bấy giờ giống với đánh bạc hơn, phải vận dụng đến kiến thức toán học và logic càng nhiều, năng lực tính toán và khả năng ghi nhớ cũng phi thường trọng yếu. Người nào chơi giỏi thì hẳn không phải là một kẻ ngu si.
(*) tham khảo thêm tại đây
Lý Cẩn Ngôn biết Lâu phu nhân xuất thân từ thế gia vọng tộc, có thể dạy dỗ ra một đứa con như Lâu Tiêu, hiển nhiên bà không đơn giản. Nhưng xuất thân của mấy di thái thái khác hắn lại không nắm rõ, phỏng chừng cũng không phải là các gia tộc bình thường.
“Xem có hiểu không?” Lâu phu nhân lại thắng, phát hiện Lý Cẩn Ngôn có hứng thú liền lên tiếng chào mời: “Con tới chơi thay mẹ một ván đi.”
Lý Cẩn Ngôn chỉ mới chơi vài lần trên mạng mà thôi, chưa từng thực sự mặt đối mặt đấu với người khác, trong lòng vẫn có phần không nắm chắc. Huống hồ, trước mặt đều là mấy người vợ lẽ của Lâu đại soái, hắn nên thắng hay là nên thua đây?
Suy nghĩ một chút, Lý Cẩn Ngôn mới tiếp lời: “Mẹ, luật chơi của loại bài này quá hao tổn tâm trí, để con dạy mẹ một loại khác thú vị mà đơn giản hơn, thậm chí còn vui hơn nữa.”
“Hửm?” Lâu phu nhân nhướng mày, mấy di thái thái cũng bị Lý Cẩn Ngôn gợi lên hứng thú.
Lý Cẩn Ngôn ngồi trên tay vịn ghế so-fa, đưa tay cầm bài, miệng nói một câu: “Con nói qua luật chơi của cái này, cái này gọi là ‘Đấu địa chủ’(*).”
(*) Tham khảo tại đây
Gần đến giữa trưa, cha con Lâu đại soái và mấy phụ tá mới từ thư phòng đi ra, bàn bạc một buổi sáng song vẫn chưa đưa ra được biện pháp tốt đẹp nào về sự tình ở Mãn Châu Lý. Tổng thống Tư Mã bên kia đã nói, đám lông lá không phải có thể tùy tiện đuổi đi, muốn lợi dụng tình hình hỗn loạn trong nước để gắp lửa bỏ tay người, thế mà cũng không có chỗ xuống tay.
“Khó khăn như vậy, chẳng lẽ thật sự phải đánh một trận với đám lông lá đó ư?”
Lâu đại soái sờ sờ cái đầu trọc lóc, chiến tranh ông không sợ, tập hợp toàn bộ binh lính dưới quyền mà không đủ, cùng lắm thì lại chiêu binh. Hiện tại trong nhà có một con búp bê vàng (ý chỉ Lý Cẩn Ngôn), chuyện tiền bạc ắt sẽ không là vấn đề gì cả. Thế nhưng, ông lo lắng, khi ông ở tiền tuyến đánh giặc, sau lưng lại có người đâm tới một dao. Nếu dao này xuất phát từ phía Nam, vậy còn dễ nói, nhưng nếu từ người một nhà, ông nên oán hay là không oán đây?
Mấy phụ tá không lưu lại phủ đại soái ăn cơm, đều dứt khoát cáo từ. Không mau chóng nghĩ ra được giải pháp, bọn họ làm gì còn có tâm trí mà ăn với uống.
Khác với bọn họ, Lâu đại soái cảm thấy có phần đói bụng, thế nhưng trong nhà ăn lại trống trơn, đi một vòng cũng không tìm được người nào.
“Người đâu rồi? Mọi người đi đâu rồi?”
Lâu đại soái nhíu mày, thanh âm kêu người càng ngày càng lớn. Một nha đầu nghe được liền vội vã chạy tới, bị Lâu đại soái lôi lại hỏi:”Phu nhân đâu?”
Nha đầu bị khuôn mặt đen thui của Lâu đại soái dọa đến run cầm cập, thanh âm thấp thỏm rụt rè: “Phu nhân, phu nhân đang chơi bài với các di thái thái ạ.”
Chơi bài? Chơi bài lại có thể chơi đến quên cả dọn bữa trưa?
Lâu đại soái giật mình không nhỏ, Lâu Tiêu cũng nhướn một bên lông mày lộ ra biểu tình kinh ngạc. Hai cha con đi theo nha đầu vào phòng khách, chỉ thấy Lâu phu nhân và mấy di thái thái đang ngồi vây quanh bàn bài, nha đầu hầu hạ đều đứng ở phía sau vươn cổ tới nhìn, còn Lý Cẩn Ngôn thì ngồi trên tay vịn ghế so-fa, một tay chống trên chỗ tựa lưng, thỉnh thoảng lại chỉ điểm Lâu phu nhân nên ra bài như thế nào.
Lâu phu nhân vứt bỏ vẻ dịu dàng của trước kia, ba một tiếng, ném xuống một đôi bài, động tác gọn gàng dứt khoát, vẻ mặt rất có khí thế tàn sát bốn phương. Tứ di thái ngồi đối diện bà, Ngũ di thái và Lục di thái ngồi ở hai bên đều là hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt hung tàn. Nhị di thái quanh năm ăn chay niệm Phật thế nhưng cũng an tọa bên cạnh Ngũ di thái nhìn đến là hừng hực lửa nhiệt tình, thỉnh thoảng còn chỉ điểm một phen. Ngay cả Lục tiểu thư và Thất tiểu thư cũng tụ tập bên cạnh bàn bài, lăm le nhòm ngó, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chơi thử một phen.
Lục tiểu thư thỉnh thoảng còn chỉ vào bài của Ngũ di thái: “Mẹ, ra con này này!”
Thất tiểu thư ngồi ở bên cạnh Tứ di thái cũng lên tiếng, “Tứ nương, đánh lá này đi!”
Lâu phu nhân dáng vẻ bình tĩnh, vỗ vỗ Lý Cẩn Ngôn, “Con trai, xé chút giấy đến đây, mẹ con lại sắp thắng nữa rồi.”
Lý Cẩn Ngôn nhìn mấy tờ giấy dán trên mặt đám di thái thái, trong lòng có chút áy náy. Thật sự không phải là hắn cố ý đâu, ai mà biết được uy lực của trò Đấu địa chủ Thiên triều lại lớn đến như vậy, tất cả nữ quyến trong hậu trạch của Lâu đại soái đều không chống đỡ được, ngay cả Thất tiểu thư hôm qua còn mặt cau mày có với hắn, hôm nay cũng cho hắn một bộ dáng tươi cười.
Đấu địa chủ thật là uy vũ!
Lâu đại soái dụi dụi mắt, cho là mình đã nhìn lầm.
Người đang xắn tay áo kia chính là phu nhân của mình sao? Còn mấy người dán giấy trên mặt, cũng một phen xắn tay nghển cổ lại là vợ lẽ của mình à? Mà cái con bé đang cao giọng ở một bên chính là tiểu Thất có thể mặt cau mày có với bất kì ai đấy ư?
Ở trong mắt Lâu đại soái, thế giới này bỗng nhiên thật huyền huyễn.
Lâu thiếu soái nhìn một màn trước mặt thì chẳng nói chẳng rằng, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Lý Cẩn Ngôn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của đối phương khi hắn xoay người.
“Đại soái, Thiếu soái……” Lý Cẩn Ngôn có hơi xấu hổ, vội vàng quay đầu lại, nói: “Mẹ, Đại soái đến.”
Lâu phu nhân sửng sốt quay đầu, vừa vặn nhìn thấy chồng và con trai, nhất thời mất đi năng lực nói chuyện. Mấy di thái thái bên bàn bài nửa ngày cũng chưa nói một lời, Lục di thái vừa mấp máy môi một chút, tờ giấy dán trên cằm liền rung rinh rồi rớt xuống mặt đất. Căn phòng đầy ắp toàn người là người, song lại yên tĩnh không hề có lấy một tiếng động.
Trong nháy mắt, mấy di thái thái lập tức hoàn hồn, sợ hãi kêu một tiếng rồi vội vàng kéo mấy tờ giấy trên mặt xuống, ngay cả người ổn trọng như Nhị di thái cũng nhịn không được mà mặt mũi đỏ bừng. Chuyện này, chuyện này là thế nào chứ hả!
Sau cùng, vẫn là Lý Cẩn Ngôn nhanh mồm nhanh miệng: “Đại soái, Thiếu soái, việc này cứ trách con, là con dạy mẹ và mấy di thái thái chơi bài.”
“Phải không?” Lâu đại soái xụ mặt, “Chơi bài ta cũng biết, nhưng con chơi kiểu gì mà có thể hăng say đến như vậy được?”
Lý Cẩn Ngôn sờ sờ cái mũi, “À, là Đấu địa chủ. Càng đấu thì càng nhập tâm.”
Lâu đại soái trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ha ha cười thành tiếng, cười đã rồi mới chụp tay lên bả vai của Lâu Tiêu, “Con trai, vợ con cũng thật là thú vị!”
Cuối cùng, bữa trưa trong phủ Đại soái bị trễ mất một tiếng đồng hồ.
Trên bàn ăn cơm, Lâu Thiếu soái vẫn xụ mặt như trước, Lâu phu nhân thì hiếm khi tỏ ra vui vẻ đến vậy, mà Lâu đại soái cũng thoải mái cười ha ha, giống như tất cả buồn bực của sáng nay đều đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt của mấy di thái thái dành cho Lý Cẩn Ngôn cũng thân thiết hơn rất nhiều, Thất tiểu thư không còn cau có với hắn nữa, vì thế Lục tiểu thư cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ăn cơm trưa xong, Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái lên đường đến quân doanh.
Lâu phu nhân lại mở bàn bài, nhưng chỉ chơi mấy lượt liền buông tay, trái lại mấy di thái cùng hai vị tiểu thư lại chơi đến thực hăng say.
Lâu phu nhân kéo Lý Cẩn Ngôn qua một bên, lại bảo nha đầu dâng hồng trà tới. Bà thích nhất là hồng trà Kỳ Môn, sau khi gả cho Lâu đại soái rồi ở trong phủ đệ nhiều năm cũng khiến mọi người thích lây loại trà này. Lý Cẩn Ngôn không có nhiều nghiên cứu về trà, cùng lắm chỉ biết đến Đại Hồng Bào, Thiết Quan Âm, Bích Loa Xuân. Đối với ba loại trà được ca ngợi là thơm ngon nhất bao gồm trà Darjeeling của Ấn Độ, trà đen theo mùa của Sri Lanka cùng với hồng trà Kỳ Môn, hắn căn bản chưa từng nghe nói tới.
Nước trà trong vắt ồ ồ chảy vào lòng chén, hơi nóng nhè nhẹ bốc lên, kèm theo một mùi hương thơm dịu lượn lờ bay vào khoang mũi.
Lâu phu nhân cười nói: “Tiêu Nhi cũng thích hồng trà Kỳ Môn, năm năm ở nước ngoài, mỗi lần viết thư về nó đều bảo mẹ gửi qua cho một ít.”
“Vâng.” Lý Cẩn Ngôn gật đầu, nâng chén trà lên, nhìn nước trà trong veo mà đỏ thẫm như màu một đóa hoa hồng, bỗng chốc có chút xuất thần.
Lâu phu nhân ra hiệu cho nha đầu lui xuống, cân nhắc một chút mới mở miệng nói: “Ngày kia con sẽ về nhà lại mặt, bảo Tiêu Nhi cùng trở về với con đi. Hai ngày kế tiếp cũng đừng dung túng nó, nếu để bên nhà mẹ đẻ con nhìn thấy, chung quy vẫn là không tốt lắm.”
Lâu phu nhân vừa ám chỉ vừa liếc mắt nhìn đến cái cổ của Lý Cẩn Ngôn. Người sau suýt nữa thì phun trà đang ngậm trong miệng ra, hắn che kín phần cổ theo bản năng, nhưng lại quên mất, trên gáy mình còn có dấu răng của Lâu Tiêu, vừa nãy, lúc chơi bài, nút áo bị nới lỏng ra, vết tích hẳn là không cách nào che giấu được.
Lâu phu nhân nhìn thấy, có phải những người khác cũng thấy được hay không?
Trong cả cuộc đời này, đây là lần đầu tiên Lý Cẩn Ngôn hâm mộ loài sinh vật mang tên Đà điểu như vậy.