Cắn Ngón Tay Anh

Chương 43




Chương Nguyệt Sơn và anh Mộng đang vùi đầu hạch toán tổng điểm tập thể mà lớp A giành được.

Đại hội thể dục thể thao ngày thứ ba, hạng mục đơn đã toàn bộ kết thúc, chờ chạy tiếp sức xong, chính là nghi lễ bế mạc, cùng với lễ trao giải.

Anh Mộng hai chân tẽ ra, cầm hai tờ giấy trong tay, bên trên là ghi chép hắn làm ba ngày nay. Chữ viết lộn xộn, cũng chỉ hắn có thể nhìn hiểu rốt cuộc là cái gì.

“...... 100m bơi tự do nam hạng 2, 50m bơi tự do nữ hạng nhất...... tennis hạng 2...... Đứng nghiêm nhảy xa nam hạng 3......”

Lần lượt đọc xong từng hạng mục, anh Mộng vội vàng thò đầu nhìn mấy con số Chương Nguyệt Sơn viết trên giấy nháp, “Lớp trưởng thế nào, tính ra được không? Bọn mình tổng bao nhiêu điểm? Có thể cầm tiền thưởng?”

Tay Chương Nguyệt Sơn ấn trên mặt anh Mộng, một tay đẩy đầu hắn ra, khó chịu nói, “Đừng bíp bíp, tao vừa tính xong một nửa, mày rống một cái, lại quên mất rồi!”

Anh Mộng che miệng mình, ồm ồm nói, “Được, vậy mày tính nhanh đi! Cái này liên quan đến phúc lợi của dân chúng!”

Sở Dụ ngồi bên cạnh, cậu cố gắng nhớ lại, “Tao cũng tính, đến chỗ nhảy cao, là 231 điểm.” Cậu nghiêng đầu hỏi Lục Thời, “Lục Thời, cậu tính không?”

Lục Thời đang cầm bút chì làm đề, nghe Sở Dụ hỏi, mới mở miệng, “Tổng điểm 579.”

Vui vẻ mà viết con số lên giấy, Chương Nguyệt Sơn thở ra, “Mọi người đều rất liều mạng, điểm này, cao hơn 30 điểm so với tao dự đoán! Tiền thưởng của bọn mình cực kỳ có hi vọng!”

Anh Mộng cũng hưng phấn, “Lớp trưởng, vậy tổng điểm của bọn mình có thể cầm giải nhất không? Có thể không?”

“Hẳn có thể đấy? Điểm này rất cao.” Chương Nguyệt Sơn không quá xác định.

“Có thể.”

Lục Thời viết xuống “b” trước một câu hỏi lựa chọn, giải thích, “Nếu có lớp khác, ôm hạng nhất 100m bơi tự do nam, 50m bơi tự do nữ, tennis hạng nhất, 3000m nam hạng hai, 50m chạy nhanh nữ hạng nhất, chờ chút,” Lục Thời dựa theo thứ tự hạng mục anh Mộng báo, nói lần lượt một lần, cuối cùng tổng kết, “Vậy thì, điểm tổng cao nhất của bọn họ là 571.”

“Ít hơn bọn mình!” Anh Mộng nện đầu gối mình, “Vậy có phải xem thành thích chạy tiếp sức cuối cùng không?”

Chương Nguyệt Sơn tính toán, “Đúng, cho dù chạy tiếp sức đội sổ, bọn mình cũng có thể giữ được tổng điểm top 3!” Hắn kéo dài ngữ khí cảm khái, “Ài, không muốn cầm tiền thưởng, sao khó vậy chứ?”

Anh Mộng cũng thở dài theo, “Ài, cái này quá khó!”

Sở Dụ đang cầm manga, từ bên cạnh Lục Thời thò đầu ra, cũng “Ài” một tiếng, “Lớp trưởng, anh Mộng, hai các mày nói như vậy, sẽ bị ăn đòn đấy!”

Chương Nguyệt Sơn dùng bút trong tay chỉ chỉ tranh chữ màu đỏ tiểu hỏa tiễn vẫn đang đón gió phấp phới, “Hoa khôi trường, nói xem, rốt cuộc ai bị đánh?”

Lớp A ở hạng mục chạy tiếp sức, cầm hạng 3, thuận lệ bảo vệ tổng điểm hạng nhất.

10 nghìn đồng tiền thưởng bỏ vào túi.

Trong phòng học, Chương Nguyệt Sơn đứng trên bục giảng, lấy tiền từ trong phong bì giấy dai ra, lại ho khan hai tiếng hắng hắng giọng, “Các bạn học yên tĩnh một chút! 3 hôm nay, mọi người đều rất vất vả, rất cố gắng, trường học cũng rất thông cảm cho chúng ta, ngày mai không lên lớp. Cho nên, để khao mọi người, chúng ta —”

Anh Mộng ở bên dưới cướp lời, “Mở party! Ăn mừng!”

Chương Nguyệt Sơn lườm hắn một cái, nghiêm túc nói, “Mở party quái gì? Bọn mình đổi chỗ tổ chức hoạt động lớp.”

Đổi chỗ, từ trưởng tư Gia Ninh đổi đến một biệt thự home party ở trên núi vùng ngoại thành.

Trước tiên đệ trình với nhà trường xin sử dụng xe trường, lớp A ba mươi mấy người, ngồi xe của trường đến sườn núi của núi Thanh Minh.

Anh Mộng tính nóng nảy, dẫn đầu ôm quả bóng rổ bất ly thân nhảy xuống xe.

Chờ hắn đứng trên bãi cỏ trước biệt thự, mấy giây mới lên tiếng, “** mẹ, hóa ra lớp phó văn thể lớp mình không chỉ là đại học bá, trong nhà còn trâu bò vậy! Trước đây nhìn ảnh không cảm thấy, cảnh nơi này đẹp quá đi? Đáng tiếc, chính là thiếu sân bóng rổ.”

“Tao nhớ lần trước tao đến, trong phòng có khung bóng rổ, có thể để mày úp 2-3 điểm đã nghiện.”

Sở Dụ trước kia đã đến đây, bạn mở tiệc sinh nhật.

Lúc ấy, biết cậu ở đây, Dương Vũ Sàn còn chủ động giảm 85%.

Nghe nói biệt thự này là quà sinh nhật cha mẹ Dương Vũ Sàn mua cho cô, cô cảm thấy để lãng phí, sau khi nghiên cứu thị trường, làm phương án, trực tiếp đổi nơi này thành biệt thự home party cho bên ngoài thuê, còn trang bị team lập kế hoạch tụ họp và quản gia chuyên nghiệp, nhân khí rất cao.

Lần này, là sau khi Chương Nguyệt Sơn biết chuyện này, đi thương lượng với Dương Vũ Sàn. Sau đó do thành viên cả lớp bỏ phiếu, thông qua kế hoạch hoạt động hội lớp —

Nếu như đại hội thể dục thể thao đã cầm tiền thưởng, thì thuê căn biệt thự này một ngày, mọi người chơi cùng nhau.

Dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài, trên chi phí, Dương Vũ Sàn cũng sẽ chiết khấu thấp nhất.

Biệt thự nằm ở núi Thanh Minh, phía xa có sông Thanh Xuyên quanh co đi qua, phong cảnh tự nhiên chính là điểm kiếm tiền tốt nhất.

Tổng cộng xây 4 tầng, toàn bộ thiết kế hết sức đại khí, chọn đại sảnh trống xa hoa, toàn bộ tường thủy tinh, có thể trông thấy thảm thực vật và dãy núi liền nhau ngoài cửa sổ. Vừa mới mưa, giữa núi rừng có sương mù lượn lờ, khiến người ta nhìn, tâm tình sảng khoái.

Một tầng dưới đất là KTV và phòng bi-a, tầng 1 có XBOX, máy chiếu, board game, trên sân thượng còn đặt xích đu và giá BBQ, trang bị hoàn thiện.

Vừa vào cửa, mọi người đã cảm khái, chỗ chọn để hoạt động hội lớp cực kỳ không tệ.

Sau khi đi quen chỗ, thích hát hò chạy thẳng tới KTV, máy chơi game rất nhanh bị chiếm, anh Mộng ép Phương Tử Kỳ ném rổ với hắn một lần, nữ sinh thì ngồi vây quanh bàn ăn hình chữ nhật, bắt đầu chơi board game.

Chương Nguyệt Sơn ở bếp hô to, có ai muốn xử lý thức ăn xiên que nướng cùng hắn không, nhưng không ai để ý đến hắn. Cuối cùng, chỉ có thể viết mã học sinh rút thăm, rút được ai thì người đó vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Sở Dụ cũng bị rút trúng mã học sinh.

Cậu không có không vui, ngược lại còn hiếu kỳ với mọi thứ, sau khi đi dạo một vòng trong bếp, Sở Dụ xắn tay áo, cảm thấy, là lúc bày ra kỹ thuật xắt thái của mình!

Nhưng sau khi mắt thấy trình độ dùng dao thái của Sở Dụ, Chương Nguyệt Sơn sợ hết hồn hết vía, mặt trắng bệch vội vàng đẩy người sang một bên, “Hoa khôi trường, mày ngồi yên trên ghế nhựa, xiên mấy thức ăn đã xắt xong vào xiên BBQ là được! Tiên sư mày nếu động dao thêm nữa, tao nghi ngón tay mày không giữ được cái nào đâu!”

Sở Dụ giãy dụa, “Để tao luyện dao thêm đi!”

Chương Nguyệt Sơn kiên định cự tuyệt vụ này.

Lý tưởng tốt đẹp, thực tế dạy làm người, BBQ làm ra, không phải không chín chính là cháy khét. May mà mang theo đống đồ ăn vặt, trái cây, mì ăn liền, sandwich còn có đồ ăn chín, một đám người nói nhao nhao miễn cưỡng ăn no.

Bởi vì đổ mưa lớn, trời tối rất sớm.

Trên núi không có ánh sáng của neon, cũng không có xe ngựa ồn ào, ngoài cửa sổ đen như mực, chỉ có tiếng gió tiếng mưa rơi lọt vào tai, giống như ngăn cách.

Trong phòng khách lớn, Lý Hoa đang cầm một chén nước trái cây, đề nghị, “Cơ hội tốt như vậy, bỏ qua đáng tiếc, các vị, bọn mình kể truyện ma đê!”

Chương Nguyệt Sơn hưởng ứng bạn cùng bàn hắn, “Đồng ý!”

Anh Mộng có chút trống rỗng, nhưng cảm giác không gia nhập không phải chuẩn men, cũng phụ họa, “Nào nào nào, kéo bàn!”

Mấy nữ sinh vừa nghe sẽ kể chuyện ma, hoả tốc ôm đồ ăn vặt xuống KTV dưới tầng.

Sở Dụ mắt trông mong nhìn người khác rút khỏi hiện trường, cũng rất muốn cùng rời đi, nhưng luôn cảm thấy nếu mình cũng nhanh chóng rút lui theo, ngoài mặt có hơi áy náy.

Cậu lặng lẽ túm góc áo Lục Thời, nhỏ giọng hỏi, “Lục Thời, cậu sợ ma không?”

“Cậu sợ?”

“Tớ sao sẽ sợ?”

Sở Dụ theo bản năng phản bác, qua hai giây, lại tiếp tục hạ giọng, “Thật ra, cũng...... hơi hơi sợ.”

Tay Lục Thời xoa xoa gáy Sở Dụ, “Ừ, tớ ở đây.”

Bên kia, Lý Hoa đã tắt đèn phòng khách, trong cả phòng khách, chỉ có hai ngọn đèn tường nhỏ độ sáng có hạn.

Hắn thả chậm tốc độ nói, “Một người cũng không được đi.”

Anh Mộng cười to, “Trời má, không khí này ổn đấy, thật sự rất thích hợp kể truyện ma! Kích thích!”

Mười mấy người, ngồi vây quanh cái bàn.

Giữa mặt bàn đặt một cái đèn pin để ngược, miễn cưỡng coi như cây nến.

Mọi người đều không nói chuyện.

Chương Nguyệt Sơn hỏi trước, “Nếu không thì, lần lượt nhá? Mọi người có truyện ma bí mật nào, kể hết đi, cuối cùng bỏ phiếu, xem của ai kinh khủng nhất dọa người nhất, thế nào?”

Sở Dụ ở trong lòng điên cuồng bíp bíp, trò quái gì vậy, sao mình phải tham gia! Nhưng chắc là quá sợ, còn nặn ra chút tâm tình kích động, bèn nói ngoài miệng, biến thành “Ok, tao tán thành!”

Phương Tử Kỳ giơ tay, “Tao kể đầu tiên vậy, coi như thả tép bắt tôm.”

“Đây là chuyện thật, chuyện hồi tao học cấp 2, nguyên nhân sự việc, là một nữ sinh tóc dài, không biết vì chuyện gì, nhảy lầu......”

Phương Tử Kỳ đè giọng tới rất thấp, tốc độ lời lại chậm, yếu ớt, rất có không khí khủng bố.

“...... Có một ngày, Lâm Khiết mở cửa phòng ngủ ra, đột nhiên phát hiện, một nữ sinh tóc dài ngồi dưới thảm của cô ấy, đưa lưng về phía cô, đang từng chút một dùng lược chải tóc. Cô đứng ở cửa không dám động đậy, nghĩ thầm, có phải người kia quay về không, có phải không, có phải không —”

(Huhu tui đang ở nhà một mình edit đến đây cũng creepy vchhh:((((((( theo bản năng ngó ngó cái thảm dưới giường -.-)

Dưới bàn ăn, Sở Dụ túm chặt góc áo Lục Thời, sắp xé nát vải áo.

Lục Thời nghiêng mắt nhìn cậu một cái, đưa tay mình tới, để Sở Dụ nắm lấy.

Phương Tử Kỳ khuếch đại không khí đến cực điểm, lúc Sở Dụ muốn hô to, “Nhất định là nữ quỷ kia quay lại tìm trả thù”, Phương Tử Kỳ đột nhiên nói, “Nữ sinh ngồi dưới thảm quay đầu lại, cười híp mắt hỏi, ‘Lâm Khiết mày xem, tóc giả tao mới mua đẹp không?’ hóa ra, nữ sinh này là giường đối diện Lâm Khiết.”

Yên lặng như tờ.

Phương Tử Kỳ cực kỳ hài lòng với phản ứng của bọn họ, cười to, “Ha ha ha không phải có câu quái lực loạn thần sao, căn bản không có ma!”

Anh Mộng vỗ mặt bàn kêu “đùng đùng”, cáu, “Biến biến biến, Phương Tử Kỳ mày lãng phí tình cảm của bố!”

Phương Tử Kỳ nghẹn cười, “Tao không phải thả tép bắt tôm sao? Nào nào nào, các mày kể!”

Sở Dụ nắm tay Lục Thời, liên tục tự xây dựng tâm lý cho mình —

Tui không sợ ma, tui sao có thể sợ ma, tui hiện tại muốn hút máu người, nói không chừng tui còn là Huyết tộc thời Ngũ Đại gì đấy, ma nên sợ tui mới đúng!

Vừa nghĩ như vậy, lập tức lớn mật 3 giây.

Nhưng chỉ 3 giây.

Nghe xong truyện lệ quỷ giết người thứ hai, Sở Dụ dựa vào Lục Thời, rét run.

“Tớ buồn ngủ rồi.”

Chương Nguyệt Sơn nhìn về phía Lục Thời, “Lục thần cậu buồn ngủ rồi à? Hôm nay quả thực rất mệt, không thì cậu đi nghỉ ngơi?”

“Ừ, các cậu chơi.”

Lục Thời nhìn về phía Sở Dụ, “Còn cậu?”

Sở Dụ như được đại xá, vội vàng nói, “À, cậu vừa nói vậy, tớ cũng hơi buồn ngủ, tớ đi cùng cậu nhá!”

Anh Mộng định ngăn cản, “Đừng mà, hoa khôi trường Lục thần, không khí tốt như vậy, các mày đừng đi mà, truyện tao ém còn chưa mang ra kể đâu!”

Sở Dụ nghĩ thầm, tao con mẹ nóđiên mới ở lại nghe bọn mày kể truyện ma!

Nhưng ngữ khí vẫn thoải mái, “Các mày chơi đi, tao lên tầng ngủ trước một lát, tỉnh ngủ xuống ngay.”

Chờ đến tầng 3 phân cho nam sinh ở, Sở Dụ mới rốt cục thở phào một hơi.

Nhớ tới gì đó, Sở Dụ đưa tay kéo cổ tay trái Lục Thời, có chút lo lắng, “Tớ vừa nãy có phải cầm tay cậu, lực rất lớn không, đỏ không hả?”

Lục Thời theo bản năng thu cổ tay lại.

Phát hiện chi tiết nhỏ này, Sở Dụ không hỏi nhiều, làm bộ không để ý thấy. Cậu lại tự nhiên mà nói sang chuyện khác, “Truyện ma mà lớp phó học tập kể, mặc dù cuối cùng cua gấp, nhưng vẫn sợ kinh khủng á! Tớ sau này không tham gia vào mấy hoạt động kể truyện nữa!”

Mọi người đều tụ tập dưới tầng chơi, mọi người định trực tiếp chơi thâu đêm, không có mấy ai muốn ngủ, phòng trên tầng trống.

Sở Dụ xoi mói, kiên nhẫn chọn một căn phòng trang trí phù hợp với sở thích và thẩm mỹ của mình.

Lục Thời hỏi cậu, “Một mình ở đây?”

Sở Dụ rất muốn kiên cường làm một câu, “Mình tớ ở đương nhiên không có vấn đề!”

Nhưng cậu hết sức tự biết bản thân, “Đương nhiên không thể ở một mình!”

Hai người ngủ một phòng.

Phòng Sở Dụ chọn, là chủ đề trung hải, toàn bộ là màu lam nhạt, bên trong đặt hai cái giường đơn.

Rèm cửa sổ không kéo, hạt mưa nện trên cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng “đồm độp”.

Dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong, từ phòng tắm lao ra, Sở Dụ nằm nhanh vào trong chăn, quấn chặt chăn, mới có chút chút cảm giác an toàn.

Thấy Lục Thời muốn tắt đèn, Sở Dụ nhanh chóng ngăn cản, “Chờ chút!”

Lục Thời dừng động tác.

Nhắm chặt mắt lại, Sở Dụ mới nói, “Ok, có thể tắt đèn.”

“Cạch” một tiếng, đèn tắt, cả căn phòng ngủ lâm vào bóng tối.

Sở Dụ quấn chăn, đổi vài cách cố gắng thôi miên bản thân, nhưng hiệu quả đều hết sức bình thường.

Trí nhớ cậu rất tốt, bắt đầu không tự chủ được ở trong đầu, tự động bổ sung toàn bộ hình ảnh truyện ma vừa nghe được, còn phối hợp với đặc hiệu xung quanh và âm thanh — hết sức thuận lợi dọa bản thân không dám nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi không ngừng, càng làm nổi bật vẻ yên lặng trong phòng.

Sở Dụ túm drap giường, cảm thấy nhân sinh quá gian nan.

Nhắm mắt lại, trước mắt toàn là hình ảnh kinh khủng.

Mở mắt, lại cảm thấy ngoài cửa sổ, dưới giường, thậm chí dưới đáy bàn, toàn trốn ma quỷ.

Không được không được —

Sở Dụ khua dũng khí nhảy lên, vén chăn xuống giường, như một cơn gió chạy đến trên giường Lục Thời, sau đó nhét mình vào trong ổ chăn của Lục Thời.

Sau khi nằm yên, cảm thấy mặt mũi thật sự mất hết, Sở Dụ vò đã mẻ lại sứt, “Đừng nói chuyện, cậu...... cậu ôm tớ chút đi.”

Có cánh tay duỗi qua, ôm cậu vào ngực.

Chóp mũi tràn đầy chính là hơi thở quen thuộc.

Sở Dụ cảm thấy dễ chịu chút.

Lại nghĩ tới gì đó, Sở Dụ mở một mắt ra, dè dặt hỏi, “Cậu, cậu là Lục Thời nhỉ?”

Không phải ma chứ?

“Ừ, là tớ.”

Trong giọng nói của Lục Thời, mang theo ý cười nhàn nhạt, Sở Dụ cũng không có tâm tình để ý—

Cười thì cười đi, không sao hết, tui chịu được.

Cậu theo bản năng ở trong ngực Lục Thời ủn ủn, điều chỉnh tư thế ngủ, an tâm nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau, sắc trời ngoài cửa sổ ảm đạm.

Mưa to rơi cả đêm, cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Lúc Lục Thời bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện Sở Dụ không có ở đây.

Ngồi dậy, bóp bóp ấn đường, Lục Thời đoán, Sở Dụ lo đánh thức anh, lúc rời khỏi phòng ngủ, ngay cả dép cũng không đi.

Trong biệt thự yên lặng, phần lớn người không nhịn được, tìm chỗ ngả đầu ngủ. Chỉ có bên cạnh bàn dài phòng khách, Phương Tử Kỳ và Lý Hoa còn có anh Mộng, vẫn tụ tập chơi game.

Cả đêm không ngủ, trên mặt ba người đều là mệt mỏi, mắt rải tia máu đỏ, rõ ràng mệt sắp chết, vẫn giống như so tài, kiên quyết không đi ngủ, thề phải đạt được thành tựu chịu đựng suốt đêm.

Lục Thời hỏi, “Sở Dụ đâu?”

“Lục thần cậu dậy sớm vậy?”

Anh Mộng ngáp một cái, mắt cũng sắp không mở ra được, khàn giọng, “Sở Dụ và lớp trưởng ra ngoài, nói là đến sau núi tìm matsutake dại gì đấy về hầm canh. Lớp phó học tập, mày lại đi nhầm đường rồi, mày là tuyển thủ bình thường, bình thường, đừng lên đường chạy lung tung......”

Nước mưa dọc theo tường thủy tinh chảy xuống, làm mơ hồ cảnh sắc giữa núi.

Lục Thời đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra, từ bên trong rút ra một chai nước khoáng.

Anh rũ mí mắt, ngón tay vặn nắp chai màu lam nhạt, giữa lông mày mang theo 2 phần lạnh và không kiên nhẫn.

Trong nháy mắt vặt mở chai nước khoáng, vị trí trái tim Lục Thời, chợt căng chặt.

Nắp nhựa màu lam nhạt rời khỏi đầu ngón tay, rơi xuống trên mặt đất đá cẩm thạch, bắn lên, vang nhẹ liên tục mấy tiếng “cộc”.

Một giây sau, một tiếng “oành” cực lớn nổ tung giữa núi rừng, ngay cả thủy tinh cũng rung.