Căn Hộ Có Quỷ

Chương 25: 25: Rốt Cuộc Là Ai Đã Tiến Cử Tôi Với Công Ty Này…





Dịch: Amelie.Vo
Vị trí trong công ty của tôi là trợ lý thực tập, mà cấp trên của tôi chính là nữ trợ lý hiện tại của giám đốc.

Cô ấy chịu trách nhiệm đào tạo và giao nhiệm vụ cho tôi.

Gần đây, cô ấy đã xin nghỉ ốm, thế nên người quản lý tôi trực tiếp được thay bằng anh Mã – trưởng phòng kỹ thuật, 31 tuổi.

Anh Mã là một chàng trai khá hài hước và thú vị, phong độ ngời ngời và rất được lòng người khác.

Chỉ có điều, khi đối đãi với cấp dưới, đặc biệt là đám thực tập sinh chúng tôi, anh ấy bỗng hóa thành giai cấp bóc lột tàn bạo.
Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy có vẻ như anh ấy đang nhắm vào tôi.

Anh ấy ung dung nói cười vui vẻ tại chỗ ngồi, nhưng lại giao cho tôi bảy đến tám đầu việc.

Ngày nào tôi cũng phải chạy sấp mặt lên xuống các tầng của công ty.

Vừa ngồi vào chỗ chưa kịp nóng ghế thì những nhiệm vụ mới đã đuổi tới chân rồi.
Mỗi lần họp, anh luôn bảo rằng nếu có gì không hiểu thì cứ đến hỏi anh.

Thế nhưng khi tôi thật sự có chuyện cần hỏi, hoặc là anh sẽ nghe điện thoại, còn tôi đứng một bên chờ đợi và bị anh ấy xua tay đuổi đi, hoặc là tôi sẽ tìm thời điểm để nói chuyện riêng thì anh ấy lại không trả lời.

Trong đó, có rất nhiều vấn đề yêu cầu tính hiệu quả cao nên không được phép trì hoãn.

Kết quả là tôi liên tục mắc lỗi, mà số lượng không chỉ dừng lại ở một.
Nhân viên nước ngoài muốn nộp hồ sơ vào công ty trong nước phải khai báo thứ tự trên hệ thống, mà tôi lại báo thiếu một người.

Người ta sớm đã đặt chỗ ở khách sạn và lịch trình các thứ ở đây xong xuôi thì lại phải hủy hết toàn bộ để đặt theo lịch trình mới.

Lý do mà tôi báo thiếu một người là vì anh Mã đã quên nói với tôi.

Trước đó, lúc tôi đến hỏi, anh ấy bảo anh đã sớm nói với tôi rồi.

Thế nên, trong quá trình chuyển lời tôi có chút sơ suất, biến một việc đơn giản thành phức tạp, khiến cho đồng nghiệp ở bộ phận khác làm việc một cách vô ích.

Song, lúc mọi người gấp rút đưa tài liệu cho tôi, tôi tìm anh Mã để xác nhận nhưng anh ấy lại phất tay bảo tôi tự mình làm.

Sau khi mọi chuyện vỡ lở, anh Mã hết sức tức giận, anh chất vấn tôi tại sao lại không mở miệng hỏi trước.   
Một thực tập sinh nhỏ bé như tôi thì có thể làm gì được đây?
Tôi không chỉ không thể phản bác mà còn phải chịu trách nhiệm đến cùng.

Nếu có sai sót thì phải đền bù, vì vậy những đầu việc càng ngày càng dồn ứ.

Suốt một tuần ròng rã, hầu như ngày nào tôi cũng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, tăng ca về muộn tới nỗi tàu điện ngầm cũng hết chuyến, đành phải bắt taxi đi làm liên tiếp ba ngày.
Những ngày như thế, vừa về đến nhà tôi đã nhào lên giường ngủ không biết trời trăng, đợi sớm hôm sau tỉnh giấc thì đã thấy trên người đã mặc đồ ngủ, mặt mũi cũng tươi tắn và tỉnh táo hơn.
Có một hôm, tôi đang ngủ say như lợn thì bị một động tác của ai đó di chuyển trên mặt mình đánh thức.

Lúc bấy giờ, tôi mới nhìn thấy Tử Dạ đang cẩn thận tẩy trang cho tôi bằng bông tẩy trang!
“Ôi, em chu đáo quá đi!” Tôi kinh ngạc thốt lên.
Nói xong tôi định nhổm người dậy tự mình làm.
Tử Dạ nhẹ nhàng ấn tôi xuống giường: “Chị cứ ngủ tiếp đi, để em làm giúp chị.”
Cậu từ tốn lau đi lớp phấn nền trên gương mặt tôi, sau đó loại bỏ lớp mascara cùng son bóng từng chút một.
Tẩy trang xong, cậu lau mặt cho tôi bằng khăn bông thấm nước ấm.
Nhưng vẫn chưa hết!
Tiếp theo cậu lần lượt giúp tôi thoa nước hoa hồng, sữa dưỡng ẩm và kem dưỡng da ban đêm! Lại còn mát-xa gương mặt tôi nữa!
“Trời ơi Tử Dạ, sao em lại tỉ mỉ và rành rẽ mấy thứ này quá vậy?”
“Tối nào em cũng thấy chị làm nên em nhớ.”
Nói hết câu, Tử Dạ cúi người xuống hít hà một hơi:
“Chị ơi, hôm nay chị đã tắm trên công ty à? Người chị thơm quá.”
“Ừ, lâu lâu chị vẫn tắm trên công ty lúc nghỉ trưa, máy sấy tóc trên công ty giá tận 3000 tệ một cái lận, không dùng thì quá phí của trời.”
“Nếu không chị cứ về nhà tắm đi, em tắm cho chị.”
“… Em quên những gì chị nói lúc trước rồi à? Hai chúng ta không thể tắm chung, nhớ không?”
“Vậy tại sao chị được tắm cho em, thế thì em cũng tắm cho chị được vậy.”
“Hai chuyện đó không giống nhau!”
“Sao lại không giống nhau?”
“Cái tên nhóc này! Em chỉ muốn thấy chị lõa lồ thôi chứ gì!” Tôi che ngực lại.
“Thấy từ lâu…” Tử Dạ đằng hắng: “Em hứa là sẽ không nhìn gì cả, em sẽ bịt mắt lại rồi tắm cho chị được không?”
Nghĩ đến cảnh ấy, tôi chợt thấy buồn cười, liền bật cười ha hả.
Buổi tối, nằm trên giường, đôi mắt tôi lim dim.

Tử Dạ tựa người vào đầu giường, nghịch nghịch ngón tay tôi.
“Tử Dạ, ở trong công ty chưa có ai nhìn thấy mặt mộc của chị hết trơn~” Tôi thở dài.
“Vậy chỉ có mỗi nhìn em nhìn thấy thôi à?”

“Đâu cơ, hàng xóm thấy rồi này, ông bà chủ của mấy cửa hàng xung quanh cũng thấy rồi, chủ nhà cũng thấy nốt, ha ha ha.”
“Hmmm, nhưng mà dạo này chị cũng cực quá, mắt thâm quầng một cục luôn.”
“Đành chịu thôi, làm công ăn lương là vậy ~”
“Bình thường có ai bắt nạt chị không?”
“Không đâu, ai cũng dễ thương hết, cái người hành chị lên bờ xuống ruộng vốn dĩ cũng chỉ đang bồi dưỡng chị mà thôi ~”
“Tâm của chị thật tốt.”
“Khò khò ~”
“Chị ngủ ngoan nhé.”
……Cuối năm thường là thời điểm bận rộn nhất, mỗi ngày tôi đều bận ngập đầu.

Vào thứ sáu, anh Mã đã sắp xếp kha khá công việc để cho tôi tăng ca vào thứ bảy.

Đống tài liệu trên bàn chất chồng như núi, tôi quả thật……
Tầm 8 giờ tối thứ bảy, mọi người trong công ty ai nấy đều chuẩn bị về nhà.

Anh Mã ngồi bên cạnh tôi hỏi: “Thế nào rồi, đã quen với công việc chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Dạ vâng, vẫn ổn… vẫn ổn ạ.

Chỉ là cuối năm em có hơi bận.”
“Em đang làm báo cáo của tuần à?”
“Dạ vâng.”
“Sơ đồ chỗ ngồi của nhân viên các phòng ban vẫn chưa cập nhật? Mấy người này vẫn chưa gọi điện? Biên bản cuộc họp vẫn chưa giao?”
“……Dạ hix.”
“Để anh phụ em.”
“Dạ, vậy sao được ạ…”
“Giờ anh đang là người phụ trách giám sát em, anh không phụ thì ai phụ đây?”
Dứt lời, anh Mã cầm xấp tài liệu trên bàn đem đi.

Tôi vô cùng xúc động, suýt chút nữa quên mất rằng núi tài liệu này cũng là do chính tay anh ta đưa qua.
Mãi đến 9 giờ rưỡi tối chúng tôi mới tan làm.

Tôi cảm ơn anh lia lịa, còn anh ấy lại mỉm cười phóng khoáng:
“Nếu muốn cám ơn thì đi uống với anh.”
Bây giờ ư? Đã 9 giờ rưỡi rồi mà?

Tôi cảm thấy hơi khó xử.
Anh Mã bật cười: “Anh đùa chút thôi, tuần sau phòng mình có tổ chức tiệc, em sẽ không thoái thác nữa chứ?”
Tôi nhanh nhảu gật đầu: “Chắc chắn em sẽ tham gia, chắc chắn luôn!”
“Hình như ngày nào em cũng gấp gáp về nhà? Có bạn trai rồi à?”
“Là em trai, ha ha.” Tôi cười ha hả.
“Em trai sao? Cũng nên để cho nó chút không gian trưởng thành đi.

Em bảo với nó, chị cũng cần có cuộc sống riêng của chị.”
“Ha ha… Dạ vâng ạ.” Tôi chỉ muốn về nhà lẹ lẹ.
“Tới bữa đó mặc một chiếc váy hở lưng đi, dáng lưng của em trông rất đẹp.” Anh Mã nháy mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi chợt sững sờ, rồi vội nịnh bợ: “Anh Mã mới là chuẩn men ấy, ha ha ha.”
“Có cần anh đưa về không?” Anh ta khẽ vén tóc mái của tôi.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Em đi tàu về là được rồi ạ!”Tôi hoàn toàn không thể né được bữa tiệc của phòng ban.

Đồng nghiệp bàn nhau đi karaoke để “quẫy” một bữa.

Bên ngoài tôi mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, còn bên trong là một chiếc váy hai dây màu bạc, chân đi một đôi bốt cao cổ.

Tôi buộc tóc lên, trang điểm thật đẹp rồi đeo kính áp tròng.
Chiều hôm ấy, cả đám chúng tôi đi ăn tối trước, sau đó mới đi karaoke.

Tôi bị kéo lên hát hò, và không biết từ lúc nào lại bị chuốc rượu.

Cũng may ở phương diện này, kinh nghiệm của tôi khá là phong phú, không ai có thể dễ dàng chuốc say tôi được nữa.
Những người đồng nghiệp xung quanh hết gào rồi lại rống.

Anh Mã cũng đang ngồi trò chuyện với một người đồng nghiệp khác, thi thoảng lại quay sang nói gì đó với tôi.

Vì khoảng cách cả hai gần quá mức, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người anh! Dù sao trong phòng karaoke rất đỗi ồn ào, hẳn là anh cũng không cố ý.
Mọi người bắt đầu tán gẫu linh tinh, ban đầu là về chuyện công việc này nọ, một lúc sau liền chuyển sang những đề tài nóng bỏng.

Đột nhiên, một cô nàng thở dài rầu rĩ: 
“Em nhớ Yana ghê.”
Những đồng nghiệp có mấy năm thâm niên cũng gật gù:
“Cô ấy biến mất cũng hơn một năm nay rồi.”
Sau đó, bọn họ quay sang nói với những đồng nghiệp mới:
“Chắc mọi người chưa nghe kể, Yana là nữ thần của trụ sở chính công ty mình, 20 tuổi tốt nghiệp Đại học Harvard.

Đáng lẽ cô ấy có thể tự do phát triển ở phố Wall như diều gặp gió, thế nhưng cô nàng lại về nước vì gia đình mình.

Mới 22 tuổi, thành tích của Yana đã đứng hàng đầu trong công ty, nghe bảo còn chuẩn bị cho vị trí ứng viên CEO kế nhiệm.


Lúc đó biết bao nhiêu người muốn theo đuổi cô.

Cô ấy và giám đốc Frank của bên mình có mối quan hệ rất tốt nên Yana thường đến thăm tụi này và giới thiệu nhiều khách hàng tới…”
Anh Mã: “Chỉ tiếc là hồng nhan thì bạc mệnh.

Năm 23 tuổi cô nàng đã kết hôn và tự gầy dựng startup, đổ vào đó rất nhiều tiền.”
“Bối cảnh gia đình cô ấy khá tốt.

Yana là con gái đầu nên nhận rất nhiều kỳ vọng.” 
Cô nàng đồng nghiệp nói: “Bọn tôi cũng từng đến tham dự đám cưới của Yana, nó hệt như là đám cưới thế kỷ vậy, hoành tráng vô cùng.

Thế nhưng, vận mệnh oái oăm thay, mới kết hôn được một năm, chồng của cô đã ngoại tình… Bọn tôi ai cũng biết anh chồng của Yana đã theo đuổi cô ấy rất nhiều năm, nhưng mà không hiểu rốt cuộc là do đâu mà lại thành ra như thế… Thỉnh thoảng bọn tôi cũng gặp lại Yana, tình trạng của cô quả thực rất tệ.

Sau này nghe nói rằng công ty mà cô ấy kinh doanh cùng với chồng đã phá sản, chồng cô đã sớm đem toàn bộ tài sản sang tên mình, rồi cùng với tình nhân bỏ trốn, để lại cho Yana một khoản nợ kếch xù.

Bố của cô ấy bị ung thư nhiều năm nay, không chống đỡ nổi liền qua đời, mẹ của cô nàng cũng ngã xuống, quả là……”
Sao tôi có cảm giác như câu chuyện này mình đã nghe ở đâu đó?
Anh Mã hỏi: “Tiểu Châu chắc là em cũng biết chút đỉnh mà phải không? Không phải em được Yana giới thiệu tới công ty sao?”
(Tên nữ chính là Châu Huyên Huyên)
Lời vừa bật ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
“Wow? Cô ấy cũng biết Yana à?”
“Chà chà, đúng là ngọa hổ tàng long nha.” 
(Ngọa hổ tàng long: như kiểu cao thủ ẩn nấp í)
“Hèn chi tôi mới bảo cô ấy mới tốt nghiệp đại học thôi mà đã đến đây làm…”
Tôi liên tục xua tay: “Em không quen với nữ thần mà mọi người đang đề cập đâu ạ!”
Anh Mã: “Em không biết cô ấy sao? Sao lại vậy được, tôi nghe bảo Frank nhận email giới thiệu từ Yana mà.”
“Tóc cô nàng dài đến thắt lưng, nước da trắng trẻo, cao 1 mét 75, eo nhỏ chân dài, giọng nói rất dễ nghe.

Cô ấy mà nói chuyện với em, dù em có là con gái thì cũng sẽ “cong” thành  nhang muỗi thôi.

Em không quen thật à?”
“Nhã Nhã?” Tôi lẩm bẩm nói.
“Wow, em gọi cô ấy là Nhã Nhã à.

Chỉ có mấy người bạn thân mới gọi cô ấy như thế! Hai người thân lắm hả, cô ấy dạo gần đây sao rồi? Bọn tôi lo cho cô ấy lắm!”
Chính Nhã Nhã là người đã tiến cử tôi với công ty nước ngoài này ư?
Bởi vì cô nàng đã phát hiện ra mấy tờ đơn xin việc của tôi, nên đã âm thầm giúp đỡ tôi chăng?!
Tôi bỗng chốc cảm thấy hết sức tồi tệ.
Cô ấy đã giúp tôi như vậy, song ngày hôm đó vì chút nghi kỵ cá nhân mà tôi đã để cô ấy rời đi trong tình cảnh khó khăn trùng trùng!!.