Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 16: Một kiếm đánh bay




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Đây là tu vi cảnh giới Võ Đạo tam trọng thiên sao?

Đám người Lâm Kỳ ngơ ngác nhìn Cảnh Ngôn, tạm dừng động tác tấn công Thạch Ban Hổ Chi Vương.

Tất nhiên Thạch Ban Hổ Chi Vương bị Cảnh Ngôn đâm trúng chỗ hiểm, dù có sức sống dồi dào cũng mất năng lực đánh trả.

Một kiếm đâm thủng cổ họng Thạch Ban Hổ Chi Vương xong Cảnh Ngôn lùi lại một bước né đòn đánh trả hụt hơi của nó, Lưu Quang kiếm lại đâm tới trước với thế sét đánh không kịp bưng tai chính xác đâm thủng cổ nó.

Thạch Ban Hổ Chi Vương điên cuồng rít gào, đôi mắt đỏ mờ dần:

- Grào!

Cảnh Ngôn đưa mắt nhìn nhóm Lâm Kỳ, cười nói:

- Giải quyết!

Cảnh Ngôn cảm khái thầm nghĩ:

- Làm công tác thêm nhát đao cuối là thoải mái nhất.

Cũng đúng, nếu trước đó không có năm võ giả Lâm gia nhóm Lâm Kỳ tiêu hao một nửa tinh khí thần của Thạch Ban Hổ Chi Vương, Cảnh Ngôn rất khó giết linh thú ngang ngửa tứ giai. Trước khi Cảnh Ngôn ra tay, nếu không nhờ nhóm Lâm Kỳ kiềm chế hắn khó dùng hai kiếm đâm trúng chỗ hiểm của Thạch Ban Hổ Chi Vương người đầy vết thương.

Thạch Ban Hổ Chi Vương sánh bằng linh thú tứ giai, tất nhiên siêu mạnh.

Cảnh Ngôn định cắt xuống thịt sừng nửa trong suốt trên trán Thạch Ban Hổ Chi Vương:

- Bây giờ ta sẽ lấy đi phần của mình.

Lâm Hổ trừng Cảnh Ngôn, trầm giọng quát:

- Không được!

Cảnh Ngôn đột nhiên xuất hiện tùy tiện đâm Thạch Ban Hổ Chi Vương hai nhát kiếm, sau đó muốn lấy đi một nửa giá trị nguyên con Thạch Ban Hổ Chi Vương, bọn họ tuyệt đối không chấp nhận.

Cảnh Ngôn tạm dừng, nhìn hướng Lâm Kỳ:

- Như thế nào, các ngươi muốn đổi ý?

Lâm Kỳ đang phỏng đoán thực lực của Cảnh Ngôn, ngoài miệng bảo:

- Cảnh Ngôn, ngươi muốn lấy thịt sừng của Thạch Ban Hổ Chi Vương thì hơi tham lam.

Lâm Vũ Nhược lên tiếng:

- Đúng rồi, năm chúng ta giết nửa ngày trời, ngươi chỉ có một mình, theo kiểu chia của ngươi một mình ngươi lấy đi một nửa, năm chúng ta chia một nửa còn lại thì không công bằng!

Lâm Vũ Nhược là nữ tính duy nhất trong năm người Lâm gia.

Cảnh Ngôn nhướng mày lạnh lùng cười:

- Không công bằng? Trước khi ta giết chết Thạch Ban Hổ Chi Vương sao các ngươi không nói là không công bằng? Giờ Thạch Ban Hổ Chi Vương chết rồi các ngươi kêu la không công bằng, ha ha ha, thật ra các ngươi biết nếu không có ta ra tay thì bốn người khó giết Thạch Ban Hổ Chi Vương này, rất có thể sẽ có người chết.

Cảnh Ngôn nhìn Lâm Kỳ chằm chằm:

- Lâm Kỳ, ngươi muốn lật lọng?

Trong năm người Lâm Kỳ mới là thủ lĩnh.

Lâm Kỳ lấy ra mười khối linh thạch:

- Cảnh Ngôn, nếu không tại ngươi đột nhiên xuất hiện ảnh hưởng chúng ta thì Đông Dương sẽ không bị thương. Nếu Đông Dương không bị thương chúng ta giết Thạch Ban Hổ Chi Vương chỉ còn là vấn đề về thời gian. Bây giờ ta không truy cứu trách nhiệm của ngươi, có mười khối linh thạch đây, cầm đi.

Trong lòng Lâm Kỳ rất muốn diệt Cảnh Ngôn ngay, lúc trước gã đồng ý điều kiện của hắn vì muốn nhờ vào Thạch Ban Hổ Chi Vương giết hắn. Lâm Kỳ không ngờ Cảnh Ngôn ra tay gọn gàng giết Thạch Ban Hổ Chi Vương, nhưng kêu gã thực hiện lời hứa với hắn chẳng khác nào cướp thịt mỡ bên miệng gã.

Giá trị một con Thạch Ban Hổ Chi Vương làm người ta thèm thuồng.

Cảnh Ngôn xì cười, châm chọc nhìn Lâm Kỳ:

- Mười khối linh thạch? Rộng rãi dữ.

Cảnh Ngôn trừng mắt:

- Hôm nay ta quyết lấy thịt sừng của Thạch Ban Hổ Chi Vương!

Lâm Hổ hét to một tiếng:

- Muốn thịt sừng của Thạch Ban Hổ Chi Vương hãy hỏi đao trong tay ta đồng ý không đã!

Nguyên khí toàn thân dâng trào, Lâm Hổ giơ cao trường đao xông hướng Cảnh Ngôn.

Khóe môi cong lên, Cảnh Ngôn lắc người:

- Không biết tự lượng sức mình!

Lâm Hổ tuy có tu vi Võ Đạo ngũ trọng thiên, về cảnh giới ngang bằng Cảnh Ngôn nhưng tính thực lực thì thua xa lắc. Cảnh Ngôn tu luyện Thương Khung Đệ Nhất Thần Công, có năng lực tiên tri khiến người không theo kịp, hắn lại tinh luyện kiếm kỹ Thu Phong Lạc Diệp Kiếm. Đừng nói Lâm Hổ, một mình đối chiến với Lâm Kỳ cũng không làm Cảnh Ngôn ngán ngại.

Nếu không có tự tin đó Cảnh Ngôn đã chẳng lỗ mãng lộ mặt.

Đối phương muốn đánh thì đánh đi.

Cảnh Ngôn quét nhẹ Lưu Quang kiếm:

- Cút xéo!

Một luồng kiếm quang đáng sợ xé rách màn đao của Lâm Hổ.

Lâm Hổ tu luyện võ kỹ là một loại đao pháp hạ phẩm, loại võ kỹ này ở trong mắt Cảnh Ngôn có rất nhiều lỗ hổng, hắn tùy ý vung kiếm có thể lợi dụng lỗ hổng võ kỹ của đối phương trực tiếp đánh vào.

Kiếm quang chợt lóe, Lâm Hổ như chiếc lá bị gió to thổi.

- A!

Cùng với tiếng hét thảm, thân thể thịt mỡ lăn xa hơn mười thước.

Lâm Hổ bị đánh bay nhưng không nguy hiểm mạng sống:

- Không... không thể nào!

Cảnh Ngôn đã nương tay, nếu hắn giết Lâm Hổ thì hai bên sẽ đại chiến một trận. Mấy người khác không đem lại uy hiếp cho Cảnh Ngôn, nhưng Lâm Kỳ cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên thật khó gặm. Bởi vậy Cảnh Ngôn vung kiếm còn nương tình.

Thấy Lâm Hổ bị Cảnh Ngôn một kiếm đánh bay, mấy người Lâm gia biến sắc mặt, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.

Đám người Lâm Kỳ rủa thầm tin đồn không đáng tin:

- Đây tuyệt đối không phải Võ Đạo tam trọng thiên!

- Chết tiệt, quả nhiên lời đồn toàn nhảm nhí. Là thằng khốn nào nói cảnh giới của Cảnh Ngôn rớt xuống Võ Đạo tam trọng thiên!?

- Tổ cha nó!

Thoạt trông Cảnh Ngôn rớt nhiều bậc cảnh giới nhưng tuyệt đối không tới mức Võ Đạo tam trọng thiên. Một kiếm đánh bay Lâm Hổ Võ Đạo ngũ trọng thiên, dù là Võ Đạo lục trọng thiên cũng khó làm được điều này.

Lâm Kỳ suy tư nếu đổi lại là gã không có cách nào một kiếm hất bay Lâm Hổ.

Cảnh Ngôn cười lạnh liếc Lâm Hổ lồm cồm bò dậy:

- Một kiếm này là cho ngươi bài học, nếu còn mắt mù thì sẽ không nhẹ nhàng như vậy!

Cảnh Ngôn khom người cắt xuống thịt sừng của Thạch Ban Hổ Chi Vương, hắn cất thịt sừng sau đó chắp tay xoay người đi:

- Cáo từ!

Nhóm Lâm Hổ thấy Cảnh Ngôn rời đi thì cùng nhìn Lâm Kỳ, lao nhao kêu lên:

- Kỳ ca!

- Cứ để hắn đi vậy sao?

Không cam lòng!

Một con Thạch Ban Hổ Chi Vương giờ bị giảm một nửa giá trị.

Lâm Kỳ nhẹ lắc đầu nói:

- Cảnh Ngôn này rất mạnh, ít nhất là cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên. Nếu đánh nhau chưa chắc chúng ta làm gì được hắn.

Lâm Kỳ cũng không cam lòng, nhưng còn cách nào? Lâm Đông Dương bị thương, cần nhanh chóng đưa gã về gia tộc dưỡng thương. Dù Lâm Đông Dương đã dùng dược tề trị thương nhưng nếu chậm trễ quá lâu rất có thể sẽ ảnh hưởng tu luyện Võ Đạo về sau.