Dịch: Phong Nguyệt Lâu
Cảnh Ngôn cảm giác thái độ của Cảnh Thời Vũ đối với mình hơi thay đổi. Trước hắn hắn trắc nghiệm cảnh giới mặc dù nàng đối xử khách sáo, nhưng so với bây giờ thì tăng thêm chút tôn kính từ tận đáy lòng. Không phải nói lúc trước Cảnh Thời Vũ coi khinh Cảnh Ngôn, chẳng qua thế giới này cường giả làm vua, có thực lực mới kiếm được nhiều tôn kính hơn.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Thời Vũ chủ quản, ta muốn khiêu chiến lôi chủ lôi đài này.
Trên lôi đài, Cảnh Lạc Anh sắc mặt âm trầm.
Khi Cảnh Ngôn đi hướng lôi đài của gã là gã đã đoán hắn muốn khiêu chiến. Cảnh Lạc Anh biết từ sau khi Cảnh Ngôn bị trục xuất ra Thần Phong học viện, gặp ở đâu gã cũng buông lời chửi rủa nhục nhã hắn. Cảnh Ngôn gai mắt gã là lẽ đương nhiên.
Chủ quản Cảnh Thời Vũ lớn tiếng tuyên bố:
- Cảnh Ngôn khiêu chiến Cảnh Lạc Anh!
Cảnh Thời Vũ mỉm cười nói với Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn, ngươi có thể lên lôi đài.
Cảnh Ngôn chắp tay nói:
- Đa tạ!
Cảnh Ngôn đưa mắt nhìn hướng Cảnh Lạc Anh xanh mặt đứng trên lôi đài, hắn cười tủm tỉm tới gần.
Khi Cảnh Ngôn bước lên lôi đài, Cảnh Lạc Anh gầm lên:
- Cảnh Ngôn, người ta sợ ngươi nhưng Cảnh Lạc Anh ta đây không sợ!
Cảnh Lạc Anh biết dù gã cố tỏ ra yếu thế Cảnh Ngôn cũng sẽ không nhận thua rồi xuống lôi đài. Dù sao phải đánh một trận, chẳng bằng tỏ ra cứng rắn chút, ít nhất khiến người đứng sau lưng vừa lòng biểu hiện của gã.
Cảnh Lạc Anh không yếu, có tu vi Võ Đạo bát trọng thiên giống như Cảnh Xuyên Lăng.
Nhưng nếu Cảnh Xuyên Lăng đấu với Cảnh Lạc Anh sẽ bị đánh bại.
Cảnh Lạc Anh bước vào Võ Đạo bát trọng thiên đã khá lâu, lĩnh ngộ võ học thấu suốt. Trong số tử đệ Cảnh gia cảnh giới bát trọng thiên thực lực của Cảnh Lạc Anh coi như mạnh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra Cảnh Lạc Anh đủ chuẩn vào giai đoạn chung kết.
Nghe Cảnh Lạc Anh rống, nhìn khuôn mặt đối phương vặn vẹo, Cảnh Ngôn cười cười.
Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Cảnh Lạc Anh, ta cho ngươi một cơ hội, lập tức nhận thua lăn xuống lôi đài.
Thái độ hờ hững của hắn toát ra vẻ lạnh lùng.
Cảnh Lạc Anh sửng sốt sau đó càng giận điên lên:
- A?
Cảnh Ngôn rõ ràng đang nhục nhã gã. Nếu gã cứ rời khỏi lôi đài thế này thì về sau còn mặt mũi gì xuất hiện trước mặt người khác? Đặc biệt là gã còn địa vị trong mạch đại trưởng lão không?
Cảnh Lạc Anh hét to một tiếng:
- Ngươi nằm mơ!
Cảnh Lạc Anh rút trường đao ra, bộc phát nguyên khí xông hướng Cảnh Ngôn.
Cảnh Lạc Anh không ngu, gã biết Cảnh Ngôn mạnh hơn mình nhiều. Nói thật lòng Cảnh Lạc Anh không muốn đánh nhau với Cảnh Ngôn, nhưng trong tình huống này nếu gã không dám đánh một trận thì còn mặt mũi gì. Cảnh Lạc Anh định bụng quơ quào vài cái, ai đều biết Cảnh Ngôn thực lực mạnh, dù gã thua cũng chẳng bị phê phán.
Khí thế Cảnh Ngôn nghiêm túc:
- Muốn chết!
Cảnh Ngôn thậm chí không rút kiếm ra, chỉ đẩy chưởng kèm theo nguyên khí bàng bạc nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.
Rất nhiều người chú ý Cảnh Ngôn và Cảnh Lạc Anh đối chiến, thấy rõ hai người đánh nhau.
- Có chuyện gì?
- Cảnh Ngôn quá sơi sẩy, không thèm dùng vũ khí của mình?
- Hình như hắn tu luyện võ học kiếm kỹ? Giờ không dùng vũ khí, tay không thi triển võ học kiếm kỹ sao?
- Tự tin hơi lố.
Một số người cau mày lắc đầu nghị luận.
Đối với võ giả thì uy lực võ học siêu đáng sợ, dù là võ học hạ phẩm cũng tăng thêm lực lượng kinh người cho võ giả.
Tại sao võ giả tứ trọng thiên mạnh hơn võ giả tam trọng thiên nhiều đến thế?
Chênh lệch cảnh giới chỉ là một nhân tố trong đó, không phải nguyên nhân chính, võ học mới là ngọn nguồn.
Võ giả tam trọng thiên hầu như không thể thi triển võ học nào, vì nguyên khí không đủ cho võ học tiêu hao. Võ giả tứ trọng thiên thì có thể thi triển võ học hạ phẩm. Võ giả tứ trọng thiên tổ đội có thể săn giết linh thú nhất giai. Võ giả tam trọng thiên đối mặt linh thú tam giai chỉ có nước chờ chết, đông người hơn vẫn vô dụng, trừ phi nhiều người đến mức có thể tiêu hao chết linh thú.
Trên đài cao quảng trường, đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Mới có chút thực lực đã cuồng vọng không biên giới, nít ranh chưa ráo máu đầu!
Cảnh Xuân Vũ không nói tên ai nhưng người ta biết lão đang ám chỉ Cảnh Ngôn.
Cảnh Thiên Anh lườm đại trưởng lão một cái nhưng không lên tiếng, lão cau mày. Cảnh Thiên Anh cũng cho rằng Cảnh Ngôn không nên sơ sẩy như vậy, có thể giải quyết chiến đấu nhanh thì đừng giở trò hoa hòe gì, không dùng vũ khí, võ học thì dù Cảnh Ngôn đánh bại Cảnh Lạc Anh cũng sẽ hao phí nhiều nguyên khí.
Làm vậy là không được!
Bùm!
Trên lôi đài, Cảnh Lạc Anh thấy Cảnh Ngôn không dùng vũ khí thì nhếch mép cười nhạt, lòng sôi sùng sục.
Mắt Cảnh Lạc Anh sáng rực, đầu óc xoay chuyển nhanh thầm nghĩ:
- Ha ha, cơ hội tốt! Nếu ta đánh bại Cảnh Ngôn thì sẽ...
Nhưng rất nhanh suy nghĩ này tan biến trong âm thầm.
Cảnh Lạc Anh cảm nhận lực lượng đáng sợ đụng mạnh vào, thúc giục võ học dựng lên màn đao, lực lượng va chạm màn đao tan vỡ như trứng gà đụng vào cục đá.
Sau đó Cảnh Lạc Anh bay ngược ra ngoài.
- A!
Cảnh Lạc Anh hét thảm kèm theo một chuỗi tiếng nổ, gã bay ra khỏi lôi đài.
Những lôi đài mỗi cái dài rộng hai mươi thước, khá lớn. Nhưng Cảnh Lạc Anh bay thẳng ra ngoài, trước vô số cặp mắt nhìn chăm chú gã như con chó chết lăn lông lốc dưới nền đất quảng trường.
Cảnh Lạc Anh phun ra búng máu:
- Phụt!
Kinh mạch Võ Đạo toàn thân đau rát, Cảnh Lạc Anh bị thương rất nặng.
Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Lạc Anh ở phía xa, lạnh nhạt nói:
- Mới rồi ta đã cho ngươi một cơ hội, kêu ngươi rời khỏi lôi đài nhưng ngươi không cần cơ hội này.
Cảnh Ngôn ra tay với mục đích là không cho Cảnh Lạc Anh tiếp tục tham gia đại tái gia tộc. Vết thương như thế Cảnh Lạc Anh phải đi chữa trị ngay, sau đó nằm trên giường một thời gian.
Cảnh Ngôn sẽ không nương tay cho người như Cảnh Lạc Anh, huống chi gã thuộc mạch đại trưởng lão.
Cảnh Ngôn nhìn hướng đài cao quảng trường, cười càng rạng rỡ.
Đại trưởng lão và Cảnh Ngôn ánh mắt giao nhau, lão rít qua kẽ răng:
- Đáng giận!
Thằng nhãi Cảnh Ngôn đang khiêu khích lão!