Ngày 12 tháng 2 năm 1913 Dương lịch, tức năm Dân Quốc thứ năm, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đã nã pháo vào Phượng Thành ba ngày liên tiếp. Gần như ngày nào, hai Trung đội Nhật cùng với phần lớn Nhật kiều có vũ trang ở nơi đây đều có thể cảm nhận được sự sợ hãi khi tử thần lướt ngang qua.
Kỳ quái chính là, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ bắn pháo nhưng vẫn không hề phát động bộ binh tấn công. Bọn họ chỉ nã đại bác xuống đầu quân Nhật vào một khoảng thời gian cố định mỗi ngày. Hành động đó cứ lặp đi lặp lại, kẻ nào chết thì là không may, không chết coi như vẫn còn có phúc. Đúng như những gì Triển Trường Thanh đã nói với Tổng lãnh sự Nhật Bản Yada, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ chỉ đang diễn tập mà thôi. Còn về lý do vì sao đạn pháo lại rớt xuống đầu người Nhật, thứ nhất là bọn hắn không may, thứ hai là pháo binh chưa quen tay, bắn lệch mục tiêu ban đầu.
Dù vậy, trong ba ngày qua, quân Nhật ở Phượng Thành đã phải chịu tổn thất không hề nhỏ. Tính cả Nhật kiều có vũ trang thì đã có hơn tám mươi người bị đạn pháo làm thương vong. Vì thế cho nên bọn chúng một mực co đầu rút cổ trốn ở trong những làng nhỏ gần thành, không dám rời xa người dân Hoa Hạ, nếu không nhất định sẽ bị trúng đạn.
Mấy ngày nay, Trung đội trưởng của hai Trung đội Nhật đóng tại Phượng Thành vô cùng buồn bực. Bọn hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Lục quân đế quốc Nhật Bản lại bị đại bác của người Hoa bắn cho trốn chui trốn nhủi, không dám xông ra nghênh chiến!
“Đều là lỗi của Hải quân!” Trung đội trưởng Yamada vung mạnh nắm tay: “Bọn chúng đã dùng quân phí của chúng ta để mua vũ trang cho chiến hạm! Chúng ta chỉ có thể cầm súng trường để chống lại đại bác của người Hoa!”
“Yamada san, nói năng cẩn thận!” Trung đội trưởng Shimomura vội vàng cắt lời hắn: “Tôi đã đánh điện xin chỉ đạo chiến thuật tới Lữ Thuận và An Đông, tin rằng viện quân của chúng ta sẽ đến nhanh thôi!”
“Viện quân?” Yamada cười lạnh một tiếng: “Cũng là những chiến sĩ cầm súng trường như chúng ta sao? Hay là tàu chiến của Hải quân hả? Chiến hạm vô địch của bọn hắn lại không đánh được tới Phượng Thành!”
Trung đội trưởng Shimomura im lặng.
Đúng vậy, dù viện quân đến thì có thể thế nào? Ngẫm lại, trận chiến ở đường sắt Nam Mãn Châu mới kết thúc không lâu, Lữ đoàn Nakamura ở Liên Sơn Quan lại vì Thiên hoàng mà bỏ mạng (1). Lục quân của Đại đế quốc Nhật Bản từng đánh cho bộ binh Thanh triều tan tác, hạ gục vô số lính Nga, thế mà bây giờ lại bị đội quân của một tên quân phiệt đánh cho không thể nào chống trả! Đáng tiếc thành viên Nội các đều là một đám nhu nhược, không dám dứt khoát tuyên bố chiến tranh toàn diện với Trung Hoa!
(1) Đây là cái Lữ đoàn trấn thủ Liên Sơn Quan bị Sư đoàn 61 của Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ tiêu diệt ở chương 88, chả biết mọi người còn nhớ không.
Khi Yamada và Shimomura đang buồn bực ngập lòng thì một trận tấn công bằng đại bác nữa lại bắt đầu. Quả pháo vừa rơi xuống ở cách bọn hắn không đầy một kilomet. Mặt đất chấn động mạnh, bụi đất trên nóc nhà rơi xuống ào ào. Cả hai kinh hãi nằm úp xuống đất. Lúc này đây, những đoạn gãy của xà nhà thật chẳng khác gì bùa đòi mạng. Shimomura phản ứng rất nhanh, bất chợt nhảy ra ngoài cửa. Yamada vươn tay tóm lấy cổ chân hắn, liều mạng kêu: “Cứu tôi với!”
Đáng tiếc, Shimomura chỉ lo mạng mình. Giữa lằn ranh sinh tử, dũng sĩ đại Đế quốc Nhật Bản hoàn toàn có thể vứt bỏ anh em, đồng đội của mình…
Uỳnh!
Quân Nhật kề sát bên vai của tử thần. Dân chúng Phượng Thành và những thôn nhỏ xung quanh thì lại vui như Xuân về Tết đến. Từ cuối triều Thanh, dân chúng Phượng Thành vẫn luôn phải sống trong những tháng ngày tăm tối. Đầu tiên là người Nga, sau lại đến quân Nhật. Sau khi Nhật Bản chiếm được Phượng Thành, rất nhiều Nhật kiều và “nhị quỷ tử” (2) Triều Tiên đã kéo tới. Bọn chúng tay trắng túi trơn, thấy cái gì liền cướp ngay cái đó. Cướp bóc cũng thôi đi, chúng còn làm ra những việc súc sinh không bằng! Khoảng thời gian bọn chúng vừa kéo đến, thiếu nữ thiếu phụ không dám ra đường, thậm chí dù trốn ở nhà cả ngày cũng nơm nớp lo sợ, chỉ e đám thú vật này đá cửa xông vào.
(2) Nhị quỷ tử: Trong cuộc kháng chiến chống Nhật, nhị quỷ tử là cách gọi mang tính miệt thị mà những người dân vùng Mãn Châu dùng để gọi những Nhật kiều đội lốt di dân sang xâm lược nước nhà. Về sau từ này cũng được dùng để gọi những quan viên và Hán gian b@n nước, làm tay sai cho quân Nhật.
Một vài thanh niên nhiệt huyết sục sôi đứng lên phản kháng, nhưng đều bị đám súc sinh này g!ết chết.
Về sau, không biết vì sao đám Nhật lùn và nhị quỷ tử này đột nhiên thu mình lại rất nhiều. Lại sau nữa, có thương nhân ra ngoài buôn bán mang về tin tức: quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đánh nhau với người Nhật ở đường sắt Nam Mãn Châu. Sau nữa nữa, lại nghe nói Lâu Thiếu soái đã giành lại được Liên Sơn Quan, người Nhật ở đó đều bị làm thịt sạch sẽ đến không còn một mống.
Dân chúng Phượng Thành đều vô cùng mong ngóng, hy vọng sẽ có một ngày Thiếu soái dẫn quân đến Phượng Thành đánh đuổi người Nhật và nhị quỷ tử đi. Thế nhưng, cuối cùng, tin tức mà bọn họ nghe được chính là, sáu tỉnh Bắc Kỳ đã kí hiệp định đình chiến với người Nhật.
Đình chiến, chính là không đánh nữa?
Trong khi toàn Hoa Hạ đều ăn mừng khi Quân đội đánh thắng người Nhật, dân chúng Phượng Thành lại lặng lẽ nhìn về phía Liên Sơn Quan. Quân đội nước nhà đã ở ngay đó, vì sao còn không đánh tới đây? Vì sao không g!ết chết đám Nhật lùn và lũ nhị quỷ tử ở chỗ này đi?!
Vài cụ già trải qua chiến tranh Giáp Ngọ ngồi ngoài cửa, dõi mắt về hướng Liên Sơn Quan mà bắt đầu rơi lệ. Đây là đất của người Hoa, bọn họ là con dân Hoa Hạ, nhưng vì sao kẻ có thể diễu võ dương oai ở nơi này lại là người Nhật Bản và nhị quỷ tử Triều Tiên?!
Bây giờ, trong lòng người dân Phượng Thành, những tiếng pháo đinh tai nhức óc lại là những lời tuyên bố thật hùng hồn: người nhà đã đến đây rồi! Ngày lành của đám súc sinh vô nhân tính luôn đè đầu cưỡi cổ bọn họ, rốt cuộc cũng chấm dứt!
Hơn sáu mười phần trăm dân số Phượng Thành đều là người dân tộc thiểu số như Mãn, Mông, Hồi… Bọn họ am hiểu săn bắn hơn so với làm ruộng nhiều lắm.
Họ không quen cãi vã với người khác, một khi có tranh chấp thì sẽ trực tiếp giải quyết bằng vũ lực ngay. Hiện giờ, nghe tiếng đại bác đinh tai nhức óc, nhìn đám người Nhật lộ ra một mặt yếu ớt không ai bằng, bọn họ bắt đầu cảm nhận được một cơn sóng ngầm đang dâng lên trong lòng.
Cuối cùng sẽ có một ngày, sóng ngầm mãnh liệt cuồn cuộn trào dâng. Rốt cuộc người dân Phượng Thành cũng có khoảnh khắc bùng nổ sau bao tháng ngày nhẫn nhịn.
Trong sở chỉ huy Liên Sơn Quan, khi các sĩ quan chỉ huy nghe được tin tức Phượng Thành truyền đến thì không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
“Dân chúng Phượng Thành tập kích sở chỉ huy của Quân đội Nhật?”
“Đúng vậy!” Anh lính thuộc Tiểu đoàn trinh sát phụ trách theo dõi tình huống ở Phượng Thành khó nén được kích động trong lòng: “Bọn họ hành động rất có kế hoạch. Vài người thợ săn dẫn đầu, g!ết chết lính Nhật cùng với Nhật kiều có vũ trang, cướp vũ khí, sau đó thừa dịp quân ta bắn đại bác để xông vào sở chỉ huy của Quân đội Nhật. Tuy thất bại, nhưng đã khiến quân Nhật hoảng sợ, tưởng quân ta xông vào thành.”
“Hay lắm.” Triệu Quang Hữu – Trung đoàn trưởng Trung đoàn 28 của Lữ đoàn Độc Lập vỗ mạnh vào đùi: “Nếu lần này đánh chiếm Phượng Thành, ai cũng đừng hòng tranh với tôi, tôi sẽ dẫn tất cả lính của mình xông tới!”
“Lão Triệu.” Vương Lập Sơn – Trung đoàn trưởng Trung đoàn 29 vội vàng nháy mắt ra hiệu với hắn. Ngoài Thiếu soái, trong cái phòng này còn có hai Sư đoàn trưởng, hai Sư đoàn phó, mười Lữ đoàn trưởng và Trung đoàn trưởng, hắn to mồm như vậy là muốn bị người trùm bao tải đánh hội đồng có phải không?
Sau khi kỹ thuật độc quyền trùm bao tải của Lý Cẩn Ngôn được truyền thụ cho anh em Lữ đoàn Độc Lập, nó đã nhanh chóng được phổ cập đến tất cả các chiến sĩ trong quân đội. Bây giờ anh em chiến sĩ chỉ hỏi nhau có một câu: hôm nay trùm bao tải thằng nào?
Ai nghe cũng đều hiểu được, đây không phải là đi đánh nhau, mà là đi kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Được Vương Lập Sơn nhắc nhở, Triệu Quang Hữu mới ý thức được mình đã lỗ mãng rồi. Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, quả nhiên những ánh nhìn đầy “sát ý” đang bắn tới. Cười gượng hai tiếng, cuối cùng hắn ngậm miệng không nói gì thêm nữa.
Lâu Thiếu soái trầm ngâm một lát, hỏi anh lính trinh sát xem dân chúng Phượng Thành có thương vong gì không.
“Báo cáo Thiếu soái, một người bị thương nặng, ba người bị thương nhẹ, còn lại đều không có vấn đề gì. Ngoài ra, một người cầm đầu trong số họ đã theo tôi về đây.”
Anh lính không nắm chắc việc mình tự quyết định như thế có chọc giận cấp trên hay không, vì vậy lớn gan lia mắt quan sát tình huống xung quanh một chút. Các Sư đoàn trưởng, Lữ đoàn trưởng và Trung đoàn trưởng trong phòng không tức giận, ngay cả Thiếu soái cũng chẳng lộ ra biểu cảm gì.
Ẹc… Hình như Thiếu soái vẫn luôn không lộ ra biểu cảm gì mà.
“Đưa anh ta vào.”
Lâu Thiếu soái vừa dứt lời, anh lính lập tức đáp: “Rõ!”
Đồng Hán vẫn luôn chờ ngoài doanh trại trong thấp thỏm bất an, nhưng vừa định tiến lên một bước đã bị lính gác dùng súng ngăn lại. Đến khi anh lính trinh sát nói với lính gác rằng cấp trên muốn gặp Đồng Hán, họng súng của hắn mới rời đi.
“Anh Đồng, đi theo tôi, Thiếu soái muốn gặp anh.”
“Cậu… cậu nói Thiếu… Thiếu soái?” Đồng Hán không khỏi lắp ba lắp bắp.
“Anh theo tôi về không phải là vì muốn gặp Thiếu soái sao?”
Đồng Hán chà xát hai tay. Hắn cho rằng cùng lắm mình cũng chỉ gặp được một sĩ quan chỉ huy nào đó, thật không ngờ… Thiếu soái, chính là Thiếu soái đã đánh bại người Nga, lại tiêu diệt quân binh Nhật Bản đó sao? Trời đất ơi, thế mà hắn cũng có ngày được thấy Phật thật?
Đi vào sở chỉ huy, Đồng Hán bắt gặp một phòng toàn sĩ quan vai gắn đầy sao. Hắn không dám thở mạnh dù là một chút. Sau đó, một sĩ quan trẻ tuổi vóc dáng cao to, toàn thân tràn đầy khí thế đi đến trước mặt hắn, đứng lại, nghiêm, giơ tay chào hắn theo nghi thức của quân đội. Khi nghe người bên ngoài gọi thanh niên này là Thiếu soái, Đồng Hán sợ đến mức suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
“À… à…” Đầu óc Đồng Hán trống rỗng, trong phút chốc hắn không biết nên nói cái gì.
Nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch nhưng mặt mũi lại đỏ bừng ở ngay trước mắt, Lâu Thiếu soái mở miệng nói: “Nghi thức chào hỏi này là vì dân chúng Phượng Thành, vì nghĩa cử cao đẹp của tráng sĩ Đồng! Quân nhân nước nhà kém cỏi, khiến cho dân chúng chịu nhiều cực khổ, Lâu Tiêu tôi vô cùng áy náy!”
Đồng Hán giật giật môi, chỉ cảm thấy những gì muốn nói đều nghẹn ở cổ họng. Cuối cùng, phải dùng hết sức lực hắn mới nhả ra được một câu: “Thiếu soái, hãy chiếm lại Phượng Thành, giết sạch đám Nhật lùn và lũ nhị quỷ tử vô lương!”
“Được!”
Một tiếng “được”, nhưng lại mang theo vô vàn khí phách.
Cũng trong ngày đó, Đồng Hán trở lại Phượng Thành. Đi cùng hắn còn có một chiến sĩ Quân y và hai người lính. Bọn họ tranh thủ đêm tối quay về chỗ ở của Đồng Hán. Nhà hắn có bốn thợ săn bị thương, người bị nặng nhất đã mặt đỏ tưng bừng, rõ ràng là đang phát sốt.
Chiến sĩ Quân y kiểm tra vết thương của cả bốn người, lấy mấy ống Sulfonamide trong hòm thuốc mang theo bên người ra: “Bôi cái này lên miệng vết thương sẽ không bị nhiễm trùng.”
Bọn Đồng Hán không biết Sulfonamide là cái gì, nhưng tất cả đều tin tưởng rằng, thuốc mà chiến sĩ Quân y kia đưa chắc chắn có thể cứu mạng anh em của mình.
“Chú Đồng, đây là thuốc mà người Tây dùng à?” Một thợ săn trẻ tuổi đi tới bên cạnh Đồng Hán: “Hình như bệnh viện người Nhật mở cũng dùng loại thuốc này.”
Không đợi Đồng Hán trả lời, chiến sĩ Quân y đã quay đầu lại nói với thợ săn trẻ tuổi: “Thuốc này người Nhật không có đâu. Người nước ngoài muốn cũng phải mua của chúng ta.”
“Ôi trời!”
Thợ săn trẻ tuổi kinh hãi kêu lên một tiếng, lại bị Đồng Hán vỗ cho một cái vào đầu: “Ồn ào cái gì, nếu khiến bọn Nhật và đám nhị quỷ tử kéo đến thì tự mày lo liệu đấy!”
Anh lính đưa Đồng Hán về quân doanh ban nãy lấy mấy hộp đồ ăn trong túi ra. Thịt heo, thịt bò đều có, còn có hai hộp cam và một hộp táo. Đây đều là sản phẩm mới của xưởng đồ hộp được ưu tiên phát cho Lữ đoàn Độc Lập của Lâu Thiếu soái trước. Ngày đông lạnh giá có thể ăn chút hoa quả thật không dễ dàng. Dù phần lớn người có mặt trong căn phòng này đều là thợ săn, nhưng quanh năm suốt tháng cũng hiếm khi được nuốt miếng thịt, con mồi bắt được đều phải bán lấy tiền để mua lương thực và muối ăn.
“Các anh em cũng chưa ăn uống gì đâu nhỉ? Dùng cái này cầm hơi một chút, xong chúng ta tính xem kế tiếp nên làm gì.”
Anh lính mở hộp thịt ra, lại móc một cái hộp sắt dẹt cất trong ngực áo, bên trong là bánh bích quy. Không chuẩn bị được túi plastic để làm bao bì, Lý Cẩn Ngôn đành thử dùng hộp sắt đóng gói bánh bích quy. Sau một thời gian thử nghiệm, thấy không có vấn đề gì, hắn mới phát cho Lữ đoàn Độc Lập. Việc ấy cũng khiến Sư đoàn 3 và Sư đoàn 61 đỏ mắt ghen tị hồi lâu.
“Nếm thử một chút đi, đừng thấy loại bánh này nhỏ mà coi thường, ăn vào còn no hơn cả bánh mì đấy.”
Tính cách đám thợ săn vô cùng phóng khoáng. Mà khi nhìn thấy mấy hộp thịt, cậu thợ săn trẻ tuổi đã sớm chảy nư0"c miếng rồi. Thấy Đồng Hán cầm một miếng bánh bích quy lên, hắn liền rút dao găm, cắt một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Mùi thức ăn khiến những người bị thương bụng đói kêu vang. Anh lính giống như một cái hộp đựng đồ, lại lấy một cái hộp trong ngực áo ra, mở nắp, mùi mì xào bên trong nhanh chóng xộc vào khoang mũi: “Đun một ấm nước sôi, cho mấy ông anh đây húp một ít mì là sẽ ngủ ngon thôi.”
“Tôi bảo này anh giai, mấy thứ này anh lấy đâu ra vậy?” Thợ săn trẻ tuổi ghé sát lại, nhìn quần áo của anh lính, tựa như muốn đục thủng mấy lỗ ở bên trên.
Anh lính dứt khoát cởi cúc áo, cũng không có gì lạ cả, chẳng qua là mặt trong áo bông có thêm hai cái túi mà thôi. Mùa đông quần áo rất dày, có nhét mấy cái hộp vào cũng chẳng ai nhìn ra cả.
Ăn uống xong xuôi, bọn họ liền ngồi trên giường đất bàn chuyện cần làm kế tiếp. Sáu tỉnh Bắc Kỳ đã kí hiệp nghị đình chiến với người Nhật, lại có cả người Anh dính dáng vào, nếu Lâu Thiếu soái tùy tiện khai chiến với Nhật Bản, chỉ sợ Jordan sẽ chẳng để yên. Dù tiền đền bù chiến tranh năm Canh Tý của Nhật đều dốc hết vào miệng người Anh, nhưng mấy cái cường quốc đó sẽ chẳng bao giờ thấy no cả.
Đó cũng lý do cho việc Lâu Thiếu soái liên tục nã đại bác vào Phượng Thành hết mấy ngày, nhưng vẫn không hạ lệnh cho bộ binh xông lên tập kích. Hắn đang đợi. Hắn đợi người Nhật có phản ứng, hoặc là buộc phải từ bỏ Phượng Thành, hoặc là thẹn quá hóa giận mà điều quân cứu viện tới đây. Nói chung, bất kể tình huống nào xảy ra, chỉ cần người Nhật có động tĩnh thì hắn liền có cớ, có thể trực tiếp dẫn quân đánh chiếm Phượng Thành.
Nhưng hiện giờ, hành động bộc phát của đám người Đồng Hán đã cho Lâu Tiêu một lựa chọn khác.
“Anh em cứ yên tâm, chỉ cần có thể đuổi cổ đám Nhật lùn và lũ nhị quỷ tử kia khỏi Phượng Thành, dù có muốn mạng của tôi cũng được!”
Đồng Hán nói bằng giọng điệu đằng đằng sát khí. Những thợ săn còn lại trong phòng cũng giống như hắn, đều có người thân chết dưới tay quân Nhật. Tính đến bây giờ, bọn hắn đã nhẫn nhịn rất nhiều rồi, phải khiến lũ súc sinh kia trả nợ bằng máu!
Ngày 13 tháng 2, Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ đột nhiên ngừng nã đại bác vào Phượng Thành.
Ngày 14 tháng 2, hai thợ săn xung đột trực tiếp với binh lính và kiều dân có vũ trang người Nhật. Trong đó, một thợ săn đã bị thương.
Ngày 15 tháng 2, thợ săn xung đột với người Nhật còn lại đột nhiên mất tích.
Cũng trong ngày hôm ấy, các tờ báo lớn của Quan Bắc thi nhau đăng tin về hai thợ săn họ Trương và họ Đồng nào đó ở Phượng Thành. Nội dung tin tức chính là, bọn họ bị người Nhật cướp con mồi, đánh bị thương, hôm sau liền mất tích, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Ngày 16 tháng 2, Lâu Thiếu soái đánh điện đi cả nước, nói kiều dân Nhật Bản vô cớ đánh giết dân chúng Phượng Thành, thân là quân nhân, phải coi việc bảo vệ tổ quốc là nghĩa vụ, nếu cấp lãnh đạo Nhật Bản không công khai xin lỗi và giao ra hung thủ, hậu quả tự chịu!
Điện báo vừa được gửi đi, quân Nhật đóng ở Phượng Thành lập tức gặp phải áp lực cực lớn. Lãnh sự Yada liên tiếp đến gặp Triển Trường Thanh, đưa ra chứng cứ chứng minh tin tức trên mặt báo hoàn toàn là bịa đặt! Người bị thương trong cuộc xung đột không phải thợ săn mà là kiều dân Nhật Bản! Hai thợ săn kia căn bản không bị người Nhật giết để trả thù mà là tự chạy trốn!
Chứng cứ? Triển Trường Thanh cười lạnh, chứng cứ hoàn toàn có thể làm giả mà. Chẳng phải đây là việc mà người Nhật am hiểu nhất đó sao?
Một lần nữa, Yada bị chọc tức đến cả người phát run.
Liên tiếp mấy ngày, những tờ báo lớn nhỏ trong thành Quan Bắc, nhất là Nhật báo Chính trị, đều đăng các tội ác của người Nhật ở Hoa Hạ. Lớn là giết người phóng hỏa, nhỏ là mua thức ăn không chịu trả tiền, toàn bộ đều được viết ra vô cùng tỉ mỉ, khiến người Nhật chẳng thế chối cãi được gì.
Ngày 18 tháng 2, có người tìm được hai xác chết ở ngoại ô Phượng Thành. Tuy mặt mày đã bị rạch đến không rõ diện mạo, nhưng từ quần áo trên người cũng có thể nhận ra, bọn họ chính là hai thợ săn đã mất tích lúc trước!
Sáu tỉnh Bắc Kỳ lại lên tiếng khiển trách. Lâu Thiếu soái lại đánh điện yêu cầu Nhật Bản giao hung thủ ra.
Quân Nhật ở Phượng Thành vẫn không đưa ra được câu trả lời thuyết phục, cũng chẳng có ý giao hung thủ ra. Có lẽ người Nhật đã phát hiện, đây là cái bẫy người Hoa Hạ sắp đặt cho bọn hắn rồi!
Đám Nhật lùn luôn giỏi tẩy trắng lại bị Lâu Thiếu soái và Lý tam thiếu gia bắt tay tô đen một lần nữa.
Dưới áp lực của Quân đội, cuối cùng, Nội các Nhật Bản cũng hạ lệnh cho Izumo và Yakumo của Chiến đội 2 thuộc Hạm đội (3) 2 mang hai chiếc tàu tuần dương (4) bọc thép đến Bột Hải (5), dùng đại bác tấn công Quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ ở ven bờ để uy hiếp.
(3) Hạm đội là một đội hình quân sự gồm nhiều tàu chiến, và là đội hình lớn nhất của hải quân. Một hạm đội tương đương với một quân đoàn.
(4) Tàu tuần dương là những tàu, thường là tàu frigate hoặc tàu nhỏ hơn, được giao một vai trò hầu như độc lập khỏi hạm đội; mang ý nghĩa tuần tiễu độc lập, thường là kèm theo những nhiệm vụ như là cướp phá tàu bè thương mại đối phương.
(5) Vịnh Bột Hải hay biển Bột Hải là một vịnh biển nhỏ nằm ở khoảng giữa bán đảo Liêu Đông ở đông bắc, với dải bờ biển phía tây thuộc các tỉnh và thành phố trực thuộc trung ương như Hà Bắc, Thiên Tân và bán đảo Sơn Đông ở phía đông nam.
Không ngờ hai chiếc tàu tuần dương của Nhật vừa mới đi qua vùng biển thuộc Mokpo (6) đã gặp phải con tàu bọc thép mang tên Gneisenau thuộc Hạm đội Viễn Đông của Đức.
(6) Mokpo (Mokpo-si, Hán Việt: Mộc Phố thị) là một thành phố ở tỉnh Jeolla Nam, Hàn Quốc, toạ lạc trên mũi tây nam của bán đảo Triều Tiên.
Người Đức không cần biết hai chiếc tàu chiến Nhật Bản này tới để làm chi, trực tiếp vẫy cờ ra hiệu, tư tưởng chỉ có một: “Đây là phạm vi thế lực của Đế quốc Đức, tàu chiến Nhật Bản không thể đi qua”.
Giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là người Nhật phải nhượng bộ. Sau khi vẫy cờ ra hiệu, hai chiếc tàu tuần dương của Nhật liền quay đầu trở về điểm xuất phát.
Khi biết tin tàu chiến Nhật Bản đã lui về, Waldeck – Toàn quyền (7) Thanh Đảo hài lòng nở nụ cười. Hắn cầm tờ ngân phiếu đặt trong giỏ hoa quả lên, vuốt phẳng rồi bỏ vào túi áo.
(7) Toàn quyền là một chức danh để chỉ một chính trị gia có thẩm quyền đứng đầu một nước thuộc địa hoặc vùng lãnh thổ.
Von Spee – Tổng tư lệnh Hạm đội Viễn Đông cũng nhận được quà tặng của người Hoa, một tờ ngân phiếu, hai ngàn ống Sulfonamide, năm mươi thùng thịt hộp và ba thùng rượu nho Pháp.
Để nhận được cái gật đầu của người Đức, Lý Cẩn Ngôn gần như phải dốc cả vốn gốc ra. Mặc dù lúc chi tiền cũng hơi đau da xót thịt, nhưng chỉ cần có thể chặn được tàu chiến của Nhật Bản, tất cả đều đáng giá!
Mới đầu người Đức không đồng ý hỗ trợ, nhưng sau rất nhiều đòn tấn công bằng mật ngọt và tiền mặt của Lý tam thiếu gia, cuối cùng bọn hắn đã bị thuyết phục. Chẳng qua là để mấy chiến thuyền đi tuần trên biển, gặp người Nhật thì đuổi đi, đơn giản thôi mà. Tuy Hải quân Nhật Bản rất mạnh, song trước mặt những cường quốc hàng đầu thế giới như Anh và Đức, vẫn là không thể không khiêm nhường.
Lý Cẩn Ngôn xem điện báo Sĩ quan phụ tá đưa tới, cười tủm tỉm rồi gật gật đầu. Có tiền mua tiên cũng được, đây đích thực chẳng phải là lời nói suông.
Ngày 21 tháng 2, sau khi phát ra tối hậu thư lần thứ hai mà không được Nhật Bản hồi đáp, Lâu Thiếu soái hạ lệnh tổng tấn công quân Nhật ở Phượng Thành.
Ngày 23 tháng 2, ngoại trừ những kẻ mất tích hoặc đầu hàng ra thì quân Nhật và kiều dân Nhật Bản ở Phượng Thành đều bị tiêu diệt.
Phượng Thành, đã về tay của người Hoa.