*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày 26 tháng 3 năm 1913 Dương lịch, tức năm Dân quốc thứ năm.
Số mới nhất của tạp chí “Người nổi tiếng” gây chấn động sáu tỉnh Bắc Kỳ thậm chí là cả Bắc Kinh, Thiên Tân và các thành phố khác. Giống như một quả bom hạng nặng, uy lực của nó không thua gì cuộc đàm phán hòa bình đang diễn ra giữa hai miền Nam – Bắc. Khác với những tin bài muôn từ vạn chữ trước đây, “Người nổi tiếng” kỳ này lại nổi bật với số lượng ảnh chụp cực lớn. Đặc biệt, ảnh Lâu Tiêu mặc quân phục ngồi trên lưng ngựa còn chiếm diện tích nửa trang báo luôn. Không cần biết nội dung là gì, chỉ tấm hình ấy thôi cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người rồi.
Dựa theo cách nói của Lý Cẩn Ngôn thì đây chính là hiệu ứng của “Người nổi tiếng”.
“Tiên sinh, tiểu thư, hết thật rồi.” Đứa nhỏ phát báo giơ túi vải cho mấy thanh niên học sinh xem, bên trong đúng là đã rỗng tuếch.
“Lạt hết.” Một nữ sinh mặc áo xanh váy đen oán giận nói: “Chúng ta đã chạy gần một buổi sáng, kết quả đều bán sạch cả rồi.”
“Cũng không có gì lạ cả.” Nam sinh mặc áo cổ đứng (1), đeo kính mắt tròn trên lên tiếng: “Đừng nói chúng ta, đến cha tôi cũng phải phái người nhà đi mua tờ báo này từ sáng sớm.”
(1) Áo cổ đứng: (hình)
“Trâu tiên sinh?”
“Đúng vậy. Hôm trước, có hai phóng viên tìm tới cửa, nói là muốn phỏng vấn cha tôi. Bọn họ giới thiệu mình là phóng viên của tờ “Người nổi tiếng”. Cha tôi muốn biết rốt cuộc đây là cái tạp chí gì, sau lại nghe nói kỳ này của tờ báo ấy đưa tin về cha con nhà họ Lâu của sáu tỉnh Bắc Kỳ, vì thế bảo tôi nhất định phải mua về.”
“Chẳng phải Trâu tiên sinh say mê nghiên cứu, không quan tâm tới chính trị hay sao?”
“Thì đúng là không quan tâm. Nhưng cha tôi lại vô cùng sùng bái cha con nhà họ Lâu, nhất là Lâu Tiêu. Lúc trước, khi hắn đánh thắng người Nga ở Mãn Châu Lý, cha tôi liền gõ vào đầu tôi, nói vô dụng nhất chính là thư sinh.” Nam sinh hơi phóng đại mà xoa trán một chút, lại lộ ra vẻ mặt khổ sở, tiếp lời: “Nếu tôi không thể mua được số báo này về, chỉ sợ sẽ được “gia pháp hầu hạ”.”
Vài nữ sinh đều bị hắn chọc cười.
“Người nổi tiếng” kỳ này chẳng những được thanh niên nhiệt tình hưởng ứng, mà tất cả các giới trong xã hội, bất kể khen ngợi hay căm thù Lâu Tiêu, cũng đều rất mực tò mò. Hơn nữa, phần phỏng vấn đặc biệt của mấy người Lâu Đại soái và Triển Trường Thanh cũng góp phần thúc đẩy tiêu thụ, thậm chí là khiến số báo cháy hàng.
“Bán sạch?”
Khi nhận được tin, Lý Cẩn Ngôn hơi kinh ngạc. Hắn đã dự liệu được rằng sức tiêu thụ của “Người nổi tiếng” kỳ này sẽ rất khá, cho nên đã cố ý dặn ông chủ Văn in thêm hai ngàn tờ. Nhưng hắn thật không ngờ báo lại được bán hết nhanh như vậy.
“Người bán báo ở tất cả các tỉnh thành, bao gồm cả Bắc Kinh và Thiên Tân đều hy vọng số lượng ấn bản sẽ được tăng thêm nữa. Mặt khác, ở Thượng Hải, có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với tờ tạp chí này. Tam thiếu gia, hay là chúng ta mở thêm chi nhánh ở Thượng Hải đi? Bắc Kinh cũng không có tòa soạn tạm thời sao?”
Đây không phải là lần đầu ông chủ Văn đề nghị mở chi nhánh. Thế nhưng, sau khi đắn đo cân nhắc một hồi, Lý Cẩn Ngôn vẫn rất là do dự. Bây giờ còn chưa được, Thượng Hải là nơi nào cơ chứ? Một thành phố cỏn con nhưng lại có rất nhiều người nước ngoài sinh sống. Hơn nữa, Tô giới (2) của các quốc gia còn ở sát cạnh nhau, ai biết nơi nào nông sâu trong đục. Bên cạnh đó, nó còn là địa bàn của Tống Chu, nếu tùy tiện phái người sang, một khi bất cẩn, chắc chắn sẽ rước thêm phiền toái. Tòa soạn muốn mở chi nhánh ở Thượng Hải, vậy thì chí ít cũng phải chờ Lâu Đại soái ngồi lên cái ghế Tổng thống Chính phủ Liên hiệp mới được.
(2) Tô giới: Theo luật quốc tế, một Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường hợp các công ty mậu dịch thực dân.
Bắc Kinh truyền tin tức tới, cuộc đàm phán hòa bình giữa hai miền Nam – Bắc rất khả quan. Phương án Liên tỉnh Tự trị (3) mà sáu tỉnh Bắc Kỳ đề nghị được số đông ủng hộ. Tuy bọn họ vẫn còn dị nghị về vấn đề Trung ương thu lại quyền quản lý tài chính từ nguồn thuế, nhưng sau khi Bạch Bảo Kỳ công bố chính sách của Ngân hàng Trung ương và một loạt chế độ liên quan, người phản đối cũng dần ít đi.
(3) Liên tỉnh Tự trị: một phương án cải cách chế độ chính trị vào những năm đầu Dân Quốc khi Chính phủ Bắc Dương cầm quyền. Đọc thêm về Chính phủ Bắc Dương ở ĐÂY.
Tuy tài chính thu nhập từ thuế là do Trung ương quản lý, song điều ấy cũng không có nghĩa là Chính phủ Trung ương muốn làm gì thì làm. Quyền lực trong tay Tư lệnh sẽ vơi đi một ít, nhưng không phải thực sự bị truất quyền, vậy cũng tốt rồi.
Lui quân khi còn cơ hội, tuyệt không lấy trứng mà đi chọi đá. Đây là chân ký không bao giờ thay đổi được.
Đừng thấy đám Tư lệnh nay anh đánh tôi mai tôi đánh anh mà lầm tưởng, nếu bảo bọn hắn thực sự liều mạng đánh một trận bằng tất cả vốn liếng trong tay, lại còn có khả năng thua cao hơn thắng, vậy cũng chẳng mấy ai bằng lòng. Xung đột giữa quân Vân Nam và quân Quế Châu chính là ví dụ. Bọn họ luôn tranh chấp vì những chuyện bé như hạt vừng. Thậm chí thỉnh thoảng quân Tứ Xuyên còn nhảy vào góp vui đôi ba bận. Thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn cứ là: bắn súng chỉ thiên thì nhiều, thực sự động chân động tay lại chẳng có bao nhiêu. Còn cả Hàn Am Sơn – Tư lệnh Sơn Đông nữa. Người này đội cái danh hiệu Tư lệnh chạy trốn lên đầu, không được quân đội dưới quyền tin phục, song vẫn sống rất tốt, lại còn tiếp tục cố gắng phấn đấu trên con đường làm Tư lệnh không có cấp dưới của mình…
Về phương diện chính trị, hiện giờ Lý Cẩn Ngôn chỉ hiểu được chút ít ở mặt ngoài, những vấn đề sâu hơn sẽ khiến hắn hoa mày chóng mặt. Nhưng cũng may còn có Lâu Thiếu soái. Đối phương nói với hắn rằng, muộn nhất là giữa tháng tư sẽ có kết quả của cuộc đàm phán hai miền Nam Bắc. Mà, cũng chỉ có hai khả năng thôi: tốt nhất và tệ nhất.
“Tốt nhất chính là Đại soái trúng cử.” Điều này Lý Cẩn Ngôn có thể đoán được: “Thế tệ nhất là gì?”
“Đàm phán không thành, tiếp tục nội chiến, hoặc là đàm phán lại.”
Tiếp tục nội chiến?
“Sao?”
“Không có gì.” Lý Cẩn Ngôn lắc đầu. Lâu Thiếu soái cũng nói đây là kết quả tệ nhất mà. Dù sao hắn cũng không thể khống chế được hướng phát triển của sự tình, lo nghĩ thì có ích lợi gì đâu. So với bận lòng về chuyện mình không thể nhúng tay, thà hắn nghĩ tới việc tuyển nhân công cho nhà máy. Tuy gần đây di dân Sơn Đông lục tục chạy tới sáu tỉnh Bắc Kỳ, nhưng lỗ hổng của nguồn nhân lực vẫn rất lớn. Mặt khác, Quân đội cũng đang trong giai đoạn chiêu binh, cho nên công nhân càng khó kiếm.
Mọi chuyện đều ồ ạt dồn về một lúc, muốn không đau đầu cũng khó.
“Đang nghĩ gì?”
Tiếng nói truyền vào lỗ tai, Lý Cẩn Ngôn mới ý thức được mình lại ngẩn người: “Thiếu soái, ngày mai em hẹn gặp người của công ty Siemens nước Đức, Bộ trưởng Triển không ở Quan Bắc, em muốn nhờ Nhâm tiên sinh đi đàm phán giúp, anh thấy thế nào?”
“Để làm gì?”
“Để tranh thủ lợi ích lớn nhất. Những cuộc đàm phán như vậy, em chỉ có thể khiến mình không thua thiệt, hoặc nhiều lắm là kiếm chút lợi vặt mà thôi, thật sự chỉ là một chút lợi vặt.” Lý Cẩn Ngôn dùng hai ngón tay minh họa để nhấn mạnh, lại cười, nói: “Nhưng nếu là Bộ trưởng Triển và Nhâm tiên sinh thì sẽ khác. Một khi bọn họ ra tay, đám quỷ Tây kia muốn chiếm lợi còn khó hơn cả lên trời, muốn dùng thủ đoạn gian trá lại càng không thể được.”
Có cái gọi là “tận dụng”, gặp chuyện thế này cần mời người có chuyên môn giúp đỡ. Triển Trường Thanh – Bộ trưởng Triển giờ đang thay mặt cho sáu tỉnh Bắc Kỳ đi tham dự đàm phán hòa bình. Vì thế, Lý Cẩn Ngôn lập tức nghĩ đến Nhâm Ngọ Sơ. Hắn đã quyết định sẽ gửi hai mươi vạn vào ngân hàng, Nhâm tiên sinh cũng nên bày tỏ chút lòng thành nào đó chứ? Chỉ nhận một lời cảm ơn rồi lặng lẽ ra về, đây tuyệt đối không phải là tác phong của tam thiếu gia nhà họ Lý.
“Em quyết định là được rồi.”
Lâu Thiếu soái lại cầm một xấp văn kiện lên. Mới nhìn một lúc, hắn đã nhíu lông mày, vươn tay nhéo nhéo ấn đường.
Lý Cẩn Ngôn đứng dậy, đi đến phía sau hắn, giúp hắn ấn mấy huyệt đạo trên đầu một cách hết sức tự nhiên: “Em đã cố ý đi nhờ Lưu đại phu dạy đấy. Thiếu soái, anh nên nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ.” Lâu Thiếu soái thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế để đầu hơi ngửa ra sau. Lông mày hắn đen như mực, hàng mi vừa đậm vừa dày, sống mũi thẳng và cao, còn có… Lướt ánh mắt xuống thêm một chút, Lý Cẩn Ngôn thoáng chốc ngẩn người, khiến động tác nơi ngón tay từ từ chậm lại. Lâu Thiếu soái đột nhiên mở to hai mắt, giơ tay giữ chặt phần gáy Lý Cẩn Ngôn, kéo xuống. Những âm thanh còn chưa kịp phát ra đều bị chặn trong khoang miệng. Khi bờ môi hai người quấn quýt lấy nhau, một dòng chất lỏng trong suốt đầy ướt át tràn ra nơi khóe miệng, chảy men theo xương cằm. Hô hấp của cả hai dần dần trở nên dồn dập…
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Lúc Lâu Tiêu buông tay, ý thức của Lý Cẩn Ngôn vẫn hơi mơ hồ. Hắn cúi đầu nhìn xuống, lập tức phát hiện mình đã đứng ở trước mặt đối phương tự lúc nào. Cổ áo dài của hắn bị cởi ba cái nút, cổ áo lót màu trắng bên trong cũng bị kéo lỏng ra. Chẳng cần soi gương, Lý Cẩn Ngôn cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng hiện tại của mình. Nhìn lại Lâu Thiếu soái, quân trang của đối phương vẫn phẳng phiu như trước, chỉ có mái tóc là hơi rối, nếu không lầm thì chính là do hắn vô thức bới lên.
Người gõ cửa là Sĩ quan phụ tá Quý. Có lẽ những ngày tháng lăn lộn trên chiến trường đã giúp hắn bồi dưỡng ra được cái gọi là “trực giác”. Vì thế cho nên, ngay tại khoảnh khắc gõ cửa, sau lưng hắn đột nhiên phát lạnh, một loại cảm xúc chỉ muốn xoay người bỏ chạy nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân…
Lâu Thiếu soái xử lý việc quân, Lý Cẩn Ngôn lấy cớ có chuyện nên phải rời khỏi thư phòng. Vừa mới xuống lầu, hắn đã thấy Lâu phu nhân đang ôm Lâu nhị thiếu ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách. Ngoài ra còn có Triển phu nhân đang ngồi ở phía đối diện bà.
“Mẹ, dì.”
Lý Cẩn Ngôn đi tới gần, đột nhiên Lâu nhị thiếu vươn cánh tay ra với hắn, miệng còn ê a mấy tiếng. Lâu phu nhân và Triển phu nhân đều nhìn nó đầy ngạc nhiên. Bây giờ Lâu nhị thiếu mới bốn tháng tuổi, chưa chắc có thể nhìn rõ những thứ ở hơi xa, vậy thì làm sao nó nhận ra Lý Cẩn Ngôn được?
“Này, con bế đi.” Lâu phu nhân cảm thấy rất mừng khi Lâu nhị thiếu theo Lý Cẩn Ngôn. Bất kể đúng dịp hay không đúng dịp, bà vẫn trực tiếp nhét Lâu nhị thiếu vào lòng Lý Cẩn Ngôn, xong mới quay đầu nói chuyện với Triển phu nhân.
“I a.” Được thả vào lòng Lý Cẩn Ngôn, Lâu nhị thiếu vẫn tiếp tục thổi bong bóng nước bọt, còn căng cái miệng nhỏ nhắn để nở nụ cười.
Lý Cẩn Ngôn ôm cục bột mềm mại thơm mùi sữa trong tay, lại một lần nữa cứng đờ người.
Ngày 28 tháng 3, đại diện Công ty Siemens của Đức đến thành Quan Bắc. Người tiếp đãi hắn chính là Lý Cẩn Ngôn và Nhâm Ngọ Sơ.
Tuy du học ở Mĩ nhưng Nhâm Ngọ Sơ lại có thể nói tiếng Đức vô cùng lưu loát. Ông ta mặc cả với đại diện của Siemens cũng không khách sáo một chút nào. Thời điểm ký kết hợp đồng, vẻ mặt của người Đức hoàn toàn có thể dùng mấy chữ “khóc không ra nước mắt” để hình dung.
Tuy nhiên, Lý Cẩn Ngôn vẫn tin rằng người Đức có thể kiếm được không ít lợi lộc. Nếu không, bọn hắn sẽ chẳng mở văn phòng đại diện tại sáu tỉnh Bắc Kỳ ngay sau khi ký kết hợp đồng, thậm chí còn bày tỏ mong muốn hợp tác lâu dài với Lý Cẩn Ngôn. Điều khiến Lý Cẩn Ngôn cảm thấy thất vọng chính là, máy điện báo thời này quá cồng kềnh, để trên chiến hạm thì không sao, nhưng nếu muốn trang bị cho Bộ binh thì buộc phải dùng xe kéo. Đó cũng là lý do vì sao trong Thế chiến thứ nhất, Lục quân đều phải truyền đạt mệnh lệnh dựa vào Giao liên (4). Adolf Hitler (5) cũng từng là một người lính giao liên.
(4) Giao liên: người chuyên làm liên lạc và dẫn đường qua vùng địch hoặc gần vùng địch cho bộ đội.
(5) Adolf Hitler là người Đức gốc Áo, Chủ tịch Đảng Công nhân Đức Quốc gia Xã hội chủ nghĩa từ năm 1921, Thủ tướng Đức từ năm 1933, là “Lãnh tụ và Thủ tướng đế quốc” kiêm nguyên thủ quốc gia nắm quyền Đế quốc Đức kể từ năm 1934. Trong Chiến tranh thế giới thứ nhất, Hitler phục vụ trong Quân đội Đế quốc Đức, từng bị thương, và được nhận hai tấm huân chương do chiến đấu anh dũng.
Khi Lý Cẩn Ngôn nói tới radio, đại diện Công ty Siemens tỏ ra vô cùng mờ mịt. Bọn họ cho hay, dù có tìm khắp châu Âu cũng chẳng thể kiếm ra loại thiết bị liên lạc mà lính giao liên có khả năng vác trên lưng như Lý Cẩn Ngôn mong muốn.
Sau một lúc thất vọng, Lý Cẩn Ngôn bỗng xiết chặt nắm tay. Nước ngoài không có radio, nhưng Hoa Hạ có thể tự nghiên cứu cơ mà. Nếu có thể trở thành quốc gia đi đầu trong lĩnh vực này, đảm bảo tình báo và tác chiến của quân đội Hoa Hạ sẽ đi trước kẻ thù một bước dài!
Nếu hắn nhớ không lầm thì mới đây, phóng viên của tạp chí “Người nổi tiếng” vừa phỏng vấn một chuyên gia nghiên cứu thiết bị truyền tin. Người nọ họ Trâu, thời trẻ du học ở châu Âu, hiện đang là giảng viên của đại học Bắc Kinh.
Phải làm sao mới có thể mời Trâu tiên sinh tới sáu tỉnh Bắc Kỳ đây? Lý tam thiếu gia sờ cằm, nhất định phải suy nghĩ cho cẩn thận.