Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Răng rắc! Răng rắc!
Cảnh Ngôn thúc giục kiếm quang đỏ, nguyên khí dâng trào trong không gian. Nhưng chưởng ảnh đen đáng sợ bao phủ, kiếm quang đỏ nhanh chóng sụp đổ tán loạn.
Uy năng trong công kích của cường giả Đạo Linh cảnh rất khủng bố, dù Cảnh Ngôn đã dốc hết sức, vận chuyển nguyên khí đến cực hạn cũng không ngăn được. Trong tình huống này Thiên Không Chi Dực, kiếm ý không có tác dụng gì lớn.
Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Lạc Vũ lấy vũ khí ra giúp Cảnh Ngôn ngăn cản. Nhưng hai người có ra tay hay không chẳng khác biệt gì, không thể giúp ích Cảnh Ngôn chút nào. Cảnh Tử Kỳ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, nàng thi triển võ học không thể đến gần chưởng ấn màu đen đã vỡ nát. Cảnh Lạc Vũ còn chưa phải Tiên Thiên càng miễn bàn.
Cảnh Ngôn cảm giác thân thể bị núi to che rợp trời trấn áp, nguyên khí trong vụ tuyền vận chuyển trì trệ, Thương Khung Đệ Nhất Thần Công khó tiếp tục đưa nguyên khí.
Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Lạc Vũ nhẹ nhàng hơn Cảnh Ngôn nhiều, thực lực của họ kém xa hắn nhưng công kích của Ngụy Hữu Minh chủ yếu nhằm vào hắn, hai người chỉ bị lan đến. Cảnh Tử Kỳ, Cảnh Lạc Vũ đối mặt áp lực không bằng Cảnh Ngôn một phần mười.
Mắt Ngụy Hữu Minh lấp lóe tia sáng:
- Tiểu súc sinh này thật ghê gớm!
Ngụy Hữu Minh cảm giác trong công kích của Cảnh Ngôn ẩn chứa uy lực cực mạnh. Ngụy Hữu Minh mơ hồ cảm thấy nếu không phải gã bước vào Đạo Linh cảnh rất có thể không đánh lại Cảnh Ngôn. Võ giả trẻ tên Cảnh Ngôn này thực lực quá kinh người.
Ngụy Hữu Minh thầm hừ lạnh:
- Hừ! Mặc cho ngươi nghịch thiên đến đâu hôm nay cũng chết chắc!
Sát ý lạnh lẽo, Ngụy Hữu Minh nhếch mép nở nụ cười tàn khốc. Ngụy Hữu Minh thấy Cảnh Ngôn không chống cự nổi nữa, chưởng ấn đen sắp nghiền áp hắn.
Chợt một tiếng quát lớn vang lên:
- Dừng tay!
Xoẹt!
Dao động nguyên khí mênh mông mạnh mẽ tham gia vào cuộc chiến, nguyên khí áp chế chưởng ấn đen và kiếm quang đỏ đã tan vỡ, sau đó nhẹ nhàng cuốn hai luồng sáng tan biến trong không gian.
Ngụy Hữu Minh nhướng mày, khó chịu nhìn ra ngoài:
- A?
Ngay khi Ngụy Hữu Minh sắp giết Cảnh Ngôn bỗng chui ra kẻ lắm chuyện, nhưng gã không chửi um sùm, vì người nhúng tay vào hiển nhiên thực lực cực mạnh, có thể nhẹ nhàng ngăn cản công kích của gã là điều người bình thường không thể làm được, trước khi hiểu rõ người đến Ngụy Hữu Minh phải ráng nhịn.
Cảnh Ngôn nghe tiếng quát thì thầm thở phào, hắn suýt dọn ra tổng quản Quận Vương phủ Mộ Liên Thiên hù Ngụy Hữu Minh. Nếu đến phút sống chết thật sự Cảnh Ngôn sẽ không ngồi chờ chết, hắn đã chuẩn bị sẵn. Cảnh Ngôn biết dọn ra Mộ Liên Thiên thì dù Ngụy Hữu Minh muốn giết hắn cũng trên chín mươi phần trăm buộc phải rút tay về.
Trước khi chống đối Ngụy Hữu Minh thì Cảnh Ngôn đã suy tính kỹ, nhưng không đến lúc cùng đường hắn sẽ không chủ động lôi ra tổng quản Quận Vương phủ. Vì dù Mộ Liên Thiên nợ Cảnh Ngôn ân tình to lớn, nếu hắn hở chút lôi thân phận Mộ Liên Thiên ra hù người khác, khi gã biết sẽ không vui.
Cũng dễ hiểu, ví dụ như Cảnh Ngôn nợ nhân tình ai đó, người này gặp rắc rối, hắn sẽ không do dự ra tay giúp đỡ. Nhưng nếu người này hở chút lôi tên Cảnh Ngôn ra, lợi dụng danh vọng của hắn hù dọa, uy hiếp đối thủ thì Cảnh Ngôn sẽ không vui. Đây là lẽ thường của con người, không ai muốn bị người lợi dụng.
Nên không đến phút sống chết Cảnh Ngôn tuyệt đối sẽ không tùy tiện lôi tên Mộ Liên Thiên ra.
Sắc mặt Ngụy Hữu Minh vốn âm trầm tìm kiếm kẻ phá hoại việc tốt của mình, khi thấy bóng người đó gã rùng mình, bản năng kêu lên:
- A? Tổng quản đại nhân?
Ngụy Hữu Minh sợ đứng tim, người đứng đó là Mộ Liên Thiên!
Tại sao tổng quản đại nhân đột nhiên xuất hiện? Còn tự mình ra tay ngăn cản Ngụy Hữu Minh giết Cảnh Ngôn?
Vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Ngụy Hữu Minh, Mộ Liên Thiên chẳng những thực lực hơn xa gã, quan trọng nhất đó là thượng cấp trực tiếp của gã. Ngụy Hữu Minh rất khó hiểu, trong ấn tượng của gã mấy chục năm nay tổng cộng số lần Mộ Liên Thiên đến Tụ Hoa tửu lâu chỉ cỡ ba, bốn lần. Nếu không có việc lớn Mộ Liên Thiên sẽ không đến Tụ Hoa tửu lâu, dù muốn tìm chủ quản Tụ Hoa tửu lâu thì Mộ Liên Thiên chỉ cần sai người đến kêu gã qua là xong.
Mộ Liên Thiên tự mình đến, còn trùng hợp thấy Ngụy Hữu Minh xuống tay với võ giả tham gia ba học viện lớn khảo hạch. Làm không tốt chuyện này rất có thể ảnh hưởng ấn tượng của Mộ Liên Thiên với gã.
Đầu óc xoay chuyển, Ngụy Hữu Minh há mồm tính giải thích, gã nghĩ Mộ Liên Thiên sẽ tin tưởng chủ quản Tụ Hoa tửu lâu hơn là ba võ giả trẻ đến từ thành phố nhỏ.
Cảnh Ngôn mỉm cười chắp tay chào:
- Mộ tổng quản!
Ngụy Hữu Minh đang định phân bua nhưng đã bị Cảnh Ngôn giành trước.
- Cái gì?
Hình như Cảnh Ngôn quen Mộ tổng quản? Chuyện gì thế này?
Lời đến bên môi nuốt ngược vào, Ngụy Hữu Minh trợn to mắt, linh cảm bất an.
Đám đông lại xì xầm nhỏ to, tò mò nhìn Cảnh Ngôn và Mộ Liên Thiên.
- Mộ tổng quản?
- Người này không lẽ là Mộ tổng quản Quận Vương phủ?
- Mộ tổng quản đến Tụ Hoa tửu lâu? Cảnh Ngôn quen Mộ tổng quản? Xem ra họ được cứu rồi. Nếu Cảnh Ngôn quen Mộ tổng quản thì Ngụy Hữu Minh không giết họ được.
- Nhưng võ giả từ thành phố nhỏ Đông Lâm thành làm sao quen biết tổng quản đại nhân Quận Vương phủ?
Mộ Liên Thiên là đại nhân vật thật sự, nguyên Lam Khúc quận thành ít ai đánh đồng với gã được. Dù là chủ quản Tụ Hoa tửu lâu còn kém xa mới chạm tới tư cách đó.
Mộ Liên Thiên cười chào lại:
- Cảnh Ngôn tiểu hữu.
Nghe câu này tim Ngụy Hữu Minh rớt cái bịch.
Hỏng!
Cảnh Ngôn thật sự quen tổng quản đại nhân, thoạt trông hai người khá quen thuộc, tổng quản đại nhân gọi Cảnh Ngôn là tiểu hữu, nếu không phải quan hệ không giống bình thường thì Mộ Liên Thiên sẽ gọi như vậy sao?
Ngụy Hữu Minh hơi cúi đầu, trán rịn mồ hôi, lòng hoảng loạn.
Mộ Liên Thiên cười chào lại Cảnh Ngôn xong nhìn hướng Ngụy Hữu Minh, biểu tình nghiêm túc hỏi:
- Ngụy Hữu Minh, nói cho ta biết chuyện này là sao?
Mộ Liên Thiên ra khỏi phủ tổng quản liền đi thẳng đến Tụ Hoa tửu lâu để tìm Cảnh Ngôn, tính bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng Mộ Liên Thiên vừa bước vào Tụ Hoa tửu lâu liền thấy Ngụy Hữu Minh đánh Cảnh Ngôn, hình như muốn giết hắn. Mộ Liên Thiên lập tức cản lại công kích của Ngụy Hữu Minh.
Ngụy Hữu Minh cúi đầu hỏi:
- Tổng quản đại nhân quen Cảnh Ngôn? Ta không biết, nếu biết thì...
Mộ Liên Thiên vung tay không khách sáo ngắt lời Ngụy Hữu Minh:
- Bớt nói nhảm đi, ngươi không cần biết ta và Cảnh Ngôn có quen nhau không. Trả lời cho ta biết xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi ra tay với Cảnh Ngôn?
Ngụy Hữu Minh run run, gã nghe ra tức giận chứa trong giọng nói của Mộ Liên Thiên.
Ngụy Hữu Minh hoảng loạn nói:
- Cái đó... là hiểu lầm! Cảnh Ngôn giết người trước mắt bao người trong Tụ Hoa tửu lâu, ta là chủ quản của tửu lâu nên định bắt hắn lại, ta không hề muốn giết Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn liếc Ngụy Hữu Minh, cười lạnh, hắn nói với Mộ Liên Thiên:
- Mộ tổng quản nghe ta kể lại vụ việc đi.
Mộ Liên Thiên gật đầu nói:
- Ừm! Cảnh Ngôn tiểu hữu nói đi.
Cảnh Ngôn kể lại tỉ mỉ vụ việc, không sai lệch một li.
Cảnh Ngôn nhìn Ngụy Hữu Minh, kết luận:
- Mộ tổng quản, ta không rõ Ngụy chủ quản là chủ quản, người phụ trách của tửu lâu, tại sao khi người Trần gia đánh Cảnh Lạc Vũ không ai ra mặt ngăn cản? Khi Trần Binh định giết ta cũng chẳng ai cản lại, lúc ta bắt Trần Nghiên xin lỗi Ngụy chủ quản liền kịp lúc lộ mặt cản trở, làm ta rất khó hiểu.
Mặt Ngụy Hữu Minh trắng như tờ giấy, nếu gã nắm đằng cán thì không e ngại gì, gã biết cá tính của Mộ Liên Thiên. Dù Cảnh Ngôn là người quen, thân đến đâu Ngụy Hữu Minh cũng không lo Mộ Liên Thiên sẽ vì hắn mà trả thù gã. Vấn đề là Ngụy Hữu Minh không chiếm lý, ai đều nhìn ra gã thiên vị Trần Nghiên Trần gia.
Khí thế Mộ Liên Thiên trầm xuống nhìn Ngụy Hữu Minh, hỏi:
- Ngụy Hữu Minh, ngươi nói xem Cảnh Ngôn tiểu hữu nói có chỗ nào sai không?
Trong khi Ngụy Hữu Minh đổ mồ hôi ròng ròng vắt óc tìm cớ thì một võ giả hơi gan dạ lớn tiếng nói:
- Tổng quản đại nhân, chúng ta đều thấy tận mắt vụ việc, đúng như Cảnh Ngôn nói, không có chỗ nào sai lệch. Chúng ta đều có thể làm chứng!
Vì thấy Cảnh Ngôn quen Mộ Liên Thiên, chắc Mộ Liên Thiên sẽ bênh Cảnh Ngôn nên võ giả đó mới dám nói ra, nếu Mộ Liên Thiên theo phe Ngụy Hữu Minh thì võ giả tuyệt đối không dám nói gì.
Nhiều võ giả lên tiếng:
- Đúng vậy! Chúng ta có thể làm chứng!
- Ba người Cảnh Ngôn không có gì sai!
- Đúng rồi, ban đầu là người Trần gia khinh người quá đáng!
Hiển nhiên nhiều võ giả oán giận Trần gia.