Cẩn Ngôn

Chương 12




Năm 1911 đối với chính quyền hai miền Nam Bắc mà nói thực sự không hề yên ổn.

Nếu như ở phía Bắc, tổng thống Tư Mã vì bận rộn trấn an đám thủ hạ đang giận dỗi chuyện “lão huynh đệ Mông Cổ” muốn độc lập mà đến ngủ cũng không yên thì ở phía Nam, vị tổng thống họ Trịnh vừa cầm được số tiền đi vay mượn vào tay đã bị bọn phản động cướp sạch quân lương, cả ngày thở ngắn than dài.

Hàm An Sơn ở Sơn Đông cùng Tống Chu ở sáu tỉnh Nam Kì vẫn mặt dày mày dạn giằng co mơ hồ như cũ. Điều làm cho người ta khó hiểu chính là, mặc dù hiện tại Tống đại soái đã nắm trong tay sáu tỉnh nhưng lại không nhân cơ hội này mà dạy dỗ Hàm An Sơn.

Năm đó, khi Tư Mã Quân xé cờ tự phong mình làm tổng thống, Trịnh Hoài Ân cũng từng sốt sắng tổ chức lại lực lượng quân đội ở Bắc thượng. Cũng cùng lúc ấy, Tống Chu chỉ nắm trong tay hai tỉnh Tô Chiết nhưng đã bạo gan tiến đánh Trịnh tổng thống, đoạt lấy quân lương của ông ta, khẩu hiệu “Thảo phạt nghịch quân Bắc thượng” được hô vang tung trời, phong trào tranh đoạt địa bàn nổi lên từ đó. Không tới vài tháng, địa bàn của Tống Chu đã mở rộng tới sáu tỉnh Nam Kì.

Chiếm giữ được mấy tỉnh Nam Kì phồn hoa nhất, lại có được binh lực dồi dào, Tống đại soái làm sao chịu để cho người khác tùy tiện sai bảo mình? Không riêng gì Tống đại soái, các thế lực quân phiệt lớn nhỏ ở Nam Kì đều nhìn ra Trịnh tổng thống miệng cọp gan thỏ, cái khẩu hiệu “chủ nghĩa An Khánh” đính cùng danh hào tổng thống kia thực ra chỉ là một cái vỏ rỗng, vì thế đều không ngần ngại mà ào ào tỏ rõ tâm tư. Trịnh tổng thống cũng không có biện pháp chống lại, chỉ đành phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại tức giận đến hộc máu.

May mà Tư Mã Quân lúc ấy cũng không có năng lực một miếng nuốt gọn Nam Kì, đôi bên buộc lòng phải hưu binh, kí kết “Hiệp ước hòa bình”. Công sứ của Anh, Pháp, Đức, Mỹ làm nhân chứng, Nga, Nhật cũng nhân cơ hội chen vào một chân. Rõ ràng chuyện chỉ liên quan đến hai bên Nam Bắc, giặc Tây lại nhảy vào dưới danh nghĩa đánh điều đình, từ đó chiếm được không ít chỗ tốt. Sau khi đàm phán kết thúc, Lâu đại soái ở trong văn phòng Tư Mã tổng thống trực tiếp lật bàn, mắng: “Con mẹ nó, lũ giặc Tây này đều con mẹ nó không phải thứ gì tốt! Sớm muộn gì lão tử cũng cho bọn mày biết tay!”

*Công sứ: chức vụ ngoại giao dưới cấp đại sứ.

Tuy rằng đã kí kết, nhưng rốt cuộc hiệp ước đó có bao nhiêu phần hiệu lực, trong lòng hai bên đều rất rõ ràng.

Lần này Hàm An Sơn gây hấn, rõ ràng là đang bày mưu tính kế để chiếm được chính quyền Bắc Kì. Cũng mệt công hắn nhiều lần phái chuyên viên viếng thăm phủ đại soái, Tống đại soái vẫn như cũ cả ngày ở trong phủ vừa nghe vừa ngâm nga hí khúc với vợ bé, chỉ ngầm cùng phụ tá thương nghị: “Tên cháu chắt Hàm An Sơn kia chủ yếu là muốn diễn trò cho Tư Mã Quân xem thôi. Phỏng chừng Tư Mã Quân muốn động thủ với Nam Kì nhưng lại không cam nguyện sử dụng quân đội của chính mình, vừa muốn đoạt địa bàn vừa muốn làm tiêu hao sinh lực của người khác. Hàm An Sơn muốn tạo quan hệ với chúng ta, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không đần độn mà rời đi. Trái lại Mã Khánh Tường ở Cam Thiểm cũng muốn hành động, nhưng đám binh lính thủ hạ của hắn nói trắng ra chính là một đám mã phỉ, nếu thực sự phóng xuất thì nhất định là một đám tai họa.”

Nắm trong tay sáu tỉnh Nam Kì, Tống đại soái đã từng cùng mấy tỉnh Bắc Kì ở lân cận giao đấu, nhận thấy khó giải quyết nhất chính là Mã Khánh Tường ở Cam Thiểm. Binh lính thủ hạ của hắn không phải mã phỉ thì cũng là thổ phỉ, đánh nhau không nói đến quy củ, có điều đánh người bên mình thì cực kì hăng hái, thấy bọn ngoại quốc liền sợ đến xanh mặt.

“Chờ mà xem, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tư Mã Quân sẽ không để cho bọn Mã Khánh Tường kia có cơ hội làm loạn. Ruộng mà từng bị châu chấu gây tai vạ thì ngay cả một hạt lúa cũng không nhặt được!”

Tống Chu hừ một tiếng, đôi mắt hẹp dài bắn ra tinh quang bốn phía, thấy con trai Tống Võ vẫn ngồi ở bên cạnh không lên tiếng liền hỏi một câu: “A Võ, con cảm thấy như thế nào? Cứ tiếp tục dây dưa như cũ hay là ra tay trước, nhân cơ hội thừa thắng xông lên?”

Không chỉ mình Bắc Kì nhìn chằm chằm Nam Kì, lũ quân phiệt ở Nam Kì cũng mê tít mắt địa bàn Bắc Kì, nhất là Hồ Bắc sát gần sáu tỉnh Nam Kì, hiện đang bị Tống Kì Ninh của Bắc Kì chiếm giữ. Lại nói tiếp, Tống Kì Ninh và Tống Chu cũng được coi như người cùng tộc, thân thích trong vòng năm đời. Không phải Tống Chu chưa từng nghĩ tới chuyện lôi kéo hắn, thế nhưng Tống Kì Ninh là người thẳng tính, Lâu đại soái cứu hắn một mạng, hắn liền nhận định cả đời này chỉ nghe theo Lâu Thịnh Phong. Nếu Lâu đại soái còn chưa xé rách mặt nạ, bất hòa với Tư Mã Quân thì hắn vẫn sẽ tử thủ Hồ Bắc, ai cũng không thể đả động được. Đi nương nhờ Nam Kì? Những người Tống Chu phái đi du thuyết, đầu đều bị chém rồi xếp thành một dãy.

“Thưa cha, hiện tại không phải là lúc thích hợp để động thủ, tốt nhất chúng ta nên chờ thêm một thời gian nữa.” Nét mặt của Tống Võ so với Tống Chu có năm sáu phần tương tự, cũng là gương mặt thư sinh, con ngươi hẹp dài, môi rất mỏng, tác phong làm việc quyết đoán tàn nhẫn. Năm ngoái, sau khi kết thúc quá trình học tập ở học viện quân sự Nhật Bản, hắn về nước rồi tiến vào làm việc trong quân đội của Tống đại soái, rất nhanh đã lên tới chức sư trưởng, cùng các lão huynh đệ làm việc dưới quyền của Tống Chu ngang vai ngang vế.

“Vậy sao? Con nói thử xem.”

“Con nhận được tin tức, ở Bắc Kì, hình như Tư Mã tổng thống đang lục đục với Lâu Thịnh Phong, nguyên nhân bất hòa là do gần đây Mông Cổ hô hào đòi độc lập.” Tống Võ chậm rãi nói: “Nếu không thể trấn an Lâu Thịnh Phong, Tư Mã tổng thống sẽ không tùy tiện động thủ với Nam Kì. Vạn nhất lúc ông ta xuống phía Nam, “hậu viện” châm lửa, Bắc Kì chắc chắn sẽ vô cùng rối loạn.”

Nghe Tống Võ nói xong, Tống Chu cân nhắc một chút, gật đầu, lại lắc đầu, nói: “Cha hiểu Lâu Thịnh Phong rất rõ. Chừng nào chưa cùng Tư Mã Quân triệt để xé rách mặt nạ hòa hảo thì chừng ấy, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Chờ bọn họ ầm ĩ náo loạn sao? Vẫn còn sớm lắm…”

“Không hẳn.” Môi Tống Võ mím thành một sợi chỉ, đôi mắt hẹp dài trên khuôn mặt lóe lên tia sáng dọa người: “Tư Mã tổng thống đã cài vài người nằm vùng vào phủ Lâu đại soái, cho dù bây giờ Lâu Thịnh Phong có thể nhẫn nhịn thì cũng khó mà nhịn được lâu.”

Tống Chu nhướn mày: “Con nghe ai nói?”

“Kawaguchi.”

“Tên thương nhân Nhật Bản kia?”

“Cha, con…”

Tống Chu vỗ mạnh bàn, chỉ vào Tống Võ mắng: “Tao đã từng nói qua với mày biết bao nhiêu lần rồi, ít cùng đám người Nhật Bản qua lại đi! Đám tiểu Nhật Bản kia là cái thá gì?! Hai người chú của mày năm Giáp Ngọ đều chết trong tay bọn chúng! Sách vở mày đọc được đều bị chó ăn hết rồi sao! Biết vậy lúc trước không nên đưa mày đi học ở học viện quân sự Nhật Bản!”

Tống đại soái nổi giận, tất cả mọi người trong phòng đều đứng lên. Tống Võ cũng cúi đầu không nói. Tôn Thanh Tuyền – anh em cột chèo với Tống Chu – là người duy nhất có thể lên tiếng, đành phải kiên trì khuyên giải hai câu: “Đại soái, A Võ còn trẻ, từ từ dạy dỗ.”

Tống đại soái hừ một tiếng, cuối cùng cũng đem lửa giận đè ép xuống, người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm. Tống Võ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tôn Thanh Tuyền. Ông ta nhìn hắn lắc đầu, ý bảo hắn nên nhận sai với cha mình.

Suy cho cùng Tống Võ cũng là con trai của mình, Tống Chu sẽ không bắt bẻ hắn đến cùng ở trước mặt cấp dưới, chuyện này tạm thời bỏ qua.

*****

Sóng ngầm Nam Bắc cuộn trào mãnh liệt không mảy may ảnh hưởng đến Lý Cẩn Ngôn.

Từ sau khi Lâu thiếu soái đưa qua sính lễ, Lý Cẩn Ngôn liền bắt đầu vội vàng sửa soạn cho việc “bị gả”.

“Tất cả những thứ này đều cho con mang theo.” Nhị phu nhân đem sính lễ Lâu Tiêu đưa tới chỉnh lí lại, sắp xếp rương hòm một lần nữa rồi đem của hồi môn trước đây chuẩn bị cho Lý Cẩn Ngôn đặt chung một chỗ. “Ngoại trừ những thứ Lý gia cấp cho, trong tay ta còn có ba trăm mẫu đất, một cửa hàng trang sức, là của hồi môn của ta, hết thảy đều cho con. Trang sức linh tinh con không cần đến, vật liệu may mặc, tiệm vải cùng xưởng nhuộm trong nhà đều ở trong tay con, con tự coi ngó rồi sắp xếp sao cho hợp lý.”

Nhị phu nhân dặn dò từng điều một, mỗi lời mỗi việc đều rõ ràng tỉ mỉ. Bà muốn cho Lý Cẩn Ngôn nhớ kĩ, bảng kê này cùng bảng kê đưa tới Lâu gia là khác nhau trời vực: “Cha con tuy đã mất, nhưng ông ấy để lại cho ta không ít đồ, nay ta để lại cho con. Những thứ đó ta không viết trong bảng kê của hồi môn.”

Lý Cẩn Ngôn vội nói: “Mẹ, tiền này mẹ giữ đi.”

Nhị phu nhân lắc đầu: “Một quả phụ như ta, ôm nhiều tiền để làm cái gì? Ở Lý gia, ta không thiếu ăn cũng chả thiếu mặc. Con sống tốt, ta mới có thể an lòng.”

“Mẹ…”

“Nghe lời, Lâu gia không phải gia đình bình thường, sau này…” Nhị phu nhân nói đến đây liền không nói tiếp nữa. Dù Lâu thiếu soái coi trọng Cẩn Ngôn, nhưng nói cho cùng Cẩn Ngôn vẫn không thể sinh con sinh cháu cho Lâu gia như phụ nữ bình thường. Cho dù tương lai Lâu thiếu soái muốn nạp thiếp hay muốn lấy người khác, địa vị của Cẩn Ngôn sẽ trở nên thật xấu hổ. Nhị phu nhân tin tưởng người của Lâu gia, dù là vì thanh danh thì họ cũng sẽ đối xử tử tế với con trai bà, thế nhưng bà vẫn không khỏi lo lắng.

Nghĩ tới hết thảy mọi chuyện đều do Lý Khánh Xương bày ra, Triệu Phượng Vân lại hận đến nghiến răng. Nếu không phải tại ông ta, con trai của bà sao có thể đi làm nam thê của người khác? Khánh Long sao có thể sẽ tuyệt hậu? Tình cảnh của Cẩn Ngôn sau này sao có thể khó khăn như vậy?

Nhị phu nhân cắn chặt môi. Lý Khánh Xương! Ngươi sớm muộn gì cũng bị báo ứng!

Lý Cẩn Ngôn thấy vẻ mặt của nhị phu nhân có chút bất thường, vừa định nói chuyện, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của nha hoàn: “Đại tiểu thư, nhị phu nhân và tam thiếu gia đang nói chuyện ở bên trong, người để em đi thông tri một tiếng rồi hãy vào.”

Nghe thấy người đến là Lý Cẩm Cầm, nhị phu nhân và Lý Cẩn Ngôn đều nhướn mày.

Ngày đó Lâu thiếu soái đến hạ sính lễ, chuyện Lý Cẩm Cầm tự tiện chạy đến tiền viện đều bị truyền khắp phủ, lão thái thái còn tức giận đến mức thẳng tay mắng chửi. Cô nương như vậy, giáo dưỡng như vậy, một khi sự việc bị đồn thổi ra bên ngoài thì nữ hài tử của Lý gia đều không còn mặt mũi gặp người!

Chi thứ hai chỉ có mỗi Lý Cẩn Ngôn, nhưng mợ ba còn có thêm hai cô con gái, một người là Lý Cẩm Thư con gái của tam phu nhân, người kia là Lý Cẩm Họa do vợ bé sinh ra. Mắt thấy Lý Cẩm Thư cũng sắp đến kỳ được mối mai dạm ngõ, nếu chuyện của Lý Cẩm Cầm bị truyền ra ngoài, con bé còn có thể nói mình là người trong sạch sao?

Tam phu nhân giờ đang tức giận đến đen mặt, trực tiếp chạy sang làm loạn với mợ cả. Tam lão gia Lý Khánh Vân cũng đi theo, suýt nữa cùng đại lão gia Lý Khánh Xương xông lên đánh nhau.

Lão thái gia phải trực tiếp dùng đến gia pháp. Đại phu nhân còn đang kêu la, nói Lý Khánh Vân động thủ đánh nhau với Lý Khánh Xương là bất kính với huynh trưởng, kẻ mà Lý lão thái gia nên dùng gia pháp phải là Lý Khánh Vân. Ai mà không biết nguyên nhân sự việc là do Lý gia đại tiểu thư chứ? Thấy bộ dạng này của đại phu nhân, lão thái thái vung tay cho đại phu nhân một cái tát, cũng không nói Lý Cẩm Cầm, chỉ mắng đại phu nhân không biết giáo dưỡng con cái: “Hay cho một vị cô nương tốt, bị ngươi dạy thành bộ dạng gì rồi!”

Tam phu nhân cũng cười lạnh một tiếng: “Tính ra thì chị cả cũng được xem là quan gia tiểu thư ấy chứ nhỉ, cô nương mà quan gia tiểu thư dạy dỗ chính là cái dạng này sao? Ỷ môn mại tiếu, có còn biết chữ xấu hổ viết như thế nào không.”

* Ỷ môn mại tiếu: chỉ con gái làm nghề gái bán hoa.

Đại phu nhân bị lão thái thái giáng cho một tát mất hết cả tôn nghiêm, không dám bao che cho Lý Khánh Xương nữa, lại càng không dám bênh vực Lý Cẩm Cầm. Lão thái thái lên tiếng muốn giam Lý Cẩm Cầm vào từ đường, không tròn một tháng không cho phép cô bước ra. Lý Cẩm Cầm dùng cái chết đe dọa, đại phu nhân cùng đại lão gia cùng thỉnh cầu lão thái gia, lão thái gia không có biện pháp, đành đi tìm lão thái thái nói tốt đôi câu. Lão thái thái nhìn Lý lão thái gia, liên tục cười lạnh, dứt khoát nói: “Thôi, tôi cũng không quản. Chẳng qua, vạn nhất về sau Cẩm Cầm có xảy ra chuyện cũng đừng tới tìm tôi.”

“Một cô nương như nó có thể xảy ra chuyện gì? Hơn nữa, bà chính là tổ mẫu của nó, làm sao có thể mặc kệ nó chứ?”

Lão thái thái vẫn cười lạnh: “Lão thái gia, chúng ta người khôn không nói chuyện mập mờ. Làm vợ chồng nhiều năm như vậy, Triệu Tử Hòa tôi là dạng người gì, ông đâu phải là không biết. Hôm nay tôi nói thẳng, nếu như ông vẫn còn nhận tình cảm phu thê của chúng ta thì  cứ dựa theo lời tôi nói, đem Cẩm Cầm giam vào từ đường, cho đến khi Cẩn Ngôn tiến vào Lâu gia cũng đừng thả nó ra, đợi tới năm sau thì tìm một vị tiên sinh nghiêm khắc đến dạy dỗ nó cho tốt. Tựa như ông nói, Khánh Xương không phải là con ruột của tôi, nhưng tôi cũng đã nuôi thằng cả nhiều năm như vậy, Cẩm Cầm tốt xấu gì cũng gọi tôi một tiếng tổ mẫu, tôi không thể trơ mắt nhìn nó gây họa cho Lý gia!”

“Tử Hòa, bà không nên không nói lí lẽ như thế!”

“Tôi không nói đạo lý?” Lão thái thái tức giận mà cười: “Được, Lý Uẩn, ông được lắm!”

“Tử Hòa…”

“Tôi không muốn lại tốn hơi thừa lời với ông. Từ hôm nay trở đi, coi như tôi không có đứa cháu gái này.”

Cuối cùng Lý Cẩm Cầm vẫn được phóng xuất khỏi từ đường. Cũng từ lúc đó, cô nàng lại bắt đầu ba ngày hai kiểu tóc chạy đến chỗ chi thứ hai, trong tối ngoài sáng tìm hiểu về Lâu Tiêu, đuổi cũng đuổi không đi. Tôi tớ của chi thứ hai bắt đầu nhìn đại tiểu thư với ánh mắt bất thường, còn nha đầu đi theo Lý Cẩm Cầm đều bị hành vi của đại tiểu thư làm cho xấu hổ đến đỏ mặt tía tai.

Lúc đầu Lý Cẩn Ngôn vẫn chỉ nghĩ là đang xem truyện cười, nhưng Lý Cẩm Cầm liên tục gậy sức ép như vậy, ai mà chịu cho thấu? Cũng may vài ngày nữa hắn sẽ xuất giá. Lúc này, Lý Cẩn Ngôn bỗng giật mình hiểu được, cái gọi là “hận gả” không phải là không có nguyên do.

Nghe Lý Cẩm Cầm còn đang ở bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, nhị phu nhân càng cau chặt mày. Lý Cẩn Ngôn cũng bị Lý Cẩm Cầm làm phiền. Có một số người tuyệt đối không nên nể mặt, nếu không thì chắc chắn bọn họ sẽ được một tấc lại tiến thêm một thước.

Vén rèm lên, Lý Cẩn Ngôn trực tiếp nói với nha đầu ở ngoài cửa: “Thiêm Hỉ, mấy người trông coi sân viện cũng nên cho nghỉ việc đi. Trước đây ta dặn như thế nào, quên hết rồi sao? Người nào cũng cho vào được sao?”

Lý Cẩn Ngôn vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến tiếng nói của tam phu nhân: “Cháu trai, phải nói là con quá tốt tính rồi. Thứ vô lại này, nên cầm gậy mà đánh đuổi đi! Loại người bẩn thỉu không mặt không mũi, cần gì lưu lại thể diện cho nó chứ?”

“Thím ba.”

Lý Cẩn Ngôn nhìn tam phu nhân, cười cười. Từ khi được ôm vào nhà, con chó giống Pug trong lòng tam phu nhân liền trở nên vô cùng hiền lành, đến kêu cũng không dám kêu một tiếng. Nha, ai bảo nơi này nuôi một con hổ to lớn chứ? Cho dù ở trong lồng thì cũng là lão hổ.

Pug -哈巴狗: một giống chó trông nhà nhỏ có nguồn gốc từ Trung Quốc, thường gọi là chó mặt xệ, màu lông phổ biến là đen và vàng.

Về phần Lý Cẩm Cầm, cho dù da mặt dày đến mức nào, bị tam phu nhân nói như vậy, cô cũng khó mà tiếp tục dây dưa thêm nữa, chỉ đành dậm chân đầy oán hận rồi xoay người rời đi.

Tam phu nhân nhìn theo bóng dáng Lý Cẩm Cầm rồi hừ lạnh một tiếng. Bà hiện tại hận bên mợ cả vô cùng, nhất là Lý Cẩm Cầm kia. Nếu như Cẩm Thư của bà thực sự bị liên lụy, xem bà có tha cho kẻ nào không!

Lý Cẩm Cầm từ chi thứ hai chán nản trở về khu nhà phía Tây, đóng cửa phòng rồi xả tức một trận, ngay cả đại nha hoàn bên người cũng bị đánh mấy bạt tai. Nha hoàn bưng mặt, nghẹn đến mức đôi mắt phiếm hồng nhưng vẫn phải nhẹ nhàng khuyên giải Lý Cẩm Cầm.

Bước vào bên trong, nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng, đại phu nhân liền vội vàng ôm lấy con gái đang khóc đến đỏ ngầu đôi mắt vào lòng: “Sao vậy? Là ai bắt nạt con?”

“Mẹ….” Lý Cẩm Cầm ôm đại phu nhân, “Mẹ, mẹ đi nói với cha, đừng để tên ranh con kia được gả cho Lâu thiếu soái!”

Thấy đại phu nhân không lên tiếng, Lý Cẩm Cầm liền nóng nảy: “Mẹ, mẹ không thương con!”

Ánh mắt đại phu nhân liền nghiêm lại. Bà cho tất cả nha đầu trong phòng lui ra ngoài, đến khi chỉ còn lại mẹ con hai người mới dùng một ngón tay chọt chọt lên đỉnh đầu Lý Cẩm Cầm: “Con là đứa không có lương tâm. Con nói những lời này muốn lấy dao đâm vào tim của ta sao?”

“Mẹ…”

“Con cho rằng ta không biết con đang nghĩ gì sao? Tên ranh con của chi thứ hai kia nhất định phải tiến vào Lâu gia. Chuyện của con, cha con cũng đã sớm an bài tốt rồi. Thu hồi tâm tư lại đi, Lâu gia không phải nơi mà con nên nghĩ đến.”

Thấy Lý Cẩm Cầm còn muốn tranh cãi, sắc mặt đại phu nhân liền trầm xuống: “Nếu con còn không biết nghe lời, ta sẽ bảo cha con trực tiếp nói chuyện với con.”

Lý Cẩm Cầm cắn môi, cúi đầu không đáp.