Năm Dân Quốc thứ năm, trung tuần tháng 3
Hòa đàm Nam Bắc lần thứ hai chính thức được bắt đầu. Tư Mã Quân, Tống Chu, Lâu Thịnh Phong dẫn đầu Đại soái các tỉnh đều tề tựu tại kinh thành. Những nhân vật quan trọng tham dự hòa đàm chính quyền Nam Bắc cũng lần lượt lộ diện, các giới dân chủ tiến bộ trong nước và tầm mắt của nhân sĩ yêu nước cũng tập trung vào lần hòa đàm này.
Các tờ báo lớn ở Kinh Tân Đường (1), sáu tỉnh Nam Kỳ, sáu tỉnh Bắc Kỳ và vùng Lưỡng Quảng (Quảng Đông và Quảng Tây) nhốn nháo cử phóng viên đi đến kinh thành, có tòa soạn là do tổng biên tập đích thân xuất mã, sau khi tới kinh thành thì khơi thông đủ loại quan hệ chỉ để nhận được tin tức và tài liệu trực tiếp.
(1) Kinh Tân Đường: Bắc Kinh – Thiên Tân – Đường Sơn (Hà Bắc).
Bản thảo tin tức được mang về đầu tiên là danh sách các nhân vật trọng yếu của chính phủ Nam Bắc, cùng với Đại soái của các tỉnh đến kinh thành, bố trí trong nhật trình hòa đàm tạm thời vẫn được giữ bí mật với bên ngoài. Lý Cẩn Ngôn sau khi nhìn thì lập tức để ông chủ Văn phái phóng viên phụ trách phụ san “Người nổi tiếng” đến kinh thành.
“Người nổi tiếng ở các giới trong nước nhiều như vậy, gần như là xếp hàng chờ chúng ta phỏng vấn.” Lý Cẩn Ngôn phấn khởi đến mức hai mắt phát sáng: “Giống như một bồn châu báu vậy, một chuyến ra ngoài lần này có thể tiết kiệm được bao nhiêu là lộ phí.”
Sau mấy kì báo liên tục đưa tin về những nhân vật trọng yếu trong phủ quân chính của sáu tỉnh Bắc Kỳ, thanh danh của tờ “Người nổi tiếng” càng lúc càng lớn. Lý Cẩn Ngôn đã bàn bạc với ông chủ Văn và tổng biên tập của tờ “Người nổi tiếng”, không những không hạn chế chỉ ở sáu tỉnh Bắc Kỳ, mà còn có thể phóng ánh mắt ra toàn bộ cả nước, Tổng thống Nam Bắc, các nhân vật trọng yếu của chính phủ Nam Bắc, Đại soái của các tỉnh đều là tư liệu có sẵn đó thôi.
Trong lúc hòa đàm, đối tượng lấy tin trọng yếu nhất của kỳ 1 tờ “Người nổi tiếng” đã định sẵn là Lâu Thiếu soái, đồng thời còn đem tin tức về Lâu Đại soái đăng lại lần nữa, kể cả các cơ quan và nhân vật trọng yếu trong quân đội và chính phủ sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng được đề cập đến trong tập san. Kỳ này của “Người nổi tiếng” không những phát hành bên trong sáu tỉnh Bắc Kỳ mà còn nghĩ đến chuyện mở thêm chi nhánh ở Thiên Tân, chi nhánh tạm thời ở kinh thành với số lượng phát hành lớn, tạo thanh thế cho quân đội chính phủ sáu tỉnh Bắc Kỳ và Lâu Đại soái trong thời gian hòa đàm.
“Mấy vị Đại soái này bình thường đều đứng trên địa bàn của mình, nếu muốn khiến bọn họ di chuyển dù chỉ một tí thì ngoài đánh giặc ra cũng chỉ có lần hòa đàm này.” Lý Cẩn Ngôn nói với phóng viên đang chuẩn bị bước lên tàu hỏa: “Tương lai của tòa soạn chúng ta, tương lai của tờ “Người nổi tiếng”, toàn bộ đều dựa vào hai vị cả đấy!”
Ông chủ Văn ở bên cạnh phụ họa nói: “Lần này phải biểu hiện thật xuất sắc. Đợi đến khi tòa soạn mở chi nhánh, hai vị sẽ là lực lượng cốt cán được cử đến chi nhánh mới.”
Đồng chí phóng viên được tâng bốc đến mức kích động không gì sánh được,vẻ mặt đỏ bừng hưng phấn leo lên tàu, không quên vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy, hệt như binh sĩ sắp phải xông lên chiến trường vậy. Lý tam thiếu và ông chủ Văn ở sân ga đưa mắt nhìn theo xe lửa rời bến, cảm thấy lại có thêm nhận thức mới đối với năng lực lừa phỉnh của đôi bên.
Trong thời gian hòa đàm, công sứ của các nước Anh, Pháp, Đức, Mỹ lại một lần nữa không mời mà tới. Cảnh vệ trong hội trường đã sớm nhận được chỉ thị, những công sứ này mà đến đây thì không cần phải ngăn cản, ngay cả công sứ nước Nga cũng được thả vào trong. Duy chỉ có công sứ Nhật Bản Ijuin là bị ngăn ở bên ngoài hội trường.
Cảnh vệ dùng cánh tay chặn người Nhật Bản đang tức ứa máu lại, cứng rắn nói: “Nơi này không chào đón ngài!” Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, thế nhưng một chút biện pháp cũng không có. Thân là công sứ của một nước, hắn không thể ở nơi công cộng này lớn tiếng tranh chấp với một gã cảnh vệ được.
Trong ánh mắt của công sứ các quốc gia đi ở phía trước có khinh thường, có thương hại, nhưng đa phần là mang theo ý tứ xem kịch vui. Ai chẳng biết Nhật Bản trước đây bị sáu tỉnh Bắc Kỳ đánh cho hai trận liên tiếp, đánh đến mức suýt chết, toàn bộ phải dựa vào tiền vay từ nước Anh và trung gian hòa giải mới có thể thở ra một hơi, thế mà lại muốn ngồi ngang vai ngang vế với bọn họ ư? Không có chuyện đó đâu.
Nếu nói đất nước Nhật Bản từng liên tiếp đánh bại nhà Thanh và nước Nga ở trong mắt của các cường quốc có thể xem như là quốc gia hạng hai, thì Nhật Bản hiện tại e là ngay cả cái đuôi của hạng hai cũng không sờ tới được.
Không riêng gì thái độ của các cường quốc thay đổi, trải qua cuộc chiến ở tuyến đường sắt Nam Mãn Châu và Phượng Thành, quân đội chính phủ và nhân dân các tỉnh khác đều không còn “khách khí” với người Nhật Bản như trước nữa. Người Nhật Bản trước kia mang guốc mộc, đeo bội đao, hở ra là làm xằng làm bậy, ỷ thế hiếp người trên lãnh thổ Trung Hoa. Hiện tại thì bọn chúng không thể không thu liễm lại, nếu không, tùy thời sẽ bị người ta kéo vào ngõ nhỏ đánh cho một trận tơi bời hoa lá. Nhất là sáu tỉnh Bắc Kỳ và Hà Bắc lân cận to như thế, quyền tài phán lãnh sự của người Nhật Bản giờ chỉ là thùng rỗng kêu to. Nếu kiều bào Nhật Bản và dân chúng Trung Quốc xảy ra xung đột, cảnh sát sẽ chẳng vì ngại cái quyền bất khả xâm phạm gì đó của người Nhật mà do dự, miễn là xác định đó là người Nhật gây hấn, không cần biết đúng hay sai, bắt về đã rồi nói sau!
Sau khi bắt lại, toàn bộ đều bị nhốt chung với đám người giang hồ, cướp chuyên nghiệp, thổ phỉ giết người không chớp mắt, mỗi lần quay về đều có thể thu thập đám lùn kia hết sức khoái trá.
Những tên thổ phỉ trộm cướp kia đều là kẻ ác, nhưng cũng là người Trung Quốc! Nếu đã biết bản thân không có khả năng còn sống để đi ra, chẳng bằng trước khi chết làm vài “chuyện tốt”, xuống gặp Diêm Vương coi như là lấy công chuộc tội, lúc bỏ vào nồi dầu sôi cũng có thể thống khoái.
Lúc này, bên trong Nhật Bản mới vừa cậy nhờ vào tiền vay từ nước Anh để xoa dịu đi một chút, nội các cùng với lục quân quân bộ liền huyên náo, quấn riết lấy nhau không tha, ầm ĩ tới mức gần như là rơi vào tình cảnh thủy hỏa bất dung.
Thủ tướng nội các Yamamoto Gonnohyoe vốn xuất thân hải quân là một lão cáo già, danh vọng ở trong nước cực cao, đọ sức vài lần đã khiến cho phía lục quân khổ không nói nên lời. Phía lục quân cũng không phải ngồi không, bọn hắn còn đòn sát thủ chưa dùng tới. Nếu để bọn hắn bắt được nhược điểm của Yamamoto, kì này nội các chắc chắn sẽ phải rơi đài.
Kiều bào dùng đến quyền tài phán lãnh sự bị bắt giam vào trong lao dù có làm thế nào đi nữa cũng vô dụng, lúc đưa vào thì tứ chi vẫn còn toàn vẹn, lúc đi ra thì đã biến thành cái dạng hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Kháng nghị à, vô dụng.
Tiếp tục kháng nghị, cũng vô dụng nốt.
Giới quan trường Trung Quốc hơn nghìn năm tuổi, thủ đoạn dùng trên đám người nước ngoài cũng sẽ khiến cho đối thủ vò đầu bứt tai.
Vài lần như thế, kiều bào Nhật Bản và Ronin rốt cuộc cũng ý thức được, ở Trung Quốc phải rụt cổ lại, về phần cái cổ phải rụt lui bao lâu… Trước mắt vẫn còn là một ẩn số.
Ngày 18 tháng 3, lần hòa đàm thứ hai của chính phủ Nam Bắc chính thức bắt đầu. Ánh mắt của cả nước đều tập trung lại đây. Khi các nhân vật trọng yếu của chính phủ Nam Bắc và Đại soái của các tỉnh mang một thân âu phục, trường sam cùng với lễ phục quân đội xuống xe đi vào hội trường, ánh đèn flash vang lên ào ào, để lại một chuỗi khói trắng dài, tràng diện vô cùng hoành tráng.
Lâu Đại soái đi kinh thành tham dự hòa đàm, đám người Triển Trường Thanh và Bạch Bảo Kỳ hộ tống đi ở phía trước. Toàn bộ công việc trong quân đội và chính phủ sáu tỉnh Bắc Kỳ lại một lần nữa đặt lên vai của Lâu Thiếu soái. So với vẻ vội vàng tiếp nhận như trước kia, lần này Lâu Thiếu soái đã có kinh nghiệm, làm việc hết sức năng suất, cực ít khi phải thức đêm thức hôm.
Lý Cẩn Ngôn rốt cuộc thấy được người trong miệng Kiều Nhạc Sơn có thể khiến sắc mặt Lâu Thiếu soái biến hóa, Đinh Triệu trong truyền thuyết.
Ấn tượng đầu tiên, rất cao, rất anh tuấn. Lại nhìn thêm chút nữa, một thân đầy hơi thở của phần tử trí thức tinh anh. Nhìn lần thứ ba, phần tử tinh anh này đột nhiên từ trong túi áo khoác “biến ra” một đóa hoa hồng, khoa trương hành một cái lễ của quý tộc cung đình Pháp thế kỷ 19 với hắn, “A, tôi là vinh hạnh như thế nào mới có thể gặp được em, thiếu niên xinh đẹp tựa như đóa hồng!”
Hình tượng khôi ngô tinh anh nháy mắt đổ cái rầm, khóe miệng Lý Cẩn Ngôn không kiềm chế được co rút một trận, người này chính là tên ngốc vượt hoàn cảnh sao?
Kiều Nhạc Sơn chậm rãi quay đầu, che miệng lại, bả vai run rẩy không ngừng. Anh ra là đang cười trộm ư? Nhất định là đang cười trộm!
Lý Cẩn Ngôn bỗng có chút hiểu ra được, vì sao khi hắn nhắc đến Đinh Triệu thì Lâu Thiếu soái lại thở ra toàn khí lạnh. Nếu lúc trước tên này nói với Lâu Thiếu soái mỹ nhân hoa hồng gì gì đó, không bị một phát súng giải quyết thì quả thực là mạng lớn.
“Đinh Triệu.”
Lúc tên họ Đinh nào đó đang quỳ một gối xuống tiếp tục ngâm nga một khúc nhạc nhẹ thì cửa phòng bị đẩy ra, Lâu Thiếu soái một thân lãnh ý đứng ở bên cửa, bàn tay to mang găng trắng nắm chặt thành quyền, tiếng khớp xương vang lên răng rắc.
Trông thấy Lâu Tiêu, tên ngốc Đinh Triệu ngay lập tức thu lại biểu tình, trong nháy mắt khôi phục lại bộ dáng tinh anh: “Lâu, ba năm không gặp, cậu vẫn là cái bộ dạng này.”
Tên họ Đinh nào đó ngoài tinh thông hóa học dược lý ra thì còn là một thiên tài ngôn ngữ. Hễ hắn đi qua nơi nào thì chưa tới 3 tháng, hắn đã có thể hòa mình cùng với dân bản xứ. Tuy lúc ông cố lập ra Đinh gia liền di cư tới Nam Dương, nhưng thuở nhỏ Đinh Triệu có thể nói trôi chảy lưu loát tiếng Trung Quốc. Hắn không ít lần mượn chuyện này cười nhạo Kiều Nhạc Sơn chỉ biết nghe mà không biết nói.
Kiều Nhạc Sơn tiến đến bên cạnh Lý Cẩn Ngôn, dùng tiếng Trung chưa thành thục xen lẫn tiếng Anh nói: “Ba người bọn tôi quen nhau lúc ở Đức. Lần đầu tiên gặp nhau, Đinh đã bị Lâu đánh đến mức không có cách nào đi gặp người khác trong nửa tháng. Chờ sau khi hắn ta có thể xuống giường, việc đầu tiên không phải là lên lớp mà là chạy đi tìm Lâu tính sổ, kết quả lại bị đánh phải nằm trên giường thêm nửa tháng. Năm đó Lâu mới 16 tuổi. Có điều, sau này Đinh hạ dược Lâu, khiến hắn thiếu chút nữa bắn vào vòng 0 điểm trong khóa học bắn súng.” Trên thực tế, lúc Đinh Triệu bị đánh đến mặt mũi bầm dập, Kiều Nhạc Sơn cũng nhân cơ hội xát không ít muối vào vết thương của hắn, xem như báo thù tên kia trước đó dám cười nhạo hắn không nói được tiếng Trung.
“Kiều Nhạc Sơn,” Lý Cẩn Ngôn hết sức ngạc nhiên nói: “Anh thế mà có thể nói được câu tiếng Trung dài như vậy!”
“…” Nên chú ý điểm này sao?
Hai người ở một bên thì thầm rỉ tai nhau, tầm mắt của Lâu Tiêu và Đinh Triệu nhìn sang. Lý Cẩn Ngôn biết điều, tiêu sái đến bên cạnh Lâu Tiêu: “Thiếu soái, Kiều Nhạc Sơn đang kể cho em nghe chuyện của các anh lúc ở Đức.”
Kiều Nhạc Sơn bị ánh mắt lạnh lẽo của Lâu Tiêu đâm cho một nhát, ngón tay bên miệng làm ra động tác kéo khóa, tỏ vẻ bản thân sẽ câm miệng ngay đây.
Không đếm xỉa đến gương mặt lạnh nhạt của Lâu Tiêu, Đinh Triệu giống như làm ảo thuật, từ trong túi lấy ra một hộp socola đưa tới trước mặt Lý Cẩn Ngôn: “Tặng cho em, biểu thị chút lòng thành.”
Lâu Thiếu soái lạnh lùng nói: “Em ấy là vợ tôi.”
“Tôi chỉ đang bày tỏ thiện ý.” Đinh Triệu buông tay: “Với lại, đồ tôi đưa cho người đẹp tuyệt đối an toàn.”
Nói xong, hắn còn nháy mắt với Lý Cẩn Ngôn. Lý Cẩn Ngôn chà xát da gà trên cánh tay mình, thầm nghĩ có phải nên xúi Lâu Thiếu soái đánh cho kẻ này thêm một trận nữa hay không.
Cuối cùng, để tránh cho vụ huyết án Thiếu soái bắn chết Hoa Kiều Nam Dương xảy ra, cũng vì cân nhắc cho tiền đồ của mình, Lý Cẩn Ngôn vẫn là kéo Lâu Thiếu soái rời đi.
Đợi đến khi hai người kia rời khỏi, Kiều Nhạc Sơn hiếm khi nhắc nhở Đinh Triệu: “Lâu rất coi trọng vợ của anh ta, cậu tốt nhất là đừng quá phận.”
Đinh Triệu nhún vai: “Vận khí của Lâu lúc nào cũng tốt như vậy, ở Đức hắn lúc nào cũng được người đẹp xem trọng, thật là làm cho người ta đố kỵ.”
“Ghen tị cũng vô dụng.” Kiều Nhạc Sơn ôm lấy bả vai Đinh Triệu: “Anh ta cũng không thèm cho con gái của Công tước sắc mặt, nhưng Lý đối với anh ta mà nói là hoàn toàn khác biệt. Cho nên, đây là lời khuyên chân thành với tư cách của một người bạn, cái gì cũng có chừng mực, bằng không tôi sẽ thấy rất hối hận khi đã gọi cậu tới.”
“Được rồi.” Đinh Triệu gật đầu: “Tôi tiếp thu lời khuyên của cậu, nhưng cậu khẳng định muốn tiếp tục như thế này?”
Ý thức được Đinh Triệu đang ám chỉ điều gì, Kiều Nhạc Sơn bỗng chốc thu tay về, cười gượng hai tiếng: “Đinh, chúng ta là bạn bè.” (Ố, có lẽ nào:v)
“Đương nhiên là bạn bè rồi,” Đinh Triệu nhếch miệng cười: “Cho nên tôi sẽ đại phát từ bi, không phế cánh tay kia của cậu.”
“…”
Ngày thứ hai đến Quan Bắc, Đinh Triệu đã bắt đầu đến phòng thí nghiệm làm việc. Nghiên cứu về Penicillin đã có tiến triển, chỉ còn cách thành công một bước. Sau khi đọc hết tư liệu liên quan cùng với số liệu thực nghiệm do trợ thủ ghi chép lại, Đinh Triệu đầu tiên là khinh bỉ tiến độ thực nghiệm của Kiều Nhạc Sơn một trận, tiếp đó lập tức vùi đầu vào thực nghiệm kế tiếp.
Một khi bắt tay vào công việc, Đinh Triệu tựa như hoàn toàn biến thành một con người khác. Sự chuyên tâm đối với thực nghiệm của hắn khiến Lý Cẩn Ngôn cảm thấy giật mình.
Nhớ tới lần đối thoại trước kia với Lâu Thiếu soái, hắn lại không nhịn được mà cảm thấy thoải mái.
Thực hiển nhiên, Lâu Thiếu soái không thích người này, nhất là tính cách và tác phong làm việc của hắn, nhưng lại nói với Lý Cẩn Ngôn, Đinh Triệu có thể tin tưởng được, hơn nữa, năng lực của hắn tuyệt đối không thua kém Kiều Nhạc Sơn.
Lý Cẩn Ngôn đứng ở lối ra vào phòng thí nghiệm, nhìn Kiều Nhạc Sơn và Đinh Triệu chăm chú làm việc, lại một lần nữa cảm thán, trừ bỏ không am hiểu âm mưu quỷ kế ra, hắn cũng hoàn toàn không thích hợp làm quan hay làm chính trị các thứ. Nếu hắn chán ghét một người đến mức sẽ vung quyền về phía đối phương thì hắn tuyệt đối sẽ không tín nhiệm kẻ kia, đồng thời còn để hắn ta tham gia công tác quan trọng như vậy.
“Đừng quấy rầy bọn họ.” Lý Cẩn Ngôn nói với trợ thủ đứng ở một bên: “Chờ bọn hắn đi ra, nói với Đinh Triệu, tiền lương của hắn sẽ giống với Kiều Nhạc Sơn.”
“Vâng.”
Gần hạ tuần tháng 3, trên công trường của khu công nghiệp ngoài thành Quan Bắc lại lu bù công việc.
Vì vụ cày xuân đã bắt đầu, phần lớn công nhân trên công trường đều đến từ trạm thu dụng. Mạnh Ba và Mạnh Đào tìm Lý Cẩn Ngôn, nói cho hắn biết sức lao động trên công trường khuyết thiếu nghiêm trọng. Nếu không thể nhanh chóng bổ sung thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công trình.
Lý Cẩn Ngôn cũng lo lắng, nhưng hắn càng rõ ràng vụ cày xuân quan trọng đến nhường nào, cho dù công nghiệp có thể giúp đất nước phát triển, nhưng gốc rễ của dân sinh chính là lương thực. Song việc thiếu nhân lực trên công trường đích thực là một nan đề, trong trạm thu dụng tuy vẫn còn người, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để người già cùng với trẻ em chưa tròn 10 tuổi đi công trường làm việc được.
“Như thế này vậy, tôi sẽ đăng thông báo chiêu mộ công nhân trên báo.” Lý Cẩn Ngôn nói với anh em Mạnh thị: “Còn có thể đến tỉnh khác thu nhận người, sáu tỉnh Bắc Kỳ chúng ta vắng vẻ, nhưng ở các tỉnh khác rất nhiều nơi đều là người nhiều đất ít, nhất định sẽ có người sẵn lòng đến đây làm việc.”
Trước mắt chỉ là khu công nghiệp nhẹ mấy nghìn mẫu đất, đợi đến khi thành lập khu công nghiệp nặng ở An Sơn Bản Khê, nhân công đòi hỏi sẽ ngày càng nhiều, đến lúc đó, nguồn lao động sẽ là một vấn đề lớn. Nếu nhà máy đi vào sản xuất thì số lượng công nhân yêu cầu cũng không phải nhỏ. Có lẽ hắn nên nghĩ biện pháp để phong trào di dân Đông Bắc bắt đầu sớm một chút chăng?
Không chỉ Lý Cẩn Ngôn vì vấn đề nguồn nhân lực mà phát sầu, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng đang đau đầu trong việc chiêu mộ binh lính.
Quân thủ biên ở Mãn Châu Lý cũng phát điện báo về, cho biết gần đây bên trong biên cảnh Đông Siberia hình như không được yên ổn, yêu cầu tăng thêm quân đội phái tới để duy trì sự ổn định vùng biên cảnh.
Andre thay thế Michalov trở thành Tổng chỉ huy quân đội biên cảnh rốt cuộc cũng đã bắt đầu đàn áp thống trị. Cuộc sống của một ít người dân tộc thiểu số theo Hồi giáo sinh sống ở Đông Siberia và một số người dân tộc Mông Cổ trở nên khó khăn. Andre không chỉ tăng thuế thu, thu hồi phần ruộng đất mà trước đây chính phủ đã đáp ứng cấp cho những người dân di cư đến vùng Đông Siberia mà còn dung túng đám kỵ binh Cô-dắc tiến hành cướp đoạt với cư dân trong vùng biên cảnh. Thỉnh thoảng sẽ xảy ra vài vụ việc đẫm máu, nhưng rất nhanh sẽ bị che giấu.
Quân thủ biên không chỉ một lần chứng kiến lũ kỵ binh Cô-dắc ở Argun Hà Tây truy đuổi bình dân, dùng súng trường và mã tấu g!ết chết bọn họ, cướp đi tiền của. Trong những người bị truy đuổi thì có 70% là người da vàng, còn có một bộ phận người Tatars, một số ít người Do Thái và các dân tộc khác.
“Rất khó nói tình huống này là tốt hay xấu.” Tiêu Hữu Đức đến Zabaykalsk cũng không dưới 1 lần chứng kiến được tình cảnh giống vậy. Kỵ binh Cô-dắc cũng đã từng quấy rối cái trấn nhỏ này, nhưng sau khi bị cư dân nơi đây dùng súng trường và đại đao lưu lại 3 cỗ thi thể rồi tống cổ chúng đi, nay những tên kỵ binh Cô-dắc cũng biết, người dân Trung Quốc sinh sống ở Zabaykalsk hoàn toàn không giống với người Trung Quốc bị bọn họ ức hiếp trước đây. Ngay cả Andre cũng có nghe nói đến.
Đây không phải là một đám sơn dương chờ bị làm thịt, mà là một đám sói hoang nanh dài.
Sau khi chuyện ở Zabaykalsk truyền đi, một bộ phận người Nga cùng đường bí lối vậy mà lại chạy sang nơi này. Bọn họ sẽ lao động, sẽ giao nộp lương thực và tiền của, chỉ hy vọng có thể được sinh sống tại nơi có người Trung Quốc bảo hộ.
“Thật đáng sợ.” Một cô nàng Tatars quần áo tóc tai lộn xộn đang há to miệng cắn một ngụm bánh mì, vừa ăn vừa nói: “Bọn chúng không phải là người, mà là một đám dã thú!”
Người nhà của cô đều bị giết, một mình cô trốn đến nơi đây, té xỉu ngoài thị trấn, được Thường Đại Niên cứu mạng. Hai tên lính Nga truy đuổi sau lưng cô bị Mạnh Nhị Hổ vặn gãy cổ, thi thể cũng được đem đi chôn.
“Thuế thu đột nhiên tăng lên, ruộng đất trước đây phân cho chúng em cũng bị thu hồi quá nửa, trâu bò dê cừu trong nhà cũng không đúng số lượng, chúng em chỉ có thể bỏ trốn.”
Cô nàng nói đứt quãng, nắm lấy quần áo Hứa nhị tỷ như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Xin hãy cứu em, cho em ở lại đây đi! Em đã 15 tuổi rồi, em có thể làm việc, em còn có thể sinh con!”
Những người sinh sống ở Zabaykalsk đã sớm quên mất lòng thương xót là gì, nhưng bọn họ hiện tại lại cảm thấy thương cảm cho cô gái bé nhỏ này. Lúc trước, người Nga dùng thủ đoạn để cướp bóc, tàn sát người Trung Quốc, hiện giờ, những thủ đoạn đó đều bị dùng lại trên người bọn chúng.
Cô gái tên là Mễ Nhĩ Hạ được lưu lại, được bố trí sinh hoạt ở một gian phòng trong thị trấn. Cùng ở với cô còn có một đôi anh em chưa tròn 14 tuổi, anh trai tên Tạ Sa, em gái tên Hoắc Na, cả hai đều là người Tatars.
Mấy người Hứa nhị tỷ cũng không định gạt mấy đứa trẻ những việc bọn họ làm. 3 đứa nhỏ này cũng không làm họ thất vọng, khi bọn hắn đả thương mấy tên lính Nga lỡ xông vào thị trấn, 3 đứa nhỏ này vậy mà cũng vọt ra theo, dùng một nhánh cây lớn, nắm tay và đá hòn hung hăng đập chết 3 tên lính Nga kia. Trên mặt bọn nó nhuốm phải máu, nước mắt chảy ra, khóc hô bằng thứ tiếng mà đa số mọi người không nghe hiểu. Bọn nó đang ph@t tiết phẫn nộ. Những tên lính vốn phải bảo hộ bọn nó lại g!ết chết cha mẹ bọn nó, là kẻ thù của bọn nó!
Càng nhiều người tìm tới Zabaykalsk, nhưng không phải tất cả mọi người đều được thu lưu. Để tránh cho Michalov bị phát hiện, Tiêu Hữu Đức suốt mấy đêm liền mang hắn về Mãn Châu Lý, cũng thông tri cho quân thủ biên phái 1 đại đội tiến vào Zabaykalsk. Người ở đó tuy hung hãn, thế nhưng song quyền nan địch tứ thủ, ngộ nhỡ quá nhiều người xông vào thì bọn họ cũng rất khó để ứng phó.
Những người Nga mất đi người thân và tài sản quả thực đáng thương, nhưng Zabaykalsk không có khả năng thu lưu tất cả bọn họ. Lúc trước, người Trung Quốc ở Blagoveshchensk và 64 đồn Giang Đông bị xua đuổi giết hại cũng chẳng thấy có người Nga nào vươn tay cứu trợ!
Đám người Hứa nhị tỷ có thể thu lưu mấy đứa nhỏ như Mễ Nhĩ Hạ cũng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nếu không muốn chết, bọn họ chỉ có thể tự mình đấu tranh, tự mình phản kháng lại quân đội chèn ép bọn họ, vì bản thân mà tranh thủ một con đường sống.
Đông Siberia, tất sẽ phát sinh rối loạn.
Liêu Tập Vũ trong quân thủ biên xin tăng binh ở vùng biên cảnh, có lẽ không chỉ để giữ gìn cho vùng biên cảnh an toàn, mà còn muốn nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi cũng không biết chừng. Phủ Quân – Chính cũng thấy được lợi hại trong đó, không ai có ý định buông tha cho miếng thịt đã đưa đến bên mép. Cấp bách tăng binh ở vùng biên cảnh, tiện nghi của bọn Tây ấy à, nên chiếm sẽ chiếm!
Nhưng phái ai đi bây giờ? Mấy Sư đoàn trưởng họp lại, cẩn thận lựa chọn một lần, ít người đi thì vô dụng, đi nhiều quá cũng rất khó điều binh tới. Cũng không thể gọi Sư đoàn 11 ở Sơn Đông về được, làm vậy chẳng khác gì đem địa bàn chiếm được tặng cho Nam Kỳ.
Hết cách rồi, đành phải phái 2 Trung đoàn từ 2 Sư đoàn 56 và 61 đi tăng binh ở vùng biên cảnh. Nhưng đây cũng không phải là kế sách lâu dài, đến lúc hòa đàm chấm dứt, chỉ sợ địa bàn của bọn họ sẽ còn mở rộng hơn nữa, ít nhất một nửa Sơn Đông chắc chắn sẽ vào túi.
Sau khi Lâu Thiếu soái thông qua điện báo của Lâu Đại soái ở kinh thành, sáu tỉnh Bắc Kỳ dán bố cáo chiêu mộ binh lính, nơi chiêu binh cũng do sáu tỉnh bố trí.
Lý Cẩn Ngôn dứt khoát góp thêm náo nhiệt, trên báo chí đồng thời đăng tin sáu tỉnh Bắc Kỳ chiêu mộ công nhân và binh lính. Tin tức này cơ hồ truyền khắp các tỉnh Bắc Kỳ.
Tiền lương và quân lương hậu hĩnh khiến vô số người động tâm.
Nơi có hành động đầu tiên chính là Sơn Đông, nạn đói đã khiến cho người dân nơi này sắp sống không nổi nữa rồi.
Những thanh niên trai tráng xuất hiện ở nhà ga lúc trước đều rỉ tai nhau rằng, bọn họ đều được thu nhận, quân lương mỗi tháng 6 đồng bạc, 2 bộ quân phục, một ngày 3 bữa đều là lương khô, cách 2-3 ngày mới có thể ăn một bữa thịt. Đấy là đãi ngộ của tân binh trong tiểu đoàn, đợi đến khi chính thức vác súng lên chiến trường, quân lương cộng với trợ cấp ít nhất cũng có thể được 15 đồng bạc! Biểu hiện tốt sẽ nhận thêm trợ cấp. Phàm là thanh niên cường tráng truyền tin về, người trong nhà còn nhận được ít nhất 3 đồng bạc, đây là bớt từ tháng quân lương đầu tiên của bọn họ.
Trong thư, bọn họ còn nói, hiện tại sáu tỉnh Bắc Kỳ đang chiêu mộ công nhân cũng như binh lính, người trong nhà ở Sơn Đông không sống nổi, đến sáu tỉnh Bắc Kỳ còn có thể tìm ra đường sống.
Người trong nhà nhận được thư thì đều sôi nổi bắt tay vào thu dọn hành trang, lại dùng tiền người nhà gửi về mua lương thực làm lương khô ăn dọc đường. Người còn dư tiền thì ngồi xe lửa, kẻ không còn xu nào thì chỉ cần dựa vào hai chân liền khởi hành.
Bọn họ chỉ có một mục đích duy nhất, đi tới sáu tỉnh Bắc Kỳ, sống sót!