Cắn Một Cái Có Được Không?

Chương 3




Một giấc ngủ trưa này bị Tiêu Tiểu Nam đem ngủ rất sâu, thẳng đến tận trời sụp tối mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Thắt lưng đau nhức, Tiêu Tiểu Nam nhìn Nguỵ Gia Lạc vẫn còn đang ngủ say bên cạnh, cánh tay không yên phận một mực siết lấy eo cậu khiến cho cậu ngủ trong tư thế không mấy thoải mái.

Mãi một lúc sau Tiêu Tiểu Nam mới thoát ra khỏi vòng tay của hắn, ngồi dậy nhấn nút nghe điện thoại.

"Sao vậy anh hai?"

[Em đang ở đâu đó? Về nhà đi, có chuyện gấp.]

"Em đang ở chỗ Nguỵ Gia Lạc, về ngay đây."

[Được.]

Tiêu Tiểu Nam cúp máy, làm biếng nằm phịch xuống giường, động tĩnh này làm người bên cạnh cũng ngờ nghệch tỉnh dậy.

"Sao thế? Cậu về à?"

"Anh hai gọi, bảo có chuyện gấp."

Nguỵ Gia Lạc ngồi dậy, lúc nãy hắn nghịch điện thoại mãi đến bốn giờ chiều mới chợp mắt, hiện tại chắc cũng là sáu giờ hơn đi.

"Tớ đưa cậu về nhé?"

Tiêu Tiểu Nam lắc đầu: "Không cần đầu, nhà gần mà, nhờ tài xế của cậu chở về một chút là được."

Cuối cùng vẫn chỉ tiễn người ra đến cửa, Nguỵ Gia Lạc luyến tiếc vẫy vẫy tay: "Tạm biệt, mai gặp."

"Mai gặp!" Vẫy tay lại.

Về đến cổng biệt thự Tiêu gia, Tiêu Tiểu Nam nói tiếng cảm ơn rồi bước xuống, lúc vào nhà rất nhanh chóng nhận ra có khách đến chơi.

Nhìn ở phòng tiếp khách xuất hiện thêm vài gương mặt lạ lẫm, gồm có một người đàn ông cũng trạc tuổi cha cậu, điềm đạm nở nụ cười cùng với một thiếu nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh.

Tiêu Tiểu Nam lễ phép chào hỏi một tiếng, tính đi lên phòng mình thì bị cha Tiêu kéo lại, cậu liếc mắt nhìn anh hai của mình, Tiêu Đại Phong, chỉ thấy anh cũng lắc đầu không biết.

Cha Tiêu cười ôn hoà, giới thiệu với cậu: "Đây là bác Hứa, sắp tới sẽ là đối tác làm ăn của nhà chúng ta, còn kia là con gái của Bác ấy, Hưa Dung, cũng trạc tuổi con."

Tiêu Tiểu Nam cười có chút gượng, giới thiệu kĩ như vậy làm gì?

Thiếu nữ trước mặt bỗng thẹn thùng, chìa tay ra đối với Tiêu Tiểu Nam chào hỏi, cậu cũng lịch sự bắt lấy tay cô, "Tiêu Tiểu Nam."

Chào hỏi thôi mà cô ấy là gì thẹn thế nhỉ?

Cha Tiêu cười hài lòng lên tiếng: "Hai đứa nhỏ thật dễ thương, Hứa Dung tuy là Beta nhưng trông rất ưu tú, rất hợp với Tiểu Nam nhà tôi hiện tại."

Tiêu Tiểu Nam rốt cuộc cũng hiểu ra mục đích của "chuyện gấp" này là gì, nhưng cậu không tiện từ chối, chỉ đành tránh vội.

"Chào hỏi xong rồi, giờ con về phòng nhé? Còn nhiều bài tập phải làm lắm."

Bác Hứa cũng cười theo, gật đầu: "Đúng a, học sinh bây giờ phải lấy việc học làm chính, trùng hợp con gái bác học cũng rất được, hai đứa về phòng trao đổi kiến thức đi."

"Đúng rồi, dắt bạn về phòng đi."

Tiêu Tiểu Nam đen mặt, nhìn về phía Tiêu Đại Phong cầu viện, thấy anh không biết từ khi nào chuồn mất tiêu.

Cậu chỉ đành gượng cười, quay mặt nhìn Hứa Dung: "Đi thôi."

Trở về phòng, Hứa Dung ngượng ngùng ngồi trên ghế khiến cho Tiêu Tiểu Nam hết sức đau đầu.

Cậu gian nan mở miệng: "Ừ, cậu biết đấy, hình như cha tôi cùng cha cậu tính kết thông gia..."

Hứa Dung ngượng chín mặt: "Hình như là vậy."

"Tuy nhiên bây giờ kết đôi hơi sớm, tôi sẽ nói lại với cha của tôi, còn cậu tự xử lí nhé?"

"Như vậy sao được..."

Tiêu Tiểu Nam nghiêng đầu nhìn cô: "Bộ cậu thực sự thích tôi hả?"

Hứa Dung lúng túng, không biết trả lời sao, bản thân được ngỏ ý kết đôi với một Alpha tầng lớp thượng lưu thật khiến cô cao hứng, tuy biết tình hình hiện tại của Tiêu Tiểu Nam nhưng Beta như cô cảm thấy không có gì là không ổn cả.

Tiêu Tiểu Nam âm thầm đánh giá cô một chút, bộ dáng không tồi, gương mặt cũng xem là đẹp mắt nhưng so với Nguỵ Gia Lạc quả nhiên không bằng.

Tiêu chuẩn bạn đời của Tiêu Tiểu Nam là ít nhất nếu không phải Omega, thì gương mặt cũng phải ngang tầm với Nguỵ Gia Lạc mới được tính.

Chơi chung với Nguỵ Gia Lạc từ nhỏ, khiến cho Tiêu Tiểu Nam có chút yêu thích cái đẹp, đối với những thứ xinh đẹp càng đặc biệt đánh giá.

Tiêu Tiểu Nam quyết định, thẳng thắn đem người đẩy ra ngoài: "Thật xin lỗi nha, phiền cậu về nói với phụ huynh một chút, chúng ta không hợp nhau, thông gia gì gì đó miễn bàn."

"Nhưng mà..." Hứa Dung bối rối, vừa quay lại đã thấy cửa phòng đóng sầm lại.

Tiêu Tiểu Nam thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên cũng đã tính đến hậu quả mà mình gây ra, thế nào lát nữa cha Tiêu cũng đem roi lên dạy dỗ một trận cho xem.

Soạn mấy bộ đồ để vào trong gặp, Tiêu Tiểu Nam bấm số điện thoại gọi cho Tiêu Đại Phong.

[Đang ở nhà em gọi điện làm gì?]

"Anh hả, anh mau kêu tài xế của anh đến đón em đi, em trốn ra khỏi đây vài hôm."

[...] Tiêu Đại Phong dường đoán ra được điều gì.

Tiêu Tiểu Nam đeo cặp trên vai, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi biệt thự Tiêu gia, trước cổng đã sớm xuất hiện một chiếc ô tô màu đen quen thuộc.

Tài xế: "Thiếu gia muốn đi đến đâu?"

"Biệt thự Nguỵ gia, cảm ơn."