Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 116: Tách ra




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Cảnh Ngôn nói cảnh giới của mình là Võ Đạo cửu trọng thiên, đám người Cao Phượng không tin được.

Nhóm Cao Phượng đã gặp qua nhiều võ giả cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên, bọn họ chưa từng tưởng tượng thực lực của võ giả cảnh giới Võ Đạo cửu trọng thiên mạnh đến trình độ này.

Đương nhiên dù họ không tin cũng phải tin, họ biết Cảnh Ngôn không cần lừa họ. Nếu Cảnh Ngôn là Tiên Thiên cảnh, lúc trước hắn đã phô bày thực lực cường đại trước mặt họ, nếu bây giờ hắn còn lừa họ thì là làm điều thừa.

Bọn họ chưa từng gặp võ giả Võ Đạo cửu trọng thiên mạnh đến vậy, có lẽ vì họ kiến thức không đủ, tầm nhìn hạn hẹp.

Nửa Bước Tiên Thiên cũng xem như Võ Đạo cửu trọng thiên.

Lúc trước Cảnh Ngôn vận dụng Thiên Không Chi Dực trong vài giây giết mấy chục thành viên băng cướp Nhiễm Hậu. Vì vận chuyển nguyên khí quá nhiều nên quanh người Cảnh Ngôn bốc lên sương mờ, qua đó thấy hắn là Nửa Bước Tiên Thiên trong Võ Đạo cửu trọng thiên, giống như Nhiễm Hậu.

Nhưng sức chiến đấu của Nhiễm Hậu so với Cảnh Ngôn thì như cặn bã.

Đám người Liệt Diễm cảm khái vô cùng, võ giả cửu trọng thiên càng thấy xót xa. Cùng là cửu trọng thiên mà sao cách biệt lớn quá.

Sau khi vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm thì sắc trời u ám, trong rừng rậm tia sáng mờ nhạt. Dù là võ giả cao cấp chỉ có thể dùng mắt thường thấy cảnh vật trong vòng mấy chục thước.

Đi trong hoàn cảnh này vô cùng nguy hiểm, nếu không phải Cảnh Ngôn gấp gáp thì thành viên đội mạo hiểm Liệt Diễm đã tìm một chỗ trú đóng, chờ trời sáng trong rừng sáng sủa hơn mới đi tiếp.

Bây giờ bọn họ phải đi suốt đêm, nhưng có cường giả như Cảnh Ngôn khiến họ không quá lo, vị trí họ đang ở mới chỉ là vòng ngoài Nguyệt Hoa Sâm Lâm.

Hơn hai mươi võ giả lao nhanh trong bóng tối.

Khi trời sáng bọn họ đã vào sâu trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm mấy chục dặm.

Tội Ác Hiệp Cốc ở sâu trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm hai trăm dặm, vị trí này lọt thỏm trong rừng, nếu không có nhiệm vụ bình thường đội mạo hiểm Liệt Diễm sẽ không đi. Vì lỡ đụng phải linh thú cao cấp tức trên thất giai, đội mạo hiểm Liệt Diễm sẽ có tử thương. Linh thú cao cấp rất hung mãnh, lực công kích khủng bố vô cùng.

Ngày đêm chạy đi, chỉ mất bốn ngày Cảnh Ngôn, đội mạo hiểm Liệt Diễm đã vào sâu trong Nguyệt Hoa Sâm Lâm hai trăm dặm. Dọc đường bọn họ đụng tới nhiều linh thú cấp thấp, cao cấp sau đó bị cả nhóm tùy tay tiêu diệt.

Bọn họ không đụng phải bầy linh thú, không phải vì cả nhóm may mắn mà là trước khi gặp phải Cảnh Ngôn sẽ dẫn người Liệt Diễm né tránh.

Lần này vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm mục tiêu của Cảnh Ngôn rất rõ ràng, đến Tội Ác Hiệp Cốc tìm Tử Huân Hoa, hắn không hứng thú săn giết linh thú. Vì tiết kiệm thời gian Cảnh Ngôn cố gắng né qua bầy linh thú, ngũ giác của hắn mạnh đến mức khiến người sợ hãi, nếu có bầy linh thú ở trước tuyến đường sẽ bị Cảnh Ngôn phát hiện ngay.

Người Liệt Diễm không biết điều đó, còn tưởng bọn họ may mắn không đụng phải bầy linh thú.

Hôm nay đội trưởng Cao Triển nói với Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn thiếu gia, đằng trước mười dặm là thấy Tội Ác Hiệp Cốc.

Dọc đường đi nhóm Cao Triển rất hưng phấn, trung bình một năm hai lần họ vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm nhưng nhiều lần không đi sâu vào Nguyệt Hoa Sâm Lâm hai trăm dặm. Dù không vào sâu trong rừng cả nhóm cũng không nhẹ nhàng được như vậy.

Đi chung với Cảnh Ngôn đúng là chuyến đi vui vẻ, dọc đường thi thoảng giết linh thú cấp thấp, cao cấp, giá trị rất phong phú. Cảnh Ngôn không nhận tài nguyên này, cho đội mạo hiểm Liệt Diễm chiếm lợi lớn.

Đám Cao Triển không thấy sướng mới lạ.

Bọn họ ước gì đừng đến Tội Ác Hiệp Cốc quá nhanh, nếu cứ giết chóc mãi thế này thì rất sướng.

Nhưng hai bên rồi phải có lúc tách ra.

Cảnh Ngôn chắp tay với thành viên đội mạo hiểm Liệt Diễm:

- Cao Triển đội trưởng, đa tạ. Các vị huynh đệ, đa tạ.

Nơi này cách Tội Ác Hiệp Cốc rất gần, có thể chia tay nhau.

Mặt Cao Phượng đỏ ửng hưng phấn hỏi:

- Cảnh Ngôn thiếu gia, hay là chúng ta cùng nhau đến rìa Tội Ác Hiệp Cốc đi?

Cảnh Ngôn lắc đầu nói:

- Không cần, các ngươi từ nơi này quay về đi, gần Tội Ác Hiệp Cốc rất nguy hiểm.

Dọc đường đi Cao Triển có nói nhiều tin tức về Tội Ác Hiệp Cốc, nên Cảnh Ngôn biết khá nhiều linh thú cao cấp loanh quanh gần Tội Ác Hiệp Cốc.

Lực công kích của linh thú cao cấp quá mạnh, nếu một, hai con thì Cảnh Ngôn nắm chắc bảo vệ người Liệt Diễm, giết chết linh thú. Nhưng nếu quá đông linh thú thì Cảnh Ngôn không rảnh tay, nên chia tay nhau tại đây là thích hợp nhất.

Cao Phượng chu môi son:

- Vậy được rồi!

Những người khác lưu luyến, nhưng họ biết có đi cùng Cảnh Ngôn thì cuối cùng vẫn phải tách ra. Cảnh Ngôn thiếu gia muốn vào Tội Ác Hiệp Cốc, bọn họ không thể cùng hắn đi.

Võ giả bình thường chưa đến Tiên Thiên mà vào Tội Ác Hiệp Cốc là chết chắc, hầu như không có khả năng sống trở ra.

- Cảnh Ngôn thiếu gia nhớ cẩn thận.

- Cảnh Ngôn thiếu gia bảo trọng!

- ...

Mặc dù mới ở chung có bốn ngày nhưng người Liệt Diễm hiểu biết nhiều hơn về Cảnh Ngôn. Họ biết võ giả trẻ tuổi mà cường đại này đáng để tôn kính, nên họ thật lòng dặn dò hắn cẩn thận an toàn.

Cảnh Ngôn cười nói:

- Hẹn gặp lại.

Vèo!

Vận chuyển Thiên Không Chi Dực, Cảnh Ngôn biến mất trong tầm mắt người Liệt Diễm.

Cao Phượng ngơ ngẩn nhìn hướng Cảnh Ngôn biến mất:

- Không biết đời này còn cơ hội nào gặp lại Cảnh Ngôn thiếu gia không.

Phương Đức cười nham nhở:

- Cao Phượng muội, chuyện đó đơn giản thôi. Cảnh Ngôn thiếu gia là võ giả Đông Lâm thành, muội muốn gặp thiếu gia thì chúng ta đi Đông Lâm thành.

Cao Phượng trừng mắt quát:

- Muốn ăn đòn hả?

Nhưng trong lòng Cao Phượng nghĩ nếu có cơ hội đi Đông Lâm thành xem thử cũng hay.

Vèo!

Cảnh Ngôn vận dụng Thiên Không Chi Dực gần một tách trà sau đã đến Tội Ác Hiệp Cốc.

Bên này rừng cây cao dày đặc, cành lá che rợp trời rất sum xuê. Bây giờ là ban ngày nhưng ánh nắng không chiếu vào được.

Bốn phía yên tĩnh không có tiếng động.

Không có linh thú, không có võ giả nhân loại.