Súng máy là đồ tốt. Sáu trăm khẩu súng máy Madsen lại càng trên cả tuyệt vời!
Lý Cẩn Ngôn không phải chờ đợi lâu, Lâu Thiếu soái đã nhanh chóng chạy đến kho hàng. Chẳng qua, đi theo sau lưng hắn còn có một đám Sư đoàn trưởng và Lữ đoàn trưởng. Khi nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn cùng những thùng súng máy phía sau, bọn họ đều cười tươi như hoa cúc.
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ việc mình mua súng đã lộ ra?
Lý tam thiếu gia nhìn về phía Lâu Thiếu soái bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc. Xong, hắn lại ngó sang chỗ anh lính vừa chạy đi báo tin. Sau khi hỏi rõ ràng, hắn mới biết, không phải “quân địch” quá gian xảo, mà sự thực là quân ta quá ngay thẳng rồi! Vừa thấy Lâu Thiếu soái, anh lính báo tin liền bất chấp một phòng ngồi đầy sĩ quan cao cấp, mở miệng phun hết toàn bộ sự việc ra.
Kết quả cuối cùng chính là, kéo nguyên một bầy sói đói đến xanh mắt tới đây.
Súng máy, lại còn là sáu trăm khẩu súng máy Madsen mà Đan Mạch vừa ráp xong? Nghe xong ai cũng nghĩ “Ôi chao, nhất định phải chiếm được một phần!” Hơn nữa, lúc ấy hai lão lính già lưu manh Tiền Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương còn một mực xông lên phía trước. Lâu Thiếu soái có lạnh mặt hơn nữa, hay thậm chí là tỏa ra khí lạnh toàn thân thì cũng vô dụng mà thôi.
Thổi tan khí lạnh là chuyện nhỏ, có súng thì được rồi! Đó chính là lý do Lý Cẩn Ngôn được chứng kiến cảnh tượng trước mắt đây.
“…” Lý Cẩn Ngôn cũng không biết nên nói gì cho phải nữa.
“Thiếu soái,” Tiền Bá Hỉ chà xát hay bàn tay to, nhìn đống súng máy trước mặt bằng đôi mắt vô cùng lấp lánh: “Ai nhìn thấy cũng có phần, đúng không?”
Tuy Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ có thể xem như “con nhà giàu” so với các đội quân khác trên cả nước, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể trang bị súng máy cho cấp Đại đội thôi. Được trang bị súng máy đến tận Trung đội giống như Lữ đoàn Độc Lập, đừng nói sáu tỉnh Bắc Kỳ, toàn bộ Hoa Hạ cũng là duy nhất. Có nơi, thậm chí một Trung đoàn mới có một khẩu súng máy hạng nặng, một Tiểu đoàn mới có một khẩu súng máy hạng nhẹ. Đại bác ấy à? Thôi đừng nghĩ tới. Chênh lệch quá mức dễ thấy rồi phải không?
Không nói tới quân đội trong nước, ngay cả tình hình vũ trang của đám Nhật lùn bây giờ cũng chẳng khác là bao. Bọn chúng không có tiền mà! Bao nhiêu quân phí đều bị Hải quân đoạt mất, Lục quân chỉ có thể gặm củ cải rồi ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Hải quân và Thủ tướng Nội các thôi.
“Thiếu soái, tôi không cần nhiều lắm đâu,” Tiền Bá Hỉ vừa nói, lại lập tức xòe một bàn tay ra để minh họa: “Năm mươi khẩu để trang bị cho Tiểu đoàn Đặc nhiệm của Sư đoàn, ngài thấy thế nào?”
Dùng năm mươi khẩu súng máy Madsen để trang bị cho Tiểu đoàn Đặc nhiệm? Lý Cẩn Ngôn ngoáy ngoáy lỗ tai. Một Tiểu đoàn có hơn ba trăm người. Hơn ba trăm người liền xin năm mươi khẩu súng máy hạng nhẹ? Điều ấy có nghĩa là mỗi Tiểu đội được trang bị hai khẩu. Nói đùa cái khỉ gì vậy. Hoa Hạ không phải Đế quốc Mỹ giàu nứt đố đổ vách, mà dù là Mỹ thì cũng chẳng làm như vậy được đâu.
“Súng này, phủ Quân – Chính không chi tiền.” Rốt cuộc Lâu Thiếu soái cũng mở miệng.
Ngụ ý chính là, tất cả súng đều được mua bằng tiền của Lý Cẩn Ngôn, các ông đòi chia phần mà không thấy xấu hổ à?
Vài lão lưu manh liếc mắt nhìn nhau. Trước đó, khi đánh trận ở Mãn Châu Lý, Lý Cẩn Ngôn đã gửi cho Lâu Tiêu một đống súng đạn, đều là súng trường và đại bác do Đức sản xuất. Lần này lại là lô súng máy Đan Mạch vừa ráp xong. Lý tam thiếu gia đã ra tay thì đều rất không tầm thường. Có khi nào lần sau đối phương sẽ mang cả chiến hạm về cho bọn hắn hay không?
Bất kể như thế nào, đã thấy thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Tiền Bá Hỉ lại phát huy tinh thần lưu manh một lần nữa: “À thì, Ngôn thiếu gia này, cậu xem…”
Không đợi ông ta nói xong, Lý Cẩn Ngôn đã lắc đầu như trống bỏi: “Số súng này tôi đã giao cho Thiếu soái rồi, phân chia thế nào đều do Thiếu soái định đoạt.”
Đừng tìm hắn, hắn không đối phó nổi đâu.
Mọi người lại chuyển tầm mắt về phía Lâu Thiếu soái.
Lâu Thiếu soái vươn một ngón tay ra. Mọi người lập tức sáng bừng con mắt, một người một trăm khẩu? Nhưng đếm số người có mặt ở đây, xem ra là không đúng. Ngoại trừ Thiếu soái và Ngôn thiếu gia, trong kho còn lại bảy người, súng thì chỉ có sáu trăm khẩu, căn bản là không đủ chia!
“Mỗi Sư đoàn mười khẩu.” Lâu Thiếu soái nói rành rọt từng chữ.
“Thiếu soái, việc này…” Quá ít rồi đi, thậm chí còn không bằng số lẻ.
“Có ý kiến phải không?” Lâu Thiếu soái lạnh mặt: “Năm khẩu.”
“Đừng, Thiếu soái, cứ coi như lão Tiền chưa nói!” Đỗ Dự Chương vỗ mạnh một bàn tay lên người Tiền Bá Hỉ. Mười khẩu thì mười khẩu, như thế đã rất không tồi rồi, còn muốn bao nhiêu nữa hả? Ông còn cho rằng Thiếu soái sẽ đòi đổi quân lấy súng, nào ngờ mình không nhỏ máu vẫn có thể lấy được đồ, chuyện tốt mà!
Mỗi Sư đoàn mười khẩu súng máy. Ngoài những lão tướng như Tiền Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương, Đường Ngọc Hoàng và Bàng Thiên Dật cũng được hưởng chung đãi ngộ. So với đám người Tiền Bá Hỉ, hai Sư đoàn trưởng mới đến kia lại vui mừng và kinh ngạc hơn nhiều. Không ngờ đi theo Thiếu soái một chuyến đã có được mười khẩu súng máy Madsen. Đây đúng là chuyện tốt đến mức nằm mơ cũng không thấy nổi.
“Lão Đường, Quảng Đông của ông cũng có điều kiện, đã từng gặp chuyện như vậy bao giờ chưa?”
Đường Ngọc Hoàng lắc đầu: “Đừng nói căn bản là không có, dù có cũng không tới phiên tôi. Sáu trăm khẩu súng máy Madsen, làm sao mà Ngôn thiếu gia có được?”
“Đúng vậy.” Bàng Thiên Dật nhìn các chiến sĩ bận rộn chuyển một loạt thùng gỗ ra xe ngựa, thấp giọng nói: “Tuy Hoa Hạ đã thống nhất, nhưng tôi thấy sớm muộn gì cũng sẽ lại phân tranh. Chẳng qua, với khí thế của sáu tỉnh Bắc Kỳ hiện tại, lúc ấy chắc sẽ không có đối thủ đâu.”
“Lời này có ý gì?”
“Ông xem đi, hiện tại quân lương do Trung ương cấp phát, quân đội nằm trong tay Tư lệnh các tỉnh, lính nhập ngũ khẳng định sẽ được Tổng thống chú ý, vậy thì sĩ quan cấp cao còn có tác dụng gì. Lộc lá ít hơn lúc trước, sớm muộn gì cũng có người luẩn quẩn trong lòng mà đụng vào họng súng thôi.”
“Điều này cũng không sai.” Đường Ngọc Hoàng lắc lắc cánh tay. Quân lương của sáu tỉnh Bắc Kỳ cao, tiền lương của sĩ quan cũng nhiều. Tuy quỹ lương công khai vẫn đúng như tiêu chuẩn, nhưng bên trong còn có các hạng mục trợ cấp, thiếu phần tiền lương khống cũng chẳng ảnh hưởng gì. Mà các nơi khác thì không như vậy. Quy định này vừa được ban hành đã lập tức chặt đứt con đường kiếm lợi của rất nhiều người. Ông còn nghe nói, trong Chính phủ Liên hiệp có người đề xuất, quỹ lương của quân đội các tỉnh sẽ liên đới trực tiếp với thu nhập từ thuế của địa phương. Tạm thời không bàn đến mục đích của người đưa ra ý kiến này, chỉ biết sớm hay muộn cũng sẽ có kẻ gây náo loạn về chuyện quân lương.
Về kết quả, chắc chắn là lấy trứng chọi với đá thôi. Nói không chừng Lâu Tổng thống còn đang chờ bọn hắn làm loạn đấy? Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Hoàng bỗng rùng mình một cái, vội vã đè nén nghi vấn đang dâng lên trong lòng. Đây là vấn đề chính trị, ông chỉ là một quân nhân, không nên nghĩ tới.
“Lão Đường, nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì.”
Hai Sư đoàn trưởng nói chuyện một lúc, súng đạn phân cho các Sư đoàn cũng được lục tục chuyển đi. Ngay cả Sư đoàn 3 đang đóng ở Liên Sơn Quan và Sư đoàn 11 ở Sơn Đông cũng có phần. Tiền Bá Hỉ ỷ vào da mặt dày, lại đòi được thêm năm khẩu. Đỗ Dự Chương cũng vậy. Những người khác không được hưởng đãi ngộ này. Ai bảo hai vị kia đi theo Lâu Đại soái lâu nhất, cả tư cách lẫn da mặt đều thuộc hạng nhất chứ. Nói một cách nghiêm túc, ngay cả Thiếu soái cũng phải gọi bọn họ một tiếng “chú”, đúng không?
Khi các Sư đoàn trưởng và Lữ đoàn trưởng rời đi, một trăm khẩu súng máy cũng được chia ra ngoài. Năm trăm khẩu còn lại được Lâu Thiếu soái tự dẫn người mang về Lữ đoàn Độc Lập. Vì thế cho nên, lúc Bộ trưởng bộ Hậu Cần Khương Du Lâm nghe tin lao tới thì đã quá muộn rồi.
“Ngôn thiếu gia, sao cậu lại không nói trước một tiếng chứ?”
“Nói cái gì?” Lý Cẩn Ngôn có quan hệ khá tốt với Khương Du Lâm, cho nên lời nói cũng mang theo vài phần tùy tiện: “Bộ trưởng Khương, số súng đạn này đều là tôi bỏ tiền túi ra mua, dù nói thì ông cũng có thể làm gì được?”
Khương Du Lâm câm nín. Ông sờ sờ cái mũi, lại mở miệng: “Ngôn thiếu gia, thứ đó mua ở đâu, hẳn có thể cho tôi biết chứ?”
“Mua của người Đan Mạch.” Lý Cẩn Ngôn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Nhưng mà tôi phải nói trước cho ông biết, tay của gã Đan Mạch này rất đen.”
“Ý của Ngôn thiếu gia là?”
“Cái này.” Lý Cẩn Ngôn chà xát ngón tay: “Hiểu không?”
“Tiền hoa hồng?”
“Đúng.” Gật gật đầu, Lý Cẩn Ngôn tiếp tục nói: “Một khẩu súng máy ít nhất ngốn mất bằng này. Tôi làm thì không sao, nhưng ông lại rất không thích hợp.”
Khương Du Lâm nghe xong liền đáp: “Ngôn thiếu gia, ý của cậu tôi đã hiểu rồi, vấn đề này tôi phải nghĩ thêm đã.”
Trên thực tế, Khương Du Lâm từng chia hoa hồng cho người nước ngoài không ít lần. Nhưng Lý Cẩn Ngôn nhắc nhở ông ta cũng là có ý tốt. Dù sao thì bây giờ Lâu Đại soái cũng đã thành Tổng thống rồi, sáu tỉnh Bắc Kỳ như thuyền được nước đưa lên. Hơn nữa, Bộ trưởng bộ Hậu cần lại là chức vị béo bở, người nhòm ngó chắc chắn rất nhiều. Nếu Khương Du Lâm mắc sai lầm, bị người ta nắm được nhược điểm, chỉ sợ không ai có thể che chở cho ông ta.
“Ừm.” Thấy Khương Du Lâm đã hiểu, Lý Cẩn Ngôn không nói thêm gì nữa. Thực ra thì Khương Du Lâm không phải một cán bộ liêm khiết thanh bạch. Ở địa vị của ông ta, muốn làm trăng thanh gió sạch hiển nhiên không có quá nhiều khả năng. Song, chí ít ông ta vẫn biết giới hạn, biết cái gì nên và cái gì không nên, hơn nữa cũng một lòng nghĩ cho quân đội. Nếu đổi lại là người khác, chưa chắc đã có thể làm tốt bằng ông ta. Đó cũng là lý do vì sao ông được Lâu Đại soái tin dùng, và hiện nay vẫn được Lâu Thiếu soái trọng dụng.
Còn tương lai ra sao, ai mà biết chính xác được?
Nhìn đồng hồ một chút, thấy vẫn còn sớm, Lý Cẩn Ngôn quyết định tới trạm thu dụng ở ngoại thành một chuyến.
Hiện giờ, nơi đó có rất nhiều người từ Sơn Đông và các vùng khác tới. Bọn họ đều không sống nổi nữa, cho nên mới đến sáu tỉnh Bắc Kỳ tìm cơ hội. Lý Cẩn Ngôn nghe người phụ trách trạm thu dụng nói, đại đa số đám người này đều dựa vào hai chân để đi bộ tới thành Quan Bắc.
“Dưới chân ngay cả giầy rơm cũng không có, chẳng biết làm sao mà đi nổi tới đây.” Lúc nói chuyện, người phụ trách trạm thu dụng vẫn luôn nhíu chặt lông mày.
Lý Cẩn Ngôn cũng chỉ có thể thở dài. Một ít người dân Sơn Đông mới tới có người thân ở trong Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ, còn có thể tìm nơi nương tựa. Mà những người còn lại đúng là không chốn dung thân, chỉ đành chen chúc trong trạm thu dụng.
Những người tha hương này dựa vào đôi chân để đi đến sáu tỉnh Bắc Kỳ, mục đích chỉ có một, đó là có thể tiếp tục sống sót.
Từ lúc khu công nghiệp được xây xong, máy móc thiết bị được dọn tới các nhà xưởng mới, người trong trạm thu dụng liền lục tục đi kiếm việc làm. Chỉ cần nhận được tiền công, bọn họ sẽ nhanh chóng dọn ra khỏi trạm thu dụng. Lý Cẩn Ngôn bảo anh em họ Mạnh xây một khu nhà ở cách khu công nghiệp chừng mấy trăm mét. Phần lớn là tập thể hai – ba tầng, phòng ốc đơn giản nhưng biệt lập, còn có hệ thống cung cấp nước riêng. Đợi lúc công ty Simens xây xong nhà máy điện, đường điện sẽ được kéo tới đây. Đa số những người này đều được người phụ trách trạm thu dụng bảo lãnh cho thuê một gian phòng, thứ nhất, không phải tiếp tục ở chung với người xa lạ, thứ hai, cũng có thể để người mới tới có chốn dung thân tạm thời.
Con người đều biết tri ân, và cũng biết cảm thông.
Nhờ được người giúp đỡ mà bọn họ mới có ngày hôm nay, đương nhiên họ hy vọng có thế giúp cho những người khác nữa. Họ làm như vậy không phải vì muốn ai đó cảm ơn, chỉ vì tất cả những gì Lý Cẩn Ngôn và trạm thu dụng từng làm cho họ từ trước đến giờ.
Một vài ông chủ nhà máy cũng học theo Lý Cẩn Ngôn, mua đất xây ký túc xá cho công nhân ở khu lân cận. Nhờ thế mà trạm thu dụng đã giảm được rất nhiều áp lực. Trong nhà máy có cơm trưa miễn phí, nếu tăng ca đến đêm, còn cung cấp thêm một phần bữa chiều. Chế độ này do những nhà máy dưới quyền Lý Cẩn Ngôn khởi xướng, bởi vì gần đây đơn đặt hàng của nhà máy hóa chất, xưởng may và xưởng đồ hộp tăng lên rất nhiều. Nhất là nhà máy hóa chất. Mặc dù tình hình thế giới khá là căng thẳng, song lượng tiêu thụ của son môi, kem dưỡng da và xà phòng vẫn không ngừng tăng lên. Sau khi bàn bạc với đám người Quản lý Lục, Lý Cẩn Ngôn quyết định để công nhân nhà xưởng thay phiên làm ba ca trong một ngày.
Để bảo đảm sức khỏe cho công nhân, nhà xưởng có quy định: mỗi người không được làm việc quá tám tiếng một ngày; làm đủ sáu ngày phải nghỉ ngơi nửa ngày hoặc cả ngày; không được tăng ca hai ngày liên tiếp.
Thức ăn trong nhà xưởng ngày càng đầy đủ, công nhân tăng ca còn được thêm một quả trứng gà. Những công nhân có con nhỏ hoặc cha mẹ già thường không nỡ ăn, chỉ chăm chăm mang trứng về cho người thân trong gia đình. Nhất là những công nhân mới vào làm, thậm chí cả bánh mỳ nhà xưởng phát cũng muốn cất đi để mang về. Loại chuyện này diễn ra không chỉ một hai lần, Lý Cẩn Ngôn và Quản lý Lục đều không có biện pháp nào cả. Cùng lắm bọn hắn chỉ có thể mắt nhắm mắt mở vờ như không thấy, chứ không phát thêm bánh mì cho công nhân. Hắn mở nhà máy, không phải đi làm từ thiện. Nếu để công nhân hình thành thói quen, bản thân ăn no còn muốn lấy mang về nhà thì sẽ rất khó bỏ. Nói không chừng, lúc ấy họ lại oán hận trong lòng, chẳng những không thấy mình sai, mà còn nghĩ là Lý Cẩn Ngôn quá hà khắc.
Không phải Lý Cẩn Ngôn tiếc mấy cái bánh mỳ, mà là hắn không muốn để việc này thành lệ.
Mặt khác, trường học cho con em công nhân nhà máy đã xây xong: một tòa nhà hai tầng có sức chứa trên dưới ba trăm học sinh. Các phòng học có bàn ghế nguyên bộ do thương gia trong khu công nghiệp quyên tặng. Ngay cả thiết bị trong sân thể dục của trường cũng do người khác đóng góp vào. Lý Cẩn Ngôn không hề lôi kéo tài trợ, chẳng qua, những người này tự đưa tiền tới mà thôi. Trong số đó có ông chủ nhà máy của khu công nghiệp, có thương nhân làm ăn tại thành Quan Bắc, ngoài ra còn một vài địa chủ giàu có ở vùng nông thôn.
“Tam thiếu gia, chúng tôi bất tài nhưng cũng biết giáo dục là căn bản của quốc gia, cho nên muốn đóng góp vài phần sức lực.”
Vào hôm khai giảng, Lý Cẩn Ngôn mời tất cả những người có đóng góp cho trường tới. Bất kể bọn họ muốn giúp đỡ đơn thuần, hay là muốn tranh thủ kiếm chút tiếng thơm, hắn đều phải để toàn thể thầy trò của trường biết những gì bọn họ đã làm.
Song, Lý Cẩn Ngôn trăm triệu lần không ngờ tới, hành động ấy lại khiến tiếng tăm của hắn vang vọng khắp thương giới sáu tỉnh Bắc Kỳ. Qua miệng đám thương nhân và vài thành phần tri thức, mọi người đều biết Lý tam thiếu gia chẳng những giỏi làm ăn, mà còn giỏi cả làm người. Quả không hổ danh Chủ tịch Liên đoàn Doanh nghiệp sáu tỉnh Bắc Kỳ! Cực kỳ xứng đáng là người đứng đầu thương giới toàn miền Bắc!
Nghe được mấy câu này, Lý Cẩn Ngôn chỉ biết gãi đầu. Tâng bốc hắn đến vậy, đúng là chỉ thiếu nước cho hắn bay lên mây thôi. Thử hỏi về sau làm sao hắn còn mặt dày ra tay với bọn họ được?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Lý tam thiếu gia quyết định: lúc nên ra tay thì vẫn phải ra tay. Dù sao sau này hắn cũng sẽ cho bọn họ kiếm đầy bát, có khỉ gì mà phải thẹn chứ!
Sau khi tới trạm thu dụng một chuyến, Lý Cẩn Ngôn lập tức trở về phủ Đại soái.
Cách đây không lâu, Sư đoàn 2 của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đã thay quân Hà Bắc trấn thủ kinh đô. Lúc trước, Bắc Kinh là địa bàn của Tư Mã Quân. Lâu Tổng thống là người mới đến, chung quy vẫn cần phòng bị.
Lâu Tổng thống ở lại chốn kinh kỳ, sớm muộn gì Lâu phu nhân và vài người vợ bé cũng sẽ đi theo. Chờ khi bọn họ đi rồi, sáu tỉnh Bắc Kỳ sẽ hoàn toàn được giao vào tay Lâu Thiếu soái. Về phần Lâu nhị thiếu, Lâu phu nhân từng nói với Lý Cẩn Ngôn rằng: hay là để Lâu nhị thiếu ở lại thành Quan Bắc cho Lý Cẩn Ngôn nuôi. Lý Cẩn Ngôn sợ tới mức suýt nữa trượt mông khỏi mặt ghế. Kết quả hắn bị Lâu phu nhân nhéo má một cái: “Xem con kìa, đùa thôi mà.”
Lý Cẩn Ngôn nhìn Lâu nhị thiếu đang ngủ say trong lòng Lâu phu nhân, thực sự là đùa thôi sao? Đúng lúc ấy, Lâu nhị thiếu bỗng mở mắt, nhoẻn miệng cười với hắn, còn ê a ra thành tiếng nữa.
“Xem đi, Duệ nhi đang cười với con kìa.” Lâu phu nhân cũng cười, nói: “Hay là cho nó ở lại đi?”
Lý Cẩn Ngôn: “… Mẹ, mẹ lại đùa con hả?”
Lâu phu nhân: “Đúng vậy, đùa con đấy.”
Lý Cẩn Ngôn: “…”
Lâu nhị thiếu tiếp tục cười, tiếp tục ê a.
Cuối cùng, Lâu phu nhân vẫn mang Lâu nhị thiếu đi cùng. Lúc này, Lý Cẩn Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em cho rằng mẹ sẽ để nó lại?”
“Ừm.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, buông điện báo trong tay xuống: “Em rất lo.”
“Không đâu.” Lâu Thiếu soái ăn xong miếng mì cuối cùng, uống cạn nước mì, buông bát, nói: “Nó còn chưa đầy sáu tháng.”
Ý là, Lâu nhị thiếu còn bé như vậy, dù có bà vú và nha đầu chăm sóc, Lâu phu nhân cũng sẽ không giao nó cho hai người đàn ông nuôi. Lâu Thiếu soái thì chẳng nói làm gì, kể cả là Lý Cẩn Ngôn, chỉ e cũng không đáng tin.
“Thiếu soái, từ đầu anh đã biết rồi?”
“Ừ.”
“Vậy tại sao anh không nói với em?”
“Nói em có tin không?”
“Có!”
“Ờ.”
Thế là xong rồi đấy hả?! Lý Cẩn Ngôn gần như có thể khẳng định, đối phương cố ý, chắc chắn là cố ý!
Chẳng trách Lâu Tổng thống luôn nói Lâu Thiếu soái là loại hư hỏng ngầm!