Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 90: Chướng ngại thăng cấp tiên thiên




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

Nhưng thăng cấp Tiên Thiên không phải ngươi muốn là có thể lên.

Dù bây giờ Cảnh Ngôn đã là Nửa Bước Tiên Thiên nhưng muốn vượt qua nửa bước cuối cùng rất khó khăn.

Cảnh Ngôn thầm nghĩ:

- Nếu có thêm một viên hồn tinh thì tốt rồi.

Đáng tiếc hồn tinh dù tốt nhưng không thường thấy. Số linh thạch trong túi Cảnh Ngôn chỉ được hai vạn khối, đủ mua năm khối linh thạch cực phẩm.

Cảnh Ngôn cau mày suy tư:

- Không lẽ lại phải vào Hắc Thạch sơn mạch săn giết linh thú đổi linh thạch?

Với thực lực hiện tại của Cảnh Ngôn đi vào Hắc Thạch sơn mạch, xem vào sâu, miễn không đến khu vực trung tâm, hắn cẩn thận một chút là được. Nếu gặp linh thú thực lực quá mạnh Cảnh Ngôn có thể vận dụng Thiên Không Chi Dực chạy trốn.

Nhưng săn giết linh thú không phải chuyện dễ dàng. Bị thiếu ít linh thạch còn đỡ, vấn đề là Cảnh Ngôn thiếu mấy chục vạn linh thạch, nhiều linh thạch như thế biết giết bao nhiêu linh thú mới đổi được?

Cách này không thể dùng.

Cảnh Ngôn mặt ủ mày chau, phải chuẩn bị ít nhất mấy chục khối linh thạch cực phẩm hắn mới dám thử thăng cấp Tiên Thiên. Vì nguyên khí của Cảnh Ngôn rất hùng hậu, dùng một, hai khối linh thạch cực phẩm không có tác dụng gì lớn.

Nguyên khí càng hùng hồn khi thăng cấp cần càng nhiều nguyên khí, những võ giả nguyên khí bình thường thăng cấp tiêu hao ít nhất.

Như Cảnh Ngôn ngày trước lúc thăng cấp Tiên Thiên chỉ tiêu hao vài khối linh thạch cực phẩm. Hiện giờ Cảnh Ngôn thăng cấp tiêu hao lớn, nhưng nếu đột phá thực lực sẽ siêu khủng bố. Dù hắn mới thăng cấp Tiên Thiên, bàn về nguyên khí hùng hồn có thể bỏ xa một nửa võ giả Tiên Thiên trung kỳ.

Có lợi thì có tệ.

Giọng Thiên Thủy vang lên lên bên cạnh:

- Tiểu tử, muốn thăng cấp Tiên Thiên dễ mà.

Cảnh Ngôn vội nhìn sang. Thiên Thủy ngồi trên ghế đá, bắc chéo chân đung đưa.

Cảnh Ngôn trợn trắng mắt:

- Đơn giản?

Thiên Thủy nghênh ngang đứng dậy, vẫy tay:

- He he, có lão nhân ta ở thì chuyện rất đơn giản, lấy giấy bút tới đây!

Trong phòng Cảnh Ngôn có sẵn giấy bút, hắn không biết Thiên Thủy muốn làm gì nhưng nghe lời lấy giấy bút đặt vào tay lão.

Thiên Thủy múa bút một lúc sau cầm giấy trắng thổi nhẹ.

Thiên Thủy vẫy tay:

- Cầm đi, mua hết linh thảo ta viết ra, sau đó ta giao cho ngươi điều phối một loại dược tề, chế thuốc có loại dược tề này. Với thiên tư của ngươi cộng thêm Thương Khung Đệ Nhất Thần Công phụ trợ, tám, chín phần mười sẽ thăng cấp Tiên Thiên.

Sau đó Thiên Thủy biến mất trước mặt Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn nhìn giấy trắng trong tay, nét chữ đen viết tên các loại linh dược. Những linh dược này có nhiều loại Cảnh Ngôn từng thấy, một số chưa thấy nhưng có nghe nói, còn lại một phần tư linh dược Cảnh Ngôn chưa từng nghe qua. Xem mớ linh dược này đa phần từ nhất giai đến tam giai, giá trị không quá cao.

Cảnh Ngôn hơi khó tin lẩm bẩm:

- Dùng những linh dược này phối chế dược tề có thể giúp ta thăng cấp Tiên Thiên sao?

Nếu nói luyện chế một loại đan dược thì Cảnh Ngôn cảm thấy còn có thể, nhưng đó chỉ là một loại dược tề. Là dược tề gì có thể cho võ giả cửu trọng thiên thăng cấp Tiên Thiên?

Cảnh Ngôn chưa bao giờ nghe, nhưng hắn tin tiền bối Thiên Thủy sẽ không nói chơi. Thiên Thủy đã chắc chắn như thế thì Cảnh Ngôn không ngại làm thử.

Cảnh Ngôn dọn dẹp một chút, hắn rời khỏi trạch viện Cảnh gia, đến Đông Lâm Đệ Nhất Lâu.

Vì cần nhiều chủng loại linh dược nên Cảnh Ngôn ghé bốn tiệm hỏi mua đủ tài liệu. Tuy nhiên Cảnh Ngôn vẫn không mua đủ ba mươi chín loại linh dược mà Thiên Thủy yêu cầu, thiếu một loại linh dược tên Tử Huân Hoa.

Cảnh Ngôn thậm chí tìm Tần Vũ chủ quản Đông Lâm Đệ Nhất Lâu hỏi thăm.

Tần Vũ cau mày lặp lại:

- Tử Huân Hoa?

Tần Vũ nhìn thẳng Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn, ta có biết Tử Huân Hoa. Hai mươi năm trước có lẽ còn tìm được loại linh dược tam giai này, nhưng bây giờ rất khó tìm. Đi Tội Ác Hiệp Cốc ở Nguyệt Hoa Sâm Lâm mới tìm được. Ngươi muốn tìm Tử Huân Hoa làm gì? Loại linh dược này giá trị không quá cao, lại mọc ở nơi hiểm ác như Tội Ác Hiệp Cốc Nguyệt Hoa Sâm Lâm, bây giờ ít ai chịu vì Tử Huân Hoa đi vào Tội Ác Hiệp Cốc.

Tần Vũ nhắc đến Nguyệt Hoa Sâm Lâm, Cảnh Ngôn biết nơi này. Đó là một khu rừng không nằm trong địa vực Đông Lâm thành, cách Đông Lâm thành rất xa.

Hướng đông Đông Lâm thành có một thành thị tên Đoan Dương thành liền nhau với Đông Lâm thành, Nguyệt Hoa Sâm Lâm nằm trong địa vực Đoan Dương thành này.

Xuất phát từ Đông Lâm thành, dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên đi nhanh cũng mất hơn một tháng mới đến nơi.

Cảnh Ngôn có Thiên Không Chi Dực, nếu bùng nổ tốc độ sẽ nhanh hơn võ giả cảnh giới Tiên Thiên bình thường. Nhưng Cảnh Ngôn không thể thi triển Thiên Không Chi Dực chạy mãi không nghỉ.

Quay về từ Đông Lâm Đệ Nhất Lâu Cảnh Ngôn liền gói ghém hành lý định đi Nguyệt Hoa Sâm Lâm. Dù tính chặng đường đã ngốn thời gian, đi rồi về mất hai, ba tháng, nhưng nếu không gom đủ tài liệu linh thảo phối chế ra dược tề thì trong vòng hai năm Cảnh Ngôn khó thăng cấp Tiên Thiên cảnh.

Trước khi lên đường Cảnh Ngôn tìm tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh.

Cảnh Thiên Anh kinh ngạc hỏi:

- Cảnh Ngôn muốn đi Nguyệt Hoa Sâm Lâm?

Nguyệt Hoa Sâm Lâm nằm trong địa vực Đoan Dương thành, không thuộc Đông Lâm thành. Người Cảnh gia ít khi đi Đoan Dương thành, đừng nói tử đệ bình thường, các vị trưởng lão cũng hiếm khi đi.

Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Thiên Anh, nói:

- Đúng vậy! Ta định đi Nguyệt Hoa Sâm Lâm tìm một loại linh thảo, nhưng ta chưa từng đi Nguyệt Hoa Sâm Lâm, không quen thuộc địa hình. Không biết gia tộc có sản nghiệp nào gần Nguyệt Hoa Sâm Lâm không?

Nếu Cảnh gia có sản nghiệp ở bên kia chắc chắn phái người đi quản lý, sẽ quen thuộc hoàn cảnh bên đó. Cảnh Ngôn tìm Cảnh Thiên Anh cũng vì việc này.

Cảnh Thiên Anh nhíu mày nói:

- Sản nghiệp của Cảnh gia đều nằm trong địa vực Đông Lâm thành, không có sản nghiệp ở địa vực Đoan Dương thành. Nhưng ta có thân thích hình như ở trấn nhỏ gần Nguyệt Hoa Sâm Lâm.

Cảnh Thiên Anh lấy ra một phong thư từ trong ống tay áo đưa cho Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn nhìn phong thư này xem.

Hôm qua Cảnh Thiên Anh mới nhận được phong thư này, do thân thích ở địa vực Đoan Dương thành gửi đến.

Cảnh Ngôn nhận thư giở ra xem nội dung, mỉm cười hỏi:

- A? Là thư cầu viện?

Cảnh Thiên Anh cười nói:

- Đúng vậy! Là bà con xa đã lâu không liên lạc đột nhiên gửi thư, ta vốn thấy lạ, xem xong mới biết là cầu viện. Hắc Phong trấn quá xa, ta vốn định lơ chuyện này, nhưng nếu Cảnh Ngôn muốn đi Nguyệt Hoa Sâm Lâm hình như gần sát Hắc Phong trấn, có thể thuận đường xem sao, chắc bọn họ khá quen thuộc hoàn cảnh nơi đó.