Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 140: Người chết thứ nhất




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Áo trắng bay bay, mặt điển trai, môi mỏng, mắt thì âm trầm tàn nhẫn.

Ngụy Lãnh mười tám tuổi, võ giả cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên, con của chủ quản số một Ngụy gia Ngụy Minh, ứng cử viên được gửi gắm kỳ vọng cao. Có thể nói Ngụy Lãnh là nhân vật tiêu điểm trong Đoan Dương thành, không thua kém mấy tử đệ ưu tú nhất trong các gia tộc hạng nhất.

Ngụy Lãnh âm trầm trừng Cảnh Ngôn, sát khí đằng đằng:

- Tiểu súc sinh, nếu ngươi không đến Ngụy gia thì ta không biết đi đâu tìm ngươi. Đồ ngu nhà ngươi dám tự chạy tới chịu chết. Ha ha, hôm nay là ngày chết của tiểu súc sinh nhà ngươi! Chịu chết vì một nữ nhân, thật là ngu không ai bằng!

Ngụy Lãnh chỉ vào Lưu Hiểu Nguyệt nằm dưới đất:

- Còn nữ nhân ngu xuẩn này!

Mặt Ngụy Lãnh vặn vẹo dữ tợn:

- Nữ nhân ngu xuẩn này nhan sắc không tệ nhưng không biết điều. Ngụy Lãnh ta vừa mắt ả là phúc của ả, vậy mà dám từ chối ta! Hừ, nữ nhân từ chối ta đều không chết tử tế được! Hừm hừm, ả còn muốn tự sát, sao ta có thể cho phép? Từ chối ta thì ta cho ả muốn sống không được, muốn chết chẳng xong! Mỗi ngày ta tự tay phế mấy kinh mạch Võ Đạo, nhìn xem ả còn tự sát không, chờ xem ả chịu dựng tới ngày nào!

Cảnh Ngôn chậm rãi nhìn Ngụy Lãnh, nguyên khí trong vụ tuyền như nước sôi sùng sục, giây sau hắn rời mắt khỏi Ngụy Lãnh.

Kinh mạch Võ Đạo của Lưu Hiểu Nguyệt bị thằng khốn nạn này hủy! Không phải một lần mà là mỗi ngày bị hủy vài kinh mạch Võ Đạo, phá hoại từ từ.

Súc sinh này là là biến thái! Cặn bã!

Có thể tưởng tượng Lưu Hiểu Nguyệt dù muốn tự sát cũng không có sức.

Ngụy Lãnh muốn nhìn Lưu Hiểu Nguyệt giãy dụa chết dần chết mòn. Nếu Cảnh Ngôn chậm thêm vài ngày, thậm chí đến muộn một ngày thôi rất có thể Lưu Hiểu Nguyệt không chống chọi nổi nữa tắt thở.

Súc sinh này xuống tay ác với Lưu Hiểu Nguyệt như vậy.

Giờ phút này lòng Cảnh Ngôn lạnh lẽo có thể đóng băng ngọn lửa, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Cảnh Ngôn nhìn Niên Lan, bình tĩnh hỏi:

- Vị tiền bối này, có thể xin nhờ một việc không?

Niên Lan sửng sốt, sau đó cau mày nhìn Cảnh Ngôn. Tuy Niên Lan cũng rất tức giận, hận hành động không phải con người của Ngụy gia. Nhưng nếu Cảnh Ngôn nhờ Niên Lan hỗ trợ giết Ngụy Lãnh thì nàng sẽ không đồng ý. Một là vì Niên gia của nàng tuy xích mích với Ngụy gia nhưng chưa đến mức trở mặt, hai là dù Niên Lan muốn giết súc sinh Ngụy Lãnh cũng không làm được. Đám tộc trưởng, trưởng lão Ngụy gia sẽ không trơ mắt nhìn Ngụy Lãnh thiên tài số một Ngụy gia bị nàng giết.

Cảnh Ngôn nói tiếp:

- Xin tiền bối chăm sóc Hiểu Nguyệt giùm ta.

Cảnh Ngôn nhờ Niên Lan hỗ trợ là chăm sóc Lưu Hiểu Nguyệt giùm. Cảnh Ngôn định cho Ngụy gia trả giá bằng máu, hắn không có tinh lực chú ý Lưu Hiểu Nguyệt.

Nghe câu này người xung quanh ngây ra.

Bọn họ không ngờ Cảnh Ngôn nhờ Niên Lan hỗ trợ chuyện nhỏ này. Lúc Cảnh Ngôn mở miệng, bọn họ cho rằng hắn muốn nhờ Niên Lan ra tay giùm. Người Ngụy gia cũng nghĩ vậy, cười thầm trọng bụng Cảnh Ngôn ngây thơ.

Cảnh Ngôn nói câu tiếp theo làm họ bất ngờ.

Niên Lan thở phào, lòng thầm than.

Xem ra Cảnh Ngôn cảm thấy không thể sống rời khỏi Ngụy gia nên nhờ nàng chăm sóc thiếu nữ tội nghiệp này.

Niên Lan lạnh lùng liếc Ngụy Lãnh:

- Cảnh Ngôn yên tâm, giao Lưu Hiểu Nguyệt cho ta. Hừ, miễn ta còn sống thì ta bảo đảm không ai có thể tổn thương một sợi tóc của nàng nữa!

Nghe Niên Lan nói, Ngụy Lãnh hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Nhưng Ngụy Lãnh không nói lời quá kích, đối phương dù sao là trưởng lão của Niên gia. Lưu Hiểu Nguyệt đã thành hình dạng này, Ngụy Lãnh không có hứng thú vì nàng mà liều mạng với Niên Lan, không đáng.

Niên Lan cũng biết có Cảnh Ngôn đứng ra, người Ngụy gia sẽ không cắn chết Lưu Hiểu Nguyệt không nhả. Niên Lan muốn dẫn Lưu Hiểu Nguyệt rời đi người Ngụy gia sẽ không phản đối kịch liệt.

Cảnh Ngôn lại khom người chào Niên Lan, trầm giọng nói:

- Đa tạ tiền bối! Cảnh Ngôn ta nợ tiền bối một nhân tình, hôm nào có cơ hội nhất định báo đáp!

Đây là lời hứa của Cảnh Ngôn, hắn nợ Niên Lan một nhân tình.

Niên Lan cười nói:

- Không sao.

Niên Lan ngày càng thích võ giả trẻ tuổi tên Cảnh Ngôn, thanh niên có tình có nghĩa, vì nữ nhân của mình dám một mình giết tới Ngụy gia, đây là tinh thần không biết sợ cỡ nào? Người trẻ tuổi như vậy có thể tìm đến trong Đoan Dương thành sao? Biết rõ phải chết còn dám vào. Tiếc rằng người có phẩm chất này không thể sống đến ngày mai.

Niên Lan vô cùng tiếc thương.

Đại nhân vật Đoan Dương thành đứng gần đó cũng nghĩ giống Niên Lan, không phải một, hai người mà nhiều người thở dài bất đắc dĩ.

Còn về Cảnh Ngôn nói nợ một nhân tình thì Niên Lan không để bụng, qua hôm nay trên thế giới này không còn người tên Cảnh Ngôn, nhân tình không thể trả lại.

Không lẽ Niên Lan đi tìm Cảnh gia đòi bồi thường? Chuyện này không hiện thực.

Nên khi Cảnh Ngôn nói ra câu đó Niên Lan không để bụng, nghe rồi bỏ qua.

Nghe Niên Lan đồng ý trông chừng Lưu Hiểu Nguyệt, Cảnh Ngôn lại nhìn Ngụy Lãnh.

Cảnh Ngôn quát vào mặt Ngụy Lãnh:

- Tiểu súc sinh, hiện tại chịu chết đi! Hôm nay người Ngụy gia đầu tiên chết bắt đầu từ ngươi!

Ngụy Lãnh sầm mặt xuống, cuồng cười:

- Ha ha ha! Đúng là trò cười lớn nhất đời, bằng vào phế vật như ngươi cũng muốn giết ta?

Ngụy Lãnh không quên xin tộc trưởng Ngụy gia cho đánh:

- Tộc trưởng, xin cho phép ta ra tay đánh chết phế vật này, để hắn biết tử đệ Ngụy gia ta không phải hắn có thể coi thường!

Ngụy Lâu Hà hơi nghi ngờ:

- A?

Vì Cảnh Ngôn biểu hiện ra thực lực không giống bình thường, chưa chắc Ngụy Lãnh giết được tiểu tử tên Cảnh Ngôn. Nhưng nếu Ngụy Lãnh thật sự giết tiểu tử này thì tốt, không cần nhân vật cao tầng như họ ra tay mắc công mang tiếng xấu ỷ lớn hiếp nhỏ.

Chủ quản số một Ngụy gia Ngụy Minh mắt lóe tia sáng lên tiếng:

- Xin tộc trưởng cho phép nhi tử của ta Ngụy Lãnh xuất chiến!

Ngụy Minh tràn đầy niềm tin vào nhi tử của mình.