Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Thật sự xảy ra chuyện lớn!
Miêu Việt cảm thấy đã nhìn lầm, cứ nghĩ võ giả trẻ tuổi mặc trường bào xanh Cảnh Ngôn chỉ là võ giả bình thường, thoạt trông nho nhã không có tính tình. Nhưng người như thế sát phạt quyết đoán, biết thân phận của Ngụy Trùng Dương còn dám xuống tay giết.
Miêu Việt biết mình gặp rắc rối lớn, vì gã mời Ngụy Trùng Dương đến trợ trận, nhân vật cao tầng Ngụy gia đến nay còn chưa biết. Nhưng nếu thời gian dài không có tin tức của Ngụy Trùng Dương thì người Ngụy gia chắc chắn sẽ điều tra ra.
Ngụy Trùng Dương chết trong Thiên Lang trại của gã, người Ngụy gia sẽ bỏ qua cho Thiên Lang bang sao?
Mặt Miêu Việt dữ tợn nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm.
Không chỉ Miêu Việt giật mình, những người khác cũng khó thể bình tĩnh nhìn Cảnh Ngôn đăm đăm.
Tiểu tử này có sát ý mãnh liệt, một lời không hợp liền giết người, tàn nhẫn còn hơn Thiên Lang bang chúng ta!
Nhị đương gia Hoàng Binh, tam đương gia Đan Hùng siết chặt binh khí, biểu tình cảnh giác cao.
Đặc biệt Hoàng Binh thỉnh thoảng liếc hướng Miêu Việt, gã đang chờ tín hiệu của Miêu Việt. Hễ Miêu Việt ám thị một cái là Hoàng Binh sẽ tấn công ngay.
Tiểu tử tên Cảnh Ngôn này không phải nhân vật dễ đối phó, phải hợp sức tiêu diệt hắn trong thời gian ngắn nhất.
Hai mươi võ giả cao cấp đứng sau lưng ba vị đương gia giơ vũ khí, nín thở.
Tình hình đông lại.
Lưu Đại Toàn ngồi trên ghế trợn to mắt ngơ ngác nhìn bóng lưng Cảnh Ngôn, há to mồm, cơ mặt cứng ngắc. Mãi đến lúc này Lưu Đại Toàn mới biết tứ trưởng lão Cảnh gia phái võ giả trẻ Cảnh Ngôn đến hung hãn, cường đại biết bao. Hèn gì tứ trưởng lão để Cảnh Ngôn thiếu gia tới Hắc Phong trấn giúp gã.
Nhớ lại những suy nghĩ lúc trước của mình khiến Lưu Đại Toàn rất xấu hổ.
Nhưng mà...
Mắt Lưu Đại Toàn lấp lóe, gã có thể đứng vững gót chân ở Hắc Phong trấn thì không ngốc. Cảnh Ngôn diệt chủ quản Ngụy gia rồi sau này tính sao? Người Ngụy gia sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Lưu Đại Toàn chợt nhớ Cảnh Ngôn đã hỏi Ngụy gia xếp hạng mấy trong Đoan Dương thành, lúc ấy gã không rõ tại sao hắn hỏi vậy, còn tưởng hắn cười nhạo thực lực Ngụy gia không bằng Cảnh gia. Giờ Lưu Đại Toàn đã hiểu gã nghĩ sai, Cảnh Ngôn hành động không phải xúc động lỗ mãng. Có lẽ Cảnh Ngôn không thèm để Ngụy gia vào mắt, ít nhất hắn không ngán ngại.
Cảnh Ngôn cười khẽ, Lưu Quang kiếm lấp lóe tia sáng đen trong tay hắn:
- Ha ha ha!
Cảnh Ngôn hờ hững liếc Miêu Việt, giọng trầm thấp xuyên thấu hồn người:
- Khi ta đến ôm ý nghĩ hòa bình đàm phán, nhưng các ngươi làm ta rất thất vọng. Ta đã nói muốn khiến trong địa vực Hắc Phong trấn từ nay không có Thiên Lang bang nữa, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, cút ra địa vực Hắc Phong trấn. Đại đương gia thấy sao?
Cảnh Ngôn vẫn là Cảnh Ngôn.
Nhưng đám người Miêu Việt đã có cái nhìn khác hẳn về Cảnh Ngôn.
Trước khi Cảnh Ngôn giết Ngụy Trùng Dương, bọn họ nghe lời hắn nói cảm thấy buồn cười. Giờ họ đã biết Cảnh Ngôn nghiêm túc.
Nhưng kêu bọn họ rời khỏi địa vực Hắc Phong trấn? Sao mà được!
Miêu Việt trầm giọng quát:
- Ra tay!
Vèo vèo vèo!
Ba bóng người xông hướng Cảnh Ngôn trước tiên, nguyên khí bùng nổ, các loại uy năng võ học được vận dụng đến cực hạn, muốn giết hắn tại chỗ.
Miêu Việt biết Cảnh Ngôn không dễ đối phó nhưng gã không có đường lui. Dù Miêu Việt đồng ý từ bỏ nhiều cơ nghiệp mà Thiên Lang bang gầy dựng, cuốn gói khỏi địa vực Hắc Phong trấn thì Ngụy gia tuyệt đối không tha cho gã. Mấy huynh đệ Miêu Việt sẽ bị Ngụy gia truy sát.
Nếu giết hung thủ đã giết Ngụy Trùng Dương rồi tự tay giao cho Ngụy gia có lẽ sẽ dập tắt lửa giận của Ngụy gia.
Nên Miêu Việt không có lựa chọn.
Nhìn đám người Thiên Lang bang tấn công, Cảnh Ngôn cười khẽ.
Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Cảnh Ngôn, hắn biết đám người Miêu Việt sẽ chọn ra tay.
Cảnh Ngôn sớm có tính toán, trước khi giết Ngụy Trùng Dương là hắn đã quyết định sẽ nhổ Thiên Lang bang tận gốc. Đối với những kẻ không chuyện ác nào không làm này giết chết là lựa chọn tốt nhất.
Lưu Đại Toàn vội vàng thúc giục hai võ giả cửu trọng thiên sau lưng:
- Mau bảo vê Cảnh Ngôn thiếu gia!
Cảnh Ngôn thiếu gia mạnh nhật nhưng bị nhiều võ giả cao cấp vây công, hai đấm khó địch lại bốn tay.
Hai hộ vệ cửu trọng thiên có trách nhiệm lập tức từ sau lưng Lưu Đại Toàn xông lên, muốn chia sẻ áp lực cho Cảnh Ngôn.
Nhưng sau đó bọn họ khựng lại, ánh mắt kinh sợ.
Xoẹt!
Rít rít!
Lưu Quang kiếm ở trong tay Cảnh Ngôn liên tục lóe lên từng đợt kiếm quang. Những kiếm quang như mọc mắt cực kỳ chính xác chém hướng đám người Miêu Việt xông lên trước nhất.
Cảnh Ngôn không sử dụng Trảm Nguyệt kiếm pháp, hắn chỉ dùng võ học hạ phẩm Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, vì không cần dùng võ học cao cấp.
Thực lực của Cảnh Ngôn bây giờ mạnh biết bao, dù là võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ cũng chỉ có nước bị xoa nắn, một số võ giả cửu trọng thiên bình thường mà muốn ngăn cản công kích của hắn?
Phập phập phập!
Kiếm quang của Cảnh Ngôn dễ dàng xuyên qua võ học mà nhóm Miêu Việt thi triển, võ học của họ như giấy khi đụng tới kiếm quang của Cảnh Ngôn thì tan vỡ.
Mấy tiếng vang khẽ, trên trán ba người Miêu Việt có một lỗ máu, hơi thở ba người yếu bớt, thân thể xông lên té nhào xuống đất quảng trường, trượt thêm một khoảng cách mới ngừng lại.
Cảnh tượng này xảy ra, đám Hoàng Binh Thiên Lang bang ngừng thế xông lên, ánh mắt nhìn Cảnh Ngôn như thấy quỷ.
Võ giả trẻ này thực lực đã vượt sức tưởng tượng của họ.
Khí thế Cảnh Ngôn trầm xuống quát với đám võ giả cao cấp:
- Biến!
Trong đám võ giả cao cấp một võ giả cảnh giới cửu trọng thiên hung tợn rống to:
- Ta liều mạng với ngươi! Các huynh đệ, hãy báo thù cho đại đương gia!
Võ giả cửu trọng thiên đôi mắt đỏ ngầu rít gào, mạnh huơ vũ khí lại xông lên.
Có mấy bóng người lao theo gã xông hướng Cảnh Ngôn.
Đa số người đứng yên không nhúc nhích.
Ba vị đương gia đã chết, có liều mạng chém giết cũng được ích gì?
Lòng Cảnh Ngôn lạnh lùng, vận chuyển Thiên Không Chi Dực khoảnh khắc đến gần nhóm võ giả cao cấp:
- Không biết sống chết!
Mấy kiếm quang đâm ra, đám võ giả cao cấp ngu trung với Hoàng Binh đều bị giết.