Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Nghe Cảnh Ngọc Cầm kể lại xong Cảnh Xuân Vũ cảm giác lồng ngực nghẹn lại muốn bể phổi.
Cảnh Xuân Vũ tức điên, bất chấp thân phận chửi thề trước mặt nữ nhi và hộ vệ.
- Cảnh Ngôn! Bố tiên sư cha nhà mi! Tổ cha nó!
Vèo!
Cảnh Xuân Vũ không nói nhiều với Cảnh Ngọc Cầm, lắc người ra khỏi biệt viện.
Cảnh Xuân Vũ hét to bên ngoài biệt viện chỗ Cảnh Thiên Long ở:
- Thiên Long! Thiên Long!
Cảnh Thiên Long tuy đã vào ba học viện lớn tu luyện nhưng gia tộc còn giữ lại biệt viện cho gã, ngẫu nhiên gã từ Hồng Liên học viện về gia tộc có thể tùy thời vào ở.
Cảnh Thiên Long đang nhắm mắt vận chuyển nguyên khí nghe bên ngoài vang tiếng hét tức giận của gia gia Cảnh Xuân Vũ.
- Gia gia?
Cảnh Thiên Long cau mày lắc người lao ra:
- Gia gia sao vậy?
Đồ ngốc cũng cảm nhận được lửa giận của Cảnh Xuân Vũ, đôi mắt già rực cháy ngọn lửa.
Người Cảnh Xuân Vũ run rẩy nói:
- Thiên Long, ngươi phải dạy Cảnh Ngôn bài học thay ta! Thằng nhãi đáng chết, đáng chết!
Cảnh Thiên Long khó hiểu hỏi:
- Gia gia sao bỗng đổi ý? Mới lúc trước gia gia còn khuyên ta bỏ qua cho Cảnh Ngôn, dù ta có đối chiến với Cảnh Ngôn cũng đừng nặng tay. Tại sao bây giờ...?
Đoạn thời gian trước đám người tộc trưởng Cảnh gia Cảnh Thành Dã tìm Cảnh Xuân Vũ bàn bạc, hy vọng lão kiềm chế Cảnh Thiên Long lại, dù sao gã là tôn tử của lão. Sau khi suy nghĩ Cảnh Xuân Vũ đã nói chuyện với Cảnh Thiên Long.
Cảnh Xuân Vũ nói một tràng:
- Thằng nhãi đó rất đáng hận, quá đáng! Thiên Long, ngươi không biết, mới gần đây nhãi ranh đó đánh cô cô của ngươi! Thằng khốn chết tiệt, ngay trong chợ khu tây, trước mặt vô số người ngoài hắn dám làm như vậy! Thật là tức chết lão phu!
Cảnh Xuân Vũ mất hết mặt mũi. Nữ nhi của lão bị Cảnh Ngôn đánh thành đầu heo ngay giữa chợ, không biết người ngoài bàn tán những gì rồi. Chỉ tưởng tượng đã làm Cảnh Xuân Vũ cảm giác mặt già nóng ran, giống như người Cảnh Ngôn đánh không phải Cảnh Ngọc Cầm mà là lão. Cảnh Ngôn không thèm để lão vào mắt.
Khí thế Cảnh Thiên Long dâng lên, mắt bắn ra tia sáng:
- Cái gì? Có chuyện như vậy? Cảnh Ngôn tự tìm chết mà! Tôn nhi đi thăm cô cô!
Quảng trường Cảnh gia.
Theo thời gian trôi qua trên năm mươi lôi đài ngày càng nhiều đối chiến.
Dù sao giai đoạn khiêu chiến chỉ kéo dài ba canh giờ, miễn có chút thực lực, tự tin vào bản thân đều sẽ đi thử một phen. Có thua một lần có thể làm lại lần hai, thua lần hai thì khiêu chiến lần thứ ba, bốn. Mỗi người có rất nhiều lần cơ hội.
Nhưng trên lôi đài Cảnh Ngôn đứng đến nay chưa có ai khiêu chiến.
Cảnh Ngôn thích tình trạng này, hắn híp mắt dưỡng thần.
Giai đoạn khiêu chiến đã kéo dài hơn một canh giờ, qua thêm hơn một canh giờ nữa là Cảnh Ngôn sẽ vào chung kết.
Trên đài cao quảng trường, đám người tộc trưởng Cảnh Thành Dã suy nghĩ miên man.
- Đại trưởng lão có chuyện gì nhỉ?
- Từ lúc đại trưởng lão rời đi rồi quay về thì sắc mặt rất đáng sợ, như muốn ăn thịt người.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Đám người Cảnh Thành Dã thầm suy đoán có chuyện gì làm Cảnh Xuân Vũ tức giận như thế.
Những người ngoài cũng lộ biểu tình đầy ẩn ý.
Ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường lặng lẽ đến gần Cảnh Xuân Vũ, hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì vậy đại trưởng lão?
Trong trưởng lão Cảnh gia quan hệ của Cảnh Dụ Tường và Cảnh Xuân Vũ rất thân thiết, hai người này lần nào trong hội trưởng lão cũng cùng tiến cùng lùi, Cảnh Dụ Tường luôn theo ý Cảnh Xuân Vũ. Lúc này xem sắc mặt Cảnh Xuân Vũ khó chịu theo lẽ tự nhiên Cảnh Dụ Tường quan tâm hỏi một câu.
Cảnh Xuân Vũ nhìn Cảnh Dụ Tường, trầm ngâm giây lát. Cảnh Xuân Vũ thật tình không muốn nói ra chuyện này nhưng lão biết không lâu sau đám người tộc trưởng đều sẽ biết. Không chỉ có nhóm tộc trưởng, những tử đệ gia tộc bình thường đều sẽ biết, chuyện này không thể giấu diếm được.
Bây giờ tin tức còn chưa truyền ra vì sáng nay trong chợ không có nhiều người Cảnh gia. Người Cảnh gia đa số chạy tới quảng trường, chỉ có quản sự, mấy hộ vệ chợ có mặt tại hiện trường.
Nhưng chuyện này không thể giấu diếm, rất nhiều người ngoài trông thấy, bên trong Cảnh gia chưa có tin gì nhưng chắc chắn bên ngoài đã ồn ào.
Cảnh Xuân Vũ im lặng một lúc sau cùng nói:
- Ngọc Cầm bị Cảnh Ngôn đánh.
Cảnh Dụ Tường kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Đám người Cảnh Thành Dã nghe thế con ngươi co rút.
Mới rồi cận vệ của Cảnh Xuân Vũ nói Cảnh Ngọc Cầm bị Cảnh Ngôn nhục nhã làm họ nghi ngờ chuyện mười tám cộng, ai ngờ là Cảnh Ngôn đánh Cảnh Ngọc Cầm.
Cảnh Dụ Tường tức giận bày tỏ bất mãn, lớn tiếng quát mắng:
- Thằng nhãi chết tiệt trong mắt không có trưởng bối, vô pháp vô thiên!
Đám người Cảnh Thiên Anh cau mày không nói chuyện.
Cảnh Thành Dã làm tộc trưởng buộc lòng lên tiếng:
- Chắc bên trong có hiểu lầm gì, Cảnh Ngôn sẽ không lỗ mãng như vậy.
Cảnh Xuân Vũ cười nhạt:
- Hiểu lầm? Hừ! Hiểu lầm, ha ha.
Cảnh Dụ Tường thấy tình huống này cảm giác nên bày tỏ cái gì, lão luôn xem Cảnh Xuân Vũ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lúc này mà không tỏ thái độ có khi chọc Cảnh Xuân Vũ bất mãn.
Cảnh Dụ Tường ngẫm nghĩ, nói:
- Cảnh Ngôn quá cuồng vọng!
Nói rồi Cảnh Dụ Tường nhảy xuống đài cao.
Trong hơn ngàn tử đệ Cảnh gia tham gia giai đoạn khiêu chiến đại tái Cảnh gia trên quảng trường có một người ngay từ đầu không nhúc nhích, chỉ đứng yên một chỗ toát ra khí thế cực mạnh, tử đệ Cảnh gia không dám đến gần.
Tử đệ Cảnh gia này tên Cảnh Sa Hà, cũng là một trong tử đệ trẻ tuổi ưu tú nhất Cảnh gia, là tôn tử của ngũ trưởng lão Cảnh Dụ Tường.
Tính cách Cảnh Sa Hà rất cao ngạo, tự kỷ tự phụ, đương nhiên thực lực cũng siêu mạnh. Cảnh Sa Hà là một trong mười võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên trẻ tuổi nhất Cảnh gia.
Cảnh Dụ Tường xuống đài cao đến gần Cảnh Sa Hà:
- Sa Hà!
Cảnh Sa Hà liếc hướng Cảnh Dụ Tường, hỏi:
- Gia gia, có gì không?
Tử đệ Cảnh gia bình thường thì còn lâu Cảnh Sa Hà mới quan tâm, mọi người biết tính cách của gã nên xung quanh không ai đứng gần. Nhưng Cảnh Sa Hà không thể nào lơ đẹp gia gia của mình.
Cảnh Dụ Tường gật đầu nói:
- Ừm, có chút việc. Sáng nay Cảnh Ngọc Cầm nữ nhi của đại trưởng lão bị Cảnh Ngôn đánh. Ngươi cũng biết quan hệ của ta và đại trưởng lão nên ta phải làm chút gì.
Con ngươi Cảnh Sa Hà co rút nhìn hướng lôi đài Cảnh Ngôn đứng:
- Ý của gia gia là kêu ta đi dạy Cảnh Ngôn bài học?