Mặt Lưu Hiểu Nguyệt đỏ rực nói:
- Biết rồi mà phụ thân.
Đầu phố, Cảnh Ngôn theo mấy võ giả cấp thấp dẫn đường đi đến trạch viện Lưu gia.
Cảnh Ngôn nghe các tiếng đờn nhạc vọng lại, nhìn đoàn người ngay ngắn có trật tự, hắn cắn răng hỏi:
- Chuyện này là sao?
Võ giả đi bên cạnh Cảnh Ngôn cung kính nói, không dám đứng thẳng người:
- Cảnh Ngôn tiên sinh, lão gia ở đằng trước nghênh đón tiên sinh.
Nghe võ giả nói vậy, Cảnh Ngôn mới dám chắc đội nhạc rình rang này hoan nghênh mình.
Cảnh Ngôn trợn trắng mắt, hắn rất muốn xoay người đi ngay, nhưng đã đến nơi rồi, đành tiếp tục đi qua.
Hai nhóm người rốt cuộc đến gần nhau.
Lưu Đại Toàn giương mắt nhìn quanh, thì thào:
- A? Người đâu? Đâu?
Lưu Đại Toàn có thấy Cảnh Ngôn nhưng tự động bỏ qua, gã tiềm thức cho rằng Cảnh Ngôn đại nhân của Cảnh gia ít nhất bốn, năm chục tuổi hay thậm chí già hơn. Cảnh Ngôn quá trẻ tuổi, tứ trưởng lão Cảnh gia không thể nào để võ giả trẻ như vậy đến Hắc Phong trấn.
Trong thư hồi âm Cảnh Thiên Anh không miêu tả nhiều về Cảnh Ngôn, chỉ nói Cảnh gia có một võ giả đến Hắc Phong trấn, kêu Lưu Đại Toàn tiếp đãi một chút.
Lưu Đại Toàn không biết tuổi tác của Cảnh Ngôn, càng không biết hắn có tu vi Võ Đạo thế nào.
Cảnh Ngôn đứng tại chỗ, nhíu chặt mày. Cảnh Ngôn nhìn nam nhân mập mạp đứng đằng trước đoàn người, hắn đoán người này là bà con xa của tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh.
Hộ vệ ở đầu trấn gặp Cảnh Ngôn và chạy về thông báo thấy biểu tình của Lưu Đại Toàn thì nói nhỏ:
- Lão gia, vị này chính là Cảnh Ngôn tiên sinh!
Lưu Đại Toàn sửng sốt, tròng mắt đảo một vòng mới ngừng lại trên người Cảnh Ngôn:
- Hả? Cái gì?
Đây là Cảnh Ngôn đại nhân mà tứ trưởng lão Cảnh gia phái đến? Sao có thể! Sao trẻ trung vậy được? Trong Hắc Phong trấn có đầy võ giả như vậy.
Lưu Đại Toàn khó che giấu cơ mặt cứng ngắc.
Vì Hắc Phong trấn cách Nguyệt Hoa Sâm Lâm rất gần nên trấn này mỗi người đón võ giả từ các nơi đổ về, mục đích của họ là Nguyệt Hoa Sâm Lâm. Có rất nhiều võ giả trẻ tuổi như Cảnh Ngôn.
Lưu Đại Toàn đã gặp đủ loại người, gã không cảm nhận Cảnh Ngôn có gì khác người.
Lưu Đại Toàn phản ứng rất nhanh, gã cười gượng che giấu lúng túng, thay nụ cười nhiệt tình. Trong lòng Lưu Đại Toàn rất thất vọng, vốn tưởng người Cảnh gia đến có thể hoàn toàn giải quyết rắc rối Lưu gia gặp phải, giờ xem ra không thể nào. Nhưng đối phương dù gì là người Cảnh gia, nếu gã tiếp đãi qua loa thì coi không được.
Lưu Đại Toàn cười tươi nói:
- Cảnh Ngôn tiên sinh mạnh khỏe.
Cảnh Ngôn lạnh nhạt gật đầu:
- Lưu gia chủ khỏe.
Cảnh Ngôn không cần vắt óc suy nghĩ cũng đoán đại khái tâm tư của Lưu Đại Toàn, nhưng hắn không để bụng, cũng lười giải thích nhiều.
Lưu Đại Toàn chưa chết tâm:
- Cảnh Ngôn tiên sinh một mình từ Đông Lâm thành đến đây?
Lưu Đại Toàn cảm thấy còn một khả năng khác là hắn là tử đệ trẻ đi theo trưởng bối Cảnh gia ra ngoài rèn luyện. Nên Lưu Đại Toàn thường liếc hướng đầu phố, hy vọng thấy người Cảnh gia lớn tuổi nào.
Cảnh Ngôn lạnh nhạt gật đầu nói:
- Ta đi một mình.
Lưu Đại Toàn cười máy móc, mắt càng lộ rõ thất vọng:
- À, tốt tốt. Mời, mời vào nhà ngồi.
Lưu Đại Toàn nghiêng người nhường cho Cảnh Ngôn đi trước.
Một nữ võ giả khoảng ba mươi tuổi nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:
- Ha ha, đây là nhân vật lợi hại mà Lưu Đại Toàn nói? Thì ra còn trẻ như vậy, ta còn tưởng là nhân vật lợi hại gì, ha ha. Chậc chậc, vẻ ngoài không tệ, da non ra nước.
Võ giả trung niên đứng bên cạnh cười trêu:
- Hắc Quả Phụ, ngươi thích mặt trắng nhỏ hả? Ngươi đi bàn bạc với Lưu Đại Toàn kêu hắn giới thiệu cho ngươi là được.
Hắc Quả Phụ cười mắng:
- Biến đi cha nội, lão nương đã bao giờ thiếu nam nhân?
Những người này không tưởng tượng được Cảnh Ngôn có tu vi cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên, càng không ngờ hắn có thực lực bằng võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ. Nếu bọn họ biết điều đó tuyệt đối không có lá gan trêu cợt Cảnh Ngôn.
Lòng Lưu Đại Toàn nặng trĩu ưu tư đón Cảnh Ngôn đi vào, cố gắng không lộ gì ra ngoài, lòng thầm than:
- Chết toi, lần này chết thật. Đã cứng rắn tuyên bố rồi, bây giờ Lưu gia biết làm sao? Hay gói ghém hành lý trốn cho rồi?
Lưu Đại Toàn biết rõ thủ đoạn của kẻ đối đầu, vì người Cảnh gia đến nên gã sớm cứng rắn hăm lại đối phương, nhưng không ngờ là một nít ranh hỉ mũi chưa sạch đến.
Tuy Lưu Đại Toàn một bụng tâm sự nhưng vẫn không quên giới thiệu nữ nhi cho Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn tiên sinh, đây là Lưu Hiểu Nguyệt, nữ nhi của ta.
Nói sao thì Cảnh Ngôn là tử đệ đến từ gia tộc lớn Cảnh gia, tứ trưởng lão cho hắn đến nói lên quan hệ của hắn với tứ trưởng lão không quá kém. Nếu nữ nhi của gã qua chuyện này đi vào Cảnh gia cũng không tệ.
Lưu Hiểu Nguyệt ngại ngùng khom người hướng Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn tiên sinh!
Cảnh Ngôn nhìn Lưu Hiểu Nguyệt, thoải mái cười nói:
- Đừng khách sáo.
Lưu Hiểu Nguyệt xem như mỹ nhân, nhưng ở Đông Lâm thành có loại nữ nhân nào Cảnh Ngôn chưa từng gặp? Cảnh Ngôn sẽ không nhìn Lưu Hiểu Nguyệt lâu.
Lưu Đại Toàn khách sáo nói với Cảnh Ngôn:
- Mời Cảnh Ngôn tiên sinh nghỉ ngơi một lúc, ta sai người chuẩn bị tiệc tối. Cảnh Ngôn tiên sinh từ xa đến chắc hơi mệt.
Lưu Đại Toàn ngẫm lại cảm thấy chuyện này không quá xấu, không ở lại Hắc Phong trấn được nhưng có lẽ có thể cùng Cảnh Ngôn đi Đông Lâm thành. Có cây to Cảnh gia thì ngày tháng trong Đông Lâm thành của gã không quá kém, kết luận cuối cùng là phải cố gắng gán ghép nữ nhi với Cảnh Ngôn, nếu hai người thành việc tốt gã cũng tính là một nửa người Cảnh gia. Trong Đông Lâm thành chắc người bình thường không dám chọc vào gã.
Cảnh Ngôn nhíu mày nói:
- Lưu gia chủ, chúng ta nói việc chính trước đi. Ta đến đây có việc khác, không nhiều thời gian.
Cảnh Ngôn đến Hắc Phong trấn chỉ xem như tiện đường, mục đích chính là Nguyệt Hoa Sâm Lâm, tốt nhất đừng lãng phí thời gian ở Hắc Phong trấn.
Lưu Đại Toàn gật đầu nói:
- À, vậy cũng tốt.
Lưu Đại Toàn đưa Cảnh Ngôn vào căn phòng tinh xảo, căn phòng được gã cố ý chuẩn bị, dụng cụ bên trong đều rất xa hoa.