Cắn Ngón Tay Anh

Chương 78




Sở Dụ trước kia từng nhìn quá trình xăm.

Phải dùng kim đâm vào da thịt, mới có thể thấm thuốc màu vào, để lại dấu vết.

Sở Dụ sợ đau, chỉ thử tưởng tượng quá trình này, trong lòng đã sợ.

Nhưng nhớ đến vừa nãy nhìn thấy, ở trên làn da trắng lạnh của Lục Thời, có khắc tên của mình, đáy lòng Sở Dụ, bị khơi dậy một cỗ kích động và run rẩy khó có thể ức chế.

Dục độc chiếm và chinh phục của giống đực, vào giờ khắc này nhận được thỏa mãn to lớn.

Cậu thích như vậy.

Thích Lục Thời dính mùi của cậu, bị nhiễm nhiệt độ của cậu, khắc lên tên của cậu.

Nhưng mà, vậy vẫn chưa đủ.

“Em rất thích món quà này.”

Sở Dụ chống lại con ngươi đen trầm của Lục Thời, giọng gấp gáp, thậm chí phát run, cậu giữ chặt đầu ngón tay hơi run, nói ra câu kế tiếp, “Em có một nguyện vọng sinh nhật, anh có thể thực hiện giúp em không?”

Lục Thời đứng thoải mái, anh cẩn thận quan sát biểu tình rất nhỏ của Sở Dụ, đã đại khái đoán được Sở Dụ muốn để anh làm cái gì.

Câu lên khóe môi, Lục Thời trả lời không chút do dự, “Đương nhiên.”

Vẫn chưa tan tự học buổi tối, trong trường yên lặng, Sở Dụ và Lục Thời cùng nhau, lặng lẽ trèo tường ra khỏi trường, lại ngăn một chiếc xe về đường Thanh Xuyên.

Cuối tháng 3 gần đến tháng 4, thời tiết đã bắt đầu trở nên ấm áp. So với nhiệt độ lạnh đông cứng người mùa đông, hiện tại đã có chút mùi vị của đêm xuân, trên đường phố cũng náo nhiệt rất nhiều.

Sở Dụ đi theo phía sau Lục Thời, không nhìn dáo dác mà đi qua một hiện trường đánh nhau, lại lách mấy vòng ngõ hẹp, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt.

Sơn xanh lá cây sẫm trên cửa sắt bong tróc không ít, lộ ra han gỉ bên trong. Cửa bày hai bồn sơn tra, màu đỏ thẫm thường gặp, cánh hoa tươi tốt. Trên cửa treo một bảng gỗ nhỏ, treo dây, bị gió thổi lung lay, bên trên viết mấy chữ, TATTOO.

Lục Thời đưa tay, kéo cửa ra, để Sở Dụ đi vào trước.

Trong sân đỗ chiếc xe đạp cũ kỹ, cửa lóe sáng một chiếc đèn mờ mờ.

Máy thông báo bằng âm thanh khởi động, âm điện tử máy móc “Hoan nghênh quang lâm” đột ngột vang lên, dọa Sở Dụ giật mình.

Một người đàn ông trung niên râu ria lộn xộn mở cửa, thấy rõ mặt người đến, “Lục Thời? Chú sắp đóng cửa rồi, giờ này đến, chuyện gì vậy?”

Tay Lục Thời theo thói quen đút túi, “Muốn mượn phòng làm việc của chú dùng.”

Người đàn ông trung niên không hỏi nhiều, trực tiếp ném chìa khóa tới, “Tùy tiện dùng, lúc đi, nhớ khóa kỹ cửa cho chú làđược.”

Vừa nói, hắn xoay người cầm áo khoác, quả nhiên rời đi.

Lục Thời cầm chìa khóa, dẫn Sở Dụ mở cánh cửa bên cạnh. Bật đèn, bày biện trong phòng nhìn qua là có thể thấy rõ.

Sở Dụ tò mò đánh giá mẫu hình xăm dán trên tường, lại hỏi, “Chủ quán yên tâm giao chìa khóa cho anh như vậy?”

“Ừ, chú ấy lớn lên từ nhỏ cùng mẹ anh, thầm mến mẹ anh, nhưng không dám thổ lộ, đến giờ vẫn chưa kết hôn. Lúc anh mới về đường Thanh Xuyên, chú ấy nghe nói anh là con của Giang Nguyệt Mạn, còn cố ý đến thăm anh mấy lần, lần nào cũng không mở miệng. Lần thứ tư, mới rốt cục mở miệng, nói anh có điểm giống mẹ anh.”

Ngữ khí Lục Thời không có phập phồng, dường như chỉ là kể thuận miệng hai câu về chuyện cũ của trưởng bối.

Nói xong, anh chỉ chỉ thuốc màu và kim xăm trên bàn làm việc, hỏi Sở Dụ, “Sẽ đau đấy, thật sự sẽ không khóc?”

Nguyện vọng sinh nhật của Sở Dụ, là muốn xăm tên Lục Thời trên người mình.

Lục Thời đáp ứng thực hiện giúp cậu.

Bị chữ “Khóc” đâm chọt, nhớ tới trước kia Lục Thời còn nói cậu là tiểu mít ướt, Sở Dụ lườm Lục Thời một cái. Nhìn thuốc màu màu đen, nỗi sợ đau nhanh chóng bị cảm giác hưng phấn và kích thích bí ẩn hòa tan, Sở Dụ lắc đầu, “Ai khóc người đó ngốc xít, em thật sự không sợ, nào!”

Lục Thời từ trong ngăn kéo, lấy ra một đôi găng tay mỏng màu đen, cẩn thận đeo vào, tôn lên 10 ngón tay thon dài. Tóc mái vụn vặt rũ xuống tự nhiên, bóng râm rơi vào con ngươi đen, khiến người ta không phân rõ tâm tình anh.

“Muốn khắc tên anh vào đâu?”

Vấn đề này, Sở Dụ dọc đường đến cũng đã nghĩ kỹ.

Cậu xoay người, nhấc vạt áo lên, lộ ra đoạn eo sau gầy mảnh trắng nõn.

“Khắc ở đây.”

Tầm mắt Lục Thời rơi vào đoạn ngang hông, con ngươi thâm thúy.”

“Được.”

Sở Dụ nằm bò trên giường đơn màu đen.

Rượu cồn lướt qua da, ngay sau đó, vang lên tiếng “rì rì” của kim xăm điện.

Đầu ngón tay đeo găng tay mỏng của Lục Thời phủ lên da ở eo sau Sở Dụ, nhẹ nhàng vẽ, “Chỗ này?”

Trên thực tế, Sở Dụ ngoại trừ cảm thấy có chút ngứa, căn phản không phát hiện Lục Thời chỉ chỗ nào.

Nhưng cái này cũng không gây trở ngại cảm giác run rẩy dọc theo cột sống vọt lên, thân thể Sở Dụ mẫn cảm nhẹ nhàng run lên một cái, gấp giọng, rầu rĩ nói, “Ừ, có thể.”

“Được.”

Sau khi hô hấp mấy cái, kim xăm đâm vào da, mang theo chút đau.

Sở Dụ không nhìn thấy, nhưng cậu có thể tưởng tượng ra, hai chữ “Lục Thời”, đang từ từ nhất bút nhất hoa khắc vào trong máu thịt cậu, không cách nào lau sạch.

Nhắm mắt lại, Sở Dụ nghe tiếng “rì rì”, nhịp tim lặp lại từng tiếng.

Ở chỗ bí mật thân thể khắc tên đối phương lên, là tỏ rõ chủ quyền tuyệt đối.

Nếu có một ngày, cậu đột nhiên chết đi, như vậy, trong ngày tháng trước khi chết, cậu đã từng triệt để chiếm hữu Lục Thời, có được Lục Thời.

Nghĩ tới đây, dục vọng mạnh mẽ ở đáy lòng Sở Dụ, giống như dây leo sinh trưởng tốt, đội đất mà lên.

Tiếng “rì rì” của kim xăm dừng lại, Lục Thời lấy găng tay xuống, tầm mắt rơi vào hai chữ vừa xăm ở eo sau Sở Dụ, cực kỳ chuyên chú.

Trong con ngươi đen phảng phất quấn lên ánh sao nhỏ vụn.

Sở Dụ nằm sấp có chút khó chịu, động đậy, nghiêng đầu hỏi Lục Thời, “Xăm xong rồi à?”

“Ừ.”

Lục Thời cầm điện thoại qua, chụp một tấm cho Sở Dụ nhìn.

Trong hình, eo sau Sở Dụ không trơn bóng nữa, trên da, bút đen vẽ thành hai chữ “Lục Thời”, nét bút mạnh mẽ, giống như in xuống.

Sở Dụ khôi phục rất nhanh, còn chưa tới 1 tuần, đã gần như ổn định, lúc tắm xối nước cũng không có cảm giác gì.

Tắm rửa xong, Sở Dụ đứng trước gương phòng vệ sinh, tùy tiện lau sạch hơi nước trên mặt kính, xoay người, cố gắng nhìn hình xăm trên eo mình.

Vị trí hình xăm chếch xuống dưới, cậu rất gầy, có thể nhìn thấy phần xương nhô ra ở đuôi xương sống.

Cẩn thận đụng vào, Sở Dụ thỏa mãn thở ra.

Tắm rửa xong từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, Sở Dụ ngâm giai điệu lung tung, đang cầm khăn lau tóc, tiếng động khóa cửa, Lục Thời mở cửa đi vào, cầm trong tay một túi tài liệu hình vuông bằng giấy dai.

Nhớ tới cuộc điện thoại Lục Thời nhận trước lúc mình đi tắm, Sở Dụ đến gần, “Là bên lão Triệu lại tìm được đầu mối gì?”

Phương Vy Vân mặc dù đã bị phán tử hình, nhưng bởi vì Lục gia nhúng tay, hơn nữa dấu vân tay trong xi măng kia, chứng cứ đầy đủ, kết án rất nhanh. Mà động cơ giết người cụ thể của Phương Vy Vân, cùng với nhân vật mà Lục Thiệu Chử sắm vai trong đó, sơ lược toàn bộ, không có ai đi tra cứu.

Lục Thời vẫn luôn tra.

Từ trong ngăn kéo lấy ra một con dao rọc giấy, Sở Dụ hỗ trợ mở túi dai ra, rút ra một xấp tài liệu bên trong.

Lục Thời mở khung chat ra, nói với lão Triệu, tài liệu đã nhận được.

Một bên nói với Sở Dụ, “Lão Triệu tìm được một người, tên là Lâm Thúy Phương. Lâm Thúy Phương bắt đầu từ năm 27 tuổi, đã làm bảo mẫu ở Lục gia. Tới khi anh 3 tuổi, bà ấy mới rời khỏi Lục gia, về quê. Trong lúc đó, bà ấy tái giá 2 lần, hai lần đổi thành phố, cho nên khó tìm.

Sở Dụ kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh Lục Thời, “Những thứ in trên giấy, là nội dung khẩu thuật của bà ấy?”

“Ừ, lúc lão Triệu tìm được Lâm Thúy Phương, bà ấy đã nằm viện rất lâu, cho một khoản tiền, bà ấy đáp ứng sẽ nói ra chuyện năm ấy.”

Rất nhanh, điện thoại di động sáng lên, lão Triệu gửi một file audio tới.

Lục Thời ấn play.

“...... Lục lão gia tử kiên trì, huyết mạch Lục gia không thể nuôi bên ngoài, không dễ khống chế, còn dễ xảy ra rắc rối, bảo Lục Thiệu Chử đi ôm con về, nuôi dưới danh nghĩa Phương Vy Vân. Lục Thiệu Chử suy tính hai ngày, đồng ý cách làm này. Nhưng bọn họ đều không biết, Phương Vy Vân cũng biết chuyện này.

...... Đêm đó, trời mưa rất to, trong sân không ít hoa bị dập nát. Phương Vy Vân ăn xong cơm trưa, liền đi ra ngoài, tới trời tối cũng không về. Lục Thiệu Chử gọi điện thoại cho Phương Vy Vân, Phương Vy Vân nói đang đánh bài, khả năng thâu đêm, hôm nay không về.

Nhưng không bao lâu, lời nói dối này bị chọc thủng.

Lục Thiệu Chử ép hỏi, Phương Vy Vân rốt cuộc đi đâu, hai người lớn tiếng rùm beng trong điện thoại, Phương Vy Vân không nói. Cuối cùng, Lục Thiệu Chử hỏi tài xế, mới biết được, Phương Vy Vân lặng lẽ một mình đi tìm Giang Nguyệt Mạn.”

Lâm Thúy Phương âm thanh suy yếu, hẳn là nói chuyện không kịp thở, thở hổn hển, chưa nói mấy câu đã dừng lại nghỉ ngơi. Ghi âm xuất hiện một đoạn trống, kèm thêm tiếng “xì xì” rất nhỏ.

Sở Dụ nghĩ trong lòng, người này nói, căn bản có thể khớp với tin tức Lục Thời thu thập được.

Không đầy một lát, giọng nói già nua lại suy yếu một lần nữa vang lên.

“Lục Thiệu Chử rất khẩn trương, vội vàng đuổi theo. Đêm hôm đó, Lục lão gia tử ngồi trong phòng khách không ngủ, tôi cũng không dám ngủ theo. Tới lúc trời sáng, Lục Thiệu Chử mới dẫn Phương Vy Vân về, trong ngực còn ôm một đứa trẻ vừa đầy tháng. Tôi nhìn thấy, trên quần áo nó có máu.

...... Lục Thiệu Chử rất tức giận, nói Phương Vy Vân ác độc, vậy mà đi tìm Giang Nguyệt  Mạn, giết người, lúc ông ấy đến, đầy đất toàn là máu, Phương Vy Vân còn cầm dao, muốn giết cả đứa trẻ.

Phương Vy Vân khóc ngã trên mặt đất, quỳ xin Lục lão gia tử bảo vệ cô ta, không được nói ra chuyện này. Cô ta chỉ là bởi vì nghe thấy Lục lão gia tử nói, muốn ôm con của Giang Nguyệt Mạn về, sợ Giang Nguyệt Mạn và con của Giang Nguyệt Mạn, sẽ thay thế vị trí của mình, nhất thời sợ hãi, mới làm ra chuyện giết người như vậy.

Sau đó, Lục lão gia tử bảo tôi ôm đứa nhỏ, lại gọi Lục Thiệu Chử vào thư phòng, nói chuyện rất lâu.

Lúc ấy, tôi ôm đứa bé kia, chờ ở phòng khách. Phương Vy Vân ngồi dưới đất. Đột nhiên giống như phát điên, nói với tôi, bà đoán, con tiện nhân kia chết thế nào?

Tôi sao dám đáp lời?

Bất quá, Phương Vy Vân cũng không có để ý tới tôi có trả lời hay không, cô ta cười hì hì nói, cô ta đâm mấy dao, chảy rất nhiều máu, nhưng không xác định người rốt cuộc tắt thở chưa. Nhưng Lục Thiệu Chử còn sốt ruột hơn cô ta, còn chưa xác định người rốt cuộc chết hay chưa, liền giục Giang Nguyệt Mạn xử lý.

Lúc ấy, tôi theo bản năng, bịt kín tai đứa nhỏ lại. Sau đó, vào chính buổi chiều ngày hôm đó, đứa trẻ kia, liền biến thành con Phương Vy Vân sinh.”

Ghi âm tới đây liền kết thúc.

Sở Dụ nghe từ đầu đến cuối, trong đầu không ngừng toát ra một ý nghĩ — nếu như Giang Nguyệt Mạn lúc ấy còn chưa chết, lại bị Lục Thiệu Chử giục trực tiếp phủ kín vào trong xi măng, chìm vào đáy nước......

Sở Dụ chỉ cảm thấy rét run khắp người.

Trước khi chết, biết được người yêu ngày xưa, muốn kết thúc tính mạng mình, sẽ là hối hận và tuyệt vọng thế nào?

Lục Thời hồi lâu không nói chuyện.

Con ngươi anh hơi lạnh, đầu ngón tay gõ từng cái lên mặt bàn.

Tới lúc một lần nữa dằn tất cả cảm xúc kịch liệt lại bén nhọn vào đáy lòng, anh mới mở miệng, “Phương Vy Vân giết Giang Nguyệt Mạn, chắc hẳn hết sức hợp ý Lục Triệu Hòa.”

Lục Triệu Hòa là tên của Lục lão gia tử.

Sở Dụ nghe hiểu ý tứ của Lục Thời.

Phương Vy Vân giết Giang Nguyệt Mạn, một mặt, Giang Nguyệt Mạn chết đi, cái này tiêu diệt sạch căn nguyên xử lý theo cảm tính của Lục Thiệu Chử.

Mặt khác, Lục Triệu Hòa giấu chuyện này, đồng thời Phương Vy Vân và Phương gia, liền có một nhược điểm cực lớn, bị Lục Triệu Hòa nắm trong tay.

Hơn nữa, đứa nhỏ được ôm về, vừa vặn hợp ý Lục Triệu Hòa — từ nay về sau, tuyệt sẽ không xuất hiện tình huống Giang Nguyệt Mạn ôm con, uy hiếp Lục gia, hoặc là hủy danh tiếng của Lục gia.

Triệt để xóa đi lo lắng về sau.

Sở Dụ rất nhanh nghĩ thông suốt then chốt, “Nhưng cũng bởi vì chuyện này, Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử cố kỵ Phương Vy Vân, cho nên mới không để cho Phương Vy Vân mang thai, đúng không?”

“Ừ.”

Lục Thời hết sức hiểu rõ Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử.

“Lục Triệu Hòa thích khống chết tất cả người và chuyện trong tay mình. Bọn họ kiêng kỵ Phương Vy Vân, bởi vì Phương Vy Vân có thể ra tay độc ác giết người. Bọn họ sẽ lo lắng, Phương Vy Vân có thể giết mẹ anh, vậy bà ta có thể vì đạt thành mục đích của mình, giết bọn họ? Cho nên, Phương Vy Vân không thể mang thai con của mình.”

Sở Dụ hiểu, “Cho nên kết quả thương lượng của Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử là, đưa anh cho Phương Vy Vân nuôi. Cứ như vậy, đối với bên ngoài, người một nhà Lục gia hòa thuận, vợ chồng ân ái, mẹ từ con hiếu, danh tiếng vô cùng tốt. Đối với bên trong, Phương Vy Vân có nhược điểm trong tay Lục Triệu Hòa, lại không có con ruột của mình, cho dù bà ta có cái tiếng Lục phu nhân, cũng chỉ có thể bị khống chế, cái gì cũng không dám làm. Về phần Phương gia, đương nhiên càng sẽ bị Lục gia chèn ép.”

Như Lục Thiệu Chử nhiều năm như vậy, tình nhân chưa từng đứt đoạn, nhưng Phương Vy Vân cho tới bây giờ đều duy trì thể diện mặt ngoài của Lục gia, giả câm vờ điếc, không dám can thiệp chút nào.

Nói tới đây, ngón tay Sở Dụ từ từ thu chặt.

Con người một khi xấu xa, rốt cuộc đáng sợ cỡ nào?

Giang Nguyệt Mạn bị giết, Lục Thiệu Chử từng là người yêu và chồng bà, che đậy dấu vết cực kỳ nhanh, không có bi thương, ngược lại là trước tiên cùng với cha mình, thương lượng lợi dụng chuyện này thế nào, để mình đạt được lợi ích lớn nhất.

Mà Phương Vy Vân cho dù trên tay dính máu tươi, cũng chưa từng sợ hãi, bởi vì trong lòng bà ta hiểu, bà ta sẽ không bị trừng phạt.

Sở Dụ lại nghĩ tới câu nói kia của Lục Thời.

So với quái vật, đáng sợ hơn, là con người.

“Không chỉ vậy.”

Lục Thời cầm đầu ngón tay lạnh như băng của Sở Dụ, ngữ khí bình tĩnh.

“Mạo xưng anh là con ruột của Phương Vy Vân, là nước cờ tùy thời có thể lợi dụng. Nếu quan hệ của anh và Phương Vy Vân, Phương gia thân cận, uy hiếp được Lục Triệu Hòa, Lục Thiệu Chử và Lục gia, bọn họ sẽ làm thế nào?”

Sở Dụ cơ hồ là lập tức phản ứng lại, “Bọn họ sẽ nói ra chuyện anh không phải con ruột của Phương Vy Vân, lúc này, anh sẽ biết, Phương Vy Vân và Phương gia đều không dựa vào được, anh có thể dựa vào, chỉ có Lục gia, chỉ có Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử! Anh sẽ cam tâm tình nguyện, bị bọn họ khống chế!”

Nắm đầu ngón tay Sở Dụ, đặt bên môi hôn một cái, Lục Thời khích lệ, “Rất thông minh, chính là như vậy.”

Anh xoa ấn các đốt ngón tay Sở Dụ, rũ con ngươi, “Anh dần dần lớn lên, nhưng vẫn rất lệ thuộc vào Phương Vy Vân, Lục Triệu Hòa sẽ không cho phép tình huống như thế xuất hiện. Thế là, trong một lần cãi nhau, Lục Thiệu Chử nói với Phương Vy Vân, Lục Thời không phải con ruột của cô.”

Lúc ấy anh trốn ngoài cửa, Lục Thiệu Chử đã phát hiện ra anh, cố ý nói cho anh nghe. Sau đó, Lục Thiệu Chử lại nói cho anh biết, mẹ anh chết vì khó sinh, lý do rất sạch sẽ.”

Anh nói chuyện, trong mắt xẹt qua chán ghét nồng đậm.

Sở Dụ nghe đến đó, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thời, chóp mũi lại hơi chua xót.

Rốt cuộc là trong bao nhiêu đêm trằn trọc, suy luận nghiên cứu bao nhiêu lần, làm bao nhiêu gây dựng tâm lý, Lục Thời mới có thể làm được như bây giờ, đối với chân tướng năm đó, không chút sợ hãi, giống như đang kể chuyện xưa của một người đi đường.

Sở Dụ tình nguyện Lục Thời tức giận, tình nguyện anh khóc lớn tiếng, thậm chí ra ngoài đánh nhau phát tiết.

Nhưng cậu lại biết, Lục Thời sẽ không như vậy.

Lục Thời bình tĩnh, khắc chế, chôn vết thương nát rữa ở chỗ sâu nhất, một mình đau đến khàn giọng.

Lục Thời thấy hốc mắt Sở Dụ ửng đỏ, ghé tới hôn một cái, “Lục Triệu Hòa và Lục Thiệu Chử tính sai duy nhất, chính là chuyện giết người sẽ bị bại lộ. Bọn họ không nghĩ tới, anh sẽ dùng thủ đoạn không lên được mặt bàn, cài máy nghe trộm vào dây chuyền  tặng Phương Vy Vân, do đó biết được mẹ anh năm đó không phải chết vì khó sinh. Bọn họ cũng không nghĩ ra, anh sẽ nghe trộm điện thoại của Phương Vy Vân.”

Cuối cùng từng chút một, gỡ ra chân tướng quá khứ.

Mảnh ghép cuối cùng tìm được, chuyện quá khứ, rốt cục có thể nhìn rõ toàn cảnh.

Buổi tối hôm đó, Sở Dụ mơ rất nhiều.

Cậu mơ thấy Lục Thời hồi bé đứng ở góc tường, khóc mãi. Cậu muốn đi dỗ, nhưng không cách nào đến gần.

Lại mơ thấy trong con hẻm chật hẹp, cậu và Lục Thời đang hôn môi. Chờ lúc cậu ngẩng lên, liền thấy mắt Lục Thời đầy nước mắt.

Trên người Lục Thời, khắp nơi đều là vết thương bị lưỡi dao cắt qua, đang chảy máu. Máu chảy không ngừng, thậm chí nhuốm áo sơ mi trắng thành đỏ tươi.

Cậu hoảng hốt hỏi, Lục Thời anh có đau không?

Lục Thời lại lắc đầu, nói không đau.

Giờ khắc này, trái tim Sở Dụ đều bị xoắn lại, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Một trận ấm ách, Sở Dụ từ trong mơ tỉnh lại, theo bản năng hít ngụm khí lớn.

Cậu nằm sấp trên gối, tiếng nhạc giao hưởng sục sôi của truyền thanh vườn trường bay vào từ kẽ hở cửa sổ.

Chậm chạp mấy giây, Sở Dụ mới phát hiện, bên gối không có Lục Thời.

Theo bản năng muốn đứng dậy xuống giường đi tìm người, Sở Dụ mới động đậy, đã bị người chế trụ.

“Ngoan chút, đừng động.”

Âm thanh trầm khàn, rất quen thuộc.

Nghe rõ Lục Thời nói, Sở Dụ theo bản năng ngừng động tác, lại nằm úp sấp lên gối đầu.

Rất nhanh, Sở Dụ liền nhận thấy được, vạt áo ngủ của mình bị vén lên, quần kéo xuống, phần eo lộ ra tiếp xúc với không khí lạnh, trở nên mẫn cảm.

Trong ký túc không bật đèn, chỉ có ánh mặt trời hơi sáng từ cửa sổ chiếu vào, tất cả lộ vẻ lờ mờ lại mông lung.

Lục Thời ngồi quỳ trên gường, cúi người xuống, dùng đầu lưỡi ở trên hình xăm ở eo của Sở Dụ, nhẹ nhàng liếm hôn.