Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Rầm!
Răng rắc!
Một cái cây to thô cỡ eo người bị bóng xám đụng gãy.
Bóng xám gầm rống liên tục:
- Grào grừ!
Quanh nó có năm người nhanh chóng nhảy lên nhảy xuống.
Bóng xám là Thạch Ban Hổ Chi Vương, thân hình của nó to hơn Thạch Ban Hổ bình thường gấp đôi, toàn thân tràn ngập lực lượng sức bật. Móng vuốt nó bấu chỗ nào là để lại vết cào sâu, trên nham thạch cứng rắn cũng để lại mấy vệt sâu hoắm.
- Cái con to bự này thật khó giết!
- Nhưng giết được nó thì lần này chúng ta vào Hắc Thạch sơn mạch không uổng công.
- Ha ha ha! Không ngờ chuyến này chúng ta vào Hắc Thạch sơn mạch đụng phải Thạch Ban Hổ Chi Vương.
Thủ lĩnh trầm giọng quát:
- Tất cả cẩn thận đừng chểnh mãng!
Năm võ giả vây giết Thạch Ban Hổ Chi Vương vừa cẩn thận tấn công nó vừa tán dóc, bọn họ biểu lộ hưng phấn vô cùng. Vì Thạch Ban Hổ Chi Vương giống như Phong Ảnh Lang đều hiếm hoi, khó gặp. Đội săn bắn bọn họ vào Hắc Thạch sơn mạch không phải một, hai lần nhưng đây là lần đầu tiên đụng tới Thạch Ban Hổ Chi Vương.
Trong lúc cả đội dốc sức chém giết Thạch Ban Hổ Chi Vương thì một bóng áo xanh lặng lẽ xuất hiện đằng sau họ.
Bóng áo xanh tất nhiên là Cảnh Ngôn nghe tiếng tìm đến.
Cảnh Ngôn vốn định rời khỏi Hắc Thạch sơn mạch trở về Đông Lâm thành, nhưng trước khi đi hắn nghe tiếng rống của Thạch Ban Hổ Chi Vương nên chạy tới xem.
Cảnh Ngôn nhìn năm võ giả vây giết Thạch Ban Hổ Chi Vương, con ngươi co rút nhận ra thủ lĩnh của đội.
Mắt Cảnh Ngôn hấp háy:
- Lâm Kỳ? Xem ra là tử đệ Lâm gia tổ thành đội săn.
Lâm gia và Cảnh gia nằm trong tứ đại gia tộc Đông Lâm thành. Lâm Kỳ là tử đệ xuất sắc của Lâm gia, tuổi còn trẻ đã là võ giả cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên, Cảnh Ngôn biết mặt gã cũng bình thường. Cảnh Ngôn từng gặp Lâm Kỳ vài lần, nhưng khi đó hắn là nhân vật phong vân trong Đông Lâm thành, Lâm Kỳ không đáng lọt vào mắt hắn.
Trong tứ đại gia tộc Đông Lâm thành mối quan hệ của Lâm gia và Cảnh gia kém nhất, hai gia tộc tranh đấu gay gắt đã qua trăm năm. Vì không ai làm gì được ai nên ngoài sáng hai gia tộc không xảy ra đấu tranh chém giết quy mô lớn, ngầm mấy trận đấu nhỏ thường xuyên diễn ra.
Cảnh Ngôn thấy là tử đệ Lâm gia vây giết Thạch Ban Hổ Chi Vương thì nảy ý tưởng. Nếu là võ giả lạ mặt vây giết Thạch Ban Hổ Chi Vương có lẽ Cảnh Ngôn sẽ rời đi, nhưng gặp người Lâm gia, nếu bỏ đi thì thật không đúng phong cách của Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn không đi ra ngay.
Đám người Lâm Kỳ mới bắt đầu chém giết với Thạch Ban Hổ Chi Vương, năm người này muốn giết Thạch Ban Hổ Chi Vương phải mất một thời gian lâu. Thạch Ban Hổ nổi tiếng về phòng ngự, năng lực phòng ngự của Thạch Ban Hổ Chi Vương càng kinh người. Dù Thạch Ban Hổ Chi Vương đứng yên cho năm người giết cũng phải mất một lúc lâu.
Trong khi đánh nhau Lâm Kỳ nhích người, quát to với một tử đệ Lâm gia phía bên trái:
- Lâm Hổ cẩn thận!
Lâm Kỳ dứt lời, Lâm Hổ mập mạp lăn lông lốc, thân hình tròn xoe như trái banh da lăn thoát khỏi vuốt bén của Thạch Ban Hổ Chi Vương.
Lâm Hổ đứng dậy biểu tình cực kỳ khó xem, nếu Lâm Kỳ không ra tiếng nhắc kịp thì gã khó né thoát. Tưởng tượng bị móng vuốt của Thạch Ban Hổ Chi Vương cào trúng đã làm Lâm Hổ sợ.
Lâm Hổ nhìn trường sam rách vài chỗ lấm tấm vệt máu, gã hầu như né thoát nhưng vẫn bị Thạch Ban Hổ Chi Vương cào trúng, miệng vết thương hơi nhói. Lâm Hổ biết giờ không phải lúc băng bó vết thương, gã cắn răng lại xông lên.
Lâm Kỳ đảo tròng mắt trầm giọng nói:
- Mọi người cẩn thận chút, Thạch Ban Hổ Chi Vương không phải Thạch Ban Hổ, ta không hy vọng trong nhóm có người chết tại đây.
Lâm Hổ lại lao vào chiến cuộc cảm kích Lâm Kỳ:
- Đa tạ Kỳ ca!
Chiến đấu tiếp tục.
Năm người Lâm Kỳ liên tục để lại từng vết thương trên thân hình to lớn của Thạch Ban Hổ Chi Vương. Những vết thương này một, hai cái không đáng gì, nhưng số lượng nhiều khiến Thạch Ban Hổ Chi Vương khó chịu. Máu chảy ra từ vết thương càng lúc càng nhiều dần ảnh hưởng độ nhanh nhẹn của nó.
Thạch Ban Hổ Chi Vương ngày càng táo bạo.
Năm người Lâm Kỳ không nhẹ nhàng gì. Trong năm người trừ Lâm Kỳ ra bốn người khác thân thể hoặc nhiều hoặc ít có vết thương, may mắn Thạch Ban Hổ không có độc, nếu không bốn người bị thương đã gục ngã.
Lâm Kỳ thấy không khí hơi nặng nề, bốn người khác tỏ ra mệt mỏi, gã lên tiếng cổ vũ:
- Mọi người cố gắng lên, hôm nay chúng ta nhất định giết chết con Thạch Ban Hổ Chi Vương này! Nó không chống chọi được lâu!
Mắt Lâm Kỳ sáng rực vẽ ảo tưởng:
- Giết Thạch Ban Hổ Chi Vương không chỉ kiếm được linh thạch, những trưởng bối trong gia tộc nếu biết là tiểu đội chúng ta săn giết Thạch Ban Hổ Chi Vương, các ngươi tưởng tượng xem bọn họ sẽ nghĩ sao?
Các thành viên nghe thế phấn khởi tinh thần, công kích sắc bén hơn.
Cảnh Ngôn ở đằng sau luôn xem cuộc chiến khóe môi cong lên.
- Cũng tới lúc ta nên xuất hiện, mấy tên này hiệu suất thật thấp.
Cảnh Ngôn híp mắt cất bước tới trước.
Cảnh Ngôn nhích người đám Lâm Kỳ liền phát hiện có võ giả đến gần, cùng đưa mắt nhìn.
- Ai?
- Chết tiệt!
Bọn họ đang vây giết Thạch Ban Hổ Chi Vương đương nhiên không hy vọng có người quấy rầy, thấy võ giả đến gần bọn họ mặc kệ mới lạ.
Thạch Ban Hổ Chi Vương tức giận gầm lên:
- Grào!
Có tiếng hét thảm:
- A!
Võ giả cao gầy bịt chặt bụng, mặt vặn vẹo liên tục thụt lùi, vũ khí rời tay rớt xuống đất.
Vì Cảnh Ngôn đột nhiên xuất hiện làm võ giả cao gầy phân tâm, Thạch Ban Hổ Chi Vương thừa dịp đó tấn công, gã không thể né thoát. Thạch Ban Hổ Chi Vương để lại vết thương ghê rợn trên bụng võ giả cao gầy, máu chảy ồ ạt.
Bốn người khác thấy Lâm Đông Dương bị thương nặng căng thẳng nhìn, kinh kêu:
- Đông Đương!
Mặt Lâm Kỳ âm trầm nhỏ nước, thấy vết thương của Lâm Đông Dương thì thở phào một hơi. Vết thương của Lâm Đông Dương nhìn như nghiêm trọng thật ra chưa tổn thương nội tạng, băng bó kịp lúc sẽ không nguy hiểm mạng sống. Lâm Kỳ liếc hướng võ giả xuất hiện sau lưng họ, gã biết nếu không phải tại võ giả chết tiệt xuất hiện thì Lâm Đông Dương đã không bị thương.