Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 4




Khi Sở Dụ còn nhỏ, anh chị của cậu luôn giới thiệu với người ngoài, "Đây là em trai của tôi," đằng sau nhất định phải thêm một câu, "Xinh đẹp lắm phải không?"

Dì Lan dẫn cậu đi dạo, gặp người quen, sẽ nói, "Đây là cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi, rất xinh đẹp, rất dễ thương có phải không?"

Đối tác thương nghiệp, khen ngợi anh cậu làm việc quyết đoán còn có phong thái của bố cậu, khen ngợi chị của cậu di truyền thiên phú và tài hoa của mẹ cậu ở giới thương nghiệp. Khi khen ngợi tới cậu, đều khen cậu rất xinh đẹp, hoàn toàn di truyền tất cả ưu điểm của bố mẹ, không hề có ngoại lệ.

Cho nên Sở Dụ từ bé đã biết bản thân mình rất xinh đẹp.

Thời kỳ bệnh trung nhị, Sở Dụ còn từng vô cùng âu sầu, tại sao bản thân lại đẹp như vậy?

Nói ra phiền não thời kỳ trưởng thành này cho anh chị của mình, anh chị của Sở Dụ cũng rất lo âu.

Bước vào năm lớp mười một, Sở Dụ vẫn còn ở trong thời kỳ cuối của bệnh trung nhị.

Làm một học tra tiêu chuẩn, có trả lời câu hỏi hay không đều không có gì khác biệt cả, nhưng thái độ của Sở Dụ rất đoan chính, sẽ cố gắng bằng tất cả năng lực của mình, điền đầy tất cả khoảng trống.

Khi thi văn vào lớp mười, cậu ngồi xuống, ngủ một giấc trước, sau khi tỉnh lại, đọc nhanh như gió, rất nhanh đã nhìn thấy, a câu này mình biết!

Sinh động như mây bay nước chảy, điền xong câu đó.

Mãi tới tận sau này, tình tiết vở kịch như con ngựa hoang thoát cương, đợi khi cậu phản ứng lại, cậu đã nhận được số phiếu bầu cao nhất, được chọn làm giáo hoa của trường tư nhân Gia Ninh rồi.

Không, tôi không phải, tôi không muốn làm, ai muốn làm thì đi mà làm.

Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi còn đang thảo luận.

Ngụy Quang Lỗi sờ cằm, "Mày đã nhìn thấy giáo hoa trông thế nào chưa? Không tò mò chút nào hay sao? Chưa tới cơ sở chính xem thử hả?"

Chúc Tri Phi: "Tao đi đâu để gặp được? Cơ sở chính, và cơ sở phụ xa tít tắp, mày cho rằng tao có Thiên Lý Nhãn hay là chân đạp Phong Hỏa Luân? Có bản lĩnh như vậy, không bằng đi làm đề!"

Ngụy Quang Lỗi biết, Chúc Tri Phi thật là loại học sinh tốt một lòng một dạ chăm chỉ học tập, từ nhỏ thành tích đã tốt, không giống như cậu. Tuy rằng không theo kịp thành tích nghịch thiên như Lục Thời, nhưng cũng là một học bá chính đáng.

Ánh mắt Ngụy Quang Lỗi lướt qua Sở Dụ đang chọc chọc cơm, khuỷu tay Ngụy Quang Lỗi huých Chúc Tri Phi, "Tiểu Phi, nói ra thì, so sánh cậu chủ nhỏ với giáo hoa kia, ai xinh hơn?"

Sở Dụ trợn tròn mắt, xiết chặt chiếc đũa, thiếu chút nữa chết nghẹn!

"Tiểu Phi, Tiểu Phi, con mẹ mày mới nhỏ!" Chúc Tri Phi thuận tay rót cốc trà đưa tới bên tay Sở Dụ, suy nghĩ sâu xa, "Nhưng mà, tao chưa từng thấy giáo hoa, tao bỏ cho cậu chủ nhỏ một phiếu!"

Ngụy Quang Lỗi tán đồng, "Tao cũng bầu cho cậu chủ nhỏ một phiếu! Câu đó nói ra sao nhỉ? Đúng rồi, cậu chủ nhỏ thịnh thế mỹ nhan!"

Sở Dụ che tay trước ngực, ho càng mạnh hơn — cái mông, bổn thiếu gia không cần phiếu của các người! Không cần!

Thời tiết nóng bức, ăn rồi lại ăn, Ngụy Quang Lỗi gào lên, "Chú Dương, cho cháu hai chai bia lạnh, cháu muốn loại vừa mới lấy ra từ tủ lạnh ấy!"

Sở Dụ nâng cốc trà lên, ánh mắt còn có chút hồng, kinh ngạc, "Bia lạnh? Cậu thành niên rồi?"

"Chưa, không nhiều không ít, vừa mới mười bảy," Ngụy Quang Lỗi nhướng mày, "Thời tiết này, uống bia lạnh, uống một ngụm sướng muốn bay! Tôi không lừa cậu đâu, bí mật này cậu đừng nói cho người khác biết."

Sở Dụ sinh non, cơ thể không tốt, từ bé đã được chăm sóc cẩn thận, đừng nói là bia lạnh, ngay cả nước hoa quả lạnh cũng không uống được vài lần.

Cậu nửa tin nửa ngờ, "Thật hả?"

Ngụy Quang Lỗi cam đoan, "Thật đấy! Nếu như không tin, cậu uống trước một cốc thử xem? Mát tới nỗi linh hồn cũng run rẩy!"

Sở Dụ rất muốn thử.

Kỳ thực cậu rất thích kiểu này, ở trong một quán nhỏ xoàng xĩnh, thậm chí còn có chút cũ nát, có chút bẩn, mấy người bạn ngồi cùng với nhau, câu có câu không tán gẫu trời Nam đất Bắc, tùy ý lại vui vẻ.

Chú Dương mang bia tới, đặt bốn cốc thủy tinh lên bàn.

Ngụy Quang Lỗi cầm chai bia, rót đầy ba cốc, "Anh Lục đừng uống nữa, nếu không cổ họng hỏng mất. Trên lưng anh vẫn còn vết thương vừa mới quấn băng, nếu như để mẹ em biết em dẫn anh đi uống bia, nhất định sẽ đánh em tới gãy cả cây gậy!"

Lục Thời thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Sở Dụ vẫn còn có chút sợ Lục Thời, nhưng ngồi một lát như vậy, nỗi sợ của cậu cũng dần bình tĩnh lại. Cậu nhấc cốc thủy tinh lên, nhìn kỹ bia có bọt khí lăn tăn, cảm thấy màu sắc giống như trà ngâm.

Thấy Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi khẽ chạm cốc thủy tinh, uống một hơi cạn cả cốc, cậu cũng học theo, đặt cốc thủy tinh lên môi, ùng ục uống sạch.

Lành lạnh, thuận theo thực quản đi xuống, quả thật thích.

Chúc Tri Phi đẩy gọng kính, nói chuyện với Lục Thời, "Khai giảng mẹ em bắt em trọ ở trường, nói rằng có thể tiết kiệm được thời gian để học. Ký túc xá ở Gia Ninh điều kiện tốt, tiền phí ở ký túc xá đắt, nhưng nhà trường đã miễn cho em một nửa, cũng có thể chịu được. Em dự định sẽ ở ký túc, còn anh Lục thì sao?"

"Ở ký túc." Lục Thời dựa vào lưng ghế, tay trái tùy ý, tay trái tùy ý cho vào trong túi, ngón tay trắng lạnh thon dài cầm lấy cốc thủy tinh đã trống không, xoay xoay ngắm ngía. Cổ họng anh đau, nói càng ít, lông mi rũ xuống, cả người toát ra khí lạnh.

"Bên cơ sở chính chắc chắn sẽ cho anh một căn phòng đơn sang trọng." Chúc Tri Phi đấm cái bàn thở dài, "Khi nào thì em mới có thể được miễn toàn bộ học phí, lấy học bổng hạng nhất, ở tại căn phòng ký túc xá năm sao sang trọng đây!"

"Đợi khi mày thi vượt được anh Lục, lấy hạng nhất." Ngụy Quang Lỗi thêm một đao, "Đương nhiên, mày hiểu tao hiểu, chuyện này chỉ có trong mơ mà thôi, ha ha ha ha."

"Con mẹ nó mày nhanh chóng cút ra chỗ khác!"

"Hả," Ngụy Quang Lỗi phát hiện có gì đó không đúng, hất hất cằm, "Cậu chủ nhỏ...........uống say rồi?"

Sở Dụ im lặng ngồi trên ghế, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cái cốc thủy tinh rỗng, tiêu điểm tầm mắt không biết đặt ở đâu. Nghe thấy có người gọi cậu, cậu cũng không phản ứng.

"Đm, không phải chứ, thực sự là uống say rồi sao?" Chúc Tri Phi cũng kinh ngạc, "Đây là một cốc đã gục trong truyền thuyết đấy hả?"

Lục Thời nhíu mày, "Ba cốc."

"Được được, ba cốc đã gục, một cốc hay ba cốc đều là gà cả, có gì khác biệt." Chúc Tri Phi không ngờ rằng tửu lượng của người này lại kém tới mức độ này, "Vậy phải làm gì với cậu ấy bây giờ, đưa về nhà? Nhà cậu ấy ở chỗ nào?"

"Đừng nhìn tao, tao cũng không biết, người ta bị mấy người chặn đường, tao và anh Lục vừa vặn đi qua, anh Lục vốn cũng không định quản, có lẽ là lương tâm bất an nên quay lại, mang người ra."

Điểm chú ý của Chúc Tri Phi ở đây, "Anh Lục có lương tâm?"

Lục Thời giương mắt, "Cút."

Ngụy Quang Lỗi muốn hỏi, cậu chủ nhỏ này có quen với Lục Thời không, nhưng tới bây giờ, cậu cũng cảm nhận được, Lục Thời dường như cũng không đối xử hòa nhã với cậu chủ nhỏ.

Cậu cũng không tự tìm mất mặt nữa, "Nếu không........để ở chỗ chú Dương này, để cho chú Dương chăm sóc một chút? Đợi cậu ấy tỉnh rồi tự về nhà?"

Chúc Tri Phi: "Làm vậy không được tốt lắm, dù sao người ta cũng theo chúng ta uống bia tới say mà."

Lúc này, di động của Sở Dụ đặt trên bàn vang lên, điện thoại hiển thị "Chú Trần."

Liếc mắt nhìn nhau, Chúc Tri Phi tự giác gánh vác trọng trách nhận điện thoại.

Nói xong mấy câu, Chúc Tri Phi tổng kết, "Là lái xe nhà cậu ta, nói sẽ lập tức tới đón, bảo chúng ta giúp đỡ trông cậu ấy một lát."

Ngụy Quang Lỗi yên tâm, "Có người tới đón là tốt rồi, nhưng mà, lát nữa phải nhìn kỹ xem có phải là chiếc Roll-Royce lần trước không, không phải trên TV hay chiếu sao, cmn bắt cóc đầy rẫy."

Mấy người ngồi đợi.

Mấy phút sau, Sở Dụ vẫn cúi đầu ngẩn người đột nhiên ngẩng đầu, chun mũi ngửi ngửi, tầm mắt rơi xuống người Lục Thời.

Cậu ngồi bên cạnh Lục Thời, hai người cách nhau một khoảng. Lúc này, Sở Dụ nghiêng người, dựa vào Lục Thời, âm thanh mơ hồ, giọng mũi rất nặng, không mấy tỉnh táo, màu hổ phách trong mắt mênh mang như nước, "Trên người cậu giấu thứ gì ăn ngon đấy? Thơm quá........."

Động tác theo bản năng của Ngụy Quang Lỗi đương nhiên là mở to mắt, lại xê dịch tới gần Chúc Tri Phi, hạ giọng, "Tao nói này, thật kích thích! Có phải anh Lục đang bị đùa giỡn hay không? Có phải hay không?"

Năm ngón tay cậu tạo ra một khe hở, "Nhưng mà nói thật nhé, cậu chủ nhỏ uống say rồi vẫn xinh đẹp như vậy, giá trị nhan sắc quá cao nhỉ?"

Tối qua Lục Thời đánh nhau một trận, đối phương âm thầm mang dao, đâm lén anh một nhát.

Vết thương trên lưng còn chưa xử lý xong, có lẽ là bị nứt ra rồi, máu tươi thấm qua băng vải, áo phông cũng bị thấm ướt.

Cảm giác máu thấm ướt át rất gay go, Lục Thời ngửi được mùi máu nhàn nhạt, trong mắt nhiều thêm vài phần chán ghét.

Mùi hương thơm mát tiến vào xoang mũi Sở Dụ, làm cho tim cậu điên cuồng đập, cổ họng khô ngứa, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Loại cảm giác toàn thân giống như bị hỏa thiêu này lại tới.

Khát quá............

Đầu óc Sở Dụ mơ màng, theo bản năng đi tìm, không biết được mùi hương kia phát ra từ đâu. Nếu tìm được rồi ——

"Ngồi yên."

Phát hiện Sở Dụ sắp đè lên người mình, Lục Thời không nhịn được khàn giọng ra lệnh, "Tự mình ngồi cẩn thận."

Ngụy Quang Lỗi vốn định nói với anh Lục, đừng nói lý với người uống say, vô dụng thôi.

Nhưng còn chưa nói ra lời, liền nhìn thấy Sở Dụ thực sự ngồi yên, giống như học sinh cấp một, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đùi, ánh mắt mong chờ nhìn Lục Thần, dáng vẻ rất tủi thân.

Ngụy Quang Lỗi cười lớn, "Em nói này anh Lục, người ta thực sự sợ anh, lực uy hiếp này ha ha ha! Nhưng mà, anh thực sự giấu thứ gì ăn ngon trên người hả, làm cậu chủ nhỏ người ta thèm ăn kìa."

Lục Thời đối diện với đôi mắt Sở Dụ, mấy giây sau rời đi. Anh đứng dậy, gõ gõ mặt bàn, "Các cậu ở đây đợi người, tôi về nhà trước, có việc gì thì gọi điện thoại."

Đi ra bên ngoài, Lục Thời nhớ lúc nãy Sở Dụ dựa qua, sợi tóc mềm mại lướt qua cánh tay anh, trên quần áo có một mùi hoa chanh nhàn nhạt, cùng với ánh mắt như che một tầng sương mù —

Anh ghét nhất là dáng vẻ không hề cảnh giác, sạch sẽ, không có chút lo lắng nào của người này.