Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Nghe Cảnh Ngôn nói, Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm rùng mình, mặt đỏ rần.
Mất mặt chết!
Mất mặt chết!
Trước mặt nhiều võ giả Đông Lâm thành, Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm định lặng lẽ chuồn đi nhưng bị Cảnh Ngôn phát hiện, còn mắng to hấp dẫn mọi ánh mắt võ giả nhìn họ.
Hai người rất muốn tìm cái lỗ dưới đất chui vào.
Triệu Nhất Phong nghiêng người, cứng da đầu hét to:
- Cảnh Ngôn, chúng ta muốn đi thì đi, ngươi có thể quản được sao? Hừ, ngươi giết Tác Văn huynh, lo mà ở yên trong gia tộc chờ nhận lửa giận của chấp sự Thương Long đi!
Triệu Nhất Phong nói với Thái Quang Lâm:
- Chúng ta đi, Quang Lâm!
Hai người làm bộ không thèm để ý Cảnh Ngôn, thẳng sống lưng nhấc chân định đi.
Cảnh Ngôn cười khẽ nheo mắt nói:
- Ha ha ha! Các ngươi nhúc nhích thử xem, ai động đậy trước thì ta giết kẻ đó trước! Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm, các ngươi có thể không tin lời ta nói, nhúc nhích thử coi!
Giọng Cảnh Ngôn không lớn nhưng đầy sức uy hiếp.
Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm cảm nhận lạnh lẽo dâng lên, thân hình đã rướn tới trước chợt khựng lại. Hai người liếc nhau.
Cảnh Ngôn nói một câu hai người thật sự sợ không dám đi nữa. Cảnh Ngôn diệt cả Tác Văn, hắn không e ngại gì xuống tay với họ. Cảnh Ngôn là một kẻ làm việc không suy nghĩ, hắn muốn giết họ, dù gia tộc báo thù cho họ cũng vô dụng, họ đã chết, không nhìn thấy ai báo thù cho mình.
Đám võ giả tận mắt thấy thiên tài Triệu gia Triệu Nhất Phong, thiên tài Thái gia Thái Quang Lâm vì Cảnh Ngôn nói một câu mà không dám nhúc nhích. Các võ giả hút khí lạnh.
Uy thế thật mạnh, thật bá đạo!
Thái độ của Triệu Nhất Phong mềm xuống nhiều, gã nhìn Cảnh Ngôn nói:
- Cảnh Ngôn, ngươi đừng quá đáng. Chúng ta không đứng trên lôi đài, nếu ngươi giết chúng ta thì hai gia tộc có lý do khai chiến với Cảnh gia. Ngươi hãy nghĩ kỹ đi.
Giờ tiền cược duy nhất của Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm là lợi dụng điều này.
Thái Quang Lâm kinh hoàng nói:
- Đúng vậy! Cảnh Ngôn, ngươi đừng lỗ mãng, ngươi giết chúng ta cũng không chạy thoát được, Cảnh gia của ngươi không thoát được!
Ban đầu bọn họ hống hách biết bao? Dựng lôi đài ngoài cửa Cảnh gia, ỷ vào có Tác Văn nên hoàn toàn không quan tâm Cảnh gia nghĩ gì, bọn họ ngông cuồng kiêu căng hết sức chèn ép uy vọng của Cảnh gia trong Đông Lâm thành. Giờ đây biểu hiện của Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm hết sức lúng túng. Nhưng vì mạng nhỏ của mình, hai người chọn tạm thời cúi đầu, đối với bọn họ chuyện này không đáng gì.
Cảnh Ngôn nheo mắt nói:
- Hai tên phế vật, các ngươi không cần kích tướng ta. Ta giết cả Tác Văn thì không ngại gì giết thêm hai ngươi. Ha ha, hai ngươi tuy không đứng trên lôi đài nhưng lôi đài này là các ngươi dựng lên! Các ngươi muốn chiến thì chiến, không muốn đánh liền không đánh? Trên đời không có chuyện tốt như thế!
Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm lòng lạnh lẽo.
Cảnh Ngôn bổ sung thêm:
- Đương nhiên ta có thể không giết các ngươi. Chỉ cần các ngươi quỳ xuống, quỳ ở trước mặt ta, dập đầu ba cái rồi biểu thị xin lỗi Cảnh gia, sau đó giao ra tu di giới chỉ. Vậy ta sẽ tha cho các ngươi một con ngựa, không lấy mạng chó của các ngươi.
Giọng Cảnh Ngôn chui vào tai Triệu Nhất Phong, Thái Quang Lâm.
Triệu Nhất Phong cứng cổ hét to:
- Cảnh Ngôn, ngươi đừng quá kiêu ngạo! Muốn chúng ta dập đầu ngươi? Chẳng bằng giết ta cho rồi!
Nơi này có bao nhiêu võ giả Đông Lâm thành vây xem? Quỳ dập đầu Cảnh Ngôn trước mặt nhiều người như vậy? Về sau Triệu Nhất Phong còn mặt mũi nào?
Cảnh Ngôn bộc phát khí thế, pháp khí Thiên Hỏa kiếm đỏ lại nằm trong tay hắn:
- Tốt, các ngươi đã không muốn dập đầu thi ta chiều ý!
Thái Quang Lâm kinh hoàng hét lên:
- Khoan khoan!
Thái Quang Lâm nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
- Cảnh Ngôn, ngươi nói chuyện giữ lời không?
Thái Quang Lâm không muốn chết, thật sự. Trên thế giới này có rất nhiều thứ làm Thái Quang Lâm lưu luyến, giờ mà chết thì địa vị, thực lực, tất cả của gã thành ảo ảnh.
Sống mới là quan trọng nhất!
Cảnh Ngôn mỉm cười nói với Thái Quang Lâm:
- A? Xem ra Thái Quang Lâm nhà ngươi sáng suốt hơn. Quỳ đi, ta nói chuyện giữ lời, miễn ngươi làm theo điều kiện ta đưa ra thì hôm nay ta không giết ngươi.
Bùm!
Thái Quang Lâm liền quỳ xuống.
Đùng đùng đùng!
Thái Quang Lâm liên tục đập trán xuống đất, thật sự dập đầu ba cái hướng Cảnh Ngôn, trán rách da.
Thái Quang Lâm cúi đầu quỳ rạp dưới đất, giọng không lớn cũng không nhỏ:
- Thái Quang Lâm ta không nên đến đây dựng lôi đài, không nên bất kính với Cảnh gia, không nên bất kính với Cảnh Ngôn. Giờ ta đã biết sai, xin Cảnh gia, Cảnh Ngôn làm ơn tha thứ cho ta!
Thái Quang Lâm sợ nói nhỏ quá Cảnh Ngôn làm bộ không nghe thấy, nói gã không hoàn thành điều kiện sau đó giết chết, vậy thì thảm.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Biểu hiện không sai! Giờ đưa tu di giới chỉ của ngươi cho ta.
Thái Quang Lâm đứng bật dậy tháo tu di giới chỉ xuống đưa cho Cảnh Ngôn:
- Vâng vâng!
Trong nhẫn là toàn bộ gia sản của Thái Quang Lâm, nhưng mạng nhỏ đang nằm trong tay Cảnh Ngôn, không còn mạng sống thì nói gì đến tài nguyên? Cảnh Ngôn giết gã rồi lấy nhẫn đi cũng được, nhẫn của Tác Văn bị lấy đi bằng cách đó.
Cảnh Ngôn phất tay với Thái Quang Lâm:
- Được rồi, ngươi có thể đi.
Nghe vậy Thái Quang Lâm vụt xoay người cắm đầu chạy nhanh, không thèm nhìn Triệu Nhất Phong đứng gần đó. Cảnh Ngôn đã hứa tha cho gã nhưng lỡ hắn đổi ý thì sao? Thái Quang Lâm phải tranh thủ rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, trở về gia tộc của mình mới tính an toàn.
Mấy hộ vệ Thái gia chạy nhanh theo bóng lưng Thái Quang Lâm.
Cảnh Ngôn nhìn Triệu Nhất Phong:
- Triệu Nhất Phong, chịu chết đi!
Triệu Nhất Phong giơ tay lên, thở hắt ra, sắc mặt âm trầm nói:
- Chờ chút! Thái Quang Lâm đã quỳ vậy thì ta cũng quỳ đi!
Triệu Nhất Phong quỳ xuống, động tác nhanh gọn còn hơn Thái Quang Lâm, đẹp như đã luyện tập mấy trăm lần.
Cảnh Ngôn nheo mắt nhíu mày nói:
- A? Hình như ngươi không tình nguyện? Cái gì gọi là Thái Quang Lâm đã quỳ thì ngươi cũng quỳ? Ngươi không tình nguyện phải không? Đã không tình nguyện thì ta cũng không thích miễn cưỡng...
Triệu Nhất Phong cảm nhận sát ý trên người Cảnh Ngôn, vội nói:
- Không không không! Ta tình nguyện, ta là tình nguyện!
Triệu Nhất Phong vội dập đầu.
Đùng đùng đùng!
Triệu Nhất Phong không chỉ dập đầu ba cái mà tới năm, sáu cái mới ngừng lại.