Cẩn Ngôn

Chương 108




Tuy Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đã giành lại được Phượng Thành, tiêu diệt một Đại đội và hai Trung đội Bộ binh Nhật Bản đóng tại đây, nhưng vẫn chưa càn quét sạch sẽ được thế lực tàn dư của Nhật ở nơi này. Đặc biệt, đám Nhật kiều có vũ trang cùng lũ nhị quỷ tử lẩn trốn trong các thôn xóm lại càng khiến binh lính Hoa Hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thừa dịp Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ chưa đứng vững chân, không kịp điều binh chiếm giữ những thôn xóm quá mức hẻo lánh, một đám Nhật kiều có vũ trang đã chạy tới thôn Thương Gia cách Phượng Thành khá xa, sát hại toàn bộ ba mươi ba nhân khẩu trong mười một hộ gia đình ở nơi đó. Sau khi cướp đoạt tài sản, chúng châm lửa thiêu trụi toàn thôn đang lẩn trốn rồi bỏ trốn. Khi Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ nhận được tin tức và đuổi tới, toàn bộ thôn làng đã chìm trong lửa đỏ và khói đen cuồn cuộn, một người cũng không sống sót.

Một Đại đội trưởng đội Kị binh trực thuộc Lữ đoàn Độc Lập nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con ngươi suýt nữa thì nổ tung. Hắn căm hận mắng: “Bọn chó Nhật Bản, đúng là một lũ súc sinh!”

Dựa vào dấu chân in lại trên mặt tuyết để suy đoán, đám người phóng hỏa đang chạy về hướng Sinuiju (1) – Triều Tiên.

(1) Sinuiju: Đặc khu hành chính Sinuiju là một dự án thành lập đặc khu của Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên gần biên giới của nước này với Trung Quốc nhằm giới thiệu các yếu tố của kinh tế thị trường kiểu Trung Quốc vào Triều Tiên.

“Đại đội trưởng, đuổi theo không?”

“Đuổi!” Đại đội trưởng Đại đội Kỵ binh kéo mạnh dây cương: “Dù phải đuổi tới Triều Tiên, ông đây cũng muốn xé xác bọn chúng!”

“Rõ!”

Những Kỵ sĩ này hệt như sói đói ngửi được mùi máu tươi, nếu không xé nát con mồi tuyệt đối không thể bỏ qua!

Khi Lâu Thiếu soái nhận được báo cáo, đội kỵ binh đã đuổi tới chỗ đám Nhật kiều bỏ trốn sau khi gây án. Các kỵ sĩ đeo súng trường lên lưng, rút mã tấu (2) để ngang yên ngựa. Bọn họ giục ngựa chạy như bay tới phía sau đám người Nhật Bản. Đường đao sáng loáng xẹt qua, máu tươi phun ra tung toé. Còn chưa kịp hét lên thảm thiết, mấy gã Nhật kiều đã trợn ngược hai mắt, ngã vật xuống nền tuyết với vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

(2) Mã tấu là vũ khí tích hợp chuyên dụng của kị binh trong điều kiện chiến đấu trên lưng ngựa. Do mã tấu có sống đao khá dày và bén một lưỡi nên tăng độ cứng cho vũ khí và tăng lực chém khi kết hợp với đà phi của ngựa. Chữ “mã” là để chỉ ngựa (Kị binh).

“Tên thứ sáu!”

Đại đội trưởng Đại đội Kỵ binh vung mã tấu, chém gã Nhật kiều cuối cùng thành hai nửa.

Sau khi cuộc chiến kết thúc, cách đó không xa lại có một nhóm Nhật kiều có vũ trang và vài tên nhị quỷ tử Triều Tiên đang chạy tới phía này. Bám gót bọn chúng là một Tiểu đội Bộ binh của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ. Tiếng súng vang lên, gã Nhật kiều chạy ở cuối hàng ngã xuống. Thời điểm đi ngang qua, Bộ binh Hoa Hạ cũng không quên đâm thêm cho hắn một dao.

“Đại đội trưởng, là Sư đoàn 61.” Một kỵ binh nói.

Đại đội trưởng Đại đội Kỵ binh gật gật đầu: “Xếp thành hàng, đi giúp bọn họ một chút! Đừng để đám súc sinh kia chạy thoát!”

Từ những vết máu trên thân thể cũng như trên nền tuyết phía sau đám kiều dân và nhị quỷ tử đang chạy trốn kia có thể nhìn ra, chắc chắn trước đó bọn chúng cũng đã làm ra những chuyện không bằng thú vật!

Tiếng vó ngựa đạp trên mặt tuyết hệt như tiếng sấm vang rền. Khi đám bất lương kia nhìn thấy những kỵ binh xuất hiện ở phía trước, hy vọng sống sót của chúng đã bị tuyệt vọng thay thế hoàn toàn. Cũng như những người dân Hoa Hạ đã bị bọn chúng sát hại, đây chính là điểm cuối trên con đường sinh mệnh của bọn chúng rồi.

“Tiểu đội trưởng, là Lữ đoàn Độc Lập.”

Bộ binh của Sư đoàn 61 cũng nhận ra đội Kỵ binh phía trước. Quân trang của Lữ đoàn Độc Lập quá đặc biệt, tại thời điểm này, có thể nói là có một không hai trên địa phận sáu tỉnh Bắc Kỳ, và thậm chí là cả nước luôn. Nhưng mà bọn họ cũng không ghen tị. Đối với binh lính Sư đoàn 61, điều kiện ăn mặc của bọn họ hiện giờ đã tốt hơn so với trước kia gấp trăm lần.

“Thấy rồi.” Tiểu đội trưởng lườm anh lính binh nhất một cái: “Chú ý mà ngắm bắn cho ông, không được để một tên nào thoát cả!”

“Rõ!”

Trận chiến không cân sức đến mức có thể gọi là tàn sát hàng loạt này, diễn ra ở khu vực cách Sinuiju không đến năm kilomet! Sau khi kết thúc, quân nhân Hoa Hạ quơ quơ mã tấu trước mặt lính Nhật ở biên cảnh Triều Tiên một cách đầy khiêu khích, dường như đang châm biếm bọn chúng kém cỏi và nhu nhược!

Đám lính Nhật đóng tại biên cảnh Triều Tiên chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, thế nhưng không có bất cứ hành động nào cả, thậm chí chốt an toàn trên súng cũng chẳng rút ra. Bọn hắn nhận được mệnh lệnh, không xung đột với Quân đội Hoa Hạ, tránh cho đối phương lấy cớ đánh vào Triều Tiên!

Bây giờ, Nhật Bản chẳng những bị Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đánh bại, mà còn rất bị động trên chính trường Quốc tế. Trước khi có thể xoay chuyển thế cục hoàn toàn, bọn hắn phải nhẫn nại!

Dưới sự tác động âm thầm của Lý Cẩn Ngôn, báo chí sáu tỉnh Bắc Kỳ lại bắt đầu bùng nổ phong trào bôi đen người Nhật. Cứ thế, gần như tất cả các loại phân đều được ném lên đầu Nhật Bản. Nội dung mắng chửi càng ác liệt thì báo càng bán chạy. Ngay cả những tờ báo lớn như Thượng Hải và Kinh Thành cũng bắt đầu đưa những tin tức liên quan. Vài bài báo có một ít “chứng cớ vô cùng xác thực” còn được báo chí nước ngoài đăng lại. Tuy các tờ báo đó không nổi tiếng lắm, nhưng cũng đủ khiến hình tượng “huy hoàng” của Nhật Bản trước toàn thế giới phải rớt đài.

Hành vi dã man của Nhật kiều ở Phượng Thành được lan truyền mạnh mẽ. Những ảnh chụp cùng tin bài trên các tờ báo càng khiến người dân cả nước phải căm phẫn!

Trận thảm sát ở Lữ Thuận lúc trước, người Nhật đã hao tổn biết bao tâm tư để viện cớ. Bây giờ, tất cả những chuyện xảy ra ở Phượng Thành, bọn chúng căn bản không có cách nào ngụy biện!

Thế mà vẫn có người nói, những con dân Hoa Hạ kia chết đi, tất cả là vì Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ tấn công Phượng Thành. Dù hung thủ phóng hỏa giết người là kiều dân Nhật Bản, song Lâu Tiêu – kẻ phát động chiến tranh cũng khó có thể chối bỏ trách nhiệm của mình! Kiều dân cũng vì cùng đường mà thôi. Lâu Tiêu mới là đầu sỏ gây nên tội ác! Những người dân đó không phải bị người Nhật giết, mà sự thật là bọn họ chết dưới tay của Lâu Tiêu!

“Văn nhân” phát biểu ý kiến bên trên dùng tên giả. Hắn vốn tưởng không ai có thể tra ra mình, nào ngờ, ngay trong ngày hôm đó, hắn đã bị một đám học sinh và dân chúng phẫn nộ chặn ở cửa nhà. Sau khi lôi hắn và người nhà ra ngoài, mấy học sinh nhanh chóng xông vào đập phá nhà của hắn. Lúc hắn bị cảnh sát dẫn đi, có học sinh còn nhổ một ngụm nước bọt, cao giọng nói: “Nếu Thiếu soái tấn công Phượng Thành là sai, vậy tôi đập nhà anh cũng là vì anh sai! Tôi chỉ hận không thể g!ết chết anh, xem anh có mặt mũi nào xuống gặp những người dân đã chết oan chết uổng trong điện Diêm Vương!”

Từ đó về sau, không có bất cứ “sứ giả hòa bình” nào dám công khai bênh vực người Nhật, cũng chẳng ai nói kiều dân Nhật Bản vô tội nữa. Thậm chí những ngôn luận cực đoan, nghi ngờ Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ vô cùng hiếu chiến, cố ý khơi mào chiến tranh, cũng dần dần trở nên lặng lẽ.

“Tại sao phải lấy ân báo oán? Có oán báo oán, chịu ân trả ân!”

“Đối phó với súc sinh phải dùng biện pháp dành cho súc sinh!”

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều ngôn luận kịch liệt kiểu như thế. Mà chúng cũng ngày càng được nhiều người ủng hộ. Khi nhìn cái tên kí bên dưới bài viết, Lý Cẩn Ngôn chợt nhếch môi một cái. Đúng là Tiêu Hữu Đức rất biết cách dùng người. Bị giam gần hai mươi ngày, cuối cùng Trương Kiến Thành cũng được ra. Sau hơn nửa tháng cải tạo tư tưởng, suy nghĩ và lập trường của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Ở trường học, hắn không tùy tiện phát biểu ý kiến phản đối quân phiệt nữa, ngược lại quay mũi giáo sang phía người Nhật, người Nga và tất cả những quốc gia có mưu đồ xâm chiếm lãnh thổ Trung Quốc. Hắn diễn thuyết. Hắn viết báo. Hắn hối hận vì lúc trước đã nghe người khác xúi giục mà lầm đường. Đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn vì có thể tỉnh ngộ kịp lúc.

“Kẻ thù của Hoa Hạ là những cường quốc ngoài kia! Chỉ có đuổi đám hút máu người dân Hoa Hạ này đi, quốc gia mới thoát khỏi tình trạng kém phát triển và trở nên giàu mạnh!”

Trương Kiến Thành lại tập hợp những thanh niên học sinh đầy nhiệt huyết một lần nữa. Những người gây rối ở cửa phủ Đại soái cùng hắn lúc trước, nay đã trở thành lực lượng ủng hộ trung thành của hắn.

“Đó là những quốc gia vô liêm sỉ, những dân tộc không biết xấu hổ! Phải đả đảo bọn họ, đuổi bọn họ ra khỏi địa phận sáu tỉnh Bắc Kỳ, ra khỏi Hoa Hạ!”

“Đả đảo Nhật Bản!”

“Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ muôn năm!”

“Hoa Hạ muôn năm!”

Sau khi nghe một bài diễn thuyết của Trương Kiến Thành, Lý Cẩn Ngôn xác định một lần nữa, người này quả thực là tuyên truyền viên trời sinh. Chỉ cần hắn không phải Hán gian, chỉ cần hắn còn đủ nhiệt huyết, chỉ cần hắn biết nghe theo lẽ phải, Lý Cẩn Ngôn sẽ dùng hắn, hơn nữa còn dùng hiệu quả hơn hắn tưởng rất nhiều!

“Ngôn thiếu gia, có người muốn gặp ngài.”

“Ai?”

“Là người do Thiếu soái điều về. Thiếu soái nói ngài thu xếp cho bọn họ.”

Lâu Thiếu soái điều người về, còn bảo hắn thu xếp?

Lý Cẩn Ngôn trầm ngâm một lát, trong lòng đã có phỏng đoán lờ mờ.

Đồng Hán và Trương Đông đi vào phòng, thấy Lý Cẩn Ngôn thì bắt đầu lóng nga lóng ngóng. Giờ phút này, hai người đàn ông cao to vạm vỡ đến từ phương Bắc lại ngại ngùng hệt như thiếu nữ đôi mươi.

Lý Cẩn Ngôn nhận ra anh lính đứng phía trước hai người bọn họ, vì thế càng thêm khẳng định phán đoán trong lòng. Hắn phất tay bảo nha đầu ra ngoài đóng cửa lại, rồi ra hiệu cho anh lính nói chuyện.

Anh lính chào Lý Cẩn Ngôn theo nghi thức quân đội, nói rằng: “Ngôn thiếu gia, đây là hai tráng sĩ đã giúp Thiếu soái đánh bại quân Nhật, giành lại Phượng Thành, Đồng Hán, Trương Đông.”

Đồng Hán và Trương Đông đã nghe anh lính nói qua về Lý Cẩn Ngôn. Thiếu niên nhìn như từ tranh vẽ bước ra trước mặt này chính là thiếu gia tài giỏi của nhà họ Lý, là vợ của Lâu Thiếu soái ư?

Nghe anh lính giới thiệu xong, Lý Cẩn Ngôn đứng dậy xoay người khom lưng kính chào Đồng Hán và Trương Đông: “Hai vị thật tuyệt vời!” Lý Cẩn Ngôn rất thật lòng.

Đồng Hán và Trương Đông thoáng cái đỏ mặt lên, một câu cũng không nói nổi thành lời. Bọn hắn vươn tay định đỡ Lý Cẩn Ngôn dậy, nhưng lại chợt nhớ tới thân phận của đối phương: vợ Lâu Thiếu soái. Dù người nọ là nam, nhưng mép áo cũng không thể chạm vào! Vì thế, bọn hắn xấu hổ rụt tay về.

Lý Cẩn Ngôn đứng thẳng người, cười với hai người bọn hắn: “Hai vị cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ thu xếp thật là thỏa đáng. Không biết người nhà của hai vị có cùng đến đây không? Để tôi bố trí luôn một thể.”

Đồng Hán lắc đầu, nụ cười trên mặt hơi khổ sở: “Làm gì còn người thân, đã sớm bị bọn Nhật… Đông Tử cũng như tôi, một người ăn no cả nhà không lo đói bụng.”

“Thật xin lỗi.”

“Việc này có liên quan gì tới Ngôn thiếu gia đâu? Đều do đám Nhật lùn và lũ nhị quỷ tử kia làm hại!” Trương Đông xiết chặt nắm tay: “Nếu không phải vì sợ làm hỏng chuyện lớn của Thiếu soái, tôi còn muốn giết thêm vài tên, trả thù cho mẹ, cho vợ con mình!”

Giao người cho Lý Cẩn Ngôn xong, anh lính liền rời đi. Lý Cẩn Ngôn sắp xếp cho Đồng Hán và Trương Đông tới nông trường làm việc. Hắn tin hai người bọn họ sẽ sống hòa hợp với những anh lính đã xuất ngũ ở nông trường.

Giành lại Phượng Thành, Sư đoàn 3 liền thế chỗ cho Sư đoàn 61. Binh lính thuộc Sư đoàn 61 đều là người Quảng Tây, chưa thích ứng được với không khí lạnh của phương Bắc. Sau khi tuần tra trở về, không ít người bắt đầu hắt xì và chảy nư0"c mũi. Vì thế mà lượng tiêu thụ canh gừng trong quân doanh cũng tăng lên đột biến. Ngược lại không có ai bị nẻ da, ngay cả những chiến sĩ sinh sống ở phương Nam lúc trước cũng không bị.

“Cũng may mắn lắm rồi, có áo bông, găng tay bông, lại có cả giày da.” Bàng Thiên Dật – Sư đoàn trưởng Sư đoàn 61 cũng được Quân y kiểm tra sức khỏe cùng với các chiến sĩ khác, nói: “Đây là lần đầu tiên anh em mà tôi mang từ Quảng Tây tới được dùng giày da.”

Không riêng gì Sư đoàn 61, mà cả Sư đoàn 56 đến từ Quảng Đông cũng yêu thích quân trang giày lính đến chẳng nỡ rời tay. Sư đoàn trưởng Đường Ngọc Hoàng vuốt mũ da dành riêng cho sĩ quan cấp cao, không nhịn được mà cảm thán: “Chỉ sợ cái mũ này cũng không dưới năm đồng bạc, thật là giàu…”

Sư đoàn 61 và Sư đoàn 3 thay quân. Sư đoàn 56 cũng tới Sơn Đông thế chỗ cho Sư đoàn 10. Hai đội quân phía Nam này sẽ lần lượt về thành Quan Bắc nghỉ ngơi lấy sức.

Ngây người ở Sơn Đông mấy tháng, binh lính Sư đoàn 10 ngồi xe lửa quay về. Khi tập trung để kiểm kê nhân số ở sân ga, lại phát hiện nhiều hơn so với lúc trước khoảng hai ngàn người.

“Lão Đới, thế này là sao?”

Đỗ Dự – Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 tới sân ga đón người. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hắn nhỏ giọng hỏi Sư đoàn trưởng Sư đoàn 10 – Đới Hiểu Trung: “Không phải ông lén lút chiêu binh đấy chứ? Chính phủ hai miền Nam – Bắc sắp tiến hành đàm phán rồi, khéo không lại rước phiền về cho Đại soái.”

“Biết làm sao được.” Sư đoàn trưởng Đới cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Dù có không muốn đưa bọn họ theo, tôi cũng đâu thể ném người từ trên xe lửa xuống được?”

“Hả?”

Thì ra hai ngàn người dư ra này, ngoại trừ Lỗ quân còn có rất nhiều thanh niên cường tráng ở các địa phương khác. Từ lúc cầm quyền ở Sơn Đông, để vơ vét của cải, Hàn Am Sơn đã gieo trồng thuốc phiện. Rất nhiều đồng ruộng bị trưng dụng, lương thực sản xuất được mỗi năm một ít đi. Tuy trồng thuốc phiện có thể kiếm tiền, nhưng thuốc phiện lại không ăn thay cơm được! Kết quả, giá gạo chỉ lên mà không xuống, khiến cho dân chúng oán than. Hiện giờ Sơn Đông lại bị mấy thế lực khác nhau xâu xé, cuộc sống lại càng gian nan.

“Ông không biết tình hình Sơn Đông lúc này đâu.” Sư đoàn trưởng Đới nhớ lại những gì đã được chứng kiến tận mắt ở Sơn Đông, sắc mặt liền trở nên hết sức khó coi: “Tôi đã bàn với lão Đỗ, đem một phần bánh quy và đồ hộp thuộc tiêu chuẩn của hai Sư đoàn chia cho dân đói. Chỉ có mấy hộp thức ăn thôi, thế mà bọn họ gào khóc gọi bọn tôi là Bồ Tát! Những chiến sĩ đi phát thức ăn về đều đỏ cả vành mắt lên.”

Nói tới đây, giọng Đới Hiểu Trung bỗng trầm xuống. Một người cứng rắn đã quen nhìn cảnh sống chết nơi chiến trường như ông, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy cũng không nhịn được mà cảm thấy sống mũi cay cay.

“Lúc Sư đoàn 10 rời đi đã mang phần lớn lương thực phát cho dân đói, những thanh niên kia đều là thừa dịp bọn tôi phát đồ lén trốn lên xe. Lúc ấy đông người lắm, hơn nữa người trong nhà ga cũng giúp bọn họ, tôi hết cách rồi, chỉ có thể mang cả về đây.”

“Tôi thấy hẳn là ông mềm lòng đúng không?”

“Ông nói sao cũng được.” Sư đoàn trưởng Đới nhếch miệng: “Tóm lại người đã mang về rồi, cũng không thể ném lên xe lửa trả lại đi?”

“Ông đấy!”

Lâu Thiếu soái trước giành được đường sắt Nam Mãn Châu, sau đoạt lại Phượng Thành, cho nên cần nhiều lực lượng trấn thủ hơn. Binh lực trong tay không đủ, do đó hắn phải gọi Sư đoàn 10 quay trở về. Mặt khác, hai miền Nam – Bắc sắp sửa tiến hành đàm phán rồi, hành động này của hắn cũng coi như tạo thế cho sáu tỉnh Bắc Kỳ.

Cái tên “Đội quân đầu trọc” dưới thời của Lâu Đại soái đã dần được thay bằng “Đội quân Lâu gia”. Những đội quân tỉnh ngoài từng có tiếp xúc với Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ còn từng gọi trêu là “Đội quân thiếu gia”, “Đội quân lão gia”.

Ăn ngon, mặc đẹp, vũ khí cũng là hàng nhập khẩu chính cống, không phải thiếu gia với lão gia thì là gì?

Nhưng đùa thì đùa, bọn họ cũng chỉ dám đùa trong lén lút. Dù sao sở trường của đội quân đó cũng là giết người, thậm chí còn là giết người không chớp mắt.

Ngày 27 tháng 2, sau khi xử lý xong những vấn đề ở Phượng Thành, Lâu Thiếu soái theo Lữ đoàn Độc Lập lên đường về thành Quan Bắc.

Sư đoàn 61 đã về Quan Bắc để nghỉ ngơi trước đó khoảng mấy ngày. Mà chuyện xảy ra ở Phượng Thành cũng theo miệng những anh lính của Sư đoàn 61 và ngòi bút của đám phóng viên, truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành Quan Bắc.

Xe lửa chở Lữ đoàn Độc Lập vừa vào ga, trong sân lập tức vang lên từng trận tiếng hoan hô. Đám người đông đúc khiến cảnh sát và binh lính có trách nhiệm giữ trật tự phải vã đầy mồ hôi.

Điệp viên tình báo của sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng mặc quần áo bình thường chen chúc giữa đám người. Trường hợp như thế này rất khó cam đoan sẽ không có kẻ xấu trà trộn. Mục đích của bọn họ là phát hiện và giám sát đối tượng khả nghi, lúc cấp bách có thể bắt bớ mà không cần chứng cứ.

Xe lửa dừng lại. Cửa xe vừa mở ra, đội quân nhạc lập tức tấu quân nhạc. Lâu Thiếu soái xuống xe, trên người vẫn là quân phục: áo khoác màu đen, bao tay trắng muốt và giày lính bằng da. Máy chụp hình trước ngực phóng viên liên tục nổ ra từng cuộn khói trắng. Nếu không phải có binh lính ở đây, chỉ sợ họ đã xông lên rồi.

“Cha!”

Lâu Tiêu nhanh chóng đi đến trước mặt người cha mặc trang phục Tư lệnh của mình, xoay gót chân một cái, đứng nghiêm cúi chào. Trên người hắn dường như còn mang theo múi thuốc súng của chiến trường.

Sau khi đáp lễ, Lâu Đại soái liền cười lớn, dùng sức vỗ vỗ bả vai của Lâu Thiếu soái: “Giỏi lắm!”

Mạnh lão tiên sinh đứng một bên vuốt râu, cười nói: “Quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử, phượng hoàng con oai phong lẫm liệt hơn phượng thanh cha, anh hùng từ lúc thiếu niên, phải là như thế!”

Binh lính trực thuộc Lữ đoàn Độc Lập cũng bắt đầu xuống xe tập kết. Bất kể Sư đoàn 61 trước hay hay là Lữ đoàn Độc Lập hiện giờ đều không dắt tù binh về.

Sau khi tấn công đường sắt Nam Mãn Châu, Lâu Thiếu soái liền hạ lệnh không cần tù binh. Tại Phượng Thành, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ tiếp tục chấp hành chỉ thị này. Nhất là lúc thấy Nhật kiều bỏ trốn tàn sát người dân Phượng Thành, mệnh lệnh ấy lại càng được thi hành triệt để.

Giống như Sư đoàn 10 mới trở về từ Sơn Đông, Lữ đoàn Độc Lập cũng mang về không dưới năm trăm thanh niên cường tráng. Đa số bọn họ là thợ săn địa phương, thân thể rắn chắc, còn có khả năng bắn súng rất cừ khôi. Những người đàn ông thô kệch chất phác này lần đầu nhìn thấy cảnh tượng huyên náo như vậy. Khi ống kính của phóng viên nhắm vào bọn họ, tất cả đều cứng ngắc toàn thân, không biết phải bước đi như thế nào.

Cùng ngày hôm ấy, phủ Đại soái bày ra mấy chục bàn tiệc. Lý Cẩn Ngôn còn mang rất nhiều lợn và dê từ nông trường tới quân doanh để chiêu đãi quân nhân.

Nhân tiện, cuối cùng người Anh cũng đồng ý bán cho Lý tam thiếu gia mười con lợn giống nữa. Tuy giá cao hơn hai lần lúc trước, song Lý Cẩn Ngôn vẫn phải cắn răng chấp nhận. Trước mắt chịu thiệt một chút vậy, sau này nhất định sẽ có lúc kiếm về!

Trừ lợn và dê, gần đây nông trường còn có thêm không ít lợn rừng cùng với gà rừng. Đồng Hán và Trương Đông đều là người rộng rãi, lại là thợ săn chuyên nghiệp cực kỳ. Sau khi được bố trí tới nông trường làm việc, bọn họ cùng đám người Lưu mặt mụn cứ như vừa gặp đã quen thân. Biết nông trường hay bị lợn rừng tấn công, hai người chẳng nói chẳng rằng, lập tức vác súng săn và lương khô đi vào trong núi. Qua hai ngày, Đồng Hán xuống núi một mình, còn kéo theo một cái xe trượt tuyết làm tạm bằng cọc gỗ, bên trên có một con lợn rừng nặng khoảng một trăm năm mươi cân!

“Lợn rừng to như vậy, chỗ chúng tôi hiếm thấy lắm.” Đồng Hán uống một ngụm rượu mạnh để làm ấm người. Một lúc sau mới bảo Lưu mặt mụn chọn vài thanh niên khỏe mạnh theo mình lên núi: “Tìm được ba hang lợn rừng, con lớn thịt rồi, ngoài ra còn một đám lợn con. Đông Tử đang canh ở đó. Chúng ta lên núi kéo về cho Ngôn thiếu gia đi. Thịt lợn rừng to thì cứng nhưng lợn con lại mềm, càng nhai càng thơm, đúng lúc cho Ngôn thiếu gia nếm thử.”

Cuối cùng, Đồng Hán mang theo hai anh lính và vài gã Tây lên núi. Số lợn rừng bọn họ kéo về đủ cho người trong nông trường ăn hơn ba tháng!

Biết chuyện, Lý Cẩn Ngôn cũng giật mình không nhẹ. Nhìn con lợn rừng nho nhỏ kêu eng éc ở trong bếp, hồi lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Ngược lại đầu bếp hăm hở mài dao, nguyên liệu tốt như vậy, nhất định phải thể hiện hết bản lĩnh của mình!

Vì thế, phủ Đại soái ăn lợn sữa nướng suốt ba ngày liền.