Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 74: Không mặt mũi gặp người




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

Cảnh Xuân Vũ bừng bừng lửa giận, mấy vị trưởng lão thì thầm sung sướng.

Đừng thấy các trưởng lão Cảnh gia mặt ngoài thân thiết, ngầm có tranh đấu. Ai đều muốn tử đệ mạch của mình mạnh hơn người ta, được nhiều tài nguyên gia tộc bồi dưỡng.

Cảnh Lạc Anh mới bị Cảnh Ngôn đánh thương nặng thuộc mạch Cảnh Xuân Vũ, bình thường với thực lực của gã sẽ chiếm một danh ngạch chung kết, nhưng bây giờ gã không thể tham gia đại tái nữa, vậy dư ra danh ngạch cho người của các trưởng lão thêm một cơ hội.

Nhìn Cảnh Xuân Vũ sắc mặt âm trầm, mấy vị trưởng lão thầm sung sướng, mặt ngoài không lộ vẻ gì.

Cảnh Thời Vũ đứng bên mép lôi đài lớn tiếng tuyên bố:

- Cảnh Ngôn đánh bại Cảnh Lạc Anh, trở thành lôi chủ mới!

Hai hộ vệ chạy lại nâng Cảnh Lạc Anh bị thương nặng xuống.

Gia tộc đại tái tranh giành rất kịch liệt, bị thương là chuyện thường.

Thông thường miễn không chết người thì chẳng có gì ghê gớm, cao tầng gia tộc sẽ không bắt chặt không thả. Nhưng nếu có người chết sẽ đưa vào tầm nghiêm trọng. Nếu là ác ý giết người thì gia tộc sẽ đưa trừng phạt tương ứng cho hung thủ. Nếu trong tình huống nguy cấp không nặng tay là mình bị thương nặng, thậm chí chết, vậy xem như kẻ giết người phòng vệ chính đáng.

Cảnh Ngôn đứng trên lôi đài nheo mắt chờ người khác khiêu chiến.

Xem tình huống này người bình thường không có lá gan đi lên khiêu chiến Cảnh Ngôn. Chỉ bị đánh bại còn đỡ,vẫn có cơ hội khiêu chiến người khác nhưng nếu bị đánh như Cảnh Lạc Anh thì bi kịch, ai đều nhìn ra Cảnh Ngôn có nắm chắc đơn giản đánh bại Cảnh Lạc Anh, gã bị thương nặng là vì hắn cố ý nặng tay.

Trên đài cao quảng trường.

Một hộ vệ chạy nhanh đến, biểu tình hốt hoảng.

Hộ vệ hành lễ, nói nhỏ:

- Tộc trưởng, các vị trưởng lão!

Hộ vệ này là một cận vệ của đại trưởng lão Cảnh Xuân Vũ.

Tộc trưởng Cảnh Thành Dã nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Đang tổ chức gia tộc đại tái, chỗ này có nhiều khách khứa, nếu không có chuyện gì thì hộ vệ không được xuất hiện trên đài cao này.

Hộ vệ ngần ngừ, biểu tình thay đổi:

- Có... có chuyện, đại trưởng lão...

Đại trưởng lão trầm giọng hỏi:

- Có chuyện gì?

Hộ vệ này là cận vệ của lão, khi Cảnh Xuân Vũ thấy hộ vệ liền đoán có chuyện gì tìm lão.

Hộ vệ ngần ngừ:

- Cái đó... đại trưởng lão...

Nơi này có nhiều người, hộ vệ không tiện tới gần đại trưởng lão nói nhỏ vào tai.

Đại trưởng lão trừng hộ vệ:

- Có việc thì nói, có chuyện gì không thể cho người ta biết?

Vì Cảnh Ngôn đánh bị thương Cảnh Lạc Anh, đại trưởng lão còn đang tức điên nên đối xử gay gắt với hộ vệ.

Hộ vệ rùng mình, cúi đầu nói:

- Rõ! Là chuyện của tiểu thư, tiểu thư... bị Cảnh Ngôn khi nhục!

Là lão kêu ta nói, thế thì ta nói, hộ vệ thầm nghĩ.

Cơ mặt Cảnh Xuân Vũ co giật:

- Cái gì?

Hộ vệ nói tiểu thư ý chỉ Cảnh Ngọc Cầm, nữ nhi của Cảnh Xuân Vũ, lão chỉ có một nữ nhi.

Đám người Cảnh Thành Dã cùng nhìn sang, bọn họ đều nghe lời hộ vệ nói, cũng biết hộ vệ đang nói về Cảnh Ngọc Cầm.

Tình huống gì?

Cảnh Ngôn làm sao nhục nhã Cảnh Ngọc Cầm?

Mặc dù nhan sắc của Cảnh Ngọc Cầm không kém nhưng quá lớn tuổi, chắc Cảnh Ngôn không đến nỗi đói bụng ăn quàng đi?

Cảnh Thành Dã hắng giọng, biểu tình quái dị nói:

- Khụ khụ! Chuyện này... có lẽ có hiểu lầm gì?

Trong đám người cũng có nhiều người nghĩ như Cảnh Thành Dã. Cảnh Xuân Vũ nghe hộ vệ nói cũng nghĩ tới chuyện như vậy.

Hộ vệ nói:

- Đại trưởng lão, tiểu thư kêu ngài qua.

Cảnh Xuân Vũ tức giận nói:

- Khốn kiếp! Nếu nàng có chuyện thì đến đây nói là được, tại sao kêu ta qua?

Lão là đại trưởng lão Cảnh gia, thân phận tôn quý, đang bận chủ trì gia tộc đại tái. Nữ nhi lại kêu lão đi gặp nàng, chẳng khác nào làm lão mất mặt trước tộc trưởng, các vị trưởng lão. Nếu là chỗ riêng tư thì làm vậy không sao.

Hộ vệ mặt ủ mày chau:

- Bẩm đại trưởng lão, tiểu thư không tiện lại đây.

Hộ vệ không muốn truyền lời chút nào, nhưng không có cách nào, gã là cận vệ của Cảnh Xuân Vũ, nếu đắc tội nữ nhi của lão thì sau này làm sao sống yên? Gã đành cắn răng đến.

- Hừ!

Cảnh Xuân Vũ bất đắc dĩ nói với Cảnh Thành Dã:

- Tộc trưởng, ta đi một lát rồi về, nha đầu này càng lúc càng kỳ cục.

Cảnh Xuân Vũ thầm khó hiểu không biết Cảnh Ngọc Cầm có chuyện gì, tại sao nói là bị Cảnh Ngôn nhục nhã.

Cảnh Xuân Vũ chửi thầm trong bụng:

- Thằng nhãi khốn nạn Cảnh Ngôn đáng chết!

Cảnh Xuân Vũ vội vàng cùng hộ vệ đi xuống đài cao quảng trường.

Sau khi rời đi Cảnh Xuân Vũ hỏi hộ vệ:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hộ vệ không cách nào giải tích:

- Ta... ta cũng không biết nên nói sao.

Nói sao bây giờ? Nói là tiểu thư bị Cảnh Ngôn đánh thành đầu heo sao?

Thấy vẻ mặt của hộ vệ khiến Cảnh Xuân Vũ đi nhanh hơn, Cảnh Ngọc Cầm đang ở chỗ lão ngụ lại.

Vèo vèo!

Cảnh Xuân Vũ đi nhanh như gió chớp mắt đã đến biệt viện mình cư ngụ, lão xông vào trong. Lão rất lo lắng cho nữ nhi bảo bối duy nhất của mình.

Đại trưởng lão đi vào sân, quét mắt bốn phía hét to:

- Ngọc Cầm? Ngọc Cầm đâu?

Một nữ nhân trên cổ nâng đầu heo nghẹn ngào lao ra khỏi phòng:

- Phụ thân! Phụ thân!

Cảnh Xuân Vũ thấy nữ nhân kia thì mặt đanh lại, nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, lòng thầm chửi:

- Bà nội nó, hù chết lão phu!

Thấy đầu leo lao đến gần Cảnh Xuân Vũ vội lắc mình né sang bên.

Cảnh Xuân Vũ tức giận chất vấn hộ vệ vào sau:

- Thằng khốn, nữ nhi của ta đâu?

Đầu heo đứng ngây tại chỗ nhìn Cảnh Xuân Vũ:

- Phụ thân, nữ nhi là Ngọc Cầm đây.

Cảnh Xuân Vũ kinh ngạc kêu lên:

- Cái gì?

Cảnh Xuân Vũ đã nghe ra giọng nói đó dường như là nữ nhi Ngọc Cầm, đối phương mặc đồ cũng là kiểu nữ nhi hay mặc.

Hộ vệ nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:

- Đại trưởng lão, đây đúng là tiểu thư.

Cảnh Xuân Vũ cất bước đi tới bên cạnh Cảnh Ngọc Cầm, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng một lúc lâu.

Cảnh Xuân Vũ hít sâu, người run rẩy khó tin hỏi:

- Ngọc Cầm, ngươi bị sao thế này? Sao mặt ra như vậy? Hả?

Nữ nhi của lão bị gì? Xảy ra chuyện gì?

Cảnh Ngọc Cầm bụm mặt khóc toáng lên:

- Phụ thân! Phải... phải báo thù cho nữ nhi! Nữ... nữ nhi không có mặt mũi gặp ngươi!