Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Con ngươi Nhiễm Kỳ co rút, hé mở môi son:
- Hắn cược số tiền lớn năm ngàn khối linh thạch cho mình, có lẽ hắn tự tin mình có hy vọng thắng nên được ăn cả ngã về không đánh cuộc một phen. Hơi tự phụ, tu vi thất trọng thiên đối chiến với võ giả cửu trọng thiên như Lý Thiên Phúc thì không có cơ hội.
Nghe Nhiễm Kỳ nói, hội trưởng lắc đầu.
Hội trưởng nhìn chăm chú vào lôi đài đối chiến, nhẹ giọng nói:
- Hắn là tôn tử của Cảnh Thiên, có lẽ có thứ gì đó chúng ta không thể thấy ở mặt ngoài.
Cảnh Thiên là gia gia của Cảnh Ngôn, tộc trưởng đời trước của Cảnh gia. Cảnh Thiên xem như nhân vật truyền kỳ trong Đông Lâm thành.
Trước thời Cảnh Thiên thì Cảnh gia không nằm trong hàng ba gia tộc lớn Đông Lâm thành, khi ấy Đông Lâm thành có ba gia tộc lớn là Triệu gia, Lâm gia, Thái gia. Sau khi Cảnh Thiên trở thành tộc trưởng Cảnh gia mới dần khiến gia tộc lớn mạnh lên, đá Thái gia khỏi địa vị ba gia tộc lớn, Cảnh gia thay thế.
Hội trưởng Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến rất tôn kính Cảnh Thiên.
Hội trưởng liếc sang Nhiễm Kỳ:
- Nhiễm Kỳ, Cảnh Ngôn nhất định không tầm thường. Ngươi có đoán được hơn một tháng trước cảnh giới của hắn chỉ có Võ Đạo tam trọng thiên không?
Nhiễm Kỳ nghe thế kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì?
Nhiễm Kỳ biết cảnh giới của Cảnh Ngôn từng rớt xuống tam trọng thiên, bây giờ phục hồi đến thất trọng thiên, nhưng nàng không biết hắn mất bao lâu từ tam trọng thiên trở về thất trọng thiên.
Hội trưởng nói cho nàng nghe hơn một tháng trước Cảnh Ngôn còn là Võ Đạo tam trọng thiên.
Sao có thể?
Tốc độ tăng tiến như vậy nghe rợn người.
Nhưng hội trưởng đại nhân không thể nào nói dối, nếu tin tức không xác định lão sẽ không nói ra, một khi lão nói tức là thật.
Hội trưởng gật gù, lại liếc Nhiễm Kỳ một cái:
- Đây là sự thật.
Nhiễm Kỳ hít sâu, khi lại nhìn Cảnh Ngôn ánh mắt của nàng thay đổi hẳn.
Nhưng Nhiễm Kỳ vẫn không tin Cảnh Ngôn sẽ ngang ngửa với Lý Thiên Phúc. Dù thiên phú của Cảnh Thiên cao đến đâu thì cảnh giới đặt ở đó, thực lực hai bên cách biệt quá lớn.
***
Cảnh Ngôn bỗng vung Lưu Quang kiếm lên.
Xoẹt!
Trong màn đao lôi đình vạn quân Cảnh Ngôn nhìn chăm chú trường đao đen như mực không rời mắt.
Cảnh Ngôn cảm nhận Lý Thiên Phúc thi triển võ học là một loại võ học thượng phẩm:
- Võ học thượng phẩm!
Uy lực cực mạnh.
Rất có thể Lý Thiên Phúc không phát huy ra hết mức uy năng võ học thượng phẩm này, dù vậy uy lực đủ để đánh bại cường giả Võ Đạo cửu trọng thiên bình thường.
Danh vọng của Lý Thiên Phúc xứng với thực.
Bùm!
Kiếm quang và bóng đao va chạm.
Trên lôi đài đối chiến, phong nhẫn đáng sợ bủa giăng không gian.
Võ học của hai người hình thành sóng khí bao trùm Cảnh Ngôn, Lý Thiên Phúc. Vị trí họ đứng vặn vẹo như sóng gợn.
Đám người đặt cược xem cuộc chiến qua vách tường thủy tinh có một khoảnh khắc không thấy hai người.
- Tình huống gì?
- Cảnh Ngôn bị giết chưa?
- Không thấy được, không biết xảy ra chuyện gì!
Tầm mắt giây lát không thấy hai người, nhưng rất nhanh Cảnh Ngôn, Lý Thiên Phúc lại xuất hiện trước mắt mọi người.
Bịch bich bịch!
Cảnh Ngôn liên tục lùi vài thước ổn định thân hình, mỗi lùi một bước nặng nề như lực lượng ngàn quân.
Cảnh Ngôn thi triển Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng cản lại võ học của Lý Thiên Phúc đánh trúng, nhưng nguyên khí của gã quá hung hãn, hắn không cách nào ngay mặt đấu cứng.
Cảnh Ngôn đứng vững rồi ánh mắt nghiêm túc liếc sơ bộ đồ trên người.
Trường bào màu xanh đầy vết rách nhỏ.
Cảnh Ngôn thầm giật mình:
- Thực lực mạnh quá!
Cảnh Ngôn biết nếu không phải hắn sửa chữa hết lỗ hổng võ học Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng thì chỉ trong một chiêu hắn đã bị thương nặng, thậm chí bị giết. Cảnh Ngôn ỷ vào Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng hầu như phòng ngự kín kẽ vậy mà áo vẫn bị đao quang sót lại cắt rách như sơ mướp.
Lý Thiên Phúc danh bất hư truyền!
Cảnh Ngôn lại đưa mắt nhìn Lý Thiên Phúc.
Lý Thiên Phúc sừng sững đứng yên tại chỗ, mắt nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, biểu tình không có nhiều thay đổi. Chỉ có Lý Thiên Phúc biết trong lòng giật mình cỡ nào, đang nỗi bão tố.
Lý Thiên Phúc không thể tưởng tượng Cảnh Ngôn chặn lại được nhát đao của gã, thoạt trông hắn lành lặn không rụng một cọng lông. Chuyện này không thể tin nổi nhưng nó diễn ra trước mắt gã.
Lý Thiên Phúc chắc chắn Cảnh Ngôn chỉ có tu vi Võ Đạo thất trọng thiên, gã đánh nhau với hắn tất nhiên cảm ứng được. Nhưng mức độ nguyên khí của Cảnh Ngôn hùng hậu hơn võ giả Võ Đạo thất trọng thiên bình thường. Còn một điều quan trọng nhất là võ học của Cảnh Ngôn khiến Lý Thiên Phúc cảm giác không biết xuống tay thế nào.
Chuyện này là sao?
Lần đầu tiên Lý Thiên Phúc phập phồng do dự, trước kia dù đối mặt võ giả cửu trọng thiên mạnh mẽ hơn nữa cũng không làm gã có cảm giác này.
Địa vị của Cảnh Ngôn trong lòng Lý Thiên Phúc thay đổi, gã xem hắn là đối thủ lực lượng ngang bằng mình.
Hai người sau một lần giao đấu đều không bị thương.
Trong đại sảnh tầng một tĩnh lặng một lúc.
Vì những người đặt cược không tin được điều trông thấy. Trước một kích sấm sét của Lý Thiên Phúc mà Cảnh Ngôn không bị thương? Sao có thể!
Những con bạc có mặt tại đây mấy ai không đoán rằng Cảnh Ngôn sẽ bị đánh bại trong một chiêu? Dù sao hai người cách biệt cảnh giới rõ rành rành. Nhưng sự thật làm bọn họ giật mình rớt cằm.
Vài người ít ỏi đặt cược cho Cảnh Ngôn thì dâng lên cảm xúc khác.
- Chuyện gì... xảy ra? Tại sao Cảnh Ngôn không chết?
- Hay hắn chết rồi nhưng còn đứng thẳng?
- Không đúng, hắn không! Trường kiếm trong tay hắn nhúc nhích!
- Thật sự nhúc nhích! A, hay là Lý Thiên Phúc không đánh thật, đang đùa với Cảnh Ngôn?
Một số cường giả khi đụng phải đối thủ thực lực yếu hơn mình nhiều sẽ trêu đùa đối phương. Ví dụ khi bắt đầu đối chiến tùy tiện quơ vài cái, chơi lâu chút.
Nhưng những người này không chỉ xem trận chiến của Lý Thiên Phúc một, hai lần, biết gã chưa bao giờ thích đùa vui đối thủ. Lý Thiên Phúc gặp phải đối thủ thực lực yếu bình thường sẽ một chiêu tất sát.